Lòng người nối...
Kỵ Kình Nam Khứ
2024-08-14 13:29:39
Trên trời bừng nở một đóa pháo hoa, dưới đất chết một người.
Các đệ tử nháo nhác hô hào chạy theo quỹ tích pháo hoa nở rộ nhưng bọn họ luôn chậm hơn một bước, chỉ có thể uổng công đón nhận thi thể nằm yên một chỗ của bạn mình, cũng bị pháo hoa bắn đầy bụi than lên mặt.
Nhưng Cửu Chi Đăng không hề tức giận, với hắn ta mà nói, chết mấy tên đệ tử không đủ để khiến hắn ta nổi cáu.
Mấy tháng không gặp, hắn ta nhung nhớ sư huynh cực kỳ.
Tối nay gió to, thổi sóng biển cuộn trào, nức nở như tiếng ma quỷ gào khóc không rõ ràng lắm. Pháo hoa tung tóe như tuyết, ra sức rẽ mây, lộ ra mặt trăng lạnh lẽo thê lương như gang thép.
Cửu Chi Đăng bước ra từ trong ánh đèn đứng dưới ánh trăng, nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn ta nằm trong lòng sư huynh ở buổi lễ Nguyên anh, khóc lóc cầu xin y giết mình. Lúc đó hắn ta đã buông bỏ hết hi vọng sống, mà sư huynh không nói một lời, tung người nhảy xuống khỏi đài cao, dứt khoát rời khỏi vinh quang của mình, xông vào trong trái tim đã thành tro tàn của hắn ta, hô hào, nỉ non, Tiểu Đăng, đừng chết.
Hắn ta sống sót theo ý muốn của sư huynh, còn sống rất nhiều năm, nhưng Cửu Chi Đăng thật sự đã chết vào ngày hóa ma rồi.
Bao năm qua, với hắn ta mà nói, những thứ nên có hay những thứ không nên có đều là may mắn.
Nhưng bây giờ hi vọng duy nhất của hắn ta, chèo chống hơi thở của sự sống duy nhất để hắn ta sống tiếp sắp đến gặp hắn ta rồi, dù cho sư huynh xách kiếm đến gặp thì hắn ta cũng rất vui mừng.
Cửu Chi Đăng ngây người mặt mày hiền hòa, khí thế sắc bén được lông mi thu bớt lại hơn nửa, trông như thiếu niên luống cuống, chưa bị chuyện thế gian vấy bẩn.
Có người đến gần hắn ta, khoác thêm áo cho hắn ta: “Sơn chủ, quay về thôi. Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Hắn ta ừ một tiếng, vươn tay chỉnh lại áo choàng.
Hắn ta gầy đến mức khiến người ta ngạc nhiên, cổ tay thô mà mảnh, cánh tay vung lên khiến ống tay áo trượt xuống để lộ cổ tay ra, trên đó chi chít mấy vết thương đỏ đã có nhiều năm, trên cánh tay còn có một vết sẹo do dao cứa, mỗi một vết đều dữ tợn mà đẹp, vô cùng chân thật, cắt thẳng vào máu thịt.
Đệ tử cung kính lùi lại một bước, Cửu Chi Đăng đi vào trong điện theo hướng người đó lùi lại.
Chắc vì do gió to nên chẳng biết nến trong điện bị tắt từ lúc nào, dường như Cửu Chi Đăng chẳng phát hiện ra điều gì, cứ thể đi thẳng vào trong.
Đệ tử đi sát phía sau, trong tay lặng lẽ hiện ra một cây trường thương, nâng trong tay áng chừng qua rồi đâm vào giữa lưng Cửu Chi Đăng trong tiếng gió chợt vang lên.
Nhưng khi mũi thương còn cách lưng hắn ta tầm nửa thước, Cửu Chi Đăng quay nửa người lại, một chùm ánh sáng vàng nhạt nổi lên giữa lòng bàn tay, dễ dàng đỡ mũi thương trong lòng bàn tay!
Đệ tử đó dồn hết toàn bộ sức lực trong người, phát ra tiếng gào căm hận cực độ.
Nhưng thương của hắn không thể tiến thêm một chút xíu nào.
Đôi mắt Cửu Chi Đăng hệt như chấm nhỏ rét lạnh, nhìn người vẫn đang cắn răng bất chấp trước mặt thật kỹ, nói: “Chu sư huynh, lâu rồi không gặp.”
Nói xong, hắn ta tiện tay vung lên, ngực Chu Bắc Nam đang cầm thương trúng một đòn tấn công linh lực, ngã xuống khỏi bậc thềm, đến khi hắn lăn xuống mặt đất thì đã bị cưỡng chế thoát ra khỏi thể xác kia.
Cái xác này mới lên cấp Kim đan, quá yếu đuối, chịu đòn tấn công ấy thì bị chia năm xẻ bảy, thịt nát và óc trắng trắng đỏ đỏ mỗi phần rơi một nơi, khóe miệng Chu Bắc Nam cũng tuôn máu tươi, nhỏ từng giọt xuống đất.
Chu Bắc Nam quỳ trên mặt đất, khí mạch trong lồng ngực rối loạn, hắn phun máu còn dư trong miệng ra, thân thương bị hắn siết vang kèn kẹt, trong chốc lát không còn sức chống đỡ, không đứng lên nổi.
Cửu Chi Đăng chắp tay sau lưng nhìn hắn: “Hôm nay Chu sư huynh thay đổi sáu, bảy bộ xác thịt, người nào người nấy đều là đệ tử cấp cao, vì muốn nhân cơ hội trà trộn đến bên cạnh ta nhỉ.”
Chu Bắc Nam chẳng nói chẳng rằng, mặt mày toát ra đôi phần tức giận.
Hắn có dự tính này thật nhưng ban ngày lùng bắt quá dữ, không tìm được cơ hội ra tay, hắn liên tục cướp mấy thân xác nên đã hao tổn quá nặng nề, chỉ khi đến tối, trong xuyên rối loạn mới tìm được cơ hội này.
“Sao ngươi lại biết ta là…”
Cửu Chi Đăng chắp tay sau lưng, cái bóng lẻ loi hắt xuống bậc thềm dài, chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần thì hắn ta quả thực là một mỹ nhân lạnh lùng đoan chính: “Thi thể không hít thở, đây là một sơ suất to. Ngoài ra, hễ là đệ tử cao cấp của bốn môn phái, không ai không biết nhiều năm qua bên cạnh ta chỉ có Ôn Tuyết Trần chăm sóc, không ai dám khoác áo cho ta.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng không nhắc đến Ôn Tuyết Trần thì thôi, vừa nghe thấy cái tên này, Chu Bắc Nam gần như cáu tiết, trước mắt hiện ra ngôi mộ, cát vàng và chữ bằng máu kín hết cả hang động: “Con mẹ nó đừng nhắc đến Ôn Tuyết Trần!”
Tiếng gào này của hắn như tiếng khóc kèm theo thù hận, giọng điệu và vẻ mặt đều như buồn nôn, theo lời nói của hắn, thanh đoản thương bỗng chui ra khỏi tay áo, vụt tới như gió dữ lửa mạnh, ấy vậy mà lại bị Cửu Chi Đăng hời hợt cản lại, dễ dàng như phủi bụi vậy.
So với công kích ngập tràn sát ý của Chu Bắc Nam, câu nói trước đó khiến Cửu Chi Đăng để ý hơn.
Hắn ta hơi nhíu mày: “Hắn làm sao?”
Hôm nay hắn ta ngẫm nghĩ đến tình hình của Ôn Tuyết Trần nhiều lần, đều nhận được kết luận là an toàn.
Dù nhóm sư huynh bắt được Ôn Tuyết Trần, nể tình xưa nghĩa cũ, chắc hẳn sẽ không làm gì Ôn Tuyết Trần, nhưng thấy Chu Bắc Nam đau đớn như thế, hắn ta bỗng thấy hoảng. . Truyện BJYX
Ôn Tuyết Trần bị làm sao?
Chu Bắc Nam không đáp, chỉ dùng đôi mắt ngậm máu nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng, hận không thể biến hàng lông mi dày thành dao cầu, cắt người trước mặt thành từng miếng thịt.
Sự im lặng này nhắc nhở Cửu Chi Đăng, hắn ta không truy xét vấn đề này nữa, bước xuống dưới hai bậc: “Sư huynh đến rồi, ngươi cần gì phải đến nữa.”
Chu Bắc Nam cất giọng khàn khàn: “Ta muốn tự tay báo thù cho muội muội.”
Cửu Chi Đăng lại bước xuống thêm hai bậc: “Ta biết ngay Chu sư huynh không phải hạng người trốn đông trốn tây mà. Chu sư huynh sợ sư huynh đến sớm, đánh với ta một trận, mất cơ hội đâm kẻ thù đúng không? Vì thế chắc chắn ngươi sẽ chọn chó cùng rứt giậu vào lúc này.”
Nghe hắn ta bình tĩnh thong dong phân tích, trong lòng Chu Bắc Nam bỗng lóe lên dự cảm xấu.
Cửu Chi Đăng đi tới vị trí cách Chu Bắc Nam không xa, khom người xuống, trong mắt không chứa ý cười mà hiển hiện vẻ ôn hòa khác thường, nhưng trong tình huống này, ôn hòa còn khiến người ta lạnh toát người hơn cả sát ý: “Chu sư huynh, ngươi luôn chờ cơ hội. Ta cũng đang chờ.”
Cổ họng Chu Bắc Nam lạnh buốt, sao không biết Cửu Chi Đăng có ý định gì được cơ chứ?
Kẻ này ôm cây đợi thỏ cả một ngày chỉ chờ giây phút mình tự dâng đến tận cửa!
Nếu mình rơi vào tay hắn ta…
Trước đó Chu Bắc Nam chỉ chuẩn bị chết thêm lần nữa nhưng quên mất nếu mình rơi vào tầm bắn thật, muốn chết cũng không được, chắc chắn Hành Chi và mọi người sẽ rơi vào thế bị động!
Chu Bắc Nam chống cơ thể bị chấn động tới mức tê rần của mình lên, cố gắng dịch về phía sau, thầm mắng mình ngu xuẩn, cũng chửi mình vô dụng.
Ngáo ngơ làm ám quỷ trong Man Hoang mười ba năm, sống sờ sờ bị chém mất một nửa linh lực, ngay cả tu luyện mà hắn chưa từng tinh gọn được chút xíu nào, bây giờ gặp tấn công công khai cũng không làm được gì!
Chu Bắc Nam hối hận không thôi, cũng hạ quyết tâm.
Hắn thà chết cũng không muốn liên lụy mọi người, còn nữa, vết xe đổ của Tuyết Trần lù lù ở đó, nếu để bộ linh thể này rơi vào tay Cửu Chi Đăng, bị hắn ta giày vò tới lui, chẳng thà…
Khi hắn siết chặt trường thương trong tay, tai ong ong vì nhiệt huyết xông lên thì đột nhiên hắn cảm thấy trước mặt có thêm một bóng hình.
Chiếc quạt nan trúc dính đầy máu tươi cắt một tia sáng ngời như trăng tròn ở giữa không trung, bảo vệ hắn ở phía sau.
Chu Bắc Nam bỗng hoảng hốt, cứ như thời gian quay ngược lại mười ba năm trước, hắn nằm trong hố trời mù mịt tối tăm, trăn trở giữa muốn sống và muốn chết, trong lúc mê man đã gọi tên của người hắn ỷ lại nhất ngoại trừ người thân ruột thịt: “Hành Chi…”
Nhưng khác với mười ba năm trước, lần này hắn được đáp lại.
“Bắc Nam.” Người đứng trước bảo vệ hắn nghiêng nửa gương mặt lại, nhỏ giọng hỏi: “Bắc Nam, đứng lên được không?”
Một bàn tay không to nhưng ấm áp lạ thường vườn tới từ sau lưng hắn, vừa lo lắng vừa sốt sắng nắm chặt tay hắn: “Ngươi bị thương sao?”
Giọng nói ấm áp ấy khiến giọng Chu Bắc Nam mềm xuống theo: “Sao ngươi biết ta ở…”
“Mắt người là mắt ta, lòng người nối liền lòng ta.” Chủ nhân của bàn tay thì thầm sát bên tai:, “Từ lúc ở chỗ Nam Ly, ta đã tự thề với bản thân, tuyệt đối không để ngươi bị thương thêm lần nào nữa.”
Nơi hai bàn tay giao nhau, tinh nguyên tuôn ra ào ào, thoắt cái đã khiến cơ thể và trái tim hắn tràn ngập sức sống.
Ít nhất lần này, hắn không còn một thân một mình nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi Từ Hành Chi đến, Cửu Chi Đăng phải chịu linh áp Nguyên anh công kích mãnh liệt nên bị ép lùi lên thềm, linh lực khuấy động khiến các lớp áo của hắn ta phất phơ, nhưng hắn ta lại rất vui mừng: “Sư huynh, huynh đến rồi.”
Trong mắt hắn ta có lửa, còn trong mắt Từ Hành Chi là băng.
Các đệ tử ma đạo đuổi theo quỹ tích pháo hoa bùng cháy chạy tới cửa đại điện, từ xa thấy Từ Hành Chi và Cửu Chi Đăng đang đối đầu nhau, oán giận vì thấy thi thể của bạn bè suốt cả quãng đường bùng phát trong nháy mắt.
Không biết ai cất giọng quát: “Giết bọn họ! Báo thù rửa hận!”
Tiếng kêu ầm ĩ ấy không đáng để Từ Hành Chi quay đầu nhưng lại khiến Lục Ngự Cửu đang đỡ lấy Chu Bắc Nam quay qua, nhìn chằm chằm vào đám người kia.
Trong mắt nhóm người ma đạo, thanh niên nhỏ người gầy yếu ấy tuy đeo cái mặt nạ xấu xí nhưng lực uy hiếp cực kỳ thấp, bọn chúng hơi buồn cười, dù có thêm một tên quỷ tu yếu ớt đến mức chẳng nâng nổi cái thương cũng chẳng đáng chú ý, hiển nhiên cậu ta dễ giải quyết hơn Từ Hành Chi đang bừng bừng sát khí nhiều.
Vì thế nỗi căm phẫn của các đệ tử ma đạo có nơi trút ra rõ ràng hơn: “Giết hắn!”
Đệ tử ma đạo truy bắt dọc đường mà đuổi tới đây, thêm cả những kẻ nghe thấy tiếng động mà đến, có hơn trăm người.
Chu Bắc Nam hơi lấy lại sức, nắm chặt cây thương trong lòng bàn tay, đang định đi lên đánh một trận thật đã với đám người kia thì Lục Ngự Cửu kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại mấy lần rồi đi lên trước mấy bước, thuận tiện giơ tay vuốt mặt nạ quỷ.
Cậu ta đeo cái mặt nạ này mười ba năm rồi, dường như nó đã trở thành một phần của cậu ta, cậu ta quen đeo cái mặt nạ này trong lúc chiến đấu, che giấu gương mặt trẻ con sạch sẽ trắng như tuyết đi, dùng khuôn mặt xấu xí này để nghênh chiến.
Đôi môi mỏng của cậu ta mấp máy, khẽ niệm mấy câu chú quyết, bùa chú trong lòng xoay tròn trôi nổi giữa không trung, đôi mắt cậu ta cũng hiện lên ánh sáng xanh lá như hồ ly, màu ngọc trong veo, giống Trừng Ngọc, cũng giống Phỉ Thúy.
Tốc độ niệm chú của cậu ta tăng nhanh hơn, vô số điểm sáng trút xuống như mưa, rơi xuống trước mặt đám người.
Ban đầu, đám đốm sáng hệt như phù du, chỉ trong chớp mắt, đám quỷ ào ra, dần hóa hình dạng, giữa trán mỗi người đều bừng cháy một hoa văn màu tím, trong mắt mỗi người đều hừng hực thù hận nóng rực.
Chu Bắc Nam và đám ma đạo đều ngây người.
Hắn nhìn quỷ thần ngập trời kia, nhận ra một vài gương mặt quen thuộc trong số đó.
Lục Ngự Cửu hét lớn một tiếng: “Giải Viễn Tâm ở đâu!”
Giải Tâm Viễn dẫn đầu đáp: “Có!”
“Thanh Lương Cốc, bày trận, trừ ma!”
Bên kia, Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi vẫn đang đối đầu.
Từ Hành Chi hiểu rõ về thực lực hiện giờ của Lục Ngự Cửu, không dễ bị Cửu Chi Đăng áp chế, vì thế y không hề bận tâm tới chiến trường phía sau, mà dường như Cửu Chi Đăng cũng chẳng thèm để ý, cứ nhìn chằm chằm vào Từ Hành Chi, mắt sáng long lanh.
Từ Hành Chi biến Bút nhàn rỗi thành lưỡi hái khổng lồ năm đó lưu hỏa dùng xẻ núi, khiêng trên vai: “Vừa nãy bọn chúng nói gì? Báo thù rửa hận? Các ngươi mà xứng nói câu đó à?”
“Không xứng.” Cửu Chi Đăng thong thả đáp lời: “Thù hận của sư huynh sâu nặng hơn bọn ta gấp mấy lần. Bọn họ không hiểu chuyện, đáng chết.”
Dù mười ba năm trước đã trải nghiệm một lần rồi nhưng đứng đối diện với đứa trẻ mà tự tay mình nuôi nấng, quyết một mất một còn vẫn khiến trái tim Từ Hành Chi đau nhói, y dựa vào tiếng cười khẩy mà cố gắng xóa nhòa bi thương và phẫn nộ tích tụ trong trái tim, đồng thời kéo dài thời gian chờ Mạnh Trọng Quang đến.
Nhưng Cửu Chi Đăng không cho y quá nhiều thời gian.
“Sư huynh đến giết đệ sao?”
Từ Hành Chi lạnh giọng đối đáp: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Cửu Chi Đăng như không nghe hiểu câu hỏi này, lặp lại câu hỏi cũ một lần nữa: “Huynh trưởng đến giết ta sao?”
“Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Từ Hành Chi loáng thoáng cảm thấy có điều không đúng.
Y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chẳng thấy Cửu Chi Đăng đâu nữa, thay vào đó là thiếu nữ mặc áo vàng nhạt đứng trong gió, tay áo tung bay, đẹp đến mức như mộng cảnh đón gió quay về.
Từ Hành Chi nghẹn ứ: “Ngô…”
Sự nghẹn ứ qua đi, bi phẫn cực độ chiếm lấy trái tim Từ Hành Chi, khiến cổ họng y nóng bừng lên: “Cửu Chi Đăng! Biến lại dáng vẻ vốn có cho ta!”
Cửu Chi Đăng chẳng hề nghe theo y, thong dong cất lời: “Giết ta đi, ca ca.”
Các đệ tử nháo nhác hô hào chạy theo quỹ tích pháo hoa nở rộ nhưng bọn họ luôn chậm hơn một bước, chỉ có thể uổng công đón nhận thi thể nằm yên một chỗ của bạn mình, cũng bị pháo hoa bắn đầy bụi than lên mặt.
Nhưng Cửu Chi Đăng không hề tức giận, với hắn ta mà nói, chết mấy tên đệ tử không đủ để khiến hắn ta nổi cáu.
Mấy tháng không gặp, hắn ta nhung nhớ sư huynh cực kỳ.
Tối nay gió to, thổi sóng biển cuộn trào, nức nở như tiếng ma quỷ gào khóc không rõ ràng lắm. Pháo hoa tung tóe như tuyết, ra sức rẽ mây, lộ ra mặt trăng lạnh lẽo thê lương như gang thép.
Cửu Chi Đăng bước ra từ trong ánh đèn đứng dưới ánh trăng, nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn ta nằm trong lòng sư huynh ở buổi lễ Nguyên anh, khóc lóc cầu xin y giết mình. Lúc đó hắn ta đã buông bỏ hết hi vọng sống, mà sư huynh không nói một lời, tung người nhảy xuống khỏi đài cao, dứt khoát rời khỏi vinh quang của mình, xông vào trong trái tim đã thành tro tàn của hắn ta, hô hào, nỉ non, Tiểu Đăng, đừng chết.
Hắn ta sống sót theo ý muốn của sư huynh, còn sống rất nhiều năm, nhưng Cửu Chi Đăng thật sự đã chết vào ngày hóa ma rồi.
Bao năm qua, với hắn ta mà nói, những thứ nên có hay những thứ không nên có đều là may mắn.
Nhưng bây giờ hi vọng duy nhất của hắn ta, chèo chống hơi thở của sự sống duy nhất để hắn ta sống tiếp sắp đến gặp hắn ta rồi, dù cho sư huynh xách kiếm đến gặp thì hắn ta cũng rất vui mừng.
Cửu Chi Đăng ngây người mặt mày hiền hòa, khí thế sắc bén được lông mi thu bớt lại hơn nửa, trông như thiếu niên luống cuống, chưa bị chuyện thế gian vấy bẩn.
Có người đến gần hắn ta, khoác thêm áo cho hắn ta: “Sơn chủ, quay về thôi. Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Hắn ta ừ một tiếng, vươn tay chỉnh lại áo choàng.
Hắn ta gầy đến mức khiến người ta ngạc nhiên, cổ tay thô mà mảnh, cánh tay vung lên khiến ống tay áo trượt xuống để lộ cổ tay ra, trên đó chi chít mấy vết thương đỏ đã có nhiều năm, trên cánh tay còn có một vết sẹo do dao cứa, mỗi một vết đều dữ tợn mà đẹp, vô cùng chân thật, cắt thẳng vào máu thịt.
Đệ tử cung kính lùi lại một bước, Cửu Chi Đăng đi vào trong điện theo hướng người đó lùi lại.
Chắc vì do gió to nên chẳng biết nến trong điện bị tắt từ lúc nào, dường như Cửu Chi Đăng chẳng phát hiện ra điều gì, cứ thể đi thẳng vào trong.
Đệ tử đi sát phía sau, trong tay lặng lẽ hiện ra một cây trường thương, nâng trong tay áng chừng qua rồi đâm vào giữa lưng Cửu Chi Đăng trong tiếng gió chợt vang lên.
Nhưng khi mũi thương còn cách lưng hắn ta tầm nửa thước, Cửu Chi Đăng quay nửa người lại, một chùm ánh sáng vàng nhạt nổi lên giữa lòng bàn tay, dễ dàng đỡ mũi thương trong lòng bàn tay!
Đệ tử đó dồn hết toàn bộ sức lực trong người, phát ra tiếng gào căm hận cực độ.
Nhưng thương của hắn không thể tiến thêm một chút xíu nào.
Đôi mắt Cửu Chi Đăng hệt như chấm nhỏ rét lạnh, nhìn người vẫn đang cắn răng bất chấp trước mặt thật kỹ, nói: “Chu sư huynh, lâu rồi không gặp.”
Nói xong, hắn ta tiện tay vung lên, ngực Chu Bắc Nam đang cầm thương trúng một đòn tấn công linh lực, ngã xuống khỏi bậc thềm, đến khi hắn lăn xuống mặt đất thì đã bị cưỡng chế thoát ra khỏi thể xác kia.
Cái xác này mới lên cấp Kim đan, quá yếu đuối, chịu đòn tấn công ấy thì bị chia năm xẻ bảy, thịt nát và óc trắng trắng đỏ đỏ mỗi phần rơi một nơi, khóe miệng Chu Bắc Nam cũng tuôn máu tươi, nhỏ từng giọt xuống đất.
Chu Bắc Nam quỳ trên mặt đất, khí mạch trong lồng ngực rối loạn, hắn phun máu còn dư trong miệng ra, thân thương bị hắn siết vang kèn kẹt, trong chốc lát không còn sức chống đỡ, không đứng lên nổi.
Cửu Chi Đăng chắp tay sau lưng nhìn hắn: “Hôm nay Chu sư huynh thay đổi sáu, bảy bộ xác thịt, người nào người nấy đều là đệ tử cấp cao, vì muốn nhân cơ hội trà trộn đến bên cạnh ta nhỉ.”
Chu Bắc Nam chẳng nói chẳng rằng, mặt mày toát ra đôi phần tức giận.
Hắn có dự tính này thật nhưng ban ngày lùng bắt quá dữ, không tìm được cơ hội ra tay, hắn liên tục cướp mấy thân xác nên đã hao tổn quá nặng nề, chỉ khi đến tối, trong xuyên rối loạn mới tìm được cơ hội này.
“Sao ngươi lại biết ta là…”
Cửu Chi Đăng chắp tay sau lưng, cái bóng lẻ loi hắt xuống bậc thềm dài, chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần thì hắn ta quả thực là một mỹ nhân lạnh lùng đoan chính: “Thi thể không hít thở, đây là một sơ suất to. Ngoài ra, hễ là đệ tử cao cấp của bốn môn phái, không ai không biết nhiều năm qua bên cạnh ta chỉ có Ôn Tuyết Trần chăm sóc, không ai dám khoác áo cho ta.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cửu Chi Đăng không nhắc đến Ôn Tuyết Trần thì thôi, vừa nghe thấy cái tên này, Chu Bắc Nam gần như cáu tiết, trước mắt hiện ra ngôi mộ, cát vàng và chữ bằng máu kín hết cả hang động: “Con mẹ nó đừng nhắc đến Ôn Tuyết Trần!”
Tiếng gào này của hắn như tiếng khóc kèm theo thù hận, giọng điệu và vẻ mặt đều như buồn nôn, theo lời nói của hắn, thanh đoản thương bỗng chui ra khỏi tay áo, vụt tới như gió dữ lửa mạnh, ấy vậy mà lại bị Cửu Chi Đăng hời hợt cản lại, dễ dàng như phủi bụi vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
So với công kích ngập tràn sát ý của Chu Bắc Nam, câu nói trước đó khiến Cửu Chi Đăng để ý hơn.
Hắn ta hơi nhíu mày: “Hắn làm sao?”
Hôm nay hắn ta ngẫm nghĩ đến tình hình của Ôn Tuyết Trần nhiều lần, đều nhận được kết luận là an toàn.
Dù nhóm sư huynh bắt được Ôn Tuyết Trần, nể tình xưa nghĩa cũ, chắc hẳn sẽ không làm gì Ôn Tuyết Trần, nhưng thấy Chu Bắc Nam đau đớn như thế, hắn ta bỗng thấy hoảng. . Truyện BJYX
Ôn Tuyết Trần bị làm sao?
Chu Bắc Nam không đáp, chỉ dùng đôi mắt ngậm máu nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng, hận không thể biến hàng lông mi dày thành dao cầu, cắt người trước mặt thành từng miếng thịt.
Sự im lặng này nhắc nhở Cửu Chi Đăng, hắn ta không truy xét vấn đề này nữa, bước xuống dưới hai bậc: “Sư huynh đến rồi, ngươi cần gì phải đến nữa.”
Chu Bắc Nam cất giọng khàn khàn: “Ta muốn tự tay báo thù cho muội muội.”
Cửu Chi Đăng lại bước xuống thêm hai bậc: “Ta biết ngay Chu sư huynh không phải hạng người trốn đông trốn tây mà. Chu sư huynh sợ sư huynh đến sớm, đánh với ta một trận, mất cơ hội đâm kẻ thù đúng không? Vì thế chắc chắn ngươi sẽ chọn chó cùng rứt giậu vào lúc này.”
Nghe hắn ta bình tĩnh thong dong phân tích, trong lòng Chu Bắc Nam bỗng lóe lên dự cảm xấu.
Cửu Chi Đăng đi tới vị trí cách Chu Bắc Nam không xa, khom người xuống, trong mắt không chứa ý cười mà hiển hiện vẻ ôn hòa khác thường, nhưng trong tình huống này, ôn hòa còn khiến người ta lạnh toát người hơn cả sát ý: “Chu sư huynh, ngươi luôn chờ cơ hội. Ta cũng đang chờ.”
Cổ họng Chu Bắc Nam lạnh buốt, sao không biết Cửu Chi Đăng có ý định gì được cơ chứ?
Kẻ này ôm cây đợi thỏ cả một ngày chỉ chờ giây phút mình tự dâng đến tận cửa!
Nếu mình rơi vào tay hắn ta…
Trước đó Chu Bắc Nam chỉ chuẩn bị chết thêm lần nữa nhưng quên mất nếu mình rơi vào tầm bắn thật, muốn chết cũng không được, chắc chắn Hành Chi và mọi người sẽ rơi vào thế bị động!
Chu Bắc Nam chống cơ thể bị chấn động tới mức tê rần của mình lên, cố gắng dịch về phía sau, thầm mắng mình ngu xuẩn, cũng chửi mình vô dụng.
Ngáo ngơ làm ám quỷ trong Man Hoang mười ba năm, sống sờ sờ bị chém mất một nửa linh lực, ngay cả tu luyện mà hắn chưa từng tinh gọn được chút xíu nào, bây giờ gặp tấn công công khai cũng không làm được gì!
Chu Bắc Nam hối hận không thôi, cũng hạ quyết tâm.
Hắn thà chết cũng không muốn liên lụy mọi người, còn nữa, vết xe đổ của Tuyết Trần lù lù ở đó, nếu để bộ linh thể này rơi vào tay Cửu Chi Đăng, bị hắn ta giày vò tới lui, chẳng thà…
Khi hắn siết chặt trường thương trong tay, tai ong ong vì nhiệt huyết xông lên thì đột nhiên hắn cảm thấy trước mặt có thêm một bóng hình.
Chiếc quạt nan trúc dính đầy máu tươi cắt một tia sáng ngời như trăng tròn ở giữa không trung, bảo vệ hắn ở phía sau.
Chu Bắc Nam bỗng hoảng hốt, cứ như thời gian quay ngược lại mười ba năm trước, hắn nằm trong hố trời mù mịt tối tăm, trăn trở giữa muốn sống và muốn chết, trong lúc mê man đã gọi tên của người hắn ỷ lại nhất ngoại trừ người thân ruột thịt: “Hành Chi…”
Nhưng khác với mười ba năm trước, lần này hắn được đáp lại.
“Bắc Nam.” Người đứng trước bảo vệ hắn nghiêng nửa gương mặt lại, nhỏ giọng hỏi: “Bắc Nam, đứng lên được không?”
Một bàn tay không to nhưng ấm áp lạ thường vườn tới từ sau lưng hắn, vừa lo lắng vừa sốt sắng nắm chặt tay hắn: “Ngươi bị thương sao?”
Giọng nói ấm áp ấy khiến giọng Chu Bắc Nam mềm xuống theo: “Sao ngươi biết ta ở…”
“Mắt người là mắt ta, lòng người nối liền lòng ta.” Chủ nhân của bàn tay thì thầm sát bên tai:, “Từ lúc ở chỗ Nam Ly, ta đã tự thề với bản thân, tuyệt đối không để ngươi bị thương thêm lần nào nữa.”
Nơi hai bàn tay giao nhau, tinh nguyên tuôn ra ào ào, thoắt cái đã khiến cơ thể và trái tim hắn tràn ngập sức sống.
Ít nhất lần này, hắn không còn một thân một mình nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi Từ Hành Chi đến, Cửu Chi Đăng phải chịu linh áp Nguyên anh công kích mãnh liệt nên bị ép lùi lên thềm, linh lực khuấy động khiến các lớp áo của hắn ta phất phơ, nhưng hắn ta lại rất vui mừng: “Sư huynh, huynh đến rồi.”
Trong mắt hắn ta có lửa, còn trong mắt Từ Hành Chi là băng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các đệ tử ma đạo đuổi theo quỹ tích pháo hoa bùng cháy chạy tới cửa đại điện, từ xa thấy Từ Hành Chi và Cửu Chi Đăng đang đối đầu nhau, oán giận vì thấy thi thể của bạn bè suốt cả quãng đường bùng phát trong nháy mắt.
Không biết ai cất giọng quát: “Giết bọn họ! Báo thù rửa hận!”
Tiếng kêu ầm ĩ ấy không đáng để Từ Hành Chi quay đầu nhưng lại khiến Lục Ngự Cửu đang đỡ lấy Chu Bắc Nam quay qua, nhìn chằm chằm vào đám người kia.
Trong mắt nhóm người ma đạo, thanh niên nhỏ người gầy yếu ấy tuy đeo cái mặt nạ xấu xí nhưng lực uy hiếp cực kỳ thấp, bọn chúng hơi buồn cười, dù có thêm một tên quỷ tu yếu ớt đến mức chẳng nâng nổi cái thương cũng chẳng đáng chú ý, hiển nhiên cậu ta dễ giải quyết hơn Từ Hành Chi đang bừng bừng sát khí nhiều.
Vì thế nỗi căm phẫn của các đệ tử ma đạo có nơi trút ra rõ ràng hơn: “Giết hắn!”
Đệ tử ma đạo truy bắt dọc đường mà đuổi tới đây, thêm cả những kẻ nghe thấy tiếng động mà đến, có hơn trăm người.
Chu Bắc Nam hơi lấy lại sức, nắm chặt cây thương trong lòng bàn tay, đang định đi lên đánh một trận thật đã với đám người kia thì Lục Ngự Cửu kéo tay hắn lại, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại mấy lần rồi đi lên trước mấy bước, thuận tiện giơ tay vuốt mặt nạ quỷ.
Cậu ta đeo cái mặt nạ này mười ba năm rồi, dường như nó đã trở thành một phần của cậu ta, cậu ta quen đeo cái mặt nạ này trong lúc chiến đấu, che giấu gương mặt trẻ con sạch sẽ trắng như tuyết đi, dùng khuôn mặt xấu xí này để nghênh chiến.
Đôi môi mỏng của cậu ta mấp máy, khẽ niệm mấy câu chú quyết, bùa chú trong lòng xoay tròn trôi nổi giữa không trung, đôi mắt cậu ta cũng hiện lên ánh sáng xanh lá như hồ ly, màu ngọc trong veo, giống Trừng Ngọc, cũng giống Phỉ Thúy.
Tốc độ niệm chú của cậu ta tăng nhanh hơn, vô số điểm sáng trút xuống như mưa, rơi xuống trước mặt đám người.
Ban đầu, đám đốm sáng hệt như phù du, chỉ trong chớp mắt, đám quỷ ào ra, dần hóa hình dạng, giữa trán mỗi người đều bừng cháy một hoa văn màu tím, trong mắt mỗi người đều hừng hực thù hận nóng rực.
Chu Bắc Nam và đám ma đạo đều ngây người.
Hắn nhìn quỷ thần ngập trời kia, nhận ra một vài gương mặt quen thuộc trong số đó.
Lục Ngự Cửu hét lớn một tiếng: “Giải Viễn Tâm ở đâu!”
Giải Tâm Viễn dẫn đầu đáp: “Có!”
“Thanh Lương Cốc, bày trận, trừ ma!”
Bên kia, Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi vẫn đang đối đầu.
Từ Hành Chi hiểu rõ về thực lực hiện giờ của Lục Ngự Cửu, không dễ bị Cửu Chi Đăng áp chế, vì thế y không hề bận tâm tới chiến trường phía sau, mà dường như Cửu Chi Đăng cũng chẳng thèm để ý, cứ nhìn chằm chằm vào Từ Hành Chi, mắt sáng long lanh.
Từ Hành Chi biến Bút nhàn rỗi thành lưỡi hái khổng lồ năm đó lưu hỏa dùng xẻ núi, khiêng trên vai: “Vừa nãy bọn chúng nói gì? Báo thù rửa hận? Các ngươi mà xứng nói câu đó à?”
“Không xứng.” Cửu Chi Đăng thong thả đáp lời: “Thù hận của sư huynh sâu nặng hơn bọn ta gấp mấy lần. Bọn họ không hiểu chuyện, đáng chết.”
Dù mười ba năm trước đã trải nghiệm một lần rồi nhưng đứng đối diện với đứa trẻ mà tự tay mình nuôi nấng, quyết một mất một còn vẫn khiến trái tim Từ Hành Chi đau nhói, y dựa vào tiếng cười khẩy mà cố gắng xóa nhòa bi thương và phẫn nộ tích tụ trong trái tim, đồng thời kéo dài thời gian chờ Mạnh Trọng Quang đến.
Nhưng Cửu Chi Đăng không cho y quá nhiều thời gian.
“Sư huynh đến giết đệ sao?”
Từ Hành Chi lạnh giọng đối đáp: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Cửu Chi Đăng như không nghe hiểu câu hỏi này, lặp lại câu hỏi cũ một lần nữa: “Huynh trưởng đến giết ta sao?”
“Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Từ Hành Chi loáng thoáng cảm thấy có điều không đúng.
Y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chẳng thấy Cửu Chi Đăng đâu nữa, thay vào đó là thiếu nữ mặc áo vàng nhạt đứng trong gió, tay áo tung bay, đẹp đến mức như mộng cảnh đón gió quay về.
Từ Hành Chi nghẹn ứ: “Ngô…”
Sự nghẹn ứ qua đi, bi phẫn cực độ chiếm lấy trái tim Từ Hành Chi, khiến cổ họng y nóng bừng lên: “Cửu Chi Đăng! Biến lại dáng vẻ vốn có cho ta!”
Cửu Chi Đăng chẳng hề nghe theo y, thong dong cất lời: “Giết ta đi, ca ca.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro