Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
Tiền, tiền bối?
Quy Hồng Lạc Tuyết
2024-07-09 13:18:33
''Tương truyền từ mấy chục vạn năm trước, Triều Long vốn là linh thú cộng sinh của cổ thần đã ngã xuống ở đây, xương sống hóa thành linh mạch dài ba mươi ngàn dặm, đầu rồng hóa thành bí cảnh Triều Long. Khi đó đầu của Triều Long bị thương rất nặng, cuối cùng phải chết dưới nước, vì vậy trong bí cảnh có rất nhiều hồ và đầm lầy, hơn nữa Triều Long vốn không cam lòng mà chết nên những nơi ở gần nước đều cực kỳ nguy hiểm.'' Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ trầm giọng nói: “Không ai được phép hành động một mình bên bờ hồ, nghe rõ chưa?”
“Vâng! Thưa Kỳ trưởng lão!” Hơn hai mươi đệ tử trẻ đồng thanh đáp.
Người đàn ông trung niên tên Kỳ trưởng lão này có vóc dáng cao nhưng cực kỳ gầy, khuôn mặt cũng dạng gầy dài, giống như con cá hố dưới biển, gò má nhô ra khiến hắn trông có chút đáng sợ.
Tuy tay Kỳ Phượng Nguyên đang nắm chặt vỏ kiếm nhưng da thịt lại lỏng lẻo như tảo ngâm trong nước, nhưng cảnh giới của hắn đã đạt đến Hóa Thần kỳ đại viên mãn, ngay cả các chưởng môn trong Dương Hoa tông đều phải kính hắn ba phần, đám đệ tử Kim Đan này lại càng không dám lỗ mãng.
Đôi mắt trắng xám của Kỳ Phượng Nguyên đảo một vòng xung quanh, nhíu mày hỏi: “Huyền Chi Diễn đâu?
“Thưa Kỳ trưởng lão, Huyền Chi Diễn—”
“Ahhh!” Một tiếng hét thảm cách đó không xa vang đến.
Vẻ mặt Kỳ Phượng Nguyên nghiêm nghị, lập tức phóng một lượng linh thức cực lớn ra ngoài, hắn sửng sốt một lúc rồi nói: “Đi theo ta.”
Một đám đệ tử ngự kiếm bay theo sát hắn.
Thác nước rung chuyển bầu trời có cầu vồng xuyên qua, ở dưới hồ sâu yên tĩnh, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất giữa những thân xác nát, bộ y phục đệ tử Dương Hoa tông trên người cũng bị máu làm ướt đẫm. Ngay khi vừa nhìn thấy Kỳ Phượng Nguyên cùng các đồng môn, hốc mắt hắn đỏ hoe, khóc lóc kêu lên: “Sư phụ, cứu con với!”
Sắc mặt Kỳ Phượng Nguyên càng trầm xuống, lạnh giọng khiển trách: “Đều chỉ là mấy cái xác, sao còn chưa cút lên!”
Huyền Chi Diễn mới chỉ mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào bí cảnh tu luyện và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết như vậy, tình trạng chết đều vô cùng bi thảm. Hắn đã sợ đến mức hai chân đều nhũn ra, phải có hai vị đại sư huynh đến khiêng hắn mới rời khỏi đống máu thịt đó được.
“Ngươi tới đây làm gì?” Kỳ Phượng Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt trắng xám lộ ra vài phần hung ác.
“T-ta nghe thấy tiếng động lạ, muốn tới nhìn xem.” Huyền Chi Diễn vẫn còn kinh hãi, giọng nói run rẩy như sắp khóc “Kết quả bị một người dùng lực rất lớn kéo xuống hồ, rồi lại bị ném ra ngoài.”
Trong hồ nước đen thẳm, hắn mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt trắng xám cực kỳ giống với đôi mắt của sư phụ, nhưng hắn nhìn Kỳ Phượng Nguyên đang tức giận lại không dám nói gì.
Kỳ Phượng Nguyên nhăn mày càng chặt, hắn xua tay bảo đệ tử lui xuống, đứng ở bên hồ sâu thận trọng giải phóng linh thức, nhưng trong hồ nước trừ mùi máu tươi ra thì không còn sinh vật sống nào. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, dùng cánh tay thon dài kéo mạnh từ dưới hồ lên, trên tay là một chiếc vảy trắng cỡ lòng bàn tay dính rất nhiều máu, mùi tanh nồng nặc bắt đầu lan khắp nơi.
“Là vảy giao nhân!” Một đệ tử kêu lên.
“Vảy mà lại lớn như vậy, con giao nhân này có tu vi lớn cỡ nào chứ?” Cũng có người khiếp sợ.
“Hừ, dù tu vi đến đâu cũng là súc sinh cấp thấp thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng để tạo ra tơ rồng dạ với minh châu, sau khi chết đun sôi làm cao hay lột da tạo thành bóng cũng không ai thèm đá.” Sư huynh đứng ở bên cạnh Huyền Chi Diễn ôm kiếm cười khẩy.
Huyền Chi Diễn run lên vì lạnh, môi cũng run rẩy nói: “Chẳng lẽ vừa rồi ta bị giao nhân túm xuống?”
“Làm sao có thể? Giao nhân trời sinh bản tính hung tàn thích giết chóc, càng không chịu thuần phục quản giáo. Nếu nó thật sự kéo ngươi xuống, dựa vào tu vi ngươi thật sự nghĩ mình có thể sống sót sao?” Một vài người trong số họ bắt đầu cười nhạo.
Cái nay cũng không thể trách họ, dù sao Huyền Chi Diễn là đệ tử duy nhất trong số họ còn chưa kết đan, khó khăn lắm mới đến tu vi Trúc Cơ, chẳng qua ỷ vào việc có sư phụ là Kỳ Phượng Nguyên nên mới được đi cửa sau vào đây. Hắn còn trẻ, tư chất tầm thường, nhút nhát, lại còn cùng người như Vệ Phong lăn lộn một chỗ cả ngày, không làm cho người ta chán ghét cũng khó.
Huyền Chi Diễn tức giận đến hai mắt đỏ hoe nhưng ngại có Kỳ Phượng Nguyên ở đây không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nắm chặt tay áo.
Kỳ Phượng Nguyên vẫn chưa chú ý tới đám hậu bối đang sóng ngầm mãnh liệt này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vảy trắng trong tay, trông như tốn rất nhiều sức lực để có thể ném chiếc vảy vào lại trong ao, “Mục đích lần này các ngươi tiến vào bí cảnh là để tìm kiếm nhiên liệu rèn pháp bảo, đừng có xen vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến Thần Diên, nếu không ta cũng không giữ được mạng cho các ngươi, hiểu chưa?”
“Dạ!” Tất cả đệ tử đồng thanh đáp.
Trên đại lục Bình Trạch bất kể là môn phái số một Linh Long tông hay đại tộc Giang gia đều đang đặc biệt chú ý tới vảy Thần Diên, những môn phái hạng bét như Dương Hoa tông hay Tước Diên tông căn bản không có đường nhúng tay. Ít ra bọn họ cũng hiểu được cho dù có thật sự cầm được vảy Thần Diên trong tay thì cũng không giữ được, ngược lại không cẩn thận còn dẫn đến tai ương ngập đầu.
Huyền Chi Diễn đi theo đồng môn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Hắn nhớ lại lần cuối gặp Vệ Phong.
一Một tháng trước, tại Tàng Thư Các Dương Hoa tông.
“Gì cơ!? Ngươi muốn xuống núi tìm vảy Thần Diên á?” Hắn khiếp sợ mà thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
Vệ Phong mặc áo bào đỏ lộng lẫy ngồi phịch xuống ghế, một chân còn đặt lên bảo vật của trưởng lão Tàng Thư Các được đặt trên giá gỗ mun, lật quyển sách trong tay uể oải nói: “Ta xem sách cổ, nó nói vảy Thần Diên chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của ta.”
“Ngươi còn không đọc hết được chữ mà lại đi tra sách cổ!” Huyền Chi Diễn giật sách từ tay Vệ Phong, quả nhiên thằng nhãi này thậm chí còn đang đọc ngược, hắn đau đầu mà thở dài “Tổng tông ơi, ngươi không có bệnh, chỉ là nhàn quá không có việc gì làm thôi.”
Vệ Phong giơ ngón tay thon dài trắng nõn lên, đau lòng nói: “Nó ngứa quá! Ngứa đến mức nửa đêm hôm nào ta cũng ngủ không ngon giấc! Đan điền trong thức hải ta cũng ngứa, ngươi có biết cảm giác ngứa đau đớn đến mức không sống nổi là như nào không? Tu luyện cũng không được.”
“Ngươi chịu tu luyện khi nào?” Huyền Chi Diễn không tin hắn nói nhảm “Trong vòng một tháng sư phụ sẽ dẫn một đội đi Triều Long bí cảnh, nếu ngươi thật sự muốn ra ngoài chơi ta sẽ xin người dẫn ngươi đi.”
“Thôi đừng, ta mà đi theo lão thất phu kia hoặc là ta tức chết hắn hoặc là hắn tức chết ta, nếu ngươi còn muốn ta sống thì từ bỏ ý định này đi.” Vệ Phong cau mày xoa đầu ngón tay vừa nóng vừa ngứa, cuối cùng hắn chỉ đơn giản khoanh tay rồi gác ra sau đầu.
Tên này ngồi ghế cũng không ngồi đàng hoàng, chỉ có hai chân sau của ghế là chạm đất, bên còn lại được nâng lên bởi chân Vệ Phong đang gác trên giá sách, lảo đảo lắc lư trông rất nguy hiểm nhưng hắn chẳng thèm quan tâm “Đã nửa năm rồi vẫn càng ngày càng ngứa, ta đã thử vô số cách ngay cả mua đan dược đắt tiền nhất cũng không có tác dụng. Ta chỉ hận không thể lột lớp da trên người ra ngươi biết không!”
“Cũng không đến mức cần vảy Thần Diên, một trăm Dương Hoa tông gộp lại cũng không tranh nổi với Linh Long tông và Giang gia, càng đừng nói tới ngươi.” Huyền Chi Diễn đau đầu nói: “Ngươi đi hỏi chưởng môn và các trưởng lão, bọn họ nhất định có biện pháp.”
“Này, ta không đi đâu, bọn họ không ai thích ta, mỗi lần thấy ta đều muốn trốn xa tám trăm mét.” Vệ Phong trợn mắt, nói xong không khỏi dùng lực ở chân. “Mặc kệ ngươi có giúp ta hay không, ta vẫn sẽ tìm cớ xuống núi”
“Sao có thể không giúp được -- này! Cẩn thận giá sách!!” Huyền Chi Diễn hét lên rồi liền tiến tới đỡ. Sau đó bất lực nhìn giá sách gỗ mun trượt khỏi đầu ngón tay, theo sau là hàng ngàn âm thanh đồ rơi liên tục vang lên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt Huyền Chi Diễn tái nhợt vì sợ hãi, nhưng Vệ Phong hai mắt lại sáng lên, hung hăng đấm một quyền: “Cớ này đến rồi!.”
Cảnh tượng cuối cùng hắn còn nhớ là Vệ Phong kiêu ngạo giẫm lên giá sách quý và sách cổ bị phá hủy, cười điên cuồng với những chưởng môn và trưởng lão sau khi nghe thấy âm thanh mà chạy đến: “Ta cố ý, các người có thể làm gì nào?”
Sau khi hồi ức kết thúc, Huyền Chi Diễn đau đớn che mặt.
Trong khoảng thời gian này hắn ngày đêm đều hối hận khi giúp Vệ Phong trốn xuống núi, với tu vi Luyện Khí và tính nết ác liệt của Vệ Phong, trộn lẫn vào đám người tranh dành vảy Thần Diên quả thực chính là đi đưa đồ ăn cho người ta.
Không, hắn ngay cả đồ ăn còn không bằng, người ta chỉ cần một đầu ngón tay là hắn đã có thể về thẳng với cát bụi rồi.
“Huyền Chi Diễn, còn không mau đuổi theo!” Sư huynh phía trước nghiêm mặt nói.
“Đi thôi, đi thôi.” Huyền Chi Diễn vẻ mặt đau khổ đi tiếp.
Bây giờ hắn chỉ mong Vệ Phong có thể phát huy hết đức tính lười biếng ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng ngại khổ ngại mệt của mình, trong thời gian này tranh thủ về tông môn chơi bời.
——
Vệ Phong, người mà bạn tốt đang canh cánh trong lòng, lại đang phát sầu vì một con cá và một xấp hỏa phù.
Bụng đói đến nỗi ngay cả Ô Thác cũng dùng móng vuốt bịt tai lại vì quá ồn ào.
Vệ Phong nhìn nam tử mặc huyền y đang ngồi đả toạ, cơn đói đã lấn át sự cảnh giác nhỏ bé, hắn mang theo con cá và hỏa phù đứng cách Giang Cổ ba thước.
Giang Cố chậm rãi mở mắt ra, một lớn một nhỏ trầm mặc nhìn nhau. Cuối cùng Vệ Phong cười không biết xấu hổ, ngọt ngào nói: “Tiền bối, ngài có thể giúp ta được không?”
Giang Cố nhắm mắt lại, đầu ngón tay chứa linh lực khẽ cử động, hỏa phù trong tay Vệ Phong phóng lên một ngọn lửa nhỏ.
Vệ Phong bị ngọn lửa làm giật mình, một hơi thổi tắt: “A, làm sai rồi. Tiền bối, ta biết thuật kích lửa, có thể cho ta mượn chút nước được không?”
“...” Giang Cố nhìn tên ngốc trước mặt như đang cười nhạo hắn.
Rào.
Dòng nước lạnh như băng đổ xuống đầu Vệ Phong, làm thiếu niên cùng con cá như gà rớt vào nồi canh, Vệ Phong ho sặc sụa hai cái, khiếp sợ lại uất ức nhìn y: “Tiền bối!?”
“Ngươi là đệ tử nhà ai?” Giang Cố thực sự muốn biết dạng tông phái như nào mới có thể nuôi ra một kẻ ngốc đến mức ngay cả kỹ thuật cơ bản nhất cũng không thể sử dụng được như này.
Vệ Phong liếm đôi môi ướt át, vị ngọt mát từ đầu lưỡi lan ra khắp miệng, từ lần trước hắn đã phát hiện nước mà người này dùng linh lực tạo ra còn trong và ngọt hơn cả nước suối, thậm chí có thể tạm thời xoa dịu đan điền của hắn.
“Ta là đệ tử Dương Hoa tông.” Vệ Phong bị xối nước vào người cũng không tức giận, hắn lau mặt, mỉm cười ngồi xuống cách Giang Cố không xa: “Tiền bối, ngài là thần thánh phương nào?”
“Dương Hoa tông cũng coi như là một tông môn lớn, sao có thể nuôi ra loại người như ngươi -” Giang Cố nói được một nửa liền bắt gặp ánh mắt háo hức và mong đợi của Vệ Phong, hít một hơi sâu rồi quay đi.
Vệ Phong lại không nhận ra đối phương đang cảm thấy ghét bỏ mình, hứng hởi nói: “Dương Hoa tông hiện tại không mạnh, thế nhưng trước kia rất lợi hại, thậm chí còn lọt vào top 100 của Tu Chân giới, ta nghe phụ thân ta nói lúc bọn họ còn trẻ, Dương Hoa tông còn thể áp đảo cả Linh Long tông. Đúng rồi tiền bối, ngài đã thấy qua Vân Hải chưa? Vân Hải của Dương Hoa tông còn được mệnh danh là một trong mười cảnh đẹp nhất ở Bình Trạch.”
Giang Cố cảm thấy Vệ Phong giống như một con chim sẻ đang hót ríu rít, tự động chặn thính giác của mình.
“Tiền bối, hiện tại chúng ta đang đi về phía nam sao? Nghe nói càng đi về phía nam trong Bí cảnh Triều Long càng nhiều nước, sẽ rất ẩm ướt và khó thở.”
“Tiền bối, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ngài không có đạo lữ sao? Sao lại một mình vào bí cảnh?”
“...Tại sao kích thước chiếc nhẫn trên tay ngài lại không vừa?” Vệ Phong lặng lẽ xoay chủ đề vào chiếc nhẫn, cố gắng quan sát phản ứng của Giang Cố nhưng đối phương lại nhướng mi liếc nhìn hắn một cái.
Ánh mắt đó lạnh lùng và ghét bỏ, như thể y đang nhìn vào một vật vô dụng nào đó mà y phải mang theo.
Vệ Phong lập tức ngậm miệng lại, tuy rằng trên mặt tươi cười rạng rỡ, nhưng sau lưng lại toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ do hắn cố tình nhắc tới sớm quá sao? Quả nhiên vẫn không thể nóng vội ——
“Mây mưa giây lát, linh thủy luyện dịch, Cửu Long xuống biển, phục thỉnh thuỷ thần tương trợ.” Giọng nói của Giang Cố chậm rãi vang lên bên tai hắn.
Vệ Phong ngẩn người, cảm thấy có gì đó quen thuộc, hắn vô thức đọc thuộc lòng trong đầu, đột nhiên một quả cầu nước xuất hiện trước mắt, hai mắt hắn sáng lên: “Là Dẫn Thủy Quyết!”
Giang Cố không nghe được tiếng vo ve của hắn, nhưng khi nhìn thấy Vệ Phong ôm quả cầu nước nhỏ nhảy lên cười như điên, y vẫn cảm thấy ồn ào, khẽ cau mày nói: “Nhớ kỹ.”
Vệ Phong tới quá gần, vết sẹo trên cổ có cảm giác đau rát, trong mắt Giang Cố hiện lên một tia sát ý.
Ô Thác đang ngủ gật trên cây giật mình sợ hãi, chỉ thấy thiếu niên áo đỏ ngồi bên cạnh Giang Cố, trong tay ôm một quả cầu nước xấu xí mặt mày hớn hở.
“Tiền bối, ngài nhìn xem!” Vệ Phong tựa hồ có chút vui vẻ quá, đưa nó về phía Giang Cố nhanh hơn một chút, cầu nước vô tình lăn xuống trúng vào bàn tay đeo nhẫn của Giang Cố.
Ô Thác vội vàng dùng móng vuốt che mắt lại, một lát sau, cảnh tượng máu bắn tung ba thước cũng không xuất hiện, đồng tử của con mèo vốn đang lặng lẽ thu hẹp trong khe hở giữa móng vuốt đột nhiên trợn to.
Chủ nhân của nó - người luôn không bao giờ để bất cứ ai đến gần mình - đang nắm lấy cổ tay thiếu nhiên kia và ấn hắn ta về phía trước.
Vệ Phong cách y rất gần, khó thở đến đỏ bừng mặt, hắn chột dạ nói: “Tiền, tiền bối?”
“Vâng! Thưa Kỳ trưởng lão!” Hơn hai mươi đệ tử trẻ đồng thanh đáp.
Người đàn ông trung niên tên Kỳ trưởng lão này có vóc dáng cao nhưng cực kỳ gầy, khuôn mặt cũng dạng gầy dài, giống như con cá hố dưới biển, gò má nhô ra khiến hắn trông có chút đáng sợ.
Tuy tay Kỳ Phượng Nguyên đang nắm chặt vỏ kiếm nhưng da thịt lại lỏng lẻo như tảo ngâm trong nước, nhưng cảnh giới của hắn đã đạt đến Hóa Thần kỳ đại viên mãn, ngay cả các chưởng môn trong Dương Hoa tông đều phải kính hắn ba phần, đám đệ tử Kim Đan này lại càng không dám lỗ mãng.
Đôi mắt trắng xám của Kỳ Phượng Nguyên đảo một vòng xung quanh, nhíu mày hỏi: “Huyền Chi Diễn đâu?
“Thưa Kỳ trưởng lão, Huyền Chi Diễn—”
“Ahhh!” Một tiếng hét thảm cách đó không xa vang đến.
Vẻ mặt Kỳ Phượng Nguyên nghiêm nghị, lập tức phóng một lượng linh thức cực lớn ra ngoài, hắn sửng sốt một lúc rồi nói: “Đi theo ta.”
Một đám đệ tử ngự kiếm bay theo sát hắn.
Thác nước rung chuyển bầu trời có cầu vồng xuyên qua, ở dưới hồ sâu yên tĩnh, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất giữa những thân xác nát, bộ y phục đệ tử Dương Hoa tông trên người cũng bị máu làm ướt đẫm. Ngay khi vừa nhìn thấy Kỳ Phượng Nguyên cùng các đồng môn, hốc mắt hắn đỏ hoe, khóc lóc kêu lên: “Sư phụ, cứu con với!”
Sắc mặt Kỳ Phượng Nguyên càng trầm xuống, lạnh giọng khiển trách: “Đều chỉ là mấy cái xác, sao còn chưa cút lên!”
Huyền Chi Diễn mới chỉ mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào bí cảnh tu luyện và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết như vậy, tình trạng chết đều vô cùng bi thảm. Hắn đã sợ đến mức hai chân đều nhũn ra, phải có hai vị đại sư huynh đến khiêng hắn mới rời khỏi đống máu thịt đó được.
“Ngươi tới đây làm gì?” Kỳ Phượng Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt trắng xám lộ ra vài phần hung ác.
“T-ta nghe thấy tiếng động lạ, muốn tới nhìn xem.” Huyền Chi Diễn vẫn còn kinh hãi, giọng nói run rẩy như sắp khóc “Kết quả bị một người dùng lực rất lớn kéo xuống hồ, rồi lại bị ném ra ngoài.”
Trong hồ nước đen thẳm, hắn mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt trắng xám cực kỳ giống với đôi mắt của sư phụ, nhưng hắn nhìn Kỳ Phượng Nguyên đang tức giận lại không dám nói gì.
Kỳ Phượng Nguyên nhăn mày càng chặt, hắn xua tay bảo đệ tử lui xuống, đứng ở bên hồ sâu thận trọng giải phóng linh thức, nhưng trong hồ nước trừ mùi máu tươi ra thì không còn sinh vật sống nào. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, dùng cánh tay thon dài kéo mạnh từ dưới hồ lên, trên tay là một chiếc vảy trắng cỡ lòng bàn tay dính rất nhiều máu, mùi tanh nồng nặc bắt đầu lan khắp nơi.
“Là vảy giao nhân!” Một đệ tử kêu lên.
“Vảy mà lại lớn như vậy, con giao nhân này có tu vi lớn cỡ nào chứ?” Cũng có người khiếp sợ.
“Hừ, dù tu vi đến đâu cũng là súc sinh cấp thấp thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng để tạo ra tơ rồng dạ với minh châu, sau khi chết đun sôi làm cao hay lột da tạo thành bóng cũng không ai thèm đá.” Sư huynh đứng ở bên cạnh Huyền Chi Diễn ôm kiếm cười khẩy.
Huyền Chi Diễn run lên vì lạnh, môi cũng run rẩy nói: “Chẳng lẽ vừa rồi ta bị giao nhân túm xuống?”
“Làm sao có thể? Giao nhân trời sinh bản tính hung tàn thích giết chóc, càng không chịu thuần phục quản giáo. Nếu nó thật sự kéo ngươi xuống, dựa vào tu vi ngươi thật sự nghĩ mình có thể sống sót sao?” Một vài người trong số họ bắt đầu cười nhạo.
Cái nay cũng không thể trách họ, dù sao Huyền Chi Diễn là đệ tử duy nhất trong số họ còn chưa kết đan, khó khăn lắm mới đến tu vi Trúc Cơ, chẳng qua ỷ vào việc có sư phụ là Kỳ Phượng Nguyên nên mới được đi cửa sau vào đây. Hắn còn trẻ, tư chất tầm thường, nhút nhát, lại còn cùng người như Vệ Phong lăn lộn một chỗ cả ngày, không làm cho người ta chán ghét cũng khó.
Huyền Chi Diễn tức giận đến hai mắt đỏ hoe nhưng ngại có Kỳ Phượng Nguyên ở đây không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nắm chặt tay áo.
Kỳ Phượng Nguyên vẫn chưa chú ý tới đám hậu bối đang sóng ngầm mãnh liệt này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vảy trắng trong tay, trông như tốn rất nhiều sức lực để có thể ném chiếc vảy vào lại trong ao, “Mục đích lần này các ngươi tiến vào bí cảnh là để tìm kiếm nhiên liệu rèn pháp bảo, đừng có xen vào bất cứ chuyện gì có liên quan đến Thần Diên, nếu không ta cũng không giữ được mạng cho các ngươi, hiểu chưa?”
“Dạ!” Tất cả đệ tử đồng thanh đáp.
Trên đại lục Bình Trạch bất kể là môn phái số một Linh Long tông hay đại tộc Giang gia đều đang đặc biệt chú ý tới vảy Thần Diên, những môn phái hạng bét như Dương Hoa tông hay Tước Diên tông căn bản không có đường nhúng tay. Ít ra bọn họ cũng hiểu được cho dù có thật sự cầm được vảy Thần Diên trong tay thì cũng không giữ được, ngược lại không cẩn thận còn dẫn đến tai ương ngập đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Chi Diễn đi theo đồng môn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Hắn nhớ lại lần cuối gặp Vệ Phong.
一Một tháng trước, tại Tàng Thư Các Dương Hoa tông.
“Gì cơ!? Ngươi muốn xuống núi tìm vảy Thần Diên á?” Hắn khiếp sợ mà thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
Vệ Phong mặc áo bào đỏ lộng lẫy ngồi phịch xuống ghế, một chân còn đặt lên bảo vật của trưởng lão Tàng Thư Các được đặt trên giá gỗ mun, lật quyển sách trong tay uể oải nói: “Ta xem sách cổ, nó nói vảy Thần Diên chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của ta.”
“Ngươi còn không đọc hết được chữ mà lại đi tra sách cổ!” Huyền Chi Diễn giật sách từ tay Vệ Phong, quả nhiên thằng nhãi này thậm chí còn đang đọc ngược, hắn đau đầu mà thở dài “Tổng tông ơi, ngươi không có bệnh, chỉ là nhàn quá không có việc gì làm thôi.”
Vệ Phong giơ ngón tay thon dài trắng nõn lên, đau lòng nói: “Nó ngứa quá! Ngứa đến mức nửa đêm hôm nào ta cũng ngủ không ngon giấc! Đan điền trong thức hải ta cũng ngứa, ngươi có biết cảm giác ngứa đau đớn đến mức không sống nổi là như nào không? Tu luyện cũng không được.”
“Ngươi chịu tu luyện khi nào?” Huyền Chi Diễn không tin hắn nói nhảm “Trong vòng một tháng sư phụ sẽ dẫn một đội đi Triều Long bí cảnh, nếu ngươi thật sự muốn ra ngoài chơi ta sẽ xin người dẫn ngươi đi.”
“Thôi đừng, ta mà đi theo lão thất phu kia hoặc là ta tức chết hắn hoặc là hắn tức chết ta, nếu ngươi còn muốn ta sống thì từ bỏ ý định này đi.” Vệ Phong cau mày xoa đầu ngón tay vừa nóng vừa ngứa, cuối cùng hắn chỉ đơn giản khoanh tay rồi gác ra sau đầu.
Tên này ngồi ghế cũng không ngồi đàng hoàng, chỉ có hai chân sau của ghế là chạm đất, bên còn lại được nâng lên bởi chân Vệ Phong đang gác trên giá sách, lảo đảo lắc lư trông rất nguy hiểm nhưng hắn chẳng thèm quan tâm “Đã nửa năm rồi vẫn càng ngày càng ngứa, ta đã thử vô số cách ngay cả mua đan dược đắt tiền nhất cũng không có tác dụng. Ta chỉ hận không thể lột lớp da trên người ra ngươi biết không!”
“Cũng không đến mức cần vảy Thần Diên, một trăm Dương Hoa tông gộp lại cũng không tranh nổi với Linh Long tông và Giang gia, càng đừng nói tới ngươi.” Huyền Chi Diễn đau đầu nói: “Ngươi đi hỏi chưởng môn và các trưởng lão, bọn họ nhất định có biện pháp.”
“Này, ta không đi đâu, bọn họ không ai thích ta, mỗi lần thấy ta đều muốn trốn xa tám trăm mét.” Vệ Phong trợn mắt, nói xong không khỏi dùng lực ở chân. “Mặc kệ ngươi có giúp ta hay không, ta vẫn sẽ tìm cớ xuống núi”
“Sao có thể không giúp được -- này! Cẩn thận giá sách!!” Huyền Chi Diễn hét lên rồi liền tiến tới đỡ. Sau đó bất lực nhìn giá sách gỗ mun trượt khỏi đầu ngón tay, theo sau là hàng ngàn âm thanh đồ rơi liên tục vang lên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt Huyền Chi Diễn tái nhợt vì sợ hãi, nhưng Vệ Phong hai mắt lại sáng lên, hung hăng đấm một quyền: “Cớ này đến rồi!.”
Cảnh tượng cuối cùng hắn còn nhớ là Vệ Phong kiêu ngạo giẫm lên giá sách quý và sách cổ bị phá hủy, cười điên cuồng với những chưởng môn và trưởng lão sau khi nghe thấy âm thanh mà chạy đến: “Ta cố ý, các người có thể làm gì nào?”
Sau khi hồi ức kết thúc, Huyền Chi Diễn đau đớn che mặt.
Trong khoảng thời gian này hắn ngày đêm đều hối hận khi giúp Vệ Phong trốn xuống núi, với tu vi Luyện Khí và tính nết ác liệt của Vệ Phong, trộn lẫn vào đám người tranh dành vảy Thần Diên quả thực chính là đi đưa đồ ăn cho người ta.
Không, hắn ngay cả đồ ăn còn không bằng, người ta chỉ cần một đầu ngón tay là hắn đã có thể về thẳng với cát bụi rồi.
“Huyền Chi Diễn, còn không mau đuổi theo!” Sư huynh phía trước nghiêm mặt nói.
“Đi thôi, đi thôi.” Huyền Chi Diễn vẻ mặt đau khổ đi tiếp.
Bây giờ hắn chỉ mong Vệ Phong có thể phát huy hết đức tính lười biếng ba ngày câu cá hai ngày phơi nắng ngại khổ ngại mệt của mình, trong thời gian này tranh thủ về tông môn chơi bời.
——
Vệ Phong, người mà bạn tốt đang canh cánh trong lòng, lại đang phát sầu vì một con cá và một xấp hỏa phù.
Bụng đói đến nỗi ngay cả Ô Thác cũng dùng móng vuốt bịt tai lại vì quá ồn ào.
Vệ Phong nhìn nam tử mặc huyền y đang ngồi đả toạ, cơn đói đã lấn át sự cảnh giác nhỏ bé, hắn mang theo con cá và hỏa phù đứng cách Giang Cổ ba thước.
Giang Cố chậm rãi mở mắt ra, một lớn một nhỏ trầm mặc nhìn nhau. Cuối cùng Vệ Phong cười không biết xấu hổ, ngọt ngào nói: “Tiền bối, ngài có thể giúp ta được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cố nhắm mắt lại, đầu ngón tay chứa linh lực khẽ cử động, hỏa phù trong tay Vệ Phong phóng lên một ngọn lửa nhỏ.
Vệ Phong bị ngọn lửa làm giật mình, một hơi thổi tắt: “A, làm sai rồi. Tiền bối, ta biết thuật kích lửa, có thể cho ta mượn chút nước được không?”
“...” Giang Cố nhìn tên ngốc trước mặt như đang cười nhạo hắn.
Rào.
Dòng nước lạnh như băng đổ xuống đầu Vệ Phong, làm thiếu niên cùng con cá như gà rớt vào nồi canh, Vệ Phong ho sặc sụa hai cái, khiếp sợ lại uất ức nhìn y: “Tiền bối!?”
“Ngươi là đệ tử nhà ai?” Giang Cố thực sự muốn biết dạng tông phái như nào mới có thể nuôi ra một kẻ ngốc đến mức ngay cả kỹ thuật cơ bản nhất cũng không thể sử dụng được như này.
Vệ Phong liếm đôi môi ướt át, vị ngọt mát từ đầu lưỡi lan ra khắp miệng, từ lần trước hắn đã phát hiện nước mà người này dùng linh lực tạo ra còn trong và ngọt hơn cả nước suối, thậm chí có thể tạm thời xoa dịu đan điền của hắn.
“Ta là đệ tử Dương Hoa tông.” Vệ Phong bị xối nước vào người cũng không tức giận, hắn lau mặt, mỉm cười ngồi xuống cách Giang Cố không xa: “Tiền bối, ngài là thần thánh phương nào?”
“Dương Hoa tông cũng coi như là một tông môn lớn, sao có thể nuôi ra loại người như ngươi -” Giang Cố nói được một nửa liền bắt gặp ánh mắt háo hức và mong đợi của Vệ Phong, hít một hơi sâu rồi quay đi.
Vệ Phong lại không nhận ra đối phương đang cảm thấy ghét bỏ mình, hứng hởi nói: “Dương Hoa tông hiện tại không mạnh, thế nhưng trước kia rất lợi hại, thậm chí còn lọt vào top 100 của Tu Chân giới, ta nghe phụ thân ta nói lúc bọn họ còn trẻ, Dương Hoa tông còn thể áp đảo cả Linh Long tông. Đúng rồi tiền bối, ngài đã thấy qua Vân Hải chưa? Vân Hải của Dương Hoa tông còn được mệnh danh là một trong mười cảnh đẹp nhất ở Bình Trạch.”
Giang Cố cảm thấy Vệ Phong giống như một con chim sẻ đang hót ríu rít, tự động chặn thính giác của mình.
“Tiền bối, hiện tại chúng ta đang đi về phía nam sao? Nghe nói càng đi về phía nam trong Bí cảnh Triều Long càng nhiều nước, sẽ rất ẩm ướt và khó thở.”
“Tiền bối, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ngài không có đạo lữ sao? Sao lại một mình vào bí cảnh?”
“...Tại sao kích thước chiếc nhẫn trên tay ngài lại không vừa?” Vệ Phong lặng lẽ xoay chủ đề vào chiếc nhẫn, cố gắng quan sát phản ứng của Giang Cố nhưng đối phương lại nhướng mi liếc nhìn hắn một cái.
Ánh mắt đó lạnh lùng và ghét bỏ, như thể y đang nhìn vào một vật vô dụng nào đó mà y phải mang theo.
Vệ Phong lập tức ngậm miệng lại, tuy rằng trên mặt tươi cười rạng rỡ, nhưng sau lưng lại toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ do hắn cố tình nhắc tới sớm quá sao? Quả nhiên vẫn không thể nóng vội ——
“Mây mưa giây lát, linh thủy luyện dịch, Cửu Long xuống biển, phục thỉnh thuỷ thần tương trợ.” Giọng nói của Giang Cố chậm rãi vang lên bên tai hắn.
Vệ Phong ngẩn người, cảm thấy có gì đó quen thuộc, hắn vô thức đọc thuộc lòng trong đầu, đột nhiên một quả cầu nước xuất hiện trước mắt, hai mắt hắn sáng lên: “Là Dẫn Thủy Quyết!”
Giang Cố không nghe được tiếng vo ve của hắn, nhưng khi nhìn thấy Vệ Phong ôm quả cầu nước nhỏ nhảy lên cười như điên, y vẫn cảm thấy ồn ào, khẽ cau mày nói: “Nhớ kỹ.”
Vệ Phong tới quá gần, vết sẹo trên cổ có cảm giác đau rát, trong mắt Giang Cố hiện lên một tia sát ý.
Ô Thác đang ngủ gật trên cây giật mình sợ hãi, chỉ thấy thiếu niên áo đỏ ngồi bên cạnh Giang Cố, trong tay ôm một quả cầu nước xấu xí mặt mày hớn hở.
“Tiền bối, ngài nhìn xem!” Vệ Phong tựa hồ có chút vui vẻ quá, đưa nó về phía Giang Cố nhanh hơn một chút, cầu nước vô tình lăn xuống trúng vào bàn tay đeo nhẫn của Giang Cố.
Ô Thác vội vàng dùng móng vuốt che mắt lại, một lát sau, cảnh tượng máu bắn tung ba thước cũng không xuất hiện, đồng tử của con mèo vốn đang lặng lẽ thu hẹp trong khe hở giữa móng vuốt đột nhiên trợn to.
Chủ nhân của nó - người luôn không bao giờ để bất cứ ai đến gần mình - đang nắm lấy cổ tay thiếu nhiên kia và ấn hắn ta về phía trước.
Vệ Phong cách y rất gần, khó thở đến đỏ bừng mặt, hắn chột dạ nói: “Tiền, tiền bối?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro