Đóng xuyên đại...
Kỵ Kình Nam Khứ
2024-08-14 13:29:39
Mượn ánh trăng nhìn kỹ lại, cả đám người đều sững sờ.
Không phải bọn họ chưa từng gặp thanh niên có vẻ ngoài đẹp đẽ bao giờ, nhưng người trước mặt quả thực đáng để bọn họ tự ti mặc cảm chốc lát.
“Ngươi là…”
“Từ Bình của Phong Lăng.” Thanh niên khẽ cười: “Hầu cận của sơn chủ.”
“Lệnh bài? Tờ lệnh?”
Thanh niên giấu tay phải trong tay áo, tay trái lần đến bên hông, tháo lệnh bài gốc tinh xảo xuống.
Đệ tử ma đạo vừa khoác lác tung trời đanh mặt, nhận lệnh bài gỗ từ tay thanh niên, soi ánh trăng kiểm tra.
Liếc mắt một cái, gã bỗng nhíu mày lại.
Thoạt đầu hình như gã nhìn thấy hai chữ “Đan Dương” trên lệnh bài, xung quanh còn có đường viền màu nâu nhạt, trông như máu đã khô từ lâu. Nhưng gã bỗng hoa mắt, lúc tầm mắt tập trung lại lần nữa, trên đó lại hiện ra hoa văn điêu khắc của Phong Lăng, giữa hoa văn loáng thoáng có ánh sáng mờ chuyển động, không giống đồ giả.
Tên đệ tử ma đạo xem một lúc lâu lại thấy hoảng hốt vô cớ, cứ như thứ gã cầm trong tay không phải miếng lệnh bài mà là con mắt đang nhìn chằm chằm vào gã.
Yết hầu to bằng quả trứng chim cút của gã lăn ừng ực một phát, dẹp suy nghĩ vô nghĩa ấy đi, trả lệnh bài cho người kia, nhấc tay ra hiệu mọi người rút trận dở chế độ phòng ngự.
Thanh niên nhận lại lệnh bài bằng tay trái, nhét vào bên hông, cởi mở híp mắt cười nói: “Cảm ơn.”
Nhóm người giữ trận đều ra hiệu y chớ kéo dài thời gian, máu chóng đi qua trận pháp, từng người khuếch tán linh lực ra để phòng ngừa Chu Bắc Nam rình lúc sơ suất ngắn ngủi này mà nhân cơ hội chạy trốn.
Thanh niên cất bước đi vào trận, ánh mắt liếc qua pháo khói bên hông mấy người họ rồi lại thản nhiên nhìn qua chỗ khác, bắt chuyện với họ như người thân quen: “Các vị tiền bối, Ứng Thiên Xuyên xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trận pháp mở ra một lối to hơn một người rồi lại nhanh chóng khép lại sau lưng y. Cùng lúc đó, thanh niên nhận được câu trả lời: “Sơn chủ đang lùng bắt phạm nhân bỏ trốn Chu Bắc Nam?”
Nhẫn ngọc Độc Sơn trên ngón tay y rung lên một cái mà không khiến ai chú ý. Thanh niên cụp ngón giữa lại, đặt tay ra sau lưng, giả bộ như có hứng thú: “Chu Bắc Nam?”
“Ngươi chưa nghe đến tên người này bao giờ à?”
Thanh niên lắc đầu đầy chân thành, mở miệng nói bừa: “Ta mới gia nhập môn phái chưa được hai năm.”
Tên đệ tử đam mê khoác lác như vớ được một tên đệ tử mới không biết rõ lai lịch của mình, đương nhiên phải khoe khoang lai lịch một lần cho đã: “Đó là một trong bốn đệ tử đứng đầu của bốn môn phái cũ năm xưa, thế mà ngươi lại không biết? Ngươi kiến thức hạn hẹp quá rồi đấy.”
Thanh niên hơi trợn to hai mắt: “Bốn đệ tử đứng đầu á?”
“Không sai. Tên họ Chu này là một tay thương giỏi, bây giờ chết rồi vẫn không để cho người ta được yên. Hôm nay hắn đóng xuyên gây rối ầm ĩ, giày vò nhau suốt cả một ngày, chắc lúc này đã giết đỏ cả mắt rồi. Ngươi đi lại khắp nơi nhớ phải cẩn thận, nếu bị hắn cướp mất thể xác, có đi không về thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Thanh niên làm tư thế khiêm tốn nhận lời chỉ dạy: “Được, ta hiểu rồi.”
Tên kia vẫn không nhịn được ba hoa tiếp: “Ngươi đừng sợ quá, trong số bốn đệ tử đứng đầu, Chu Bắc Nam là kẻ kém cỏi nhất… Nói thế này đi, ngươi từng nghe thấy cái tên Từ Hành Chi bao giờ chưa?”
Khóe môi thanh niên khẽ run lên, lập tức vươn tay xoa chóp mũi: “Hình như có nghe qua.”
“Hắn là người duy nhất có linh căn Nguyên anh trong bốn đệ tử đứng đầu. Linh lực Nguyên anh, ngươi đã được lĩnh giáo bao giờ chưa?”
Thanh niên chân thành trả lời: “Chưa từng.”
“Cái gọi là Nguyên anh ấy à, đó là…” Vì bản thân cũng chưa giao đấu với Nguyên anh bao giờ nên tên đệ tử ma đạo này cũng không biết linh căn Nguyên anh giỏi ở điểm nào, lại sợ mình nói phức tạp quá, người trước mặt không thể hiểu hết sự huyền diệu của Nguyên anh, vì thế gã đành lấy ví dụ dễ hiểu: “Lấy ngươi làm ví dụ nhá. Nếu ngươi có linh căn Nguyên anh, đứng trước mặt ta, ta hoàn toàn không có cách nào để nhìn rõ hư hay thực của ngươi, ta sẽ chỉ nghĩ rằng ngươi là đệ tử bình thường chỉ ở cấp Luyện khí, ngươi có thể nhân cơ hội lấy mạng ta. Nói vậy thì ngươi có hiểu không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh niên lại vươn tay xoa chóp mũi, vai run lên một phát đầy lạ thường: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Đệ tử ma đạo thấy y dễ bảo, mang dáng vẻ dễ đào tạo thì không nhịn được tận tâm chỉ báo tên đệ tử chẳng hiểu chuyện gì này: “Với bọn ta mà nói cái này là kiến thức thường gặp, tuy ngươi là hậu bối nhưng vẫn phải học nhiều vào. Chỉ được cái mã cũng vô dụng thôi, dùi nhọn hai đầu mà mà bụng rỗng tuếch cũng chỉ có thể hầu hạ người ta khoe mẽ bề ngoài cả đời thôi, hiểu chưa?”
Thanh niên cười nói: “Tiền bối nói đúng lắm.”
Nói đã miệng xong, tên đệ tử ma đạo vung tay, ra hiệu y có thể đi.
Thanh niên nghe theo gật đầu rồi quay người đi xa.
Quay lưng về phía nhóm người, khóe môi y cong lên khẽ cười, có thể thấy y rất muốn tìm chỗ không có người để cười vang một trận.
Nhưng tên lắm miệng ấy không hoàn toàn vô dụng.
Ít nhất Từ Hành Chi đã biết đến giờ Chu Bắc Nam vẫn chưa rơi vào tay Cửu Chi Đăng.
Chiếc nhẫn ở ngón tay y truyền ra tiếng người khe khẽ, Từ Hành Chi giơ tay lên, đặt sát vào bên tai, dùng linh thức truyền âm vào bên trong nhẫn: “Giết bọn họ rất dễ nhưng theo tập quán của Phong Lăng, Cửu Chi Đăng đã chọn trạm canh gác phòng thủ lưu động, mỗi nửa canh giờ sẽ đổi một tốp, không lâu sau đó thi thể của bọn họ sẽ bị phát hiện. Tiểu Lục, chuyến này chúng ta đến đây chủ yếu là vì cứu Bắc Nam ra, không cần gây rắc rối. Đến lúc đó bảo hắn trốn trong nhẫn giống ngươi và Trọng Quang, mang hắn y nguyên như cũ về là được.”
Lục Ngự Cửu trong nhẫn vẫn hơi lo lắng: “Từ sư huynh, huynh dùng khuôn mặt thật để đi vào, không sao chứ?”
“Yên tâm.” Mạnh Trọng Quang cũng ở trong nhẫn đáp: “Quanh người sư huynh đã được ta bao phủ thuật che mắt rồi, dù là người quen cũng sẽ nhận sư huynh thành người khác… Chỉ cần không gặp phải Cửu Chi Đăng là được.”
Bây giờ tu vi của Mạnh Trọng Quang đã sâu không lường được, cái lệnh bài vừa nãy cũng do hắn dùng thuật pháp đạt tới hiệu quả chỉ dùng một chiếc lá cũng có thể che kín mắt người ta. Nhưng đối với người cấp Nguyên anh trở lên, tuy rằng không thể liếc một cái là nhìn ra thuật che mắt của hắn nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ không khó phát hiện ra trên người Từ Hành Chi có dấu vết của pháp thuật, đến lúc đó ắt sẽ có phiền phức khôn cùng.
Dù sao chuyến này bọn họ chỉ đến cứu Chu Bắc Nam ra khỏi cái nhà giam hòn đảo cô độc giữa biển này thôi.
Từ Hành Chi đi vào được mấy bước vẫn có thể nghe thấy đệ tử ma đạo đằng sau ba láp ba xàm.
“Ngươi chỉ biết khoe sự từng trải thôi, thấy người ta là người mới chứ gì.”
“Thế nào là khoe sự từng trải? Ta vốn ở trong phái lâu hơn hắn, dạy bảo hắn mấy câu thì có vấn đề gì?”
Từ Hành Chi hơi buồn cười, khi y định giơ tay xóa ý cười bên môi lần thứ hai, tên đệ tử ma đạo vừa dạy dỗ y đủ điều có chút kiêu ngạo mở miệng lần nữa: “Năm đó, Ứng Thiên Xuyên do ta tự mình đến nhận đầu hàng, Thanh Lương Cốc cũng do ta dẫn người tấn công vào, khi đó các ngươi đang ở đâu?”
Từ Hành Chi bỗng dừng chân, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tiếng sóng lớn vang bên tai y, ầm, va vào đá, ùm, tung đợt sóng, rào rào, tóe bọt nước trắng xóa, như tiếng nức nở của người chết, như tiếng rên của vong linh.
“Ta đổi ý rồi.”
Một lúc sau, Từ Hành Chi chậm rãi mở miệng: “Ta muốn đánh hạ Ứng Thiên Xuyên.”
Trong nhẫn im bặt.
Từ Hành Chi nói tiếp: “Nơi này là nhà của Bắc Nam, không có cái lý ở nhà mình mà lại bị đuổi như chó mất chủ như thế. Còn nữa, chúng ta cũng phải có một nơi đặt chân.”
Nói đến dây, ánh mắt Từ Hành Chi bỗng rét lạnh, nghiêng đầu liếc chéo: “Cái nữa là bây giờ ta rất muốn giết người.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong nhẫn im lặng một lúc lâu, sau đó một tiếng cười khẽ khàng và dịu dàng của Mạnh Trọng Quang vang lên: “Sư huynh muốn Ứng Thiên Xuyên thì Trọng Quang sẽ giúp sư huynh lấy được nó.”
Ngay sau đó, Lục Ngự Cửu cũng đưa ra câu trả lời: “Ta đã xin phép các vị sư huynh rồi, các sư huynh nói mười ba năm qua, bọn họ chỉ chờ thời khắc này thôi.”
Từ Hành Chi quay người lại ngay tức khắc, dây buộc tóc ngược gió, ngổn ngang tung bay dưới sự liếm láp lung tung của gió biển.
Thấy thanh niên đi rồi mà lại quay lại, tên đệ tử ma đạo tự tâng bốc mình liếc nhìn y: “Sao lại quay lại?”
“Nghe tiền bối nói xong thấm thía rất nhiều.” Từ Hành Chi cong khóe miệng lên, cười khẩy: “Hậu bối vô cùng cảm kích…”
Tên đệ tử ma đạo bỗng thấy trước mắt trắng xóa, thứ gì đó màu đỏ ấm nóng tóe ra, bắn vào mặt trái của gã.
Nhất thời gã không biết sự ấm áp đó đến từ đâu, đang định giơ tay lên sờ má thì bên má phải cũng dính thứ gì đó âm ấm, mùi tanh nồng như nước biển được đun sôi.
Tiếng cơ thể ngã rầm xuống đất vang bên tai không ngừng nhưng trời đất trước mắt tên đệ tử ma đạo đó co rút rất nhanh, chỉ chứa được gương mặt khẽ cười của Từ Hành Chi.
Trong giây phút mọi tiếng động đều dừng lại, một chùm ánh trăng chiếu vào lồng ngực gã, vào đầu này ra đầu kia, máu thịt bị mổ xẻ nhanh chóng tụ lại dán chặt với nhau, gã cúi đầu xuống, chỉ thấy ngực trước không chảy nhiều máu cho lắm, vết kiếm nông còn chẳng ảnh hưởng gì đến tấm áo phẳng phiu của gã, chỉ có trái tim ngừng đập, đau đến mức như muốn nổ tung.
Gã lảo đảo ngửa mặt ngã xuống đất, âm thanh cực kỳ trầm thấp, vì đất cát đã được nước biển thấm cho mềm.
Chuyện ập đến quá nhanh, không một ai kịp xé pháo khói sáng.
Trong lúc tên đệ tử ma đạo co rúm lại, tay chân run rẩy co giật, một thanh kiếm sáng như tuyết xé không khí mà đến, cắm thẳng vào chỗ đất chếch cổ gã chỉ có ba tấc.
Nhìn vào đôi mắt ngập tràn hoảng sợ và mê man, Từ Hành Chi quỳ một chân xuống đất, nói nốt nửa câu sau còn dang dở của mình: “Phong Lăng Từ Hành Chi, xin nhận lời dạy.”
Đôi mắt kia bỗng trợn to lên, cuối cùng cứng lại ở dáng vẻ chết không nhắm mắt.
Từ Hành Chi rút pháo khói bên hông gã ra, dùng vạt áo của gã vặn mở pháo khói, giơ thẳng lên trời, mặc nó bung tỏa sáng trắng trên chín tầng mây.
“Trọng Quang, tìm đệ tử Ứng Thiên Xuyên trước.” Từ Hành Chi phóng quả pháo khói thứ hai lên trời tiện tay mở nhẫn ra, ra lệnh bằng giọng điệu bình tĩnh: “Cửu Chi Đăng không thể ép bọn họ tham gia lùng bắt Bắc Nam, vì thế chắc chắn bọn họ sẽ bị tập trung ở một chỗ, gom lại giam giữ trông coi. Bọn họ không biết Tiểu Lục nhưng chắc bọn họ vẫn nhận ra ngươi. Ngươi đi tìm bọn họ, ta và Tiểu Lục đi tìm Bắc Nam.”
Dần dần, trên đất xuất hiện hai bóng người đứng sóng vai với nhau.
Mạnh Trọng Quang hơi mím môi, không muốn tách khỏi Từ Hành Chi nhưng vẫn nghe theo sắp xếp của y: “Sư huynh, ta tìm thấy bọn họ sẽ đi tìm huynh ngay lập tức.”
“Nói cho bọn họ biết.” Từ Hành Chi nói: “Người không muốn chiến đấu thì chỉ cần tìm một chỗ trốn cho kỹ, không được thò đầu ra. Người sẵn sàng đổ máu vì chính nghĩa, người vẫn còn nhiệt huyết trong tim thì đi theo ta.”
Chỉ sau non nửa canh giờ ngắn ngủi, Ứng Thiên Xuyên biến thành biển pháo khói, khắp trời đều là đom đóm sáng trắng, như tuyết như sương.
Một tên đệ tử lo sợ quỳ ở chủ điện, nhìn lên Cửu Chi Đăng ngồi trên ghế cao, nói với sắc mặt trắng bệch: “Sơn chủ, Chu, Chu Bắc Nam… Hắn điên rồi…”
Mãi một lúc lâu cũng không chờ được câu trả lời của Cửu Chi Đăng, đệ tử kia nơm nớp lo sợ giương mắt lên nhìn, gã thấy ánh mắt Cửu Chi Đăng hóa mềm mại, như đang ngẩn người, cũng giống như đang hoài niệm gì đó.
“Sơn chủ?”
“Không phải Chu Bắc Nam.” Hai mắt Cửu Chi Đăng lóe lên sự vui mừng nho nhỏ: “Là huynh ấy.”
Không phải bọn họ chưa từng gặp thanh niên có vẻ ngoài đẹp đẽ bao giờ, nhưng người trước mặt quả thực đáng để bọn họ tự ti mặc cảm chốc lát.
“Ngươi là…”
“Từ Bình của Phong Lăng.” Thanh niên khẽ cười: “Hầu cận của sơn chủ.”
“Lệnh bài? Tờ lệnh?”
Thanh niên giấu tay phải trong tay áo, tay trái lần đến bên hông, tháo lệnh bài gốc tinh xảo xuống.
Đệ tử ma đạo vừa khoác lác tung trời đanh mặt, nhận lệnh bài gỗ từ tay thanh niên, soi ánh trăng kiểm tra.
Liếc mắt một cái, gã bỗng nhíu mày lại.
Thoạt đầu hình như gã nhìn thấy hai chữ “Đan Dương” trên lệnh bài, xung quanh còn có đường viền màu nâu nhạt, trông như máu đã khô từ lâu. Nhưng gã bỗng hoa mắt, lúc tầm mắt tập trung lại lần nữa, trên đó lại hiện ra hoa văn điêu khắc của Phong Lăng, giữa hoa văn loáng thoáng có ánh sáng mờ chuyển động, không giống đồ giả.
Tên đệ tử ma đạo xem một lúc lâu lại thấy hoảng hốt vô cớ, cứ như thứ gã cầm trong tay không phải miếng lệnh bài mà là con mắt đang nhìn chằm chằm vào gã.
Yết hầu to bằng quả trứng chim cút của gã lăn ừng ực một phát, dẹp suy nghĩ vô nghĩa ấy đi, trả lệnh bài cho người kia, nhấc tay ra hiệu mọi người rút trận dở chế độ phòng ngự.
Thanh niên nhận lại lệnh bài bằng tay trái, nhét vào bên hông, cởi mở híp mắt cười nói: “Cảm ơn.”
Nhóm người giữ trận đều ra hiệu y chớ kéo dài thời gian, máu chóng đi qua trận pháp, từng người khuếch tán linh lực ra để phòng ngừa Chu Bắc Nam rình lúc sơ suất ngắn ngủi này mà nhân cơ hội chạy trốn.
Thanh niên cất bước đi vào trận, ánh mắt liếc qua pháo khói bên hông mấy người họ rồi lại thản nhiên nhìn qua chỗ khác, bắt chuyện với họ như người thân quen: “Các vị tiền bối, Ứng Thiên Xuyên xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trận pháp mở ra một lối to hơn một người rồi lại nhanh chóng khép lại sau lưng y. Cùng lúc đó, thanh niên nhận được câu trả lời: “Sơn chủ đang lùng bắt phạm nhân bỏ trốn Chu Bắc Nam?”
Nhẫn ngọc Độc Sơn trên ngón tay y rung lên một cái mà không khiến ai chú ý. Thanh niên cụp ngón giữa lại, đặt tay ra sau lưng, giả bộ như có hứng thú: “Chu Bắc Nam?”
“Ngươi chưa nghe đến tên người này bao giờ à?”
Thanh niên lắc đầu đầy chân thành, mở miệng nói bừa: “Ta mới gia nhập môn phái chưa được hai năm.”
Tên đệ tử đam mê khoác lác như vớ được một tên đệ tử mới không biết rõ lai lịch của mình, đương nhiên phải khoe khoang lai lịch một lần cho đã: “Đó là một trong bốn đệ tử đứng đầu của bốn môn phái cũ năm xưa, thế mà ngươi lại không biết? Ngươi kiến thức hạn hẹp quá rồi đấy.”
Thanh niên hơi trợn to hai mắt: “Bốn đệ tử đứng đầu á?”
“Không sai. Tên họ Chu này là một tay thương giỏi, bây giờ chết rồi vẫn không để cho người ta được yên. Hôm nay hắn đóng xuyên gây rối ầm ĩ, giày vò nhau suốt cả một ngày, chắc lúc này đã giết đỏ cả mắt rồi. Ngươi đi lại khắp nơi nhớ phải cẩn thận, nếu bị hắn cướp mất thể xác, có đi không về thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Thanh niên làm tư thế khiêm tốn nhận lời chỉ dạy: “Được, ta hiểu rồi.”
Tên kia vẫn không nhịn được ba hoa tiếp: “Ngươi đừng sợ quá, trong số bốn đệ tử đứng đầu, Chu Bắc Nam là kẻ kém cỏi nhất… Nói thế này đi, ngươi từng nghe thấy cái tên Từ Hành Chi bao giờ chưa?”
Khóe môi thanh niên khẽ run lên, lập tức vươn tay xoa chóp mũi: “Hình như có nghe qua.”
“Hắn là người duy nhất có linh căn Nguyên anh trong bốn đệ tử đứng đầu. Linh lực Nguyên anh, ngươi đã được lĩnh giáo bao giờ chưa?”
Thanh niên chân thành trả lời: “Chưa từng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gọi là Nguyên anh ấy à, đó là…” Vì bản thân cũng chưa giao đấu với Nguyên anh bao giờ nên tên đệ tử ma đạo này cũng không biết linh căn Nguyên anh giỏi ở điểm nào, lại sợ mình nói phức tạp quá, người trước mặt không thể hiểu hết sự huyền diệu của Nguyên anh, vì thế gã đành lấy ví dụ dễ hiểu: “Lấy ngươi làm ví dụ nhá. Nếu ngươi có linh căn Nguyên anh, đứng trước mặt ta, ta hoàn toàn không có cách nào để nhìn rõ hư hay thực của ngươi, ta sẽ chỉ nghĩ rằng ngươi là đệ tử bình thường chỉ ở cấp Luyện khí, ngươi có thể nhân cơ hội lấy mạng ta. Nói vậy thì ngươi có hiểu không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh niên lại vươn tay xoa chóp mũi, vai run lên một phát đầy lạ thường: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Đệ tử ma đạo thấy y dễ bảo, mang dáng vẻ dễ đào tạo thì không nhịn được tận tâm chỉ báo tên đệ tử chẳng hiểu chuyện gì này: “Với bọn ta mà nói cái này là kiến thức thường gặp, tuy ngươi là hậu bối nhưng vẫn phải học nhiều vào. Chỉ được cái mã cũng vô dụng thôi, dùi nhọn hai đầu mà mà bụng rỗng tuếch cũng chỉ có thể hầu hạ người ta khoe mẽ bề ngoài cả đời thôi, hiểu chưa?”
Thanh niên cười nói: “Tiền bối nói đúng lắm.”
Nói đã miệng xong, tên đệ tử ma đạo vung tay, ra hiệu y có thể đi.
Thanh niên nghe theo gật đầu rồi quay người đi xa.
Quay lưng về phía nhóm người, khóe môi y cong lên khẽ cười, có thể thấy y rất muốn tìm chỗ không có người để cười vang một trận.
Nhưng tên lắm miệng ấy không hoàn toàn vô dụng.
Ít nhất Từ Hành Chi đã biết đến giờ Chu Bắc Nam vẫn chưa rơi vào tay Cửu Chi Đăng.
Chiếc nhẫn ở ngón tay y truyền ra tiếng người khe khẽ, Từ Hành Chi giơ tay lên, đặt sát vào bên tai, dùng linh thức truyền âm vào bên trong nhẫn: “Giết bọn họ rất dễ nhưng theo tập quán của Phong Lăng, Cửu Chi Đăng đã chọn trạm canh gác phòng thủ lưu động, mỗi nửa canh giờ sẽ đổi một tốp, không lâu sau đó thi thể của bọn họ sẽ bị phát hiện. Tiểu Lục, chuyến này chúng ta đến đây chủ yếu là vì cứu Bắc Nam ra, không cần gây rắc rối. Đến lúc đó bảo hắn trốn trong nhẫn giống ngươi và Trọng Quang, mang hắn y nguyên như cũ về là được.”
Lục Ngự Cửu trong nhẫn vẫn hơi lo lắng: “Từ sư huynh, huynh dùng khuôn mặt thật để đi vào, không sao chứ?”
“Yên tâm.” Mạnh Trọng Quang cũng ở trong nhẫn đáp: “Quanh người sư huynh đã được ta bao phủ thuật che mắt rồi, dù là người quen cũng sẽ nhận sư huynh thành người khác… Chỉ cần không gặp phải Cửu Chi Đăng là được.”
Bây giờ tu vi của Mạnh Trọng Quang đã sâu không lường được, cái lệnh bài vừa nãy cũng do hắn dùng thuật pháp đạt tới hiệu quả chỉ dùng một chiếc lá cũng có thể che kín mắt người ta. Nhưng đối với người cấp Nguyên anh trở lên, tuy rằng không thể liếc một cái là nhìn ra thuật che mắt của hắn nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ không khó phát hiện ra trên người Từ Hành Chi có dấu vết của pháp thuật, đến lúc đó ắt sẽ có phiền phức khôn cùng.
Dù sao chuyến này bọn họ chỉ đến cứu Chu Bắc Nam ra khỏi cái nhà giam hòn đảo cô độc giữa biển này thôi.
Từ Hành Chi đi vào được mấy bước vẫn có thể nghe thấy đệ tử ma đạo đằng sau ba láp ba xàm.
“Ngươi chỉ biết khoe sự từng trải thôi, thấy người ta là người mới chứ gì.”
“Thế nào là khoe sự từng trải? Ta vốn ở trong phái lâu hơn hắn, dạy bảo hắn mấy câu thì có vấn đề gì?”
Từ Hành Chi hơi buồn cười, khi y định giơ tay xóa ý cười bên môi lần thứ hai, tên đệ tử ma đạo vừa dạy dỗ y đủ điều có chút kiêu ngạo mở miệng lần nữa: “Năm đó, Ứng Thiên Xuyên do ta tự mình đến nhận đầu hàng, Thanh Lương Cốc cũng do ta dẫn người tấn công vào, khi đó các ngươi đang ở đâu?”
Từ Hành Chi bỗng dừng chân, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tiếng sóng lớn vang bên tai y, ầm, va vào đá, ùm, tung đợt sóng, rào rào, tóe bọt nước trắng xóa, như tiếng nức nở của người chết, như tiếng rên của vong linh.
“Ta đổi ý rồi.”
Một lúc sau, Từ Hành Chi chậm rãi mở miệng: “Ta muốn đánh hạ Ứng Thiên Xuyên.”
Trong nhẫn im bặt.
Từ Hành Chi nói tiếp: “Nơi này là nhà của Bắc Nam, không có cái lý ở nhà mình mà lại bị đuổi như chó mất chủ như thế. Còn nữa, chúng ta cũng phải có một nơi đặt chân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến dây, ánh mắt Từ Hành Chi bỗng rét lạnh, nghiêng đầu liếc chéo: “Cái nữa là bây giờ ta rất muốn giết người.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong nhẫn im lặng một lúc lâu, sau đó một tiếng cười khẽ khàng và dịu dàng của Mạnh Trọng Quang vang lên: “Sư huynh muốn Ứng Thiên Xuyên thì Trọng Quang sẽ giúp sư huynh lấy được nó.”
Ngay sau đó, Lục Ngự Cửu cũng đưa ra câu trả lời: “Ta đã xin phép các vị sư huynh rồi, các sư huynh nói mười ba năm qua, bọn họ chỉ chờ thời khắc này thôi.”
Từ Hành Chi quay người lại ngay tức khắc, dây buộc tóc ngược gió, ngổn ngang tung bay dưới sự liếm láp lung tung của gió biển.
Thấy thanh niên đi rồi mà lại quay lại, tên đệ tử ma đạo tự tâng bốc mình liếc nhìn y: “Sao lại quay lại?”
“Nghe tiền bối nói xong thấm thía rất nhiều.” Từ Hành Chi cong khóe miệng lên, cười khẩy: “Hậu bối vô cùng cảm kích…”
Tên đệ tử ma đạo bỗng thấy trước mắt trắng xóa, thứ gì đó màu đỏ ấm nóng tóe ra, bắn vào mặt trái của gã.
Nhất thời gã không biết sự ấm áp đó đến từ đâu, đang định giơ tay lên sờ má thì bên má phải cũng dính thứ gì đó âm ấm, mùi tanh nồng như nước biển được đun sôi.
Tiếng cơ thể ngã rầm xuống đất vang bên tai không ngừng nhưng trời đất trước mắt tên đệ tử ma đạo đó co rút rất nhanh, chỉ chứa được gương mặt khẽ cười của Từ Hành Chi.
Trong giây phút mọi tiếng động đều dừng lại, một chùm ánh trăng chiếu vào lồng ngực gã, vào đầu này ra đầu kia, máu thịt bị mổ xẻ nhanh chóng tụ lại dán chặt với nhau, gã cúi đầu xuống, chỉ thấy ngực trước không chảy nhiều máu cho lắm, vết kiếm nông còn chẳng ảnh hưởng gì đến tấm áo phẳng phiu của gã, chỉ có trái tim ngừng đập, đau đến mức như muốn nổ tung.
Gã lảo đảo ngửa mặt ngã xuống đất, âm thanh cực kỳ trầm thấp, vì đất cát đã được nước biển thấm cho mềm.
Chuyện ập đến quá nhanh, không một ai kịp xé pháo khói sáng.
Trong lúc tên đệ tử ma đạo co rúm lại, tay chân run rẩy co giật, một thanh kiếm sáng như tuyết xé không khí mà đến, cắm thẳng vào chỗ đất chếch cổ gã chỉ có ba tấc.
Nhìn vào đôi mắt ngập tràn hoảng sợ và mê man, Từ Hành Chi quỳ một chân xuống đất, nói nốt nửa câu sau còn dang dở của mình: “Phong Lăng Từ Hành Chi, xin nhận lời dạy.”
Đôi mắt kia bỗng trợn to lên, cuối cùng cứng lại ở dáng vẻ chết không nhắm mắt.
Từ Hành Chi rút pháo khói bên hông gã ra, dùng vạt áo của gã vặn mở pháo khói, giơ thẳng lên trời, mặc nó bung tỏa sáng trắng trên chín tầng mây.
“Trọng Quang, tìm đệ tử Ứng Thiên Xuyên trước.” Từ Hành Chi phóng quả pháo khói thứ hai lên trời tiện tay mở nhẫn ra, ra lệnh bằng giọng điệu bình tĩnh: “Cửu Chi Đăng không thể ép bọn họ tham gia lùng bắt Bắc Nam, vì thế chắc chắn bọn họ sẽ bị tập trung ở một chỗ, gom lại giam giữ trông coi. Bọn họ không biết Tiểu Lục nhưng chắc bọn họ vẫn nhận ra ngươi. Ngươi đi tìm bọn họ, ta và Tiểu Lục đi tìm Bắc Nam.”
Dần dần, trên đất xuất hiện hai bóng người đứng sóng vai với nhau.
Mạnh Trọng Quang hơi mím môi, không muốn tách khỏi Từ Hành Chi nhưng vẫn nghe theo sắp xếp của y: “Sư huynh, ta tìm thấy bọn họ sẽ đi tìm huynh ngay lập tức.”
“Nói cho bọn họ biết.” Từ Hành Chi nói: “Người không muốn chiến đấu thì chỉ cần tìm một chỗ trốn cho kỹ, không được thò đầu ra. Người sẵn sàng đổ máu vì chính nghĩa, người vẫn còn nhiệt huyết trong tim thì đi theo ta.”
Chỉ sau non nửa canh giờ ngắn ngủi, Ứng Thiên Xuyên biến thành biển pháo khói, khắp trời đều là đom đóm sáng trắng, như tuyết như sương.
Một tên đệ tử lo sợ quỳ ở chủ điện, nhìn lên Cửu Chi Đăng ngồi trên ghế cao, nói với sắc mặt trắng bệch: “Sơn chủ, Chu, Chu Bắc Nam… Hắn điên rồi…”
Mãi một lúc lâu cũng không chờ được câu trả lời của Cửu Chi Đăng, đệ tử kia nơm nớp lo sợ giương mắt lên nhìn, gã thấy ánh mắt Cửu Chi Đăng hóa mềm mại, như đang ngẩn người, cũng giống như đang hoài niệm gì đó.
“Sơn chủ?”
“Không phải Chu Bắc Nam.” Hai mắt Cửu Chi Đăng lóe lên sự vui mừng nho nhỏ: “Là huynh ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro