Đuổi Cổ Môn Khá...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-09-23 21:59:06
Tiên sinh phòng thu chi run rẩy, cuống quít dẫn người đi dọn đồ.
“Phu nhân đây là có ý gì?” Một môn khách khác lên tiếng hỏi.
Lâm Hàn nhìn bốn kẻ ăn không ngồi rồi, cũng lười hỏi bọn hắn tên họ là gì, dù sao qua hôm nay, cả đời này cũng sẽ không gặp lại: “Nếu bốn vị tiên sinh nhìn không quen cách làm việc của một nữ tử ta đây, vậy ta cũng không giữ các vị ở lại nữa.”
Khương Thuần Quân không thể không lên tiếng: “Phu nhân...”
Lâm Hàn giơ tay lên.
Khương Thuần Quân lập tức câm miệng.
Bốn người thấy thế nghẹn họng, khó có thể tin được: “Ngươi muốn đuổi chúng ta ra ngoài? Chúng ta chính là người mà đại tướng quân tự mình mời tới.”
Đại tướng quân có tài định quốc an bang, Lâm Hàn không tin hắn sẽ mời người mà ngay cả chủ thứ đúng sai cũng không phân biệt được. Nếu Đại tướng quân thực sự mời môn khách thì cho dù không tiến cử bọn họ cho Hoàng đế thì cũng phải nên dẫn bọn họ đi ra ngoài bày mưu tính kế cho mình mới phải.
Nhưng Đại tướng quân chỉ an trí bốn người trong phủ, chứng tỏ tài năng của bốn người này cũng không đến mức để Đại tướng quân nhìn với con mắt khác. Mà như vậy thì hắn sao có thể tự mình mời cho được.
“Sở Dương, bọn họ là do phụ thân ngươi mời tới à?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử lắc đầu: “Ta không biết. Lúc ta biết chuyện thì đã thấy họ ở đó rồi. Nhưng mà phụ thân có nói, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi tiên sinh.”
“Khương, Thuần Quân, bọn họ là do Đại tướng quân mời tới à?” Lâm Hàn quay đầu hỏi Khương Thuần Quân.
Khương Thuần Quân chần chờ một lát rồi nói: “Ty chức cũng không rõ lắm.”
Vậy là không phải rồi.
Lâm Hàn hiểu được ý tứ chân chính của Khương Thuần Quân, cũng không làm khó hắn nữa: “Các ngươi là người do Đại tướng quân mời tới, vậy thì chờ Đại tướng quân trở về rồi ta lại bảo Đại tướng quân đi mời các ngươi.” Không đợi bốn người mở miệng: “Phòng thu chi đã tới chưa?”
“Ở đây, tiểu nhân ở đây.”
Một đám người chạy ra từ căn phòng chính giữa của sương phòng phía đông, dẫn đầu chính là tiên sinh phòng thu chi mới rời đi lúc nãy. Phía sau hắn có thêm mấy người, có người ôm thẻ tre, có người ôm hộp gỗ, lại có người khiêng rương.
Lâm Hàn thấy mấy người khiêng rương mệt đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trong nháy mắt liền biết gian phòng kia có thể đi thông được tới tiểu viện cách vách, nếu không một đoạn đường ngắn như vậy, không có khả năng mệt đến đỏ mặt.
Sáng nay Lâm Hàn có hỏi nha hoàn về bố cục trong phủ tướng quân.
Toàn bộ phủ Đại tướng quân nói là phủ đệ, kỳ thật là một quần thể kiến trúc. Chủ viện là nhị tiến viện rất giống hình chữ “Nhật”, chính phòng trước, giữa, sau rộng bảy gian, sương phòng hai bên rộng năm gian.
Hai bên trái phải của chủ viện có ba dãy tiểu viện, mỗi dãy có hai tiểu viện, trong đó mỗi viện đều có ba gian chính phòng và hai gian thiên phòng. Lâm Hàn nhớ rõ buổi sáng ba huynh đệ Sở Dương đến từ phía tây, như vậy phía tây chính là tiểu viện của ba huynh đệ.
Bữa sáng được đưa tới từ phía đông, mà phòng thu chi vừa nãy cũng đi ra từ sương phòng phía đông, cũng chứng thực suy đoán của Lâm Hàn. Phòng bếp, phòng thu chi, phòng nô bộc đều ở phía đông cả. Nhưng lúc này không phải là lúc để hỏi mấy người nô bộc sống ở đâu.
Lâm Hàn nhìn thấy trong viện có một đống người đứng lúc nhúc, chỉ có mấy người phải trực đêm qua đang ngủ không thể tới được, nhất thời không dám tưởng tượng trong phủ tướng quân có bao nhiêu người.
Nhưng nàng lại nghĩ đến việc những người này là nô bộc, không chỉ lo ăn lo mặc, còn phải lo cả nguyệt ngân, trong lòng bắt đầu co rút đau đớn. Đại tướng quân là người tốt… đạt tắc kiêm tế thiên hạ a.
Nhưng mà, Lâm Hàn lại không có lòng tốt như vậy.
Nếm trải đủ gian khố khắp thế gian trong cả mười năm mạt thế, đến kiếp này lại phải vật lộn với cuộc sống, cũng tiếc không nỡ bỏ tiền ra nuôi sâu.
Lâm Hàn đợi người hầu phía sau tiên sinh phòng thu chi đặt cái rương xuống, liền mở miệng nói: “Lấy mười hai quan tiền đưa cho bốn vị tiên sinh, mời bốn vị tiên sinh đi đi.”
“Phu nhân đây là có ý gì?” Một môn khách khác lên tiếng hỏi.
Lâm Hàn nhìn bốn kẻ ăn không ngồi rồi, cũng lười hỏi bọn hắn tên họ là gì, dù sao qua hôm nay, cả đời này cũng sẽ không gặp lại: “Nếu bốn vị tiên sinh nhìn không quen cách làm việc của một nữ tử ta đây, vậy ta cũng không giữ các vị ở lại nữa.”
Khương Thuần Quân không thể không lên tiếng: “Phu nhân...”
Lâm Hàn giơ tay lên.
Khương Thuần Quân lập tức câm miệng.
Bốn người thấy thế nghẹn họng, khó có thể tin được: “Ngươi muốn đuổi chúng ta ra ngoài? Chúng ta chính là người mà đại tướng quân tự mình mời tới.”
Đại tướng quân có tài định quốc an bang, Lâm Hàn không tin hắn sẽ mời người mà ngay cả chủ thứ đúng sai cũng không phân biệt được. Nếu Đại tướng quân thực sự mời môn khách thì cho dù không tiến cử bọn họ cho Hoàng đế thì cũng phải nên dẫn bọn họ đi ra ngoài bày mưu tính kế cho mình mới phải.
Nhưng Đại tướng quân chỉ an trí bốn người trong phủ, chứng tỏ tài năng của bốn người này cũng không đến mức để Đại tướng quân nhìn với con mắt khác. Mà như vậy thì hắn sao có thể tự mình mời cho được.
“Sở Dương, bọn họ là do phụ thân ngươi mời tới à?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử lắc đầu: “Ta không biết. Lúc ta biết chuyện thì đã thấy họ ở đó rồi. Nhưng mà phụ thân có nói, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi tiên sinh.”
“Khương, Thuần Quân, bọn họ là do Đại tướng quân mời tới à?” Lâm Hàn quay đầu hỏi Khương Thuần Quân.
Khương Thuần Quân chần chờ một lát rồi nói: “Ty chức cũng không rõ lắm.”
Vậy là không phải rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hàn hiểu được ý tứ chân chính của Khương Thuần Quân, cũng không làm khó hắn nữa: “Các ngươi là người do Đại tướng quân mời tới, vậy thì chờ Đại tướng quân trở về rồi ta lại bảo Đại tướng quân đi mời các ngươi.” Không đợi bốn người mở miệng: “Phòng thu chi đã tới chưa?”
“Ở đây, tiểu nhân ở đây.”
Một đám người chạy ra từ căn phòng chính giữa của sương phòng phía đông, dẫn đầu chính là tiên sinh phòng thu chi mới rời đi lúc nãy. Phía sau hắn có thêm mấy người, có người ôm thẻ tre, có người ôm hộp gỗ, lại có người khiêng rương.
Lâm Hàn thấy mấy người khiêng rương mệt đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trong nháy mắt liền biết gian phòng kia có thể đi thông được tới tiểu viện cách vách, nếu không một đoạn đường ngắn như vậy, không có khả năng mệt đến đỏ mặt.
Sáng nay Lâm Hàn có hỏi nha hoàn về bố cục trong phủ tướng quân.
Toàn bộ phủ Đại tướng quân nói là phủ đệ, kỳ thật là một quần thể kiến trúc. Chủ viện là nhị tiến viện rất giống hình chữ “Nhật”, chính phòng trước, giữa, sau rộng bảy gian, sương phòng hai bên rộng năm gian.
Hai bên trái phải của chủ viện có ba dãy tiểu viện, mỗi dãy có hai tiểu viện, trong đó mỗi viện đều có ba gian chính phòng và hai gian thiên phòng. Lâm Hàn nhớ rõ buổi sáng ba huynh đệ Sở Dương đến từ phía tây, như vậy phía tây chính là tiểu viện của ba huynh đệ.
Bữa sáng được đưa tới từ phía đông, mà phòng thu chi vừa nãy cũng đi ra từ sương phòng phía đông, cũng chứng thực suy đoán của Lâm Hàn. Phòng bếp, phòng thu chi, phòng nô bộc đều ở phía đông cả. Nhưng lúc này không phải là lúc để hỏi mấy người nô bộc sống ở đâu.
Lâm Hàn nhìn thấy trong viện có một đống người đứng lúc nhúc, chỉ có mấy người phải trực đêm qua đang ngủ không thể tới được, nhất thời không dám tưởng tượng trong phủ tướng quân có bao nhiêu người.
Nhưng nàng lại nghĩ đến việc những người này là nô bộc, không chỉ lo ăn lo mặc, còn phải lo cả nguyệt ngân, trong lòng bắt đầu co rút đau đớn. Đại tướng quân là người tốt… đạt tắc kiêm tế thiên hạ a.
Nhưng mà, Lâm Hàn lại không có lòng tốt như vậy.
Nếm trải đủ gian khố khắp thế gian trong cả mười năm mạt thế, đến kiếp này lại phải vật lộn với cuộc sống, cũng tiếc không nỡ bỏ tiền ra nuôi sâu.
Lâm Hàn đợi người hầu phía sau tiên sinh phòng thu chi đặt cái rương xuống, liền mở miệng nói: “Lấy mười hai quan tiền đưa cho bốn vị tiên sinh, mời bốn vị tiên sinh đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro