Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại
Chương 37
Minh Nguyệt Đoan Khỉ
2024-07-29 16:06:32
Ông ấy bắt đầu hoảng hốt: "Trong nhà không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Ngư Nương lắc đầu, bắt đầu giải thích từng cái một cho ông ấy, miễn cho ông ấy có hiểu lầm.
"Không có chuyện gì, là Lưu lão tú tài ở trên trấn tối hôm qua nhảy xuống giếng, ông nội cùng bà nội đều đến nhà thăm ông. Đại bá nương cùng nương đến nhà Đại Cữu.”
Lý Trọng Hải yên tâm: "Chỉ cần người không có việc gì là được.”
Nhị Ngưu vây quanh bọn họ, vẻ mặt không nhịn được tò mò.
Lý Bá Sơn giơ tay lên muốn đánh hắn, Nhị Ngưu liền làm mặt quỷ.
Ngư Nương khó hiểu, ba người Lý Bá Sơn tối hôm qua rốt cuộc chạy đến chỗ nào trốn, làm sao có thể biến thành bộ dạng này?
Lý Trọng Hải rửa chân tay trước, đi vào phòng lấy quần áo giặt, tìm một vòng chỉ tìm được một bộ quần áo cũ, đã đầy vải vá, miễn cưỡng vẫn có thể mặc.
Lại nhìn căn phòng trống rỗng thì đã ngầm hiểu rõ. Trong lòng ông ấy mắng: “Thật sự là một đám thổ phỉ, cái gì cũng cướp.”
Chờ ba người Lý Bá Sơn tắm rửa xong, thay quần áo xong, đứng ở trong sân phơi tóc, Lưu thị cùng Lý Đại Thành cũng từ nhà Lưu lão tú tài trở về.
Lý Đại Thành bước vào nhà, nhìn thấy ba đứa con trai đứng trong sân, vui mừng nở nụ cười: "Trở về là tốt rồi, có đói không? Ta bảo nương các con làm cho các con một chén canh rau.”
Lưu thị cũng không ngừng nhìn lên người bọn họ, sợ họ bị thiếu mất sợi lông nào: "Chờ một chút, lương thực nhà ta đều bị cướp, cũng may còn dư lại chút mì khoai lang, ta thêm chút rau xanh cho các con ăn tạm cho đỡ đói."
Chờ Lưu thị vào phòng bếp, Lý Đại Thành tiến lên lật bàn tay Lý Bá Sơn ra, lòng bàn tay nứt ra, lộ ra thịt bên trong.
Lý Đại Thành nở nụ cười: "Đây là vết thương nhỏ, không phải chuyện gì lớn, bôi chút dược liệu vào là được rồi. Đi, đi đến y quán phía trước, ta đắp thuốc cho các con.”
Ngư Nương nhanh chóng dọn dẹp đống cát bẩn, chạy vào phòng bếp lấy một cái bát: "Bà nội, người nấu nướng cực khổ rồi, con vừa lấy chút nước cho người. Người mau uống đi.”
Lưu thị đang nấu cơm, thuận miệng nói: "Đi đi đi, cháu đừng ở đây thêm phiền phức.”
Ngư Nương lấy lên một chút nước, nước trong nước giếng trộn lẫn bùn cát, trước tiên phải chờ cho bùn cát lắng xuống đã.
Ngư Nương lắc đầu, bắt đầu giải thích từng cái một cho ông ấy, miễn cho ông ấy có hiểu lầm.
"Không có chuyện gì, là Lưu lão tú tài ở trên trấn tối hôm qua nhảy xuống giếng, ông nội cùng bà nội đều đến nhà thăm ông. Đại bá nương cùng nương đến nhà Đại Cữu.”
Lý Trọng Hải yên tâm: "Chỉ cần người không có việc gì là được.”
Nhị Ngưu vây quanh bọn họ, vẻ mặt không nhịn được tò mò.
Lý Bá Sơn giơ tay lên muốn đánh hắn, Nhị Ngưu liền làm mặt quỷ.
Ngư Nương khó hiểu, ba người Lý Bá Sơn tối hôm qua rốt cuộc chạy đến chỗ nào trốn, làm sao có thể biến thành bộ dạng này?
Lý Trọng Hải rửa chân tay trước, đi vào phòng lấy quần áo giặt, tìm một vòng chỉ tìm được một bộ quần áo cũ, đã đầy vải vá, miễn cưỡng vẫn có thể mặc.
Lại nhìn căn phòng trống rỗng thì đã ngầm hiểu rõ. Trong lòng ông ấy mắng: “Thật sự là một đám thổ phỉ, cái gì cũng cướp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ ba người Lý Bá Sơn tắm rửa xong, thay quần áo xong, đứng ở trong sân phơi tóc, Lưu thị cùng Lý Đại Thành cũng từ nhà Lưu lão tú tài trở về.
Lý Đại Thành bước vào nhà, nhìn thấy ba đứa con trai đứng trong sân, vui mừng nở nụ cười: "Trở về là tốt rồi, có đói không? Ta bảo nương các con làm cho các con một chén canh rau.”
Lưu thị cũng không ngừng nhìn lên người bọn họ, sợ họ bị thiếu mất sợi lông nào: "Chờ một chút, lương thực nhà ta đều bị cướp, cũng may còn dư lại chút mì khoai lang, ta thêm chút rau xanh cho các con ăn tạm cho đỡ đói."
Chờ Lưu thị vào phòng bếp, Lý Đại Thành tiến lên lật bàn tay Lý Bá Sơn ra, lòng bàn tay nứt ra, lộ ra thịt bên trong.
Lý Đại Thành nở nụ cười: "Đây là vết thương nhỏ, không phải chuyện gì lớn, bôi chút dược liệu vào là được rồi. Đi, đi đến y quán phía trước, ta đắp thuốc cho các con.”
Ngư Nương nhanh chóng dọn dẹp đống cát bẩn, chạy vào phòng bếp lấy một cái bát: "Bà nội, người nấu nướng cực khổ rồi, con vừa lấy chút nước cho người. Người mau uống đi.”
Lưu thị đang nấu cơm, thuận miệng nói: "Đi đi đi, cháu đừng ở đây thêm phiền phức.”
Ngư Nương lấy lên một chút nước, nước trong nước giếng trộn lẫn bùn cát, trước tiên phải chờ cho bùn cát lắng xuống đã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro