Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Lời tỏ tình
2024-08-05 00:03:54
Tôi bắt đầu cảm thấy khát nước vô cùng. Miệng khô khốc, trong người nóng ran lên. Tôi ngồi tựa ghế, cố gắng mở mắt nhưng mở không lên...
Tôi chợp mắt lại nghỉ ngơi.
Xe cứ chạy...chạy đi...
"Nhật Hạ! Dậy đi nào!"
Chủ tịch Tô Quân lay tôi dậy, ngài ấy sắc mặt ửng đỏ nhưng xem ra vẫn rất tỉnh táo
"Nhật Hạ, mau uống cái này đi!"
Tôi nặng nề nâng tay của mình lên nhận lấy ly nước trong tay của Tô Quân một hơi uống cạn.
Vị nó của nó vô cùng chua.
"Sao nào?"
"Chua quá!"
"Dĩ nhiên vì nó là chanh tươi nguyên chất 100%"
Tôi không thích uống đồ chua nhưng mà phải công nhận nó có tác dụng. Tôi tựa lưng vào ghế một lúc, người cũng tỉnh táo hơn hẳn. Chủ tịch thì đang đứng tựa người vào xe.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, bầu trời tối đen không một vì sao. Chắc chắn một chút nữa sẽ có mưa. Nhưng sao chủ tịch lại không về nhà nhỉ?
Tôi loạng choạng mở cửa xe đi vòng qua từng bước tiến lại. Một tay tôi vịnh lấy chủ tịch để làm điểm tựa:
"Chủ tịch sao chúng ta không về lại biệt thự?"
Chủ tịch lắc đầu thở dài:
"Nhật Hạ, xe hết xăng rồi!"
"Ơ? Chúng ta có thể đổ xăng?"
Chủ tịch xoa đầu tôi nhếch mép cười:
"Chuyện dễ như vậy tôi cũng có thể giải quyết được. Có điều tiền mặt, thẻ hay điện thoại. Tất cả tôi một thứ cũng không mang theo!"
Tôi ngã nghiêm đi vào lại trong xe.
"Nhật Hạ, Đi đâu đó?"
"Tôi...đi.. tìm. ẹo..."
Thật ra tôi muốn nói với chủ tịch là tôi vào trong xe tìm cái ví của tôi. Vì không chịu nỗi được nữa nên tôi nôn ra hết.
Chủ tịch nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi. Sao một hồi thì tôi cũng khỏe lại, không còn chóng mặt như lúc đầu nữa.
"Không sao chứ cô bé say xỉn?"
"Hừ! Dạ tôi không sao thưa chủ tịch lăng nhăng!"
Trong người cũng thấm mệt nên tôi vào trong xe tìm kiếm ví tiền và điện thoại.
Ây da! Sao tôi lại quên mất, điện thoại còn để quên ở chỗ anh Phục Hưng, ví tiền thì cũng để ở biệt thự rồi.
Hậu đậu hết sức!
Tôi thở ra! Làm sao về nhà bây giờ?
"Không sao! Chúng ta có thể đi bộ vì biệt thực cách chỗ này không xa!"
Tôi ủ rũ người! Lại đi bộ sao? Cũng không còn cách nào khác! Đi thôi!
Tôi cúi đầu lẽo đẽo đi theo sau chủ tịch.
Đi được một lúc thì trời đổ cơn mưa. Mưa rất to!
Tôi tháo đôi giày cao gót của mình ra. Quay sang nháy mắt một cái, mỉm cười rồi kéo tay chủ tịch chạy đi.
Bàn tay này thật ấm!
Tôi chỉ muốn nắm chặt mãi không buông.
Chủ tịch Tô chững lại. Ngước mặt lên tùy ý để mưa chạm vào mặt.
Ngài ấy đang tận hưởng. Thấy vậy, tôi cũng làm theo.
Từng ký ức của tuổi thơ ùa về. Nhớ lúc còn nhỏ, tôi cũng lũ trẻ trong xóm rủ nhau tắm mưa. Hễ mỗi lần trời mưa là cứ chạy nhào ra để tắm, để tận hưởng sự trong trẻo của tự nhiên. Ngày đó vô ưu vô lo.
Lớn lên một chút, tôi lại thấy sự trong lành của nước mưa mất đi thay vào đó là kết quả của quá trình công nghiệp hóa, ô nhiễm. Từ đó tôi đã không tắm mưa.
Cho đến ngày tôi thất tình, tôi mới biết mưa rất lạnh, mưa còn có vị mặn. Có một điều tôi ngộ ra, khi bạn vừa cười vừa khóc trong mưa thì người ngoài nhìn vào vẫn thấy bạn đang cười.
Cho đến hôm nay, tôi mới biết trong mưa, khi đứng cạnh người mình thích thì dù nước mưa có tàn nhẫn rơi xuống, có lạnh lẽo đến đầu đều cảm thấy thật dịu dàng và ấm áp. (1)
Tôi mỉm cười. Mong khoảng thời gian này có thể dừng lại lâu hơn.
Giai điệu của một bài hát vang lên trong đầu tôi:
"Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn
Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi
Chờ mãi nơi này một cảm giác quá lạ thường
Cảm giác cho anh nhận ra
I love you I love you so
Khoảnh khắc cho anh nhận ra
I love you I love you so"
Vậy là tay của tôi và chủ tịch càng nắm càng chặt. Tôi kiễng chân lên, hôn vào má của ngài ấy.
Sau đó lại tự nhiên bật cười.
Giọng nói trầm ấm của chủ tịch vang lên:
"Wo hen xihuan ni"
"Tô Quân là em nghe không hiểu!"
" Nhật Hạ, I like you"
"Em không hiểu!", tôi bịt tay lại lắc đầu. Dù vậy tim tôi đập nhanh khủng khiếp.
Ngài ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi, anh mắt dịu dàng nhìn tôi, chầm chầm nói:
"Nhật Hạ, tôi thích em. Tôi rất thích em!"
Khóe mắt tôi rưng rưng, trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Tôi mỉm cười ôm chầm lấy Tô Quân.
"Tô Quân, em vô cùng, vô cùng thích anh!"
Mưa vẫn cứ rơi nhưng lúc này đây tôi cảm thấm ấm áp lạ thường.
"Nhưng mà đây là hình phạt của anh sao Tô Quân?"
Tôi vừa dứt lời thì đã bị Tô Quân vác lên vai. Ngài ấy còn biến thái vỗ vào mông của tôi mấy cái:
"Nhật Hạ, tối nay tôi sẽ không tha cho em đâu!"
"Bới người ta...có ngước ức hiếp tôi!"
"Nhật Hạ! Em còn nói nữa tôi tét mông em bây giờ!"
"Haha...bới người ta...."
Chủ tịch nhà tôi vác tôi trên vai ấy vậy mà đi rất nhanh. Rất nhanh! Cuối cùng cũng đến nơi.
Tôi chợp mắt lại nghỉ ngơi.
Xe cứ chạy...chạy đi...
"Nhật Hạ! Dậy đi nào!"
Chủ tịch Tô Quân lay tôi dậy, ngài ấy sắc mặt ửng đỏ nhưng xem ra vẫn rất tỉnh táo
"Nhật Hạ, mau uống cái này đi!"
Tôi nặng nề nâng tay của mình lên nhận lấy ly nước trong tay của Tô Quân một hơi uống cạn.
Vị nó của nó vô cùng chua.
"Sao nào?"
"Chua quá!"
"Dĩ nhiên vì nó là chanh tươi nguyên chất 100%"
Tôi không thích uống đồ chua nhưng mà phải công nhận nó có tác dụng. Tôi tựa lưng vào ghế một lúc, người cũng tỉnh táo hơn hẳn. Chủ tịch thì đang đứng tựa người vào xe.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, bầu trời tối đen không một vì sao. Chắc chắn một chút nữa sẽ có mưa. Nhưng sao chủ tịch lại không về nhà nhỉ?
Tôi loạng choạng mở cửa xe đi vòng qua từng bước tiến lại. Một tay tôi vịnh lấy chủ tịch để làm điểm tựa:
"Chủ tịch sao chúng ta không về lại biệt thự?"
Chủ tịch lắc đầu thở dài:
"Nhật Hạ, xe hết xăng rồi!"
"Ơ? Chúng ta có thể đổ xăng?"
Chủ tịch xoa đầu tôi nhếch mép cười:
"Chuyện dễ như vậy tôi cũng có thể giải quyết được. Có điều tiền mặt, thẻ hay điện thoại. Tất cả tôi một thứ cũng không mang theo!"
Tôi ngã nghiêm đi vào lại trong xe.
"Nhật Hạ, Đi đâu đó?"
"Tôi...đi.. tìm. ẹo..."
Thật ra tôi muốn nói với chủ tịch là tôi vào trong xe tìm cái ví của tôi. Vì không chịu nỗi được nữa nên tôi nôn ra hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ tịch nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi. Sao một hồi thì tôi cũng khỏe lại, không còn chóng mặt như lúc đầu nữa.
"Không sao chứ cô bé say xỉn?"
"Hừ! Dạ tôi không sao thưa chủ tịch lăng nhăng!"
Trong người cũng thấm mệt nên tôi vào trong xe tìm kiếm ví tiền và điện thoại.
Ây da! Sao tôi lại quên mất, điện thoại còn để quên ở chỗ anh Phục Hưng, ví tiền thì cũng để ở biệt thự rồi.
Hậu đậu hết sức!
Tôi thở ra! Làm sao về nhà bây giờ?
"Không sao! Chúng ta có thể đi bộ vì biệt thực cách chỗ này không xa!"
Tôi ủ rũ người! Lại đi bộ sao? Cũng không còn cách nào khác! Đi thôi!
Tôi cúi đầu lẽo đẽo đi theo sau chủ tịch.
Đi được một lúc thì trời đổ cơn mưa. Mưa rất to!
Tôi tháo đôi giày cao gót của mình ra. Quay sang nháy mắt một cái, mỉm cười rồi kéo tay chủ tịch chạy đi.
Bàn tay này thật ấm!
Tôi chỉ muốn nắm chặt mãi không buông.
Chủ tịch Tô chững lại. Ngước mặt lên tùy ý để mưa chạm vào mặt.
Ngài ấy đang tận hưởng. Thấy vậy, tôi cũng làm theo.
Từng ký ức của tuổi thơ ùa về. Nhớ lúc còn nhỏ, tôi cũng lũ trẻ trong xóm rủ nhau tắm mưa. Hễ mỗi lần trời mưa là cứ chạy nhào ra để tắm, để tận hưởng sự trong trẻo của tự nhiên. Ngày đó vô ưu vô lo.
Lớn lên một chút, tôi lại thấy sự trong lành của nước mưa mất đi thay vào đó là kết quả của quá trình công nghiệp hóa, ô nhiễm. Từ đó tôi đã không tắm mưa.
Cho đến ngày tôi thất tình, tôi mới biết mưa rất lạnh, mưa còn có vị mặn. Có một điều tôi ngộ ra, khi bạn vừa cười vừa khóc trong mưa thì người ngoài nhìn vào vẫn thấy bạn đang cười.
Cho đến hôm nay, tôi mới biết trong mưa, khi đứng cạnh người mình thích thì dù nước mưa có tàn nhẫn rơi xuống, có lạnh lẽo đến đầu đều cảm thấy thật dịu dàng và ấm áp. (1)
Tôi mỉm cười. Mong khoảng thời gian này có thể dừng lại lâu hơn.
Giai điệu của một bài hát vang lên trong đầu tôi:
"Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn
Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ mãi nơi này một cảm giác quá lạ thường
Cảm giác cho anh nhận ra
I love you I love you so
Khoảnh khắc cho anh nhận ra
I love you I love you so"
Vậy là tay của tôi và chủ tịch càng nắm càng chặt. Tôi kiễng chân lên, hôn vào má của ngài ấy.
Sau đó lại tự nhiên bật cười.
Giọng nói trầm ấm của chủ tịch vang lên:
"Wo hen xihuan ni"
"Tô Quân là em nghe không hiểu!"
" Nhật Hạ, I like you"
"Em không hiểu!", tôi bịt tay lại lắc đầu. Dù vậy tim tôi đập nhanh khủng khiếp.
Ngài ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi, anh mắt dịu dàng nhìn tôi, chầm chầm nói:
"Nhật Hạ, tôi thích em. Tôi rất thích em!"
Khóe mắt tôi rưng rưng, trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Tôi mỉm cười ôm chầm lấy Tô Quân.
"Tô Quân, em vô cùng, vô cùng thích anh!"
Mưa vẫn cứ rơi nhưng lúc này đây tôi cảm thấm ấm áp lạ thường.
"Nhưng mà đây là hình phạt của anh sao Tô Quân?"
Tôi vừa dứt lời thì đã bị Tô Quân vác lên vai. Ngài ấy còn biến thái vỗ vào mông của tôi mấy cái:
"Nhật Hạ, tối nay tôi sẽ không tha cho em đâu!"
"Bới người ta...có ngước ức hiếp tôi!"
"Nhật Hạ! Em còn nói nữa tôi tét mông em bây giờ!"
"Haha...bới người ta...."
Chủ tịch nhà tôi vác tôi trên vai ấy vậy mà đi rất nhanh. Rất nhanh! Cuối cùng cũng đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro