Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Ngoại truyện 1...

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Thiên lôi vang vọng, ráng đỏ màu cam sẫm bùng cháy phía chân trời, mặt đất sáng rực, từ trên xuống dưới như được gột rửa, một tu sĩ Nguyên anh mới đột nhiên xuất hiện trên thế gian.

Điều thú vị là thiên lôi độ kiếp có tổng cộng bốn mươi chín tia mà chẳng một tia nào rơi lên người tu sĩ đó. Dù sao ai cũng nói không thể trốn khỏi thiên lôi độ kiếp, người này lại có được công lực Nguyên anh mà chẳng mất gì, phi thăng một cách êm đẹp.

Người đời bàn tán, ai cũng nói người đó may mắn nhất trên đời.

Từ Hành Chi cõng Mạnh Trọng Quang mê man vì đỡ lôi kiếp đi ra khỏi núi Bình Định, dõi mắt nhìn xung quanh, tinh thần sảng khoái, hai mắt nhìn vào không trung cứ như có thể nhìn thấy diện mạo vốn có của vạn vật trên thế gian.

Nhưng cậu nhanh chóng tìm thấy người duy nhất đáng để cậu nhìn chăm chú.

Nhạc Vô Trần mặc áo bào đen của Tạp La, đứng dưới ráng đỏ, nhẹ nhàng vẫy tay với cậu: “Qua đây.”

Từ Hành Chi vững vàng bước đến, sợ làm động tác mạnh khiến người sau lưng bị đau.

Dù đã ngủ say, Mạnh Trọng Quang vẫn túm chặt lấy áo sau lưng cậu, cứ như trong đó có sức mạnh khiến hắn yên tâm.

Từ Hành Chi bước nhanh tới trước mặt Nhạc Vô Trần, cúi người quỳ xuống: “Sư phụ, Hành Chi về rồi.”

Nhạc Vô Trần vươn một tay ra.

Vết thương đỏ trên người y đã được giấu kín trong áo choàng đen, tay phải gắng gượng đỡ đạn sắt rồi bị thương thì đặt ra sau lưng, tay trái khẽ xoa đầu cậu như Cô Dạ tiên nhân chạm vào đỉnh đầu kẻ phàm nhân để ban tặng trường sinh.

“Không sao là được.” Nhạc Vô Trần dịu giọng nói: “Làm sư phụ lo lắng lâu như thế, sau này tuyệt đối không được như vậy nữa.”

Từ Hành Chi có được tu vi Nguyên anh, với Phong Lăng, với tiên đạo đều là việc vui bậc nhất, đáng để chúc mừng, đương nhiên phải mở bữa tiệc to để ăn mừng, nhưng Nhạc Vô Trần đỡ thiên lôi độ kiếp bị mất linh lực, kinh mạch bị áp chế, thương tích không nhẹ, về đến Phong Lăng Sơn thì ngã gục.

Nhạc Khê Vân sốt ruột tới mức môi nổi mấy nốt rộp, hầu hạ bên cạnh y suốt ngày đêm, chăm sóc tỉ mỉ, Từ Hành Chi hổ thẹn nên bầu bạn mọi lúc, có người đề cập tới lễ mừng Nguyên anh nhưng không có ai lo liệu nên cứ thế mà bỏ qua luôn.

Hai năm sau, thế gian yên bình, hoa thông hãm trà, thanh mai ủ rượu, nhưng lại có rất nhiều chuyện lặng lẽ thay đổi.

Trong danh sách nộp lên để làm lễ tế Đông Hoàng đợt mới, quan giữ trật tự của Phong Lăng đã đổi từ Từ Hành Chi từng ở trên danh sách mười mấy lần thành La Thập Tam.

Ôn Tuyết Trần cầm danh sách đi tìm Từ Hành Chi, nhận được câu trả lời không biết xấu hổ: “Ta tay chân lẩm cẩm, nên cho người trẻ tuổi cơ hội chứ đúng không?”

Ôn Tuyết Trần già hơn cậu hai tuổi: “...”

Sau khi quay về Thanh Lương Cốc, hắn vẫn mang vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

Chu Huyền đã gả cho hắn bưng trà tới nói: “Trần ca à, trách nhiệm của quan giữ trật tự trong lễ tế Đông Hoang là giữ gìn trật tự, với điều kiện tiên quyết là không can thiệp vào việc thi đấu của các đệ tử, đảm bảo cuộc thi diễn ra an toàn. Bây giờ Từ sư huynh đã lên Nguyên anh rồi, không hợp đảm nhiệm chức vụ quan giữ trật tự nữa. Nếu không thì có dị thú tu vi yếu hơn huynh ấy xuất hiện, vừa ló đầu ra đã bị linh áp của Từ sư huynh áp chế, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới công bằng của cuộc thi.”

Đương nhiên Ôn Tuyết Trần nghe lọt lời Chu Huyền nói, nhưng hắn vẫn có điều chưa hiểu: “Vì sao không phải là Từ Bình Sinh?”

Chu Huyền đáp: “Muội nghe nói hai năm qua, dường như Phong Lăng La Thập Tam đã lĩnh ngộ được gì đó, tu vi tiến bộ rất nhanh, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã lên Kim đan cấp năm. Những người nói linh căn của hắn khuyết thiếu, ngồi không mà hưởng vị trí trống đều không nói gì được nữa. Mặc dù Bình Sinh huynh cùng cấp với hắn nhưng nói thật thì bàn về kiếm lộ, kiếp pháp, huynh ấy không bằng La Thập Tam.”

Ôn Tuyết Trần không nói gì.

Chu Huyền nói không sai, vào cuộc thi Thiên bảng lần trước, La Thập Tam dựa vào kiếm pháp tuyệt diệu đạt được hạng tư, nếu không phải vì pháp lực yếu hơn một bậc thì hắn ta sẽ không thua Cửu Chi Đăng đang ở Kim đan cấp tám.

Mọi người đều nói người này tích lũy thật nhiều thật vững rồi bùng nổ, chỉ có Ôn Tuyết Trần cảm thấy La Thập Tam có vô số điều kỳ quái, mặt mày mang tà khí rất nặng, không giống người bình thường. Hắn từng để ý thử nhưng không phát hiện ra dấu vết ma, yêu, quỷ đạo trên người hắn ta, chỉ cho rằng mình đoán sai.

“Bàn về tu vi, Cửu Chi Đăng rất được nhưng hắn là người ma đạo, đương nhiên không thể tham gia chuyện quan trọng của bốn môn phái.” Ôn Tuyết Trần cau mày: “Bàn về bối phận, La Thập Tam lại cao hơn Từ Bình Sinh. Xem ra cũng chỉ có hắn phù hợp thôi.”

Chu Huyền nhếch miệng cười: “Năm đệ tử của Phong Lăng, không phải vẫn còn một người sao?”

Nhắc đến người này, Ôn Tuyết Trần càng nhíu chặt mày hơn.

Khoảng thời gian trước, Từ Hành Chi khóc lóc vai nài cầu xin hắn, nhờ hắn nói đỡ trước mặt Phù Diêu Quân, cuối cùng giành được vị trí đứng đầu cuộc thi Thiên bảng.

Nếu biết cậu giành được hạng nhất lại làm ra chuyện ngu xuẩn như xin Thanh Tĩnh Quân ban nhân duyên ở ngay trước mặt mọi người, dù đánh gãy chân Ôn Tuyết Trần, hắn cũng sẽ không giúp cậu.

Hơn nữa, cậu xin cô gái hiền lành nhà nào không xin mà lại đi xin một người đàn ông chứ?

May mà không phải một mình Ôn Tuyết Trần khiếp sợ, khi Từ Hành Chi quỳ xuống, nói ra mong muốn trong lòng, toàn bộ bốn môn phái đều ồ lên, Khúc Trì hiếm khi sảy tay làm rơi phất trần, Chu Bắc Nam hoảng sợ đến mức ngay cả một câu trọn vẹn cũng không nói ra nổi.

Nhưng để mà nói về khiếp sợ thì không ai hơn được Từ Bình Sinh.

Người trước giờ vốn luôn coi trọng hình tượng, cực kỳ sĩ diện ấy ngớ người luôn, cứ đứng đờ ra đó, mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Sau nhiều năm, cuối cùng Từ Bình Sinh cũng nhận ra người làm huynh trưởng như cậu ta đã không làm tròn bổn phận nhường nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu ta nuôi đệ đệ thành một kẻ đoạn tụ!

Nếu sau này bỏ mình, cậu ta xuống dưới gặp mẫu thân, phải giải thích thế nào đây?

Nhạc Khê Vân lấy lại tinh thần, chưa kịp mắng “hoang đường”, Thanh Tĩnh Quân đã vỗ tay mấy cái, ra hiệu đệ tử bốn môn phái im lặng.

Nhạc Khê Vân tràn ngập mong chờ nhìn sư huynh, giao trọng trách ngăn chặn việc mất mặt này cho y.

Chờ mọi người yên tĩnh lại, Nhạc Vô Trần mỉm cười đứng dậy, dịu dàng nói: “Hành Chi, cuối cùng ta cũng có thể tặng sính lễ ta tích góp cho con rồi.”

Từ Hành Chi khó nén nổi vui mừng: “Đệ tử cảm ơn sư phụ!”

Nhạc Khê Vân: “...” Bất cẩn rồi.

Sao hắn lại quên sư huynh thương yêu cưng chiều Từ Hành Chi không có giới hạn luôn rồi!

Nếu câu “hoang đường” ấy bật ra thì đúng là làm mất mặt sư huynh ngay trước mặt toàn bộ bốn môn phái, Nhạc Khê Vân đành kìm nén cơn bực tức xuống, quyết định chờ mọi người tản đi rồi khuyên sư huynh cân nhắc lại sau.

Mạnh Trọng Quang đứng giữa đám người, cũng sững sờ tại chỗ giống mọi người.

Trong mắt hắn chỉ còn thanh niên vừa đấu trận cuối cùng, tóc mai hơi rối, con ngươi lấp lánh.

Nhận được sự đồng ý của sư phụ, Từ Hành Chi vô cùng hân hoan, thậm chí không kịp đứng lên, quỳ một chân vươn tay phải về phía Mạnh Trọng Quang đứng dưới đài, vẫy gọi hắn.

Đến đây. Qua chỗ ta.

Mạnh Trọng Quang tỉnh lại từ ảo mộng, đẩy người như pho tượng trước mặt mình ra, lảo đảo chạy về phía người kia.

Trong mắt hắn, mọi người như tan biến hết, trên đời chỉ còn một mình Từ Hành Chi.

Thiên yêu bản tính âm tà, không hiểu chuyện thế gian, không hiểu đạo lý trên đời, nhưng có linh tính trời ban, hưởng trí thông minh, bước sai một bước thôi cũng sẽ hại tới thương sinh.

May mà Từ Hành Chi đã đến.

Từ Hành Chi dẫn hắn ra khỏi hỗn độn tối tăm, dốc lòng dạy dỗ, đối xử chân thành.

Vì cậu, Mạnh Trọng Quang tự cắt bỏ nanh vuốt và đôi cánh, dần dần biến mình thành kiểu cậu thích, chỉ vì có thể xứng đôi với cậu.

Từ nụ hôn giữa thiên lôi, hắn đã nói rõ thân phận và tấm lòng của mình với Từ Hành Chi.

Lúc đó, trong mắt Từ Hành Chi có ngạc nhiên, có bất an, có thương xót nhưng không hề có căm ghét. Mạnh Trọng Quang biết ngay sớm muộn gì cũng có ngày này.

Nhưng hắn không ngờ Từ Hành Chi lại là người chủ động nói ra lời này, giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mặt đông đảo mọi người, cậu vươn tay về phía hắn, ba nghìn thế giới đều biến thành nụ cười đầy tình ý.

Trong mắt Mạnh Trọng Quang chỉ có Từ Hành Chi, đương nhiên không biết người bị hắn đẩy ra là ai.

Cửu Chi Đăng bị hắn đẩy loạng choạng, gắng gượng giữ cho cơ thể đứng vững với tư thế nghiêng về phía trước.

Cú ngã này giống như toàn bộ thế giới đã rơi ra khỏi lồng ngực cậu ta.

Cậu ta biết chắc chắn sư huynh sẽ không chọn một kẻ không thuộc chính đạo để làm bạn đời nhưng lòng si mê khó sửa, vẫn mong chờ một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xảy ra…

Trong lòng Cửu Chi Đăng kêu vang rối bời, mãi đến tận khi có một bàn tay đột ngột vươn tới, dùng sức lực thô lỗ cứu người chết đuối để kéo cậu ta lên, sau đó lại duỗi tay chạm vào gáy cậu ta, lúc đó cậu ta mới tỉnh táo lại.

Cậu ta quay đầu lại, là La Thập Tam.

La Thập Tam không nhìn Cửu Chi Đăng mà nhìn thẳng về phía trước, vỗ lưng cậu ta, nhỏ giọng nói: “Có chút tiền đồ đi.”

Cửu Chi Đăng quay đầu lại nhìn hai người đang cầm tay nhìn nhau trên đài với trái tim đập loạn nhịp, trái tim vốn đã tê tái, bị vỗ một cái bỗng cảm thấy đau.

Đương nhiên, trận ồn ào này của Từ Hành Chi vẫn gặp báo ứng.

Lần trước nữa Ôn Tuyết Trần đến thăm Phong Lăng Sơn, đúng lúc thấy Từ Hành Chi ưu lo phe phẩy quạt uống rượu giải sầu, hắn hỏi cậu làm sao, cậu ngậm miệng bình rượu chán nản nói nói: “Huynh trưởng không đồng ý hôn sự của ta và Mạnh Trọng Quang.”

Vì thế, Ôn Tuyết Trần rất hoài nghi lần này Từ Hành Chi không chịu đảm nhiệm chức quan giữ trật tự, mang mưu tính riêng, muốn nhân cơ hội này ở bên cạnh Từ Bình Sinh để giả bộ ngoan ngoãn lấy lòng, làm Từ Bình Sinh mềm lòng, đồng ý yêu cầu hoang đường của cậu.

Ôn Tuyết Trần nghĩ tới một loạt chuyện phiền phức, nhíu mày lại.

Chu Huyền khẽ cười, nhìn xung quanh thấy ngoài cửa sổ không có ai thì chậm rãi ngồi lên đùi hắn, dùng ngón tay cái vuốt vết nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn: “Cau mày sẽ không đẹp đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Tuyết Trần nghe câu đó thì giãn mày ra, gương mặt lạnh lùng bỗng ửng đỏ, trưng vẻ mặt của bậc trượng phu ra, trách thê tử làm hành động thân mật không ra thể thống gì giữa ban ngày ban mặt: “Làm càn.”

Nhưng hai chữ ấy vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, chẳng khiến Chu Huyền sợ.

Chu Huyền mỉm cười.

Ôn Tuyết Trần phát hiện hôm nay nàng ấy cười nhiều hơn mọi ngày, bèn hỏi: “Sao thế? Có việc gì vui hả?”

Chu Huyền hỏi hắn: “Trần ca, có phải muội nặng hơn rồi không?”

Ôn Tuyết Trần cảm nhận cẩn thận, nặng hơn một chút.

Nhưng hắn vẫn nói: “Không nặng.”

Chu Huyền cười rạng rỡ, mặt mày như hoa mùa xuân, ghé vào bên tai Ôn Tuyết Trần, nhẹ nhàng nói một câu.

Trên buổi lễ tế Đông Hoàng, Tạp La đội mũ cánh chuồn màu đen chuyên dụng của quan giữ trật tự vừa mới nhìn thấy Ôn Tuyết Trần, suýt thì không nhận ra người luôn mỉm cười ấy là ai.

Tới khi nhìn thấy hắn ta, cái người từ trước đến nay luôn lạnh lùng vô cảm lại khách sáo gật đầu với hắn ta: “La sư đệ.”

Tạp La càng hãi hùng hơn, âm thầm suy đoán Ôn Tuyết Trần khác thường như thế, chẳng lẽ hắn đã đoán ra thân phận của mình, vừa nãy giả vờ thân thiết để thăm dò thêm sao?

Nhưng hắn ta nghĩ lại, mặc kệ hắn vậy, Ôn Tuyết Trần chỉ là một tên đệ tử cỏn con của Thanh Lương Cốc, dù đa mưu túc trí, đa nghi hay nghĩ nhiều, sao mà biết bí mật của mình được?

Tạp La đã trở thành La Thập Tam rồi, mười mấy năm qua đã sửa lại phong cách, thay đổi gương mặt, dù huynh trưởng ruột của mình đứng trước mặt cũng không nhận ra mình là vị tiên gia nào, điều duy nhất giống Tạp La ngày xưa chỉ có làn da hơi đen.

Mà khoảng thời gian trước, huynh trưởng của hắn ta độ kiếp thất bại nên chết trong thiên lôi rồi.

Lúc biết được tin tức này, Tạp La hơi ngây người, dù sao hắn ta cũng đã lên kế hoạch, nếu hắn ta giết Nhạc Vô Trần, quay về ma đạo, đến lúc đó nếu huynh trưởng vẫn còn, hắn ta nói ra vài ba chuyện cũ là có thể về ma đạo được.

Nhưng từ nhỏ hắn ta mắt cao hơn đầu, tình cảm với huynh trưởng không sâu đậm lắm, bây giờ mất hết hứng thú với việc quay về ma đạo, than thở một tiếng rồi thôi.

Nhất là khi nghe tin hai đứa cháu trai của mình tranh giành vị trí ma tôn mà biến thành hai con gà chọi thì Tạp La càng thấy buồn cười.

Nếu hắn ta vẫn còn thì vị trí ma tôn ấy lại để hai thằng nhãi nhúng tay vào được chắc?

Nhưng nếu hắn ta vẫn còn thì có lẽ sẽ thành kẻ thù không đội trời chung với Nhạc Vô Trần.

So ra thì cứ như bây giờ cũng không tệ.

Mấy canh giờ sau, trên núi Đại Diêm.

Mấy đệ tử ngoại môn của Ứng Thiên Xuyên bị Ba Xà nổi giận vì bị đánh thức đuổi cho chạy trối chết, hai người trong số đó luôn ngẩng đầu nhìn trời như đang đợi ai đó đến.

Khi chạy được hơn trăm bước, một bóng người đen sì sì đáp xuống từ trên chín tầng mây, hai đệ tử đó cùng nhau hiện ra vẻ được cứu, thất thanh hô to: “La sư huynh, cứu bọn ta với!”

Tạp La cười khẩy: Đám vô dụng.

Hắn ta không dùng kiếm, lôi cây cung dài ở sau lưng ra trước, kéo dây cung, tia sáng vàng rực cắm thẳng vào vảy ở đuôi Ba Xà, ghim chặt nó ở một chỗ, trì hoãn thế tấn công của nó mà không làm tổn thương da thịt nó.

Điều này nằm trong chức trách của quan giữ trật tự: Chỉ ra tay cứu lúc khẩn cấp, còn đâu không được làm gì khác. Dù Tạp La ngứa nghề, rất muốn liều một phen với dị thú trong lời đồn này nhưng bắn trúng xong, hắn ta thở dài rồi thu cung lại, quay người đi, thoắt cái đã đi vào trong rừng.

Thấy tiếng đuổi đánh phía sau biến mất, Tạp La đứng trên đầu cành cây mới xách cung trên tay, đang định quay lại đỉnh núi, cánh mũi nhúc nhích như có cảm giác gì đó, nhếch miệng mỉm cười: “Ra đi.”

Nếu đã bị vạch trần rồi thì Nhạc Vô Trần không trốn nữa, bước ra từ phía sau thân cây, ôn hòa hỏi: “Sao biết ta đến?”

“Trước khi đến đây sư phụ đã uống Hàn Đàm Hương đúng không?”

Nhạc Vô Trần nhấc tay áo lên ngửi thử, quả thật trên người có mùi Hàn Đàm Hương thoang thoảng, y bèn cười nói: “Mũi Thập Tam nhạy ghê.”

Tạp La ngồi trên cành cây, thích thú đánh giá vị khách không mời mà đến vốn không nên xuất hiện ở đây: “Sư phụ không trấn giữ ở tế đàn Đông Hoàng mà đến đây làm gì?”

Nhạc Vô Trần đáp: “Đây là lần đầu tiên ngươi tham gia lễ tế Đông Hoàng, ta sợ ngươi không biết làm thế nào.” Thật ra là sợ hắn ta không cứu các đệ tử, bây giờ xem ra yên tâm được rồi.

Tạp La ngắm nghía soi mói biểu cảm trên mặt Nhạc Vô Trần, cho rằng y đang âm thầm quan tâm mình, cười càng tươi hơn.

“Sư phụ quan tâm đệ tử như thế, xin hỏi…” Tạp La đeo cung ra sau lưng, hàng lông mày rậm nhướng lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Có phải sư phụ xem trọng đệ tử rồi không?”

Tạp La thường xuyên có hành vi và lời nói vô lễ như thế, Nhạc Vô Trần quen rồi, dịu giọng nói: “Nói linh tinh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0