Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Một kẻ bội tình

Quy Hồng Lạc Tuyết

2024-07-09 13:18:33

Lòng bàn tay hơi lạnh ấn vào một bên gáy Vệ Phong, tay dùng một lực không nhẹ không nặng ấn xuống hồng y mỏng ở bên xương bả vai hắn.

Tay chân Vệ Phong cứng đờ muốn lui lại, bỗng dưng một cơn đau thấu tim bộc phát từ đan điền khiến hắn không kìm được mà kêu lên đau đớn.

Giang Cố rũ mắt nhìn thứ bị linh khí cuốn lấy, những dải thịt trắng mập mạp bị quấn quanh bởi dòng khí đen nồng đậm, miệng không ngừng đóng mở còn rỉ ra máu đỏ tươi, những giọt máu này đến từ ai thì không cần phải suy nghĩ nữa.

Vệ Phong cả người đã sợ tới mức dại ra “Đây là cái gì?”

“Thủy ma đỉa, ký sinh vật trên cơ thể giao nhân, nếu không có giao nhân chúng sẽ sống bằng cách hút linh tủy của dị thú và nhân tộc, những kẻ bị hấp thụ sẽ chết vì cạn kiệt linh lực trong ba canh giờ.” Giang Cố nói: “Xem chiều dài có thể thấy nó đã ở trong cơ thể ngươi ít nhất hai ngày, nhưng linh lực của ngươi thấp kém đến một giọt linh tủy còn không có để nó hút.”

Vệ Phong rùng mình nhìn những dải thịt đẫm máu, sau đó sợ hãi nói: “May tu vi ta thấp.”

Giang Cố trong hư không nhẹ nhàng bóp nó một cái, con thủy ma đỉa đang không ngừng quằn quại hung hãn liền không tiếng động mà hóa thành bột mịn “Ngươi còn kiêu ngạo sao?”

Vệ Phong lập tức lắc đầu, sau đó chắp tay trịnh trọng hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ.”

“Nước ngươi dẫn ra có vấn đề, có mùi tanh của giao nhân.” Giang Cố thờ ơ đáp lại lời cảm ơn của hắn, đầu óc lang thang trong chốc lát, ánh mắt đột nhiên nhìn hắn với vẻ dò xét, “Ngươi đã theo dõi ta từ trước?”

Tim Vệ Phong đập thình thịch, cười gượng nói: “Tiền bối, sao ngài lại nói như vậy?”

“Ngươi cũng đang tìm Thần Diên” Ngữ khí Giang Cố kiên định, vẻ mặt càng lạnh lùng.

Vệ Phong cả người dại ra, hắn không nghĩ ra được mình đã để lộ sơ hở từ đâu, mà không biết rằng vốn ngay từ đầu cả người hắn đã đầy lỗ hổng, thậm chí giờ trên khuôn mặt tuấn tú này còn có dòng chữ “Có chuyện xảy ra rồi, đã bị phát hiện” viết trên đó, sự ngu xuẩn đều bày ra hết.

Đại khái là bởi vì người người trước mặt này quá yếu, Giang Cố còn không biểu lộ ra một chút kinh ngạc nào, vết sẹo do vừa rồi hai người tiếp xúc ngắn ngủi đã nhạt đi rất nhiều, tâm trạng Giang Cố có chút vui vẻ.

Y đưa ra một lời giải thích hiếm hoi: “Trong phạm vi ngàn dặm chỉ có duy nhất một nơi giao nhân xuất hiện, trong hai ngày qua ngươi đã nhìn chiếc nhẫn trên tay ta không dưới một trăm lần, trên đó vẫn còn dấu vết linh lực của ngươi.”

Bởi vì lượng linh lực ít đến đáng thương nên Giang Cố từ đầu đến cuối chưa bao giờ để ý đến, thậm chí còn không bằng lượng linh lực vốn có trong tự nhiên. Nhưng vừa rồi Vệ Phong dùng dẫn thủy quyết làm hắn cảm ứng được, nghĩ đến lúc ấy hắn ở trên xe ngựa tiện tay kéo tầm rèm kia lên đã bị vật nhỏ này theo dõi đến giờ.

Vệ Phong thận trọng lùi lại nửa bước, nắm chặt tấm bảng gỗ nhỏ trong tay, khóe mắt hiện lên một tia hung ác: “Ngươi muốn giết ta sao?”

Giang Cố nắm cổ tay hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi còn sống sẽ có ích hơn nhiều.”

Vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu nghiêm túc của y đột nhiên làm Vệ Phong cảm thấy ớn lạnh.

Tuy rằng hắn ở trong tông môn từ lâu nhưng lại hay xuống núi chơi bời, đương nhiên biết trong Tu Chân Giới có rất nhiều thứ dơ bẩn, mấy gã biến thái thích tìm thiếu niên thiếu nữ làm lô đỉnh chế đan dược cũng không phải chuyện lạ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ chuyện như thế này sẽ có ngày rơi xuống đầu mình.

Suy cho cùng một người bình thường sẽ chẳng ai đi nắm cổ tay người khác xoa hai lần chẳng vì chuyện gì cả như vậy!

Giang Cố cảm thấy phong ấn trên cổ mình dần được nới lỏng, dựa vào tu vi cao y lặng lẽ tiến vào biển ý thức của Vệ Phong một vòng, nhưng tiếc là không phát hiện ra đối phương có gì đặc biệt.

Có lẽ chỉ có thể đợi đến khi đem thần hồn của tên này luyện vào vô phương thạch mới có thể tìm được câu trả lời.

Giang Cố buông tay ra, lại khôi phục thái độ lãnh đạm lúc trước “Tiếp tục lên đường.”

Đầu ngón tay lạnh lẽo vẫn còn lưu lại trên da thịt, Vệ Phong dùng sức xoa xoa, miễn cưỡng đi theo sau khi Ô Thác thúc giục.

Hai ngày sau, Giang Cố nhìn những đường vàng cuối cùng đã ngừng chảy trên chiếc nhẫn, ngẩng đầu nhìn hồ nước vô tận trước mặt.

Nói là ao hồ cũng không hẳn bởi trên đó có vô số tảng đá ngầm nhô ra, những tảng đá chằng chịt thủy thảo trắng khô héo, chướng khí xám đen nồng nặc, mùi tanh mặn lan ra khắp nơi cùng vô số loài đom đóm cánh xanh bay lượn trên bầu trời. Chúng vỗ cánh trong nôn nóng, như muốn tiến vào trong hồ nhưng không dám đến gần vì sợ hãi.

Giang Cố cảm nhận được dấu ấn Chu Tước mà hắn khắc trên con giao nhân trước đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả nhiên ở chỗ này.

Bốn chân ngắn ngủn của Ô Thác giẫm lên bong bóng khí, nó rụt đầu lại, từng sợi lông đều tỏ ra phản kháng, bong bóng khí còn bởi nó mà tạo nên bốn cái hố nông “Chủ nhân, chúng ta nhất định phải đi vào sao?”

Nước hồ đặc quánh và bốc mùi hôi thối, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.

“Để ta giúp ngươi xuống nhé?” Thanh âm Giang Cố lạnh lùng.

“Không, không cần.” Ô Thác ủ rũ cúi đầu lắc đuôi đang chuẩn bị biến hình, đột nhiên một giọng nói kiêu ngạo vang lên cùng với lưỡi dao gió tạo bởi linh lực đánh thẳng vào mặt nó. Mắt thấy không kịp né tránh, ngay sau đó lưỡi gió bị hất đi bởi một ống tay áo đen rộng, lưỡi gió kia cắm sâu vào bờ đá ngầm, lớp đá ngầm lập tức bị chia thành từng mảnh.

“Giang Thất, ngươi nuôi tiểu linh sủng đáng yêu này từ khi nào vậy?” Người đến là một thanh niên nhìn qua mới ngoài hai mươi tuổi, lông mày sâu mắt dài, tuấn mỹ vô cùng. Hắn bất mãn nhìn về phía Giang Cố “Loại linh sủng này không chỉ cản trở việc tu luyện của ngươi mà còn dễ làm người ta ỷ lại, ngươi thực sự làm ta thất vọng.”

Giang Cố làm ngơ trước lời khiêu khích của hắn, nói với Ô Thác: “Tiếp tục.”

Trong mắt thanh nhiên càng thêm vẻ bất mãn, khóe mắt nhìn thấy Vệ Phong cuối cùng mới có thể đứng dậy do bị lưỡi dao gió mạnh đánh ngã, hắn kinh ngạc nói: “Ngươi thế mà cũng nhiễm thói xấu nuôi lô đỉnh, lại còn là lô đỉnh tu vi thấp hèn như này.”

Này cũng không thể trách hắn lại đoán như vậy, dù sao Giang Cố nổi tiếng tính tình tàn nhẫn, mà thiếu niên này có tu vi và khuôn mặt ưu tú quá gây chú ý.

“Ngươi mới là lô đỉnh!” Vệ Phong giơ tay lau máu bên khóe miệng, trợn đôi mắt đen nhánh hai lần, tức giận nói: “Ngươi có là lô đỉnh thì cũng không ai thèm để ngươi hầu hạ!”

“Hả?” Thanh niên cười nhạo một tiếng, đảo mắt liền xuất hiện ở phía sau Vệ Phong, năm ngón tay hóa thành trảo muốn bóp nát cổ hắn, nhưng ngay ở thời điểm trước khi kịp đụng tới, trước mắt liền hiện lên một bóng đen cuốn Vệ Phong đi.

Vệ Phong chưa kịp nhận ra sát ý khủng bố kia thì hắn đã đứng ở sau lưng Giang Cố, trong lòng vừa sợ hãi vừa thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đánh giá Giang Cố.

Giang Cố cao hơn hắn nửa cái đầu, vai rộng eo thon, y mặc một bộ y phục đen bay phất phới trong gió, đôi chân thon dài rắn chắc được bọc trong lớp vải mỏng, đai lưng màu xanh bạc. Thân hình được phác họa đến vô cùng đẹp, khi y giơ tay lên, Vệ Phong còn có thể mơ hồ nhìn thấy những cặp cơ bắp thon chắc bên trong——

Đó chính là dáng người Vệ Phong hình dung bản thân trong tương lai.

Vì thế hắn không nhịn được quay lại nhìn thêm lần thứ hai.

“Chu Tu Viễn,“ Giang Cố thần sắc không vui “Đạo lữ ngươi vừa chết mà ngươi đã có tâm tình quan tâm người khác à?”

Những lời này chọc tới đúng chỗ đau của Chu Tu Viễn, sắc mặt hắn trong phút chốc vặn vẹo, toàn thân hóa thành một luồng gió lao thẳng về phía Vệ Phong ở phía sau Giang Cố “Đúng vậy, đạo lữ ta vừa chết nên không thích nhìn người khác có đôi có cặp, hay để ta giúp ngươi bóp chết hắn trước, sau đó chúng ta đánh một trận thống khoái có được không!?”

Giang Cố giơ tay ném Vệ Phong sang một bên, chặn đòn đánh của Chu Tu Viễn, “Chẳng phải Chu gia không quan tâm đến Thần Diên sao?”

“Chu gia không có hứng thú không có nghĩa ta không có hứng thú.” Chiêu thức của Chu Tu Viễn cực nhanh, linh lực vô cùng nhiều, hắn nhìn chằm chằm Giang Cố: “Giang gia của ngươi tổng cộng đã phái tới hai mươi người. Ngay cả Giang Hướng Vân cũng xuất quan, loại người không quan tâm việc gì như ngươi cũng tự mình tới Triều Long bí cảnh, Thần Diên này chỉ sợ là không đơn giản như trong lời đồn!”

Giang Cố đột nhiên cúi người tránh lưỡi dao gió, nhanh chóng lùi lại hơn mười thước. Vừa đứng dậy, y lật tay mình lại liền có một trường kiếm trắng như tuyết hiện ra từ cổ tay, lạnh lùng nói: “Muốn cướp với ta sao?”

“Ai mà không muốn thứ tốt, thà bị ta cướp còn hơn rơi vào tay tên Giang Hương Vân phải không?” Trường kiếm sau lưng Chu Tu Viễn đột nhiên ra khỏi vỏ, lao thẳng về phía Vệ Phong - người vẫn còn đang ngơ ngác phía dưới.

Xem hai tu sĩ đạt đến cảnh giới Hóa Thần đánh nhau đến cái bóng còn không thấy rõ, hắn chỉ biết nheo mắt nhìn lên bầu trời để xác định xem ai là Giang Cố, đột nhiên nhìn thấy một thanh trường kiếm đang bay thẳng phía lông mày mình. Cứ nghĩ chắc chắn mình sẽ chết thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Vệ Phong, thanh kiếm trắng như tuyết đặt trước lông mày của hắn. Sự va chạm của hai thanh trường kiếm khiến cho linh lực bị kích động, làm tinh thần và nguyên đan hắn đều rung lên, lỗ tai khóe mắt thoáng chốc tràn ra máu tươi.

Giang Cố cầm kiếm chống lại trường đao ngay trước mắt hắn, khuôn mặt mờ ảo kia lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, một tay y đặt sau gáy Vệ Phong kéo hắn vào lòng, tay còn lại thì mãnh liệt vung kiếm đánh văng kiếm của Chu Tử Viễn ra ngoài.

“Tập trung điều tức.” Giọng nói của Giang Cố vang lên bên tai Vệ Phong.

Hơi thở lạnh lẽo bao phủ, áp lực đè bẹp hắn gần như bị chặn lại. Vệ Phong theo bản năng nắm chặt thắt lưng của Giang Cố, vừa mở miệng đã nếm được mùi máu tươi, “Ta...... Sẽ không.”

Giang Cố đang ôm hắn thở dài một tiếng, Vệ Phong đoán có lẽ y đang tức giận.

Giang Cố nhanh chóng phong ấn vài đại huyệt đạo trên cơ thể Vệ Phong, khi đòn tấn công tiếp theo của Chu Tu Viễn ập đến, y tóm lấy người nhảy vào một trong những tảng đá ngầm trong hồ, Ô Thác ngầm hiểu nhảy dựng lên, thân hình biến lớn làm đòn tấn công của Chu Tu Viễn phải tạm dừng trong chốc lát, ngay sau đó mặt hồ rung chuyển, hai người một thú liền biến mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Tu Viễn lui ra phía sau hai bước tránh nước bùn bắn vào, tức giận cười nói: “Giang Thất, ngươi vì tên lô đỉnh phế vật đó mà chạy trốn, ta khinh ngươi!”

Nhưng mặt hồ tĩnh lặng không ai đáp lại.

Hắn ta nghiến răng, nín thở nhảy xuống cái hồ kinh tởm này.

Sau khi hắn nhảy xuống không lâu, một đám đệ tử mặc đồ đỏ dừng lại bên hồ.

“Kỳ trưởng lão, ngài... chắc chắn là nơi này sao?” Một đệ tử bị nước hồ làm cho buồn nôn, nhịn không được nói: “Không phải ngài nói nước ở đây nguy hiểm sao?”

Kỳ Phượng Nguyên lạnh lùng liếc hắn một cái, “Các ngươi đi một mình mới nguy hiểm, có ta bên cạnh ngươi sợ cái gì?”

Đệ kia tử lập tức không dám nói thêm nữa.

Đôi mắt trắng xám của Kỳ Phượng Nguyên đảo quanh những tảng đá trên hồ, ''Hai người một tổ tạo trận hình bát quái vân trận, sau khi xuống đáy hồ sẽ nhìn thấy một tấm bia đá, đấy là lối vào hang động, đến lúc đó cùng nhau mở lối vào rồi thì đi đằng sau ta, hiểu chưa?”

“Vâng, thưa Kỳ trưởng lão!” Tất cả đệ tử đồng thanh đáp.

“Chi Diễn.” Kỳ Phượng Nguyên nhìn thoáng qua thiếu niên đơn độc, nói: “Đi theo ta.”

Vẻ mặt mất mát của Huyền Chi Diễn lập tức biến mất, ngoan ngoãn chạy tới: “Vâng, sư phụ.”

Về phần những ánh mắt ghen tị và khinh thường phía sau, hắn không quan tâm.

—Dưới đáy hồ

Một tấm bia đá to lớn lốm đốm lặng lẽ đứng sừng sững trong bùn, bên cạnh là tượng một con giao nhân bằng đá cao gần chục mét, một tay đặt lên mép tấm bia đá, móng tay sắc nhọn đâm vào khiến cho tấm bia đá có những đường nứt cực kỳ sâu. Tượng giao nhân ngẩng đầu lên với vẻ mặt buồn bã, như đang cố gắng hết sức để nhìn rõ thứ gì đó, nhưng đôi mắt trắng xám của nó bị bao phủ bởi đám thủy sinh dày đặc, giống như dải tơ rồng bồng bềnh trong nước.

Giang Cố chỉ tấm bia đá cho Ô Thác, nó đã trở lại hình dạng ban đầu.

Ô Thác giơ chân dùng ba móng vuốt đào thủy sinh và bùn đất lên, lộ ra chữ viết nguyên bản trên đó, những chữ vặn vẹo này vốn không phải chữ viết của nhân tộc.

Trước đó Giang Cố đã từng đọc sách cổ, nếu hắn nhớ không lầm thì những chữ này hẳn là “Vịnh giao nhân“.

Ô Thác truyền linh lực vào bia đá, mặt đất dưới đáy hồ bắt đầu rung chuyển, Giang Cố chỉ đơn giản dựng lên một kết giới để cản trở những kẻ truy đuổi phía sau. Người đã bất tỉnh đang được Giang Cố ôm trên tay – Vệ Phong đột nhiên ho khan, trong miệng đầy máu mở mắt ra.

Giang Cố vốn không muốn quan tâm đến hắn, nhưng đôi bàn tay đẫm máu của đối phương cứ nắm chặt tay áo y. Khuôn mặt tuấn tú vốn có sức sống bị thương nặng đến mức tái nhợt hẳn đi, trông hắn cực kỳ khó chịu, khóe mắt cũng đỏ bửng lên..

Giang Cố dựng xong kết giới, nắm chặt cằm Vệ Phong nhét nửa viên đan dược hồi máu cấp thấp vào miệng hắn.

Vệ Phong lúc đầu giãy dụa đôi chút nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hắn ngoan ngoãn nuốt xuống, máu tươi từ khóe miệng rơi vào trong nước thành dải sương máu dài và mảnh.

“Chủ nhân, đã chuẩn bị xong!” Ô Thác truyền âm cho y.

Giang Cố khẽ gật đầu, liếc nhìn Vệ Phong vừa mới hồi phục một ít máu đã lại bắt đầu tò mò bắt đầu nhìn xung quanh, Giang Cố xách gáy hắn như con gà rồi ném về phía bia đá.

Đầu Vệ Phong đập mạnh vào tấm bia đá, hắn mở to mắt vì kinh ngạc, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn và khổ sở, đôi mắt như đang nhìn một tên đàn ông vô tâm luôn bội tình bạc nghĩa với mình.

“... “ ngay sau đó Giang Cố liền ý thức được có khi tên này ngay cả kĩ năng cơ bản nhất là xuyên qua pháp trận cũng không biết.

Mà Ô Thác đã tự mình đi vào.

Giang Cố thở dài, ôm lấy thiếu niên suýt bị mình ném chết kia rồi biến mất trước bia đá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Số ký tự: 0