Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Đẹp trai
Tô Phục Linh
2025-03-22 03:29:51
5.Lâm Ngư đã dần quen với nhịp điệu làm việc của đoàn làm phim.Cho dù vẫn bận rộn, thậm chí lúc bận rộn nhất, cậu phải làm việc liên tục trong mười tám tiếng, đến khi trở về khách sạn, nằm lên giường, xương đã mềm hết ra, cậu không kịp rửa mặt đã trực tiếp thiếp đi.Cậu thích trạng thái bận rộn này, bởi vì bận rộn sẽ không có tâm trạng nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh nữa.Lúc không bận, cậu sẽ chợp mắt một lúc, tìm đại một chỗ trống kín đáo, dựa vào tường, ôm cánh tay ngủ thiếp đi, giống như khi cậu học thạc sĩ, ở trong phòng thí nghiệm đợi kết quả cũng sẽ tranh thủ thời gian trống để ngủ bù.Hôm nay, nhân lúc rảnh rỗi, ở đằng sau tấm chắn của đoàn làm phim, cậu vẫn dựa vào tường mơ màng thiếp đi thì bị tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh đánh thức. Lâm Ngư mở mắt ra, nhìn từ khe tấm chắn ra ngoài thì thấy có rất nhiều người đang xách theo hòm, hẳn là đi dàn cảnh. Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, mới ngủ có hơn mười phút.Lâm Ngư đứng lên, đi từ đằng sau tấm chắn ra ngoài. Cậu vốn muốn tới nhà vệ sinh, nhưng còn chưa đi ra đã bị người khác gọi lại."Lâm Ngư?" Giọng cô gái không quá chắc chắn.Lâm Ngư quay đầu lại nhìn, là một thợ trang điểm khác của đoàn làm phim, tên là Nhậm Hiểu Nhu. Bọn họ cùng phụ trách trang điểm cho diễn viên quần chúng."Sao thế?" Lâm Ngư hỏi cô ấy."Là cậu thật à? Tôi không chắc lắm." Nhậm Hiểu Nhu rất bất ngờ.Lâm Ngư không hiểu, lại chợt nghĩ đến điều gì, sờ lên mặt mình, quả nhiên không đeo khẩu trang. Ban nãy cậu ăn cơm, bỏ khẩu trang xuống rồi mệt quá muốn ngủ một lát, không đeo lại, sau đó thì quên luôn."Bình thường toàn thấy cậu đeo khẩu trang, tôi còn không biết trông cậu thế này đâu." Cô ấy cách cậu hơi gần, Lâm Ngư lại vô thức lui về đằng sau vài bước."Cậu đẹp trai thế mà cứ đeo khẩu trang làm gì?" Cô ấy nói thêm.Lâm Ngư sờ túi quần nhưng không tìm được khẩu trang, cậu quên mất để khẩu trang ở đâu rồi. Thế nên khi đối mặt với Nhậm Hiểu Nhu, cậu chỉ cười khô khan.Lại có mấy người nữa tới, Lâm Ngư nghe được tiếng nói chuyện đằng sau bèn nhìn sang thì thấy Kỷ Sơn Dã và trợ lý của anh đứng đằng sau, bọn họ cũng đang nhìn cậu. Lâm Ngư cuống quýt quay đầu lại."Tôi còn có việc, đi trước nhé." Lâm Ngư kiếm cớ nói với Nhậm Hiểu Nhu.Lâm Ngư đi rồi, Chu Chi Tường vẫn còn nhớ đến dáng vẻ của cậu vừa nhìn được, không khác mấy trong tưởng tượng của cậu ấy nhưng vẫn bất ngờ. Cậu ấy đã đi theo anh Kỷ nhiều năm rồi, gặp được rất nhiều người đẹp nhưng người như Lâm Ngư lại rất hiếm.Cậu có vẻ nhẹ nhàng ưa nhìn, nhưng góc cạnh gương mặt rõ ràng, môi mỏng, mắt sáng và dịu dàng. Gương mặt bị khẩu trang che đi trước đó hiện ra toàn bộ mới phát hiện nét đẹp trên gương mặt cậu, đẹp đến độ không giống người bình thường.Người phụ trách trang phục Hạ Diệp bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào hướng Lâm Ngư đi, nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Trông cậu đó có vẻ đẹp trai nhỉ.""Đã bao năm rồi tôi chưa từng thấy vẻ đẹp trung tính này.""Sao tôi cứ cảm thấy đã gặp cậu ấy ở đâu rồi nhỉ?" Cô ấy cắn môi nghĩ.Chu Chi Tường: "Cô gặp rồi mà, cái cậu thợ trang điểm tổ B, hay đeo khẩu trang ý, mấy hôm trước còn tặng trà sữa cho chúng ta.""Là cậu ấy à, tôi bảo sao quen vậy." Hạ Diệp chợt bừng tỉnh.Cô ấy đi qua một bên, bắt đầu làm việc, sửa soạn đồ cảnh tiếp theo cho Kỷ Sơn Dã."Anh Kỷ, nên thay trang phục rồi.""Ừm."Hạ Diệp lại nhìn qua mặt của Kỷ Sơn Dã, nhìn nhiều năm rồi vẫn muốn khen ngợi, thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ. Cô ấy hơi rầu rĩ, trong lòng thầm nghĩ, trai đẹp nhiều vậy mà sao bạn trai mình lại xấu thế chứ?"Anh Kỷ, anh có muốn uống cafe không?" Chu Chi Tường hỏi anh.Kỷ Sơn Dã cúi đầu đọc kịch bản, không đáp lại.Chu Chi Tường thắc mắc, hỏi lại: "Anh Kỷ?"Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu, nhìn cậu ấy: "Hả?""Anh có muốn uống cafe không?""Không cần." Kỷ Sơn Dã nói. Ban nãy anh hơi mất tập trung, nghĩ đến gương mặt thoáng qua kia của Lâm Ngư.Hạ Diệp đang chỉnh lại trang phục trên giá treo đồ, cô ấy nghĩ đến gì đó, đưa mắt nhìn điện thoại rồi hỏi Chu Chi Tường: "Sao chị Hương Hương còn chưa tới?"Chu Chi Tường: "Nay cô ấy xin nghỉ nửa ngày, về công ty làm vài việc." Hương Hương là thợ trang điểm riêng cho Kỷ Sơn Dã.Hạ Diệp gật đầu, lại hỏi: "Thế anh Kỷ trang điểm kiểu gì bây giờ?"Chu Chi Tường: "Để Sara lo tạm đi, dù sao cũng chỉ có nửa ngày, đợi tối Hương Hương quay lại rồi nói.""Ừm." Hạ Diệp gật đầu.Nhưng, bọn họ đều không ngờ được, buổi tối Hương Hương không quay lại. Đến hôm sau, Hương Hương cũng không quay lại.Trên đường trở về, Hương Hương gặp phải tai nạn xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro