Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Tiểu Bạch dậy t...
2024-10-21 13:21:08
Trong lúc Quý Lâm nghi ngờ nhân sinh mình thì "trai lạ" trong miệng anh đã tỉnh. Nam nhân với gương mặt góc cạnh sắc sảo mày kiếm mắt phượng sống mũi cao thẳng. Đặc biệt đôi mắt màu đỏ nhạt trông vô cùng tà mị. Mái tóc dài màu xám bạc tán loạn sau đầu, mượt mà mềm mại.
Trình Thu Bạch nhìn người con trai nhỏ bé đang nằm trong lòng mình bối rối không hiểu sao lại có chút thỏa mãn.
Khóe miệng hơi cong lên ý cười trong mắt cũng đậm hơn.
Hắn siết lấy eo anh rồi cúi đầu dụi vào hõm vai anh mà lên tiếng gọi.
- anh chủ~
Không còn là giọng điệu non nớt của bé đáng yêu nữa mà là một người đàn ông trưởng thành. Chất giọng trầm ấm hơi khàn ở cuống họng đặc trưng mỗi sáng. Âm thanh phả vào tai khiến Quý Lâm vô thức trở nên ngại ngùng vành tai nhỏ trắng nõn nay trở nên đỏ ửng như trái dâu tươi sáng sớm.
Thấy anh không phản ứng Trình Thu Bạch ngẩng đầu đem cằm đặt lên vai anh cất giọng như làm nũng.
- anh không nhận ra em sao? em là Tiểu Bạch mà.
*coong*
Đây là tiếng lý trí Quý Lâm thức tỉnh những đâu đó vẫn còn đọng chút sương mờ. Tên trai lạ ôm anh cả đêm là
Tiểu Bạch? Quý Lâm đem đầu óc thanh tỉnh hết cỡ, anh ngồi bật dậy quay lại nhìn kĩ từ đầu tới đuôi.
Nam nhân trước mặt đích xác là người trưởng thành vóc dáng còn muốn cao lớn hơn cả anh. Một đầu tóc xám bạc dài đến ngang bụng, màu da bánh mặt khỏe khoắn, từng thớ cơ hiện rõ trên cách tay, bả vai vừa đủ chứ không quá thô kệch.
Mắt phượng hơi xếch cùng con ngươi màu đỏ nhạt kết hợp với dáng vẻ vừa ngủ dậy này. Quý Lâm chỉ có thể thốt lên một chữ "yêu nghiệt". Đã vậy đôi mắt kia nhìn anh lúc nào cũng đem theo " tình nồng ý đượm" người không biết còn tưởng hắn đang nhìn người yêu.
Quý Lâm bình tĩnh tâm tình nhìn Trình Thu Bạch trước mắt thêm mấy lần, thôi thì coi như đã chấp nhận. Sau khi hóa hình xong thì vẫn là Tiểu Bạch bé bỏng(?) dễ thương(?) nhà mình thôi mà. Anh mở miệng hỏi hắn.
- em hóa hình xong có thấy khó chịu ở đâu không?
Lời nói đi kèm với hành động. Quý Lâm tiến lại gần thử kiểm tra người Trình Thu Bạch một lượt rồi lại đặt tay lên trán hăn đo nhiệt độ. Và Quý Lâm hoàn toàn không chủ ý cái móng giò heo không an phận của Trình Thu Bạch từ đầu tới cuối đều đang đặt trên eo anh.
- em không sao cả. chỉ là tiếp nhận truyền thừa nên mới phản ứng hơi dữ dội thôi.
Trình Thu Bạch vừa nói vừa thừa nước đục vùi đầu vào ngực anh, tay cũng ngang nhiên vòng qua ôm eo nhỏ của anh. Quý Lâm thì lại không để ý chút nào vì với anh bình thường Tiểu Bạch vẫn hay chui vào lòng anh đòi ôm mà.
Không có chút ý thức cảnh giác bảo vệ mình gì cả. Và thay vì để ý đến kẻ đang ăn đậu hũ của mình kia thì anh quan tâm điều hắn nói hơn.
truyền thừa?ừm, là truyền thừa huyết mạch. đáng nhẽ em sẽ phải tiếp nhận nó từ lúc trong trứng sau đó mới phá vỏ nhưng không hiểu sao lại bị ngược như này.vậy hiện tại em không sao đúng không?ừm không sao rồi anh đừng lo nữa.vậy thì tôt.Quý Lâm thở phào một tiếng. Chuyện hôm qua thực sự dọa anh không nhỏ. Nguyên ngày qua lo lắng cho hắn giờ cũng coi như ổn rồi. Lúc này Quý Lâm mới chợt nhận ra bản thân từ hôm qua đến giờ vẫn chưa bỉ gì vào bụng trừ bữa sáng, rồi cả Tiều Cửu nữa chứ.
- thôi chết! anh quên mất Tiểu Cửu rồi.
Quý Lâm vội vàng thoát khỏi tay Trình Thu Bạch trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn chạy ra cửa. Ngay khi anh vừa mở cửa bóng dáng nhỏ bé trắng tròn đã đứng đợi sẵn.
- Tiểu Cửu?
Quý Lâm nhìn Tiểu Cửu đứng trước cửa, trong tay là một phần đồ ăn sáng được đóng gói đàng hoàng.
chị Tô Doanh bảo em đem lên cho anh.à cảm ơn em, nhưng anh xuống ngay đây.Quý Lâm vốn muốn quay vào thay đồ tiện tắm rửa luôn nhưng lại thấy Tiểu Cửu cứ đứng ngấp nghé ngoài cửa mãi không xuống.
- em có chuyện gì sao?
Tiểu Cửu ấp úng một lúc.
Tiểu Bạch sao rồi ạ?Tiểu Bạch không sao đã hóa hình xong rồi lát sẽ xuống cho em xem, được không?Quý Lâm xoa đầu nó cười nhẹ. Tuy bình thường có vẻ không ưa nhau lắm nhưng nếu có chuyện thì vẫn rất quan tâm đến đối phương đó nha. Hai bé đáng yêu nhà anh dễ thương chết đi được.
- vâng ạ.
Tiểu Cửu nhận được câu trả lời, vui vẻ đáp lại anh một tiếng rồi chạy xuống nhà. Mà Trình Thu Bạch ở trong phòng vừa vặn nghe thấy hết.
Tuy đã nhận truyền thừa tâm tình cũng càng thêm trưởng thành ổn trọng nhưng hắn vẫn nhớ những chuyện trước đây. Từ lúc phá vỏ trừ anh cùng gia gia thì Tiểu Cửu là người bạn đầu tiên của hắn. Nên đối với nó hắn vẫn để ý. Có chút hơi mong đợi thái độ của nó khi nhìn thấy hình người của hắn
- Tiểu Bạch, em mặc tạm đồ của anh nha? sau đó dẫn em đi mua sau được không?
Quý Lâm đang lục tìm trong tủ đồ của mình. Hiện tại Tiểu Bạch hóa hình rồi đồ trước đây mua căn bản không mặc được nữa đã vậy tủ đồ anh mua trước đó cũng không dùng được luôn. Có hơi tiếc tiền a. Ai có ngờ Tiểu Bạch lại lớn nhanh như vậy chứ.
- vâng ạ
Trình Thu Bạch nghe vậy vui vẻ ra mặt hoàn toàn không nhắc tới chuyện bản thân có thể huyễn hóa ra quần áo từ lông tóc nguyên hình.
Trình Thu Bạch nhìn người con trai nhỏ bé đang nằm trong lòng mình bối rối không hiểu sao lại có chút thỏa mãn.
Khóe miệng hơi cong lên ý cười trong mắt cũng đậm hơn.
Hắn siết lấy eo anh rồi cúi đầu dụi vào hõm vai anh mà lên tiếng gọi.
- anh chủ~
Không còn là giọng điệu non nớt của bé đáng yêu nữa mà là một người đàn ông trưởng thành. Chất giọng trầm ấm hơi khàn ở cuống họng đặc trưng mỗi sáng. Âm thanh phả vào tai khiến Quý Lâm vô thức trở nên ngại ngùng vành tai nhỏ trắng nõn nay trở nên đỏ ửng như trái dâu tươi sáng sớm.
Thấy anh không phản ứng Trình Thu Bạch ngẩng đầu đem cằm đặt lên vai anh cất giọng như làm nũng.
- anh không nhận ra em sao? em là Tiểu Bạch mà.
*coong*
Đây là tiếng lý trí Quý Lâm thức tỉnh những đâu đó vẫn còn đọng chút sương mờ. Tên trai lạ ôm anh cả đêm là
Tiểu Bạch? Quý Lâm đem đầu óc thanh tỉnh hết cỡ, anh ngồi bật dậy quay lại nhìn kĩ từ đầu tới đuôi.
Nam nhân trước mặt đích xác là người trưởng thành vóc dáng còn muốn cao lớn hơn cả anh. Một đầu tóc xám bạc dài đến ngang bụng, màu da bánh mặt khỏe khoắn, từng thớ cơ hiện rõ trên cách tay, bả vai vừa đủ chứ không quá thô kệch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt phượng hơi xếch cùng con ngươi màu đỏ nhạt kết hợp với dáng vẻ vừa ngủ dậy này. Quý Lâm chỉ có thể thốt lên một chữ "yêu nghiệt". Đã vậy đôi mắt kia nhìn anh lúc nào cũng đem theo " tình nồng ý đượm" người không biết còn tưởng hắn đang nhìn người yêu.
Quý Lâm bình tĩnh tâm tình nhìn Trình Thu Bạch trước mắt thêm mấy lần, thôi thì coi như đã chấp nhận. Sau khi hóa hình xong thì vẫn là Tiểu Bạch bé bỏng(?) dễ thương(?) nhà mình thôi mà. Anh mở miệng hỏi hắn.
- em hóa hình xong có thấy khó chịu ở đâu không?
Lời nói đi kèm với hành động. Quý Lâm tiến lại gần thử kiểm tra người Trình Thu Bạch một lượt rồi lại đặt tay lên trán hăn đo nhiệt độ. Và Quý Lâm hoàn toàn không chủ ý cái móng giò heo không an phận của Trình Thu Bạch từ đầu tới cuối đều đang đặt trên eo anh.
- em không sao cả. chỉ là tiếp nhận truyền thừa nên mới phản ứng hơi dữ dội thôi.
Trình Thu Bạch vừa nói vừa thừa nước đục vùi đầu vào ngực anh, tay cũng ngang nhiên vòng qua ôm eo nhỏ của anh. Quý Lâm thì lại không để ý chút nào vì với anh bình thường Tiểu Bạch vẫn hay chui vào lòng anh đòi ôm mà.
Không có chút ý thức cảnh giác bảo vệ mình gì cả. Và thay vì để ý đến kẻ đang ăn đậu hũ của mình kia thì anh quan tâm điều hắn nói hơn.
truyền thừa?ừm, là truyền thừa huyết mạch. đáng nhẽ em sẽ phải tiếp nhận nó từ lúc trong trứng sau đó mới phá vỏ nhưng không hiểu sao lại bị ngược như này.vậy hiện tại em không sao đúng không?ừm không sao rồi anh đừng lo nữa.vậy thì tôt.Quý Lâm thở phào một tiếng. Chuyện hôm qua thực sự dọa anh không nhỏ. Nguyên ngày qua lo lắng cho hắn giờ cũng coi như ổn rồi. Lúc này Quý Lâm mới chợt nhận ra bản thân từ hôm qua đến giờ vẫn chưa bỉ gì vào bụng trừ bữa sáng, rồi cả Tiều Cửu nữa chứ.
- thôi chết! anh quên mất Tiểu Cửu rồi.
Quý Lâm vội vàng thoát khỏi tay Trình Thu Bạch trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn chạy ra cửa. Ngay khi anh vừa mở cửa bóng dáng nhỏ bé trắng tròn đã đứng đợi sẵn.
- Tiểu Cửu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Lâm nhìn Tiểu Cửu đứng trước cửa, trong tay là một phần đồ ăn sáng được đóng gói đàng hoàng.
chị Tô Doanh bảo em đem lên cho anh.à cảm ơn em, nhưng anh xuống ngay đây.Quý Lâm vốn muốn quay vào thay đồ tiện tắm rửa luôn nhưng lại thấy Tiểu Cửu cứ đứng ngấp nghé ngoài cửa mãi không xuống.
- em có chuyện gì sao?
Tiểu Cửu ấp úng một lúc.
Tiểu Bạch sao rồi ạ?Tiểu Bạch không sao đã hóa hình xong rồi lát sẽ xuống cho em xem, được không?Quý Lâm xoa đầu nó cười nhẹ. Tuy bình thường có vẻ không ưa nhau lắm nhưng nếu có chuyện thì vẫn rất quan tâm đến đối phương đó nha. Hai bé đáng yêu nhà anh dễ thương chết đi được.
- vâng ạ.
Tiểu Cửu nhận được câu trả lời, vui vẻ đáp lại anh một tiếng rồi chạy xuống nhà. Mà Trình Thu Bạch ở trong phòng vừa vặn nghe thấy hết.
Tuy đã nhận truyền thừa tâm tình cũng càng thêm trưởng thành ổn trọng nhưng hắn vẫn nhớ những chuyện trước đây. Từ lúc phá vỏ trừ anh cùng gia gia thì Tiểu Cửu là người bạn đầu tiên của hắn. Nên đối với nó hắn vẫn để ý. Có chút hơi mong đợi thái độ của nó khi nhìn thấy hình người của hắn
- Tiểu Bạch, em mặc tạm đồ của anh nha? sau đó dẫn em đi mua sau được không?
Quý Lâm đang lục tìm trong tủ đồ của mình. Hiện tại Tiểu Bạch hóa hình rồi đồ trước đây mua căn bản không mặc được nữa đã vậy tủ đồ anh mua trước đó cũng không dùng được luôn. Có hơi tiếc tiền a. Ai có ngờ Tiểu Bạch lại lớn nhanh như vậy chứ.
- vâng ạ
Trình Thu Bạch nghe vậy vui vẻ ra mặt hoàn toàn không nhắc tới chuyện bản thân có thể huyễn hóa ra quần áo từ lông tóc nguyên hình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro