Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Ta sớm muộn gì cũng phải giết ngươi!

Quy Hồng Lạc Tuyết

2024-07-09 13:18:33

Thông âm phù trên ngọc bội Giang Cố không ngừng lập lòe, Ô Thác bị ánh sáng kia hấp dẫn, giơ móng vuốt lên gảy ngọc bội bên hông Giang Cố.

Sau đó liền bị Giang Cố nắm cổ ném ra không chút thương tiếc.

Một viên dạ minh châu trong suốt theo động tác của Giang Cố mà rơi ra khỏi tay áo, lọc cọc lăn trên mặt đất hai vòng.

Ô Thác nghiêng đầu lại gần ngửi ngửi, “Chủ nhân, ngài lại làm Vệ Phong khóc à?”

Giang Cố hơi nhíu mày, đối với viên hạt châu này không có bất cứ ấn tượng gì, có thể là ở một lần nào đó Vệ Phong rơi từ trên kiếm xuống bị dọa khóc, không cẩn thận rơi vào trong tay áo y.

Nhớ tới tật xấu động chút là rơi nước mắt của Vệ Phong, sắc mặt Giang Cố lại lạnh thêm vài phần.

Thấy Giang Cố trầm mặc, Ô Thác cho rằng rốt cuộc lương tâm y đã trỗi dậy, vui mừng nói: “Hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi.”

Lúc trước Vệ Phong nói chuyện thay đã cứu nó một mạng, Ô Thác đối với hắn rất cảm kích, tự nhiên cũng muốn tri ân báo đáp, cố ý vô tình nói tốt đối phương trước mặt Giang Cố.

Tốt xấu gì cũng có thể làm cho đứa nhỏ kia chịu khổ ít đi một chút.

Giang Cố nhìn viên dạ minh châu nhỏ trên mặt đất, dùng linh lực che chắn thông âm phù không ngừng lóe lên trên ngọc bội lại, “Hôm sau mi đi theo Vệ Phong.”

Ô Thác đang dùng móng vuốt chơi với viên dạ minh châu sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn Giang Cố, “Chủ nhân, ngài không cần ta nữa ư!?”

“Mi kết khế ước chủ tớ với Vệ Phong thích hợp hơn.” Giang Cố nói: “Ta không giữ lại loại linh sủng một dạ hai lòng.”

“Không phải đâu chủ nhân, ta chỉ là... ta chỉ là nghĩ tới việc dù sao Vệ Phong cũng là đạo lữ tương lai của ngài --” Ô Thác ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Cố, cụp đuôi xuống, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ta sai rồi.”

Trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Giang Cố chỉ có duy một linh sủng là Ô Thác, những ngày không có đối thủ cạnh tranh làm cho nó trở nên trì trệ lười biếng, tự cho rằng mình khác với những linh sủng kia, lại quên mất yêu cầu cơ bản nhất của Giang Cố đối với linh sủng.

Vật sở hữu phải tuyệt đối phục tùng và trung thành, một khi Giang Cố bất mãn sẽ không chút do dự mà vứt bỏ, cho dù trước đó có hao phí bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng đi chăng nữa.

Từ khi Ô Thác ngầm cho phép Vệ Phong cầu xin để nó sống, bị vứt bỏ đã là kết cục được định trước.

Mà giữ Ô Thác đến tận bây giờ chẳng qua là vì nó còn chút tác dụng, Ô Thác rốt cuộc cũng nhớ tới phán đoán của mình lúc mới gặp Giang Cố-- đây là một tên quái vật không tình cảm.

Mười mấy năm làm bạn vào sinh ra tử đối với y mà nói cũng chỉ có thế.

Hai ngón tay Giang Cố khép lại, vẽ ra một pháp trận hình tròn trên mặt đất, ấn ký chu tước ở giữa trán Ô Thác cũng mơ hồ đáp lại, một lát sau, ấn ký trên trán nó liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Khế ước chủ tớ đã được giải.” Giang Cố nói: “Ta sẽ phong ấn ký ức có liên quan đến ta của ngươi.”

Móng vuốt nhỏ xù lông của Ô Thác luống cuống cuộn tròn hai cái, nó cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cố, “Chủ nhân, trước khi phong ấn ký ức... Ngài có thể ôm ta một cái được không?”

Giang Cố là chủ nhân đầu tiên nó gặp được, nó tự nhiên cũng sẽ dồn hết tất cả yêu thích và nhiệt tình của mình. Chỉ là Giang Cố nuôi quá nhiều linh sủng, chết cũng nhiều, Ô Thác chỉ có thể liều mạng tu luyện nâng cao bản thân trước mới có thể tăng thời gian được ở chung với y, nhưng mà đại đa số thời gian bọn họ đều là đi đánh đánh giết giết, Giang Cố chưa từng ôm linh sủng của mình như các tu sĩ bình thường.

Ô Thác được xem như linh sủng đắc lực nhất của Giang Cố cũng chỉ có thể dùng móng vuốt đụng vào góc áo y.

Nhìn thấy linh sủng nhà người khác hoặc là được chủ nhân ôm vào trong lòng, hoặc là ghé vào bên vai chủ nhân, nó không phải không hâm mộ.

“Không cần thiết.” Giang Cố trước sau vẫn luôn vô tình.

Linh lực hiện lên, con mèo nhỏ lông đỏ liền trôi nổi giữa không trung, phù chú phong ấn ký ức bị đập vào ngay giữa hai mày, khoảnh khắc tiếp theo liền trực tiếp biến mất trong pháp trận.

Mà viên dạ minh châu nhỏ Ô Thác chưa kịp giấu đi cũng bị dư quang pháp trận nghiền thành bột phấn.

Ngọc bội bên hông phá vỡ vòng linh lực lại lần nữa lóe lên, Giang Cố nhìn một lát, mở thông âm phù ra.

——

Đây là lần đầu tiên Vệ Phong biết loại cảm giác vừa chạm gối đã ngủ là gì.

Hắn mệt đến độ chỉ vội vàng nuốt mấy viên tích cốc đan, quần áo trên người cũng chưa kịp cởi ra đã chìm vào trong giấc mộng đen kịt.

Ở trong mộng hắn giống như lại mới bảy tuổi, ôm phi kiếm nhỏ hăng hái nhìn trưởng lão chỉ cho bọn họ cách ngự kiếm phi hành, hắn và đám tiểu đệ tử kia đều cùng nhau hưng phấn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa mới bắt đầu ngự kiếm các tiểu đệ tử đều rất vội vàng, bay lắc lư không vững, rớt xuống cũng là chuyện bình thường, hơi thấp chút trưởng lão sẽ không quản, nhưng nếu ngã xuống từ chỗ quá cao sẽ được đỡ lấy cho nên mọi người cũng không quá sợ hãi.

Đến thời điểm Vệ Phong được thử, hắn kích động bay rất cao, kết quả một trận gió thổi qua làm hắn trực tiếp bị ngã xuống, hắn sợ hãi kêu to: “Sư phụ!”

Trước khi hắn ngã xuống tảng đá nhọn hoắt thì Giang Cố bỗng nhiên xuất hiện, một tay ôm hắn vào trong ngực, mang theo hắn đứng lại trên phi kiếm, ôn nhu xoa đầu hắn nói: “Ta ở đây ngươi không ngã chết được.”

Vì thế Vệ Phong liền không sợ hãi nữa, trong cơn mộng núi non biển mây của Dương Hoa tông càng thêm rộng lớn, hắn bay qua từng mảnh núi rừng ao hồ, bị gió thổi đến vui sướng.

“Sư phụ......”

Giang Cố nhìn Vệ Phong ôm gối cười ngây ngô, linh lực trong tay khẽ động, một chậu nước đá trực tiếp đổ lên người Vệ Phong.

“A a a --” Vệ Phong giật mình nhảy dựng khỏi giường, tay chân luống cuống kéo quần áo ướt có đá bên trong ra.

“Nửa nén nhang.” Giang Cố nói.

Vệ Phong còn chưa tỉnh táo lại từ trong mộng, há miệng trợn tròn hai mắt, vết hằn trên mặt lúc ngủ còn chưa tiêu tan, “Cái, cái gì nửa nén nhang?”

“Ngươi có thể chạy trước nửa nén nhang.” Giang Cố không nhanh không chậm nói: “Nếu để ta bắt được, ta sẽ khiến cho ngươi có hai lỗ thủng đối xứng trên vai.”

Vệ Phong trừng mắt nhìn người đối diện hồi lâu, cầm phi kiếm bên gối nhảy ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Ngươi lão biến thái chết tiệt này tại sao lại tới đây nữa!”

Âm thành khàn khàn của lão biến thái kia tựa như vẫn đang dán vào cổ hắn, “Ly hỏa đan hình như có lớn hơn một chút.”

Vệ Phong sợ hãi cả kinh, nghĩ đến khẩu quyết sư phụ dạy cho mình, vừa lăn vừa bò giẫm lên phi kiếm, đại khái là bởi vì hắn đang thật sự phải chạy trối chết, tốc độ so với ban ngày nhanh hơn không biết bao nhiêu, gần như tạo ra cả ảo ảnh.

Giang Cố kiên nhẫn chờ đợi nửa nén nhang rồi mới áp chế tu vi tới tầng luyện khí, chậm rãi đuổi theo.

Vệ Phong bởi vì bay quá nhanh nên đã hao phí mất lượng lớn linh lực, hắn há miệng thở hổn hển quét mắt nhìn Dương Hoa tông vào ban đêm, cứ tiếp tục chạy thể nào cũng bị lão biến thái kia tóm được, phải tìm một chỗ trốn đi.

“Trận pháp...... Nơi nào có trận pháp?” Vệ Phong nhớ mang máng có vị trưởng lão nào lúc giảng bài đã nhắc tới nhưng lúc ấy hắn đang xem thoại bản, hậu quả chính là giờ hắn chạy trối chết cũng không nhớ nổi là ở nơi nào.

Trong khoảnh khắc Vệ Phong do dự Giang Cố phía sau đã đuổi kịp, thanh kiếm lạnh thấu xương sượt qua vành tai hắn, Vệ Phong sau khi tránh được một kích này liền vội vàng khom lưng xoay ngược người lại, móng tay dài vọt ra chặn lại một kiếm khác, nhưng tóc hắn vẫn bị cắt đứt, mũi kiếm “đinh” một tiếng đập gãy phi kiếm dưới chân hắn.

Vệ Phong thầm nghĩ trong lòng tiêu rồi, ngay sau đó dưới chân hắn hoàn toàn trống không, cả người rơi thẳng xuống.

Dưới tình thế cấp bách, Vệ Phong lại triệu hoán ra long tiêu dài bằng một người quấn vào cổ chân lão biến thái kia, long tiêu rất cứng và khó bị chém đứt, Giang Cố dứt khoát không để ý tới, trường kiếm trong tay trực tiếp đâm vào phía Vệ Phong.

Tõm ——

Lại là tiếng rơi xuống nước quen thuộc.

Vai phải truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt đồng thời phần xương chậu cũng gần như bị đánh nát, trước mắt Vệ Phong chợt tối sầm, đến khi tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy bộ tóc dài màu xanh bạc của mình đang được xõa ra trong nước, mà lão biến thái kia nửa quỳ ở trên người hắn, kiếm trong tay đã quả nhiên đâm xuyên qua bả vai Vệ Phong, đem cả người Vệ Phong đóng dưới đáy Vân Trì.

“Phế vật.” Giang Cố lạnh lùng nói: “Cùng là luyện khí mà ngay cả nửa chiêu ngươi cũng không đánh lại được.”

Trong miệng Vệ Phong trào ra máu tươi, hắn thở hổn hển, phẫn nộ cùng căm hận nhìn Giang Cố, cắn răng nói: “Ta... không phải phế vật...”

Hôm nay sư phụ còn khen hắn học nhanh! Hắn đã học được ngự kiếm rồi!!!

Dòng nước trong vắt của Vân Trì cuốn lấy sợi tóc nhuộm máu của hắn, lão biến thái nghe vậy cười khẽ một tiếng, giữ chặt cằm Vệ Phong ấn vào chiếc răng nanh mọc bên trái của hắn, “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nghĩ ra cách chạy thoát ta liền bẻ gãy cái răng này của ngươi.”

Vệ Phong theo bản năng nhe răng với Giang Cố, vừa sợ vừa giận hai mắt đỏ như máu.

“Một.”

“Hai.”

“Ba. “

Giang Cố không cho Vệ Phong thêm chút thời gian dư thừa nào, đếm xong ba tiếng, ngón cái để ở bên miệng hắn chợt dùng sức, nhưng không đợi y kịp bẻ gãy, Vệ Phong bỗng nhiên gào rống lên bắt lấy cánh tay Giang Cố, mặc cho thanh kiếm kia đâm xuyên qua bả vai mình, một hàm răng sắc bén hung hãn cắn phập vào cổ họng Giang Cố.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tốc độ của giao nhân khi bạo phát cực kỳ nhanh, tu vi Giang Cố áp chế đến Luyện Khí lại còn bị dòng nước hạn chế nên tốc độ bị chậm một chút, tới lúc kịp né vẫn bị Vệ Phong cắn ngang cổ.

Hai mắt tiểu giao nhân nổi giận đỏ ngầu, cắn chặt không chịu nhả ra, hận không thể xé nát cổ đối phương, kiếm trong tay Giang Cố đột nhiên lật mạnh, từ chỗ vết thương trên vai Vệ Phong máu thịt bắn tứ tung ra, Vệ Phong thống khổ kêu rên một tiếng, hàm răng buông lỏng sức.

Giang Cố dùng một khuỷu tay nện hắn trên mặt đất, rút kiếm ra, đưa tay che lại cổ còn đang chảy máu, ánh mắt nhìn về phía Vệ Phong âm trầm thêm vài phần.

Vệ Phong vẫy đuôi cá lui về phía sau, hơn nửa khuôn mặt đều bị nhuốm máu nhưng hắn vẫn cực kỳ kiêu ngạo mà nhếch miệng nhe răng.

Giang Cố ném kiếm trên tay đi, từng bước đi tới trước mặt Vệ Phong, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Vệ Phong bị Giang Cố nhìn chằm chằm đến sợ hãi, vảy trên người nháy mắt đã nổ tung, hắn cố kéo lê thân thể lùi về phía sau, lại thấy Giang Cố nửa quỳ xuống giơ tay đè lên bả vai bị thương của hắn.

Trong nháy mắt, trong đầu Vệ Phong như bị úng nước, cho rằng y muốn đại phát từ bi chữa trị cho mình.

Nhưng sự đau đớn từ xương cốt gãy nát tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của Vệ Phong, lão biến thái chết tiệt này vậy mà lại đi bóp nát bả vai hắn, Vệ Phong đau đến bắt đầu kịch liệt giãy dụa, lại bị đè chặt đầu trong lồng ngực không thể động đậy.

Giang Cố vốn muốn trong đêm nay trực tiếp phá nát tất cả xương Vệ Phong rồi định hình lại nhưng tiểu tử này phản ứng quá mãnh liệt, rất nhiều vảy ở trên đuôi đã bị đập vỡ. Y sợ ngày mai Vệ Phong không thể tu luyện nên chỉ làm mỗi xương bả vai, nhớ tới tên này hoạt bát còn hiếu động, y lại phủ thêm một tầng linh lực bọc lại phần xương cốt kia, miễn cho trước khi trưởng thành lại bị nứt ra tiếp.

Vệ Phong đã sớm kiệt sức, hắn gắt gao cắn chặt y phục Giang Cố, cắn ra cả máu, “Ta... sớm muộn gì cũng phải... giết ngươi...”

Giang Cố căn bản không để loại uy hiếp này vào mắt, sau khi nặn xong phần xương bị gãy liền ném người xuống đất, “Đêm mai ta sẽ tiếp tục đến.”

Nói xong ống tay áo cuộn lại, Vệ Phong liền trở về phòng mình.

Toàn thân Vệ Phong đau muốn chết, lỗ máu trên vai trông cực kỳ dữ tợn, hắn lần mò lấy ra bình đan dược sư phụ đưa lúc trước.

Hắn nhìn cái bình nhỏ kia, lấy mu bàn tay hung hăng lau nước mắt, rối rắm một lúc lâu sau lại đặt lại vào trong ngực.

Cuối cùng hắn từ trong túi lấy ra mấy tấm phù chú cầm máu dán lên miệng vết thương, ngả đầu mê man.

Thanh Bình Phong.

Trong động phủ đơn sơ, Giang Cố mặt không chút thay đổi nhìn mặt thủy kính, bên trong là một bóng hình người mơ hồ không rõ, vừa nhìn thấy y nó trực tiếp cười ra hư ảnh.

“Ơ hay, sao ngươi lại đi tu luyện ở cái chỗ chim không thèm ỉa này? Cổ bị làm sao vậy? Đường đường là Hóa Thần đại năng mà lại bị chó cắn cổ trông khó coi thế kia à ha ha ha!”

Tiếng cười ngông cuồng không bao lâu lại tựa như bị người ta bóp họng, bắt đầu liều mạng ho khan, “Ta sai rồi sai rồi... Thực xin lỗi khụ khụ khụ!”

Giang Cố thu lại linh lực, đối phương liền thở hổn hển, cay đắng nói: “Ta thật sự phục cái tính tình thối nát này của ngươi.”

“Chuyện gì?” Giang Cố lạnh lùng nói.

Đối phương thở dài, “Tộc trưởng hẳn là đã truyền tin tức cho ngươi rồi mà? Thần Diên hình như còn sống.”

“Không liên quan đến ta.” Giang Cố giơ tay muốn tắt cái mặt thủy kính kia đi.

“Ai ai ai từ từ đã nào!” Bóng đen kia trực tiếp làm tư thế bái lậy trên thủy kính “Ngươi thật sự không biết tung tích của Thần Diên à? Lúc trước Giang Hướng Vân tuyên bố muốn đoạt lấy vảy hộ tâm và ly hỏa đan của Thần Diên, hiện tại cái gì cũng không lấy được, ta chỉ muốn nói là mọi người trong tộc còn phải gặp nhau dài dài, ngươi tốt xấu gì cũng đừng làm sự tình trầm trọng thêm.”

“Chưa thấy qua, ta cũng không có hứng thú với Thần Diên.” Giang Cố thản nhiên nói: “Bởi vì một suy đoán giả mà lưu đày ta tới Dương Hoa tông còn chưa đủ?”

Đối phương ngượng ngùng cười ra tiếng, “Đừng nóng giận đừng nóng giận, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi, quên đi quên đi, nửa tháng nữa sẽ có đại hội trong tộc, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện sau.”

Thủy kính chậm rãi tiêu tán.

Giang Cố đưa tay chống vết thương còn đang chảy máu trên cổ, Vệ Phong cắn rất sâu, có thể bởi vì là giao nhân hỗn huyết, độc tố này dùng linh lực cũng khó có thể loại trừ sạch sẽ.

Y tiện tay dùng thủ thuật che mắt che miệng vết thương kia đi, cũng không để ý tới nữa.

Độc này chỉ cần vận chuyển thêm hai vòng linh lực là sẽ biến mất.

Sáng sớm hôm sau.

Giang Cố nhìn vết thương xanh đen tím không thể khép lại trong gương mà rơi vào trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Số ký tự: 0