Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Đại Tướng Quân...

Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán

2024-09-23 21:59:06

Lời này vừa nói ra, mọi người liền xôn xao.

Lâm Hàn cũng dự đoán được chuyện này. Đừng nói nàng là tân phu nhân, cho dù nàng chính là mẫu thân của Đại tướng quân, muốn sa thải môn khách trong phủ cũng phải gặp Đại tướng quân nói một tiếng mới được.

“Lời ta nói khó hiểu như vậy à?” Lâm Hàn nhìn về phía tiên sinh phòng thu chi.

Tiên sinh phòng thu chi quay đầu lại nhìn Khương Thuần Quân, mau khuyên nhủ với.

Khương Thuần Quân cầm bổng lộc triều đình, phụng mệnh bảo hộ thê nhi Đại tướng quân nhưng cũng không có quyền quản việc nhà của Đại tướng quân. Hơn nữa, Lâm Hàn cũng không phải là một nữ tử tầm thường. Nàng là trưởng nữ của Thừa tướng, đắc tội Lâm Hàn rồi, không cần nàng thổi gió bên gối mà chỉ cần nàng trở về nhà mẹ đẻ oán giận một câu thôi Lâm thừa tướng cũng có thể bóp chết hắn rồi.

Đáy lòng Khương Thuần Quân vạn lần khiếp sợ, cũng không muốn xen vào, hắn liền nháy mắt với Sở Dương.

Sở Dương lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Lâm Hàn, kéo ống tay áo của nàng.

Lâm Hàn chán ghét cha mẹ kiếp này, cũng không thích cha mẹ kiếp trước. Không chỉ trọng nam khinh nữ mà mọi việc cũng chỉ theo ý họ, chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của nàng, kể cả hôn nhân đại sự.

Nếu không phải là mạt thế ập xuống thì khi nàng không nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ gả cho người mà nàng không thích thì sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Thế nên thỉnh thoảng Lâm Hàn sẽ nghĩ, nếu như nàng có con thì phải tôn trọng đứa bé, không thể bị ảnh hưởng bởi gia đình của nguyên chủ mà biến thành kiểu người mà nàng chán ghét cho được.

“Bọn họ là xá nhân trong phủ, nhưng phụ thân ngươi không ở nhà, không cần bọn họ ở đây.” Lâm Hàn quay về phía Sở Dương nhỏ giọng thì thầm: “Phụ thân ngươi nói có gì không hiểu thì hỏi bọn họ, ngươi đã từng hỏi lần nào chưa?”

Sở Dương không cần suy nghĩ: “Chưa từng.”

“Vậy vì sao còn giữ bọn họ lại?” Lâm Hàn lại hỏi.

Lời này khiến Tiểu Sở công tử cũng phải tự hỏi.

Sở Dương nhíu mày, suy tư một hồi lâu: “Phụ thân sẽ tức giận.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là lo lắng phụ thân ngươi sẽ giận ta sao?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Dương ngẫm lại rồi gật đầu thật mạnh, đúng vậy đấy.

“Lúc ở trong phòng ngươi nói là nếu ta chết không liên quan đến phụ thân ngươi, là ngươi sợ phụ thân ngươi khắc chết ta thì phụ thân ta sẽ trách phụ thân ngươi phải không?” Sở Dương không hề do dự liền gật đầu một cái. Lâm Hàn liền vui vẻ: “Mệnh ta cứng lắm, sẽ không bị phụ thân ngươi khắc chết đâu. Phụ thân ngươi biết chuyện này sẽ không trách ta, bởi vì phụ thân ngươi hành quân đánh trận không ở nhà, ta có thể giúp phụ thân ngươi chiếu cố ba huynh đệ các ngươi.”

Khương Thuần Quân không khỏi mở miệng: “Phu nhân...”

“Đừng khuyên nữa.” Lâm Hàn giơ tay trái lên, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dương còn có vẻ lo lắng: “Ta cho bọn họ mỗi người ba quan tiền cũng đủ cho bọn họ sống ba tháng ở thành Trường An này. Ba tháng sau hẳn là phụ thân ngươi đã về rồi.”

Sở Dương không rõ ràng lắm, liền nhìn về phía Khương Thuần Quân.

“Nếu thắng trận này thì Đại tướng quân sẽ trở về trước, không cần tới ba tháng đâu ạ.” Khương Thuần Quân nói.

Đáy lòng Lâm Hàn thoáng kinh hãi, nhanh như vậy sao?

“Nghe thấy chưa? Đến lúc phụ thân ngươi về nếu còn muốn dùng bọn họ thì có thể lại đi tìm bọn họ.” Lâm Hàn không cho Sở Dương cùng với bốn người kia có cơ hội mở miệng: “Còn có cái gì phải lo lắng nữa đâu?”

Tiểu Sở Dương không cảm thấy lời này có gì không đúng, nghĩ đi nghĩ lại rồi gật đầu một cái.

Lâm Hàn quay sang phòng thu chi, tiên sinh phòng thu chi lấy tiền ra. Ánh mắt Lâm Hàn dời về phía bốn vị môn khách, vẻ khinh bỉ trong đáy mắt hoàn toàn không che dấu. Bốn người còn muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hàn, ngay lập tức trên mặt lộ ra vẻ tức giận, cầm lấy mấy đồng tiền rồi bỏ đi.

Lâm Hàn rất thất vọng, nàng vốn tưởng rằng bốn người kia trong cơn tức giận sẽ không cầm tiền.

Nếu không cầm, Lâm Hàn sẽ cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà, thấy bốn người có đức hạnh thế này, nàng lại không khỏi cảm thấy may mắn vì không nhượng bộ. Sau đó nàng quay sang gã sai vặt khiêng rương tiền đến: “Giúp bốn vị tiên sinh thu dọn một chút rồi đích thân tiễn mấy tiên sinh ra khỏi phủ, đừng quên nhắc nhở bọn họ cất tiền cho kỹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Số ký tự: 0