Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chảy máu mũi

2024-08-05 00:03:54

Tôi vừa vào nhà đã liên tục hắt xì. Không khí bên trong ấm hơn rất nhiều. Tô Quân vẫn kiên trì vác tôi trên vai:

"Nhật Hạ! Em ăn gì mà nặng dữ vậy?"

"Bỏ em xuống ai biểu ai vác chi rồi than nặng?"

"Yên nào!"

Tô Quân thả tôi xuống trước cửa phòng của mình. Sau đó, một tay chống lên, cả thân thể to lớn ép tôi vào cửa. Tôi bắt đầu không thế kiếm soát nhịp thở của mình.

Ngài ấy nhẹ nhàng đặt tay lên đôi gò má của tôi mà vuốt ve. Ánh mắt trần ngập sự khao khát. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần. Gần đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông của ngài ấy. Một gương mặt cực kỳ mịn màn không chút tì vết.

Tôi nhắm mắt lấy hết can đảm chạm môi của mình vào đôi môi mỏng của ngài ấy.

Nhưng đáp lại tôi là một cái búng trán:

"Nhật Hạ, em tính lây bệnh cảm cho tôi hả? Mau đi tắm đi!"

Tôi thở ra. Bản thân vừa bị từ chối sao? Là ngài ấy không muốn hôn tôi sao?

Không lẽ tôi không hấp dẫn chút nào sao?

Tôi hơi cúi người thất vọng mở cửa vào bên trong. Còn không quên nói vọng ra:

"Tắm thì tắm!"

"Rầm.."

Tôi đóng cửa lại bỏ mặc chủ tịch muốn làm gì thì làm.

...•

Tôi vào phòng tắm xả nước ngâm mình trong nước ấm. Một cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.

Vừa rồi ngoài trời mưa vẫn rơi, sấm chớp ì đùng nhưng bên trong này yên tĩnh. Chắc có lẽ phòng tắm được cách âm khá tốt nên tôi không nghe.

Tôi lại hắt xì hơi liên tục nên tôi quyết định không ngâm mình trong nước nữa. Thay vào đó đắp chăn ấm nằm ngủ.

Có điều, tôi nhìn quanh tìm kiếm. Cũng chẳng thấy một bộ đồ nào hết. Chỉ có một bộ nội y ren màu đỏ mỏng như lá lúa.

Thật đúng là trêu người mà!

Không còn cách nào khách đành quấn tạm chiếc khăn tắm bước ra ngoài.

Vừa đặt chân ra ngoài phòng thì gió lạnh từ ban công thổi vào. Tôi khẽ rùng mình sởn gai ốc.

" Rầm...rầm..."

Bên ngoài như sắp có bão, cửa ban công cũng quên gài chốt nên chúng cứ va đập vào nhau mãnh liệt. Tôi tiến về phía ban công đóng cửa vậy mà một cơn gió mạnh lại thổi bay chiếc khăn tắm đang quấn trên người tôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A.." tôi hét lên luống cuống lấy tay che người lại.

"Bụp"

Ôi không! Bây giờ là nửa đêm còn cúp điện sao? Đã vậy gió cứ tiếp tục thổi cửa va đập. Tôi sợ quá! Mà trời thì tối đen như mực! Tôi lấy tay mò mẩn tìm chiếc khăn tắm rơi ra lúc nảy.

Vừa mới tìm được lại nghe tiếng động:

"Tách... éc....éc..."

Tiếng cửa kêu nghe kinh hãi vô cùng. Tôi bắt đầu thấy hoảng loạn bỏ khăn chạy ra cửa.

Vừa ra tới cửa lại đụng phải thân thể to lớn. Hơi ấm này, mùi hương này rất quen. Tôi không nghĩ nhiều mà lập tức nhào vào lòng của chủ tịch mà ôm lấy. Người tôi đang run lên bần bật.

Tô Quân xoa đầu tôi, giọng trấn an:

"Nhật Hạ không sao! Sẽ có điện lại nhanh thôi!"

Trong bóng tối tôi cảm nhận được bàn tay của ngài ấy rất ấm đang từ từ chạm vào làn da mịn màng của tôi. Vòng qua chiếc eo bé nhỏ, tay còn lại vòng qua sau lưng dứt khoát bế tôi vào lòng đi về giữa phòng đặt tôi lên giường.

Lúc này, tôi không còn run nữa.

Đúng lúc có điện lại, đèn sáng lên.

Nhưng mà tôi quên mất một điều thân thể tôi không được che chắn bởi bất kỳ mảnh vải nào.

Vậy là tôi hoảng quá liền nắm lấy chăn che thân thể lại. Quay mặt đi chỗ khác không nhìn ngài ấy.

"Mau! Mau tránh xa ra!"

Ngài ấy không nhịn được nữa lập tức dùng thân thể to lớn của mình áp đặt lên người tôi.

"Nhật Hạ, em đang quyến rũ tôi đúng không?"

"Em không có!", tôi lấy tay che mặt xấu hổ.

Ánh mắt ngài ấy tràn ngập tình cảm nhìn tôi. Hơi thở của ngài ấy trở nên gấp gáp.

Vừa dứt lời đôi môi mỏng ấy chạm vào môi tôi. Đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng thăm dò. Giữa môi, mùi rượu thơm ngào ngạt.

Tim tôi đập rất nhanh, hít thở cũng không thông. Toán thân tôi bắt đầu có cảm giác tê dại. Tôi luồn tay mình vào bên trong áo sơ mi cào nhẹ vào lưng của ngài ấy.

Có lẽ vì động tác này của tôi nên làm ngài ấy tiếp tục kịch liệt xâm chiếm khoang miệng của tôi. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, mút mạnh.

"Chụt...."

Tôi xấu hổ dừng lại, cố gắng đẩy ngài ấy ra.

Nhưng với sức lực bé nhỏ của tôi thì làm sao có thể? Ngài ấy vẫn không chịu buông tha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi cảm nhận được cái gì đó đang nhấp nhô phập phồng không yên.

"Um.."

Một chất lỏng ấm nóng chạm mũi của tôi. Tôi khó chịu nên kiên quyết dùng sức đẩy Tô Quân ra lần nữa. Cuối cùng ngài ấy cũng chịu buông tha cho tôi. Nhân lúc đó, tôi liên tục hít thở.

Sau đó lấy tay lau đi chất lỏng

Ôi không!

Tôi bật ngồi dậy. Tô Quân vì né không kịp nên cụng trán với tôi.

Đau!

Mặc kệ, tôi gấp gáp nhìn ngài ấy:

"Tô Quân, anh chảy máu mũi rồi kìa!"

Tôi ôm đầu của Tô Quân ấn xuống:

"Anh ngoan! Như vậy khi máu chảy ra hết sẽ không sao nữa!"

Ngài ấy nắm lấy tay tôi miệng thì thào:

"Nhật Hạ! Em tính giết anh sao?"

Sau đó lớn tiếng trách tôi:

"Mau mặc quần áo vào đi!"

Làm sao? Lại làm sao? Giờ phút này tôi không ngại mà ngài ấy lại ngại sao? Ngài ấy động đậy muốn đẩy tôi ra nhưng tôi lại càng ôm chặt

"Nhật Hạ, em có biết mặt tôi bị em ấn sát vào..."

Bây giờ tôi mới nhận ra được nên lập tức buông ngài ấy ra. Đứng phắt dậy. Ấy vậy mà do không để ý nên đầu gói của tôi vô tình va đập vào sóng mũi của ngài ấy thêm một lần nữa.

"Đau!"

Tô Quân ôm mũi kêu đau. Chân mày cau lại. Tôi lo lắng muốn xem ngài ấy thế nào. Có sao không? Tay chân bắt đầu quýnh quáng động chạm. Ngài ấy khó chịu gạt tay tôi ra, chỉ vào phòng tắm:

"Nhật Hạ, em mau mặc áo vào cho tôi! Nếu không tôi..."

"Anh hét lớn như vậy làm gì! Em còn..."

"Rầm..."

Tô Quân đóng cửa phòng bỏ ra ngoài.

Làm sao? Tôi thật không thể hiểu nổi. Đàn ông cũng tới tháng hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Số ký tự: 0