Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại
Chương 30
Minh Nguyệt Đoan Khỉ
2024-07-29 16:06:32
Lưu đại cữu đến xem tình hình rồi lại trở về.
Lưu thị vừa quay đầu thì thấy con dâu và tôn nữ, tôn tử đều chạy ra ngoài sân, ngay cả Lý Tử Yến cũng ra xem. Bà chống eo mắng bọn họ: "Ai nấy đều da dày thịt béo hết rồi có phải hay không, vào phòng hết cho ta, ở đây góp vui cái gì.”
Ngư Nương nghe được tiếng mắng chửi quen thuộc của bà nội, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
"Đại Ngưu, cháu mới tỉnh lại ra góp vui cái gì, mau đi vào, đừng để nhiễm gió lạnh."
Lý Đại Thành cũng quát lớn: "Vừa mới tỉnh thì đừng xuống giường, vào phòng ta bắt mạch cho cháu.” Lý Tử Yến hé miệng nở nụ cười, gia gia chỉ làm bộ quát hắn vậy thôi.
Trần thị ở gian phòng phía Tây cẩn thận kiểm kê những thứ còn sót lại, phát hiện thiếu hai cái chăn mới, quần áo và giày dép của Lý Trọng Hải đều không thấy đâu, may mắn mười lượng bạc của bà không bị phát hiện.
Số tiền này là Lý Trọng Hải vụng trộm đưa cho nàng, Lý Trọng Hải ở bên ngoài thu mua dược liệu, không nói ra bên ngoài, không ai biết được rốt cuộc ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền.
Trần thị cất giấu bạc thật kĩ, thở một hơi nhẹ nhõm, bạc vẫn còn là tốt rồi.
Ngư Nương làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của nương nàng, lặng lẽ mở cửa sổ ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng.
Trải qua một trận binh biến đêm nay, Ngư Nương càng thêm hiểu rõ, trong xã hội phong kiến chết tiệt này, dân chúng bình dân không có bất kỳ nhân quyền nào, ở trong mắt triều đình, bóp chết bọn họ so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Vì để tự bảo vệ mình, Ngư Nương chỉ có thể cố gắng hơn nữa.
Vương thị đi vào phòng bếp rót một chén nước nóng, vụng trộm bỏ vào chút đường cho Đại Ngưu.
Bà nương Lưu thị là người keo kiệt, cha mở y quán, còn có hai đứa con trai ở bên ngoài kiếm tiền. Tiền cả nhà kiếm được đều giao cho bà giữ, cũng không thấy bữa ăn trong nhà tốt lên được bao nhiêu.
Tuy rằng khoai lang, cháo uống no, so với người ăn không đủ no thì tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có ngày tết mới có thể thoải mái ăn một bữa mặn.
Chút đường này nàng ấy dặn dò Lý Bá Sơn mua về từ trong huyện, tuy rằng giấu đồ là không tốt, nhưng Vương thị biết, đệ tức chắc chắn cũng vụng trộm giấu một ít đồ.
Nếu không phải nàng ấy giấu được chút đường, đường trong nhà bây giờ đều bị lục soát lấy đi, thì Đại Ngưu tỉnh lại, ngay cả chút nước đường cũng không có mà uống.
Lưu thị vừa quay đầu thì thấy con dâu và tôn nữ, tôn tử đều chạy ra ngoài sân, ngay cả Lý Tử Yến cũng ra xem. Bà chống eo mắng bọn họ: "Ai nấy đều da dày thịt béo hết rồi có phải hay không, vào phòng hết cho ta, ở đây góp vui cái gì.”
Ngư Nương nghe được tiếng mắng chửi quen thuộc của bà nội, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
"Đại Ngưu, cháu mới tỉnh lại ra góp vui cái gì, mau đi vào, đừng để nhiễm gió lạnh."
Lý Đại Thành cũng quát lớn: "Vừa mới tỉnh thì đừng xuống giường, vào phòng ta bắt mạch cho cháu.” Lý Tử Yến hé miệng nở nụ cười, gia gia chỉ làm bộ quát hắn vậy thôi.
Trần thị ở gian phòng phía Tây cẩn thận kiểm kê những thứ còn sót lại, phát hiện thiếu hai cái chăn mới, quần áo và giày dép của Lý Trọng Hải đều không thấy đâu, may mắn mười lượng bạc của bà không bị phát hiện.
Số tiền này là Lý Trọng Hải vụng trộm đưa cho nàng, Lý Trọng Hải ở bên ngoài thu mua dược liệu, không nói ra bên ngoài, không ai biết được rốt cuộc ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền.
Trần thị cất giấu bạc thật kĩ, thở một hơi nhẹ nhõm, bạc vẫn còn là tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngư Nương làm bộ không nhìn thấy động tác nhỏ của nương nàng, lặng lẽ mở cửa sổ ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng.
Trải qua một trận binh biến đêm nay, Ngư Nương càng thêm hiểu rõ, trong xã hội phong kiến chết tiệt này, dân chúng bình dân không có bất kỳ nhân quyền nào, ở trong mắt triều đình, bóp chết bọn họ so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Vì để tự bảo vệ mình, Ngư Nương chỉ có thể cố gắng hơn nữa.
Vương thị đi vào phòng bếp rót một chén nước nóng, vụng trộm bỏ vào chút đường cho Đại Ngưu.
Bà nương Lưu thị là người keo kiệt, cha mở y quán, còn có hai đứa con trai ở bên ngoài kiếm tiền. Tiền cả nhà kiếm được đều giao cho bà giữ, cũng không thấy bữa ăn trong nhà tốt lên được bao nhiêu.
Tuy rằng khoai lang, cháo uống no, so với người ăn không đủ no thì tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có ngày tết mới có thể thoải mái ăn một bữa mặn.
Chút đường này nàng ấy dặn dò Lý Bá Sơn mua về từ trong huyện, tuy rằng giấu đồ là không tốt, nhưng Vương thị biết, đệ tức chắc chắn cũng vụng trộm giấu một ít đồ.
Nếu không phải nàng ấy giấu được chút đường, đường trong nhà bây giờ đều bị lục soát lấy đi, thì Đại Ngưu tỉnh lại, ngay cả chút nước đường cũng không có mà uống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro