Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Ngoại truyện 1...

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Trên hành lang trước điện của Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu đứng sát vào tường, nghe tiếng bước chân xa dần, không dám nhúc nhích.

Chu Bắc Nam dùng một bên khuỷu tay chống vào cạnh cửa sổ, dùng cơ thể mình che chở, chắn Lục Ngự Cửu thật kín để đệ tử đi ngang qua không thể nhìn thấy Lục Ngự Cửu gặp riêng cậu ta ở đây.

Hai người đứng dán vào nhau, Lục Ngự Cửu có thể ngửi thấy hương Thụy Não thoang thoảng trên người Chu Bắc Nam, Chu Bắc Nam cũng ngửi thấy mùi bồ kết mà Lục Ngự Cửu thích dùng để gội đầu.

Để tỏ ra đứng đắn, Chu Bắc Nam mạnh dạn nhìn thẳng vào Lục Ngự Cửu đang đứng sát mình, đếm lông mi vừa dài vừa mềm của cậu ấy, rồi lại nhìn đôi môi không vẽ mà đỏ của cậu ấy, quả là cảnh đẹp ý vui.

Lục Ngự Cửu bị cậu ta nhìn mà nóng mặt, nghiêng đầu qua một bên, trong lòng thầm oán giận:

Mình đang đi tìm Từ sư huynh để tặng cỏ Đoạn Tục mình tự trồng cho huynh ấy, trò chuyện bày tỏ tấm lòng, ai ngờ đi được nửa đường thì bị Chu sư huynh này chặn lại, chưa nói được mấy câu, suýt thì bị đệ tử đi ngang qua bắt gặp.

Chờ tiếng bước chân biến mất một lúc lâu, Lục Ngự Cửu mới quay mặt qua khẽ hỏi: “Đi rồi chứ?”

Lục Ngự Cửu đỏ tai rồi mới đỏ mặt, vành tai tròn trịa đỏ chót trông có vẻ bóp sẽ rất đã tay. Chu Bắc Nam cực kỳ muốn bóp lấy vành tai nóng bừng ấy, nghe Lục Ngự Cửu nói chuyện mới tằng hắng một tiếng, nghiêm chỉnh lại: “Đi rồi.”

Lục Ngự Cửu nghiêng người sang: “Chu sư huynh, tay...”

Chu Bắc Nam hơi lúng túng, rút cánh tay chống trên đầu cậu ấy về ngay tức khắc, giả vờ vung vẩy, quay đầu lại thấy không có ai thật, định kéo cậu ấy vào trong điện rồi nói chuyện.

Lục Ngự Cửu không chịu đi theo cậu ta, đứng vững lại, không xê nhích chút xíu nào: “Chu sư huynh có chuyện gì thì cứ nói ở đây là được.”

Chu Bắc Nam nghe giọng điệu xa cách của cậu ấy thì bực bội, thốt ra: “Tên nhóc thối, mất công ta về Ứng Thiên Xuyên mà lúc nào cũng lo cho ngươi, sợ ngươi bị Tuyết Trần phát hiện, ngươi nói chuyện với ta thế à?”

Lục Ngự Cửu hơi ngây người, ngẩng mặt lên nhìn Chu Bắc Nam, đôi mắt hạnh lóe lên rồi nhìn qua chỗ khác, thận trọng nói: “Làm phiền Chu sư huynh lo lắng, Lục Ngự Cửu ổn cả.”

Nét thận trọng của Lục Ngự Cửu mang đậm phong cách của Thanh Lương Cốc nhưng gương mặt trẻ con ấy lại biến thận trọng thành kiểu đáng yêu lạ thường, hệt như thiếu niên học theo cách xử sự của người lớn vậy.

Chu Bắc Nam nhìn thấy hết, cảm thấy rất thú vị, hỏi: “Ngươi không đến Ứng Thiên Xuyên thật hả? Chỗ ta an toàn lắm, có ta che chở cho ngươi, sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của ngươi.”

Lục Ngự Cửu thầm nghĩ, ngươi che chở ta thế này vốn đã khiến người ta nghi ngờ rồi.

Nhưng cậu ta biết Chu Bắc Nam có ý tốt, giọng điệu cố ý giả vờ xa lạ cũng mềm hẳn xuống: “Cảm ơn ý tốt của Chu sư huynh.”

Lục Ngự Cửu cảm thấy cần phải báo đáp ý tốt này, do dự mấy lần, cậu ấy lấy túi thuốc đựng cỏ Đoạn Tục bên hông ra: “Tặng Chu sư huynh này.”

Chu Bắc Nam nhướng mày: “Dành tặng riêng ta đấy à?”

Lục Ngự Cửu thành thật: “Không phải, trước đó vốn định tặng cho Từ sư huynh.”

Chu Bắc Nam: “...”

“Chu sư huynh bận lòng như thế, đệ tử không có gì báo đáp.” Lục Ngự Cửu khách sáo nói: “Chút quà mọn không đủ thể hiện hết tấm lòng.”

Chu Bắc Nam xụ mặt xuống.

Món quà mọn gì chứ? Không ngờ bổn công tử lo lắng cho ngươi lâu như thế mà ngay cả món quà cảm ơn riêng cũng không có? Chỉ có thể nhặt phần còn dư của Từ Hành Chi?!

Nhưng nếu nói như thế, chắc chắn sẽ bị coi là hẹp hòi.

Chu Bắc Nam kìm nén sự khó chịu trong lồng ngực, tức tới mức muốn chửi người.

Tên nhóc này đúng là vô lương tâm!

Nhưng dù sao quà cảm ơn cũng vô tội, Chu Bắc Nam kiềm chế cơn giận rồi nhận quà, cởi dây lụa ra xem thì thấy cỏ Đoạn Tục trong đó được bao bọc bởi băng đá, cục nào cục nấy đều mập mạp, nhìn qua là biết được lựa chọn tỉ mỉ, giọng điệu bỗng có thêm phần ghen tuông: “Cỏ Đoạn Tục? Thứ dược thảo tầm thường này mà cũng làm quà được à?” Ý chê bai không lời nào diễn tả rõ được.

Cỏ Đoạn Tục này do Lục Ngự Cửu tự tay chăm bón, nghe Chu Bắc Nam nói thế thì trong lòng khó tránh khỏi bi thương.

“Đệ tử cấp bậc không cao, không có bảo vật gì để tặng. Cỏ Đoạn Tục này do ta tự tay nuôi lớn, ta vốn chuẩn bị cho Chu sư huynh và Từ sư huynh mỗi người một phần, định đi tặng Từ sư huynh rồi mới đi tìm Chu sư huynh...” Lục Ngự Cửu vươn tay ra: “Nếu Chu sư huynh không thích, nói rõ ra cũng tốt, sau này đệ tử sẽ không tặng mấy thứ tầm thường này, không làm bẩn mắt Chu sư huynh nữa.”

Chu Bắc Nam nghe cậu ấy nói vốn đây là quà dành tặng mình thì cái nết cậu ấm bay biến luôn, cầm chặt túi thuốc, đâu muốn trả lại: “Rất tốt, rất tốt.”

Lục Ngự Cửu vẫn chìa tay ra: “Chu sư huynh không thích thì cần gì phải gượng ép.”

“Ta...” Chu Bắc Nam nghẹn lời.

Lục Ngự Cửu không muốn ở đây thêm, duỗi tay ra muốn lấy lại túi thuốc của mình.

Trong lúc cấp bách, Chu Bắc Nam túm tay cậu ấy, bật thốt ra: “Ai nói ta không thích!”

Gương mặt Lục Ngự Cửu vốn tái trắng vì tức giận bỗng đỏ ửng lên.

Cha mẹ mất sớm, Lục Ngự Cửu hiểu chuyện sớm hơn người bình thường, còn từng có kinh nghiệm lang thang ở trần gian nên hiểu được không ít chuyện trần tục.

Khoảng thời gian trước, Chu Bắc Nam nhất quyết muốn cậu ấy tới Ứng Thiên Xuyên làm hầu cận, sau khi về Thanh Lương Cốc, Ôn Tuyết Trần gọi riêng Lục Ngự Cửu tới, bóng gió ẩn ý hỏi tại sao Chu Bắc Nam lại rung động, mất kiểm soát với cậu ấy như thế.

Lục Ngự Cửu hiểu rõ ẩn ý của Ôn Tuyết Trần, lắp bắp hoảng hốt không thôi, Ôn Tuyết Trần lại tưởng cậu ấy sợ nên không hỏi nữa.

Nhưng Lục Ngự Cửu nhớ chuyện ấy mãi, bây giờ bị Chu Bắc Nam cầm tay, cậu ấy lại nghĩ tới lời Ôn Tuyết Trần kích thích mình thì hoang mang lo sợ, đâu dám đòi túi thuốc nữa, hất tay Chu Bắc Nam ra, nhanh chân chạy ra khỏi điện, bỏ chạy hệt như con sóc con bị dọa sợ.

Chu Bắc Nam: “...” Chạy gì thế? Gặp ma à?

Nhưng túi thuốc không bị lấy mất, coi như là chuyện đáng mừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Bắc Nam kiểm kê lại đồ trong túi thuốc một lượt, chỉ thấy từng mẩu cỏ Đoạn Tục đều tươi non đáng yêu, đáng để cất kỹ.

Cậu ta cầm đống cỏ ngắm nghía một lúc rồi đi về phòng, lục lọi tìm kiếm một vòng mới tìm thấy miếng ngọc hình bán nguyệt màu đỏ son.

Vừa nãy cậu ta nói năng chua ngoa, có lỗi với tấm lòng của Lục Ngự Cửu, chờ có thời gian rảnh cậu ta sẽ tặng cái này cho cậu ấy coi như quà xin lỗi.

Lục Ngự Cửu chạy liên tục một đoạn xa mới dừng chân dưới gốc cây bách, há miệng thở dốc.

Trong lúc vuốt ngực, Lục Ngự Cửu phát hiện ra điều khác thường, giơ tay áo lên ngửi thử.

Hương Thụy Não dính ở cổ tay áo tỏa ra, khiến trái tim cậu ấy thắt lại, vô thức nhớ lại việc vừa nãy.

Khi nghe thấy tạp âm ở bên ngoài điện, Chu Bắc Nam không kịp kéo cậu ấy vào trong điện bèn cúi người xuống một tay đặt bên mặt cậu ấy, che chắn cho cậu ấy kín mít, nhỏ giọng dặn dò: “Đừng nhúc nhích.”

Đến tận bây giờ âm điệu ấy dường như vẫn còn vang bên tai cậu ấy.

Lục Ngự Cửu thất thần, bỗng nghe được giọng nói hiền hòa vang lên ở nơi mình không xa: “Lục Ngự Cửu?”

Cậu ấy giương mắt lên nhìn, thấy rõ gương mặt người gọi tên mình thì giật nảy, vội vàng vén áo quỳ xuống: “Thanh Tĩnh Quân.”

Thanh Tĩnh Quân đứng dưới cây bách, bên cạnh là La Thập Tam – người bị đồn là được y rất mực cưng chiều. Thanh niên mặc đồ đen, tiên quân áo lụa trắng, một kẻ mặt lạnh như tiền, một người dịu dàng như nước nhưng đều anh tuấn như thần, Lục Ngự Cửu nhìn họ mà tim đập loạn lên.

“Tiểu Lục, chạy vội như thế là muốn đi đâu?”

Thanh Tĩnh Quân hỏi chuyện thân thiết như thế khiến Lục Ngự Cửu vừa mừng vừa lo, cậu ấy cung kính đáp lời: “Thưa Thanh Tĩnh Quân, đệ tử có món quà muốn tặng cho Từ sư huynh.”

“Thế thì mau đi đi.” Thanh Tĩnh Quân cười: “Ta từng nghe Hành Chi khen ngươi, chăm chỉ nghiêm túc, có thiên phú về trận pháp và trái tim trong sáng, tương lai rộng mở.”

Lục Ngự Cửu được khen đỏ cả mặt: “Từ sư huynh... Quá khen.”

Thanh Tĩnh Quân nói: “Không hề quá khen.”

Được quân trưởng đức cao vọng trọng khen ngợi, nói không vui là giả, Lục Ngự Cửu cố nén vui mừng, cúi vái thật sâu rồi mới đứng dậy đi khỏi đó.

Tạp La nhìn bóng lưng hân hoan của nhóc lùn kia, cười nhạo: “Sư phụ chẳng hề tiếc rẻ lời bùi tai.”

Nhạc Vô Trần nói: “Hắn xứng đáng.”

Tạp La nói tiếp: “Tiểu Lục Tiểu Lục, gọi thân thiết quá trời.”

Nhạc Vô Trần liếc hắn ta một cái, bật cười: “Thập Tam, đừng quậy.”

Tiếng “Thập Tam” ấy khiến Tạp La không nói gì nữa, thầm nói, tên Nhạc Vô Trần này biết dỗ dành người khác thật đấy, chỉ gọi tên thôi cũng có thể làm trái tim người ta mềm nhũn.

Trong lúc hắn ta suy nghĩ viển vông, một bóng người xinh đẹp ngự kiếm bay đến từ đằng xa, không chờ thân kiếm dừng hẳn, nàng đã nhảy xuống, quỳ trước mặt Thanh Tĩnh Quân.

Nguyên Như Trú thở dốc, mặt trắng bệch: “Thanh Tĩnh Quân, cửu vĩ xà đang ở núi Bình Định! Nhưng không biết nó tìm được một con cửu vĩ xà khác ở đâu, hai con giao phối công lực tăng mạnh! Khúc sư huynh đang đánh với chúng, xin Thanh Tĩnh Quân ra mặt, gột rửa đất trời, quét sạch yêu tà!”

Nhạc Vô Trần nghe vậy, vẻ mặt và tinh thần đều bình tĩnh: “Ta biết rồi. Ngươi mau chóng triệu tập Hành Chi và mọi người, kiểm kê đệ tử, theo ta đi ứng chiến.”

Nguyên Như Trú nhận mệnh lệnh, quay người đi mất.

Nhạc Vô Trần quay đầu sang dặn dò Tạp La: “Ngươi ở lại trông chừng quan.”

Tạp La định đi cùng y nhưng nghĩ đến thân thể mới chỉ đến cấp Luyện khí của mình thì ngậm miệng lại.

Để có thể đi theo Nhạc Vô Trần đã là kết quả do hắn ta hạ mình tìm mọi cách năn nỉ mới có được. Không biết xấu hổ thì được chứ không muốn sống thì không được đâu.

Nhạc Vô Trần rất thản nhiên.

Lần này do y đích thân trấn giữ, Hành Chi không bị phạt đánh, không bị sốt, bình an độ kiếp chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng mà, Nhạc Vô Trần nhầm rồi.

Nếu kiếp nạn trong vận mệnh đều dễ dàng vượt qua được như thế thì sao có câu số mệnh khó thay đổi?

Ở kiếp trước, kiếp nạn này bắt nguồn từ việc Từ Bình Sinh lơ là nhất thời, mà lần này nó lại rơi vào Ôn Tuyết Trần.

Có Thanh Tĩnh Quân ra mặt, tình hình đánh chiến với hai con cửu vĩ xà ngày càng căng thẳng, chúng nó cố gắng chạy thoát nhưng trận pháp của Thanh Tĩnh Quân đâu dễ phá như thế? Con cửu vĩ xà có tu vi nhỉnh hơn bị đánh cho đỏ mắt, Ôn Tuyết Trần liếc mắt cái đã nhắm trúng vào mắt trận trấn giữ, niệm kinh chú, nó gào thét điên cuồng liên tục bắn đạn lửa về phía hắn, đánh cho trận pháp phòng thân của hắn bị nứt mấy vết!

Thấy nếu bị tấn công tiếp thì Ôn Tuyết Trần sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, Từ Hành Chi cách hắn gần nhất đuổi tới, chắn trước người Ôn Tuyết Trần, đỡ trận mưa đạn cho hắn!

Nhạc Vô Trần nhìn thấy cảnh ấy từ xa, vừa mới cảm thấy tình hình không ổn, một viên đạn sắt nhỏ bốc cháy hóa thành con cá lọt lưới, đánh xuyên qua ngực phải Từ Hành Chi!

Ôn Tuyết Trần siết chặt tay lại, vòng âm dương được thưởng thức xoa vuốt nhiều năm bị hắn bóp cho vỡ tan: “Hành Chi!”

Vết thương nhỏ nhưng vẫn gây tổn thương tới phủ tạng, Từ Hành Chi lại mặc đồ trắng, trước ngực và sau lưng nhanh chóng lan đỏ, cũng nhuộm đỏ đôi mắt Nhạc Vô Trần.

Nhạc Vô Trần kìm nén cơn đau ở trái tim, dồn toàn bộ sức lực trong cơ thể, vung kiếm lên không trung, đâm vào con cửu vĩ xà yếu hơn, sức mạnh của Nguyên anh xuyên qua cơ thể nó, làm nổ ra một lỗ máu to bằng miệng bát trên cơ thể cứng như đá của nó!

Y bỏ mặc Duyên Quân, đáp gió đi mất, xông thẳng về phía Từ Hành Chi!

Nhưng y vẫn chậm một bước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Hành Chi hơi khựng lại vì bị thương, con cửu vĩ xà tu vi cao hơn tìm được cơ hội, vặn vẹo cơ thể khổng lồ, cái đầu to như quan tài hất một phát, ngậm lấy Từ Hành Chi, nuốt cả người cậu vào miệng!

Trong giây phút cái miệng lớn của yêu quái chưa khép lại, một bóng người như sao chổi chui vào qua kẽ răng nó.

Mấy giây sau, mây đen cuồn cuộn kéo đến đầy trời. Tiếng sấm sét vang lên rầm trời, làm cho Chu Bắc Nam tái mặt.

Cậu ta may mắn từng thấy mây này một lần, đó là khi cậu ta còn nhỏ, Thanh Tĩnh Quân độ kiếp, chân mây của mây độ kiếp kéo từ Phong Lăng Sơn tới tận Ứng Thiên Xuyên, bây giờ ở trong phạm vi của nó mới biết nó khủng khiếp cỡ nào!

Mà trong số bọn họ, người tới Kim đan đại viên mãn, ngoài Từ Hành Chi ra thì còn ai vào đây nữa?

Tên nhóc ấy độ kiếp vào lúc này, chẳng lẽ không muốn sống nữa à!

Vừa nãy Chu Bắc Nam tập trung hết tinh thần đánh với hai con rắn nên không thấy cảnh Từ Hành Chi bị thương nặng, cậu ta rút lui, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu, đang định gọi tên Từ Hành Chi thì cảm thấy một luồng linh áp Nguyên anh giáng xuống.

Nhạc Vô Trần vung tay áo, đập ra một đợt sóng khí, trầm giọng ra lệnh: “Đệ tử bốn môn phái nghe lệnh, tất cả lùi về giữa núi Nguyên Nhân! Nhạc Vô Trần ở đây, không nên hoảng sợ!”

Ba chữ “Nhạc Vô Trần” bỗng chốc kéo Chu Bắc Nam ra khỏi vũng bùn hoảng loạn.

Đúng vậy, có Nhạc Vô Trần ở đây, cho dù Từ Hành Chi quậy thủng trời vẫn sẽ có người luyện đá vá trời cho cậu.

Sau khi đệ tử các môn phái rút lui dưới sự chỉ đạo của Khúc Trì, Nhạc Vô Trần cố bình tĩnh lại, không quan tâm tới quần áo bị gió dữ thổi tung, đứng một chân giữa không trung, ngửa đầu nhìn trời.

Cửu vĩ xà bị thương bởi Duyên Quân đang nổi điên bên dưới, phun một đống đạn sắt về phía Nhạc Vô Trần, y lách người tránh né, dùng tay không kẹp một viên, viên đạn nằm giữa ngón tay trỏ và ngón tay giữa của y, lửa rắn cháy hừng hực khiến ngón tay y bỏng một mảng to.

Ánh mắt Nhạc Vô Trần trở nên lạnh lùng, vung tay một phát, bắn vào mắt trái bạn đời của nó.

Cửu vĩ xà nuốt Từ Hành Chi đau đớn gào lên, đôi mắt xanh biếc to như cái đèn lồng bỗng lụi tàn, dòng máu đặc sệt chảy ào ào xuống.

Nếu Tạp La ở đây thì hắn ta sẽ nhận ra trạng thái của Nhạc Vô Trần lúc này giống y hệt lúc đánh với hắn ta ở núi Hoài Ninh mười mấy năm trước, vừa bĩnh tĩnh vừa điên cuồng, giận dữ tột độ, trái tim và máu đều lạnh căm.

Nhạc Vô Trần nghĩ, chung quy Hành Chi vẫn đi một nước cờ hiểm.

May mà Mạnh Trọng Quang theo Hành Chi bị thương nặng vào trong bụng rắn, may mà mình đang ở đây.

Thiên lôi do Từ Hành Chi kéo tới, chỉ trong chốc lát, tia sét trắng như tuyết đầu tiên bổ thẳng xuống bụng con rắn khổng lồ.

Cửu vĩ xà gào thét điên cuồng vì bị mù bỗng im bặt, bị đánh thành một sợi dây thừng cứng ngắc, bụng rắn bị tia chớp như con dao cạo rạch ra một vết cực to, hai người ôm nhau rơi ra khỏi vết rách, lăn lộn rơi xuống giữa núi.

Con cửu vĩ xà còn lại mất chỗ dựa, chưa kịp chạy trốn, cái đầu rắn to đùng đã bị Duyên Quân cắt phăng.

Tia sét thứ hai theo sát tới nhưng đột nhiên có một bóng người trắng tinh xuất hiện giữa không trung, lúc tia sét mang theo tư thế mãnh liệt đập vào lưng y rồi bắn tóe ra các tia điện nhỏ, người ấy còn chẳng rên chẳng hừ lấy một tiếng.

Thiên lôi bị chặn nên không vừa lòng, tia thứ ba bắn xuống như con thoi, Nhạc Vô Trần cố gắng giành trước nhưng không thể ngăn lại, trong lúc sốt ruột, một luồng yêu khí tỏa ra từ giữa núi.

Sét giáng xuống, đùng đoàng, rầm rầm, yêu khí thoáng tản ra rồi tụ lại ngay.

Nhạc Vô Trần kiềm chế cơn đau bỏng rát khắp cả người, âm thầm vỗ về: Đứa trẻ ngoan.

Lúc này Từ Hành Chi vẫn chưa ngất xỉu. Cậu chìm trong đau đớn tận mắt chứng kiến Mạnh Trọng Quang biến thành dáng vẻ của yêu, cũng tận mắt nhìn thấy thiên lôi đánh vào người Mạnh Trọng Quang, tâm hỏa giày vò làm cho cậu phun ra một búng máu, cơ thể đau nhức không có sức lực, chỉ đành ôm vết thương cố gắng giãy giụa: “Trọng Quang... Đây là thiên kiếp của ta, ngươi mau tránh ra!”

Mạnh Trọng Quang không tránh né, vén lọn tóc rối của cậu ra sau tai, dùng đầu ngón tay hơi bốc khói miết vành tai cậu, thân mật nói: “Sư huynh, chúng ta cần gì phải phân biệt ta ngươi chứ?”

Từ Hành Chi thấy câu ấy hơi kỳ lạ nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, đôi môi cậu đã tê dại như bị điện giật.

Thanh niên nâng mặt cậu lên, quấn lấy môi cậu, truyền dòng điện còn sót lại qua, gặm mút nó.

Từ Hành Chi trợn tròn mắt, thậm chí không nhận ra Mạnh Trọng Quang đang dùng tay phong ấn các huyệt lớn trên người mình.

Tới khi cậu phát hiện ra, cơ thể đã mềm oặt, đau đớn bay biến, nơi duy nhất còn cảm giác là đôi môi ngứa ngáy.

Mạnh Trọng Quang bỉ non bên tai Từ Hành Chi: “Sư huynh, ngủ đi. Dậy sẽ hết đau.”

Sau câu nói đó, hai mắt cậu tối sầm lại, một giấc ngủ tối tăm ngọt ngào ập tới.

Thiên đạo trốn một góc bị hai người đột nhiên xông ra giữa chừng quấy nhiễu làm cho cáu giận, nhất là Nhạc Vô Trần cách nó gần nhất. Ánh sét cố gắng hết sức tránh khỏi y mà Nhạc Vô Trần đang ở khu vực bên ngoài, vòng phòng ngự quá rộng, cách bầu trời cực gần, lúc hứng sét gây ra tổn thương cực lớn với cơ thể, mà y dồn hết toàn bộ sức lực cũng chỉ đỡ được hai mươi tia.

Mạnh Trọng Quang chỉ đỡ hai mươi tám tia còn lại.

Tới khi tia sét thứ bốn mươi hai giáng xuống, cuối cùng Nhạc Vô Trần kiệt sức, rơi xuống khỏi đám mây, khom người thở dốc không ngừng, bộ quần áo trắng rách tả tơi, lộ từng vết thương đỏ thẫm.

Trong cơn mưa rào, y lờ mờ nhìn thấy một bóng người màu đen chạy tới, còn tưởng rằng là ảo giác, mãi đến tận khi ai đó siết chặt lấy vai mình, tiếng la hét lo lắng ngắt quãng bên đôi tai bị ù, Nhạc Vô Trần mới lấy lại tinh thần, gắng gượng nhìn rõ người trước mắt: “Thập Tam? Ngươi tới đây làm gì?”

Chân trời lại có dấu hiệu sét chuẩn bị bổ xuống, y ngửa đầu nhìn, quỳ lết lên mấy bước muốn chặn nó lại: “Mau quay về... Mới Luyện khí mà tới đây, ngươi không muốn sống nữa à? Chẳng may rước phải tai họa...”

“Ai không muốn sống?! Con mẹ nó ai không muốn sống!” Tạp La kéo y lại, thấy trên người y đầy vết thương đỏ, tức tới mức mặt môi tái mét, thô bạo nói: “Nhạc Vô Trần, ta thật sự muốn đánh chết ngươi!”

Nhạc Vô Trần trải qua trận đánh ác liệt và chịu hai mươi tia thiên lôi độ kiếp không chịu nổi lôi kéo như vậy, mất sức ngã vào lồng ngực Tạp La, thần trí mơ hồ nhưng vẫn thì thào: “Quay về...”

Tạp La bất động như núi, ngồi quỳ ôm đầu y, trong lúc thiên lôi bổ xuống giữa núi, đất rung núi chuyển, mặt hắn ta lạnh tanh, mắt sáng như đuốc.

Tên điên này!

Mình phải tu luyện thật chăm chỉ, vượt qua Từ Hành Chi, vượt qua Nhạc Vô Trần, canh chừng, che chở tên điên này thật kỹ càng, để y một đời một kiếp không bao giờ làm chuyện ngu ngốc vì người khác nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0