Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Kiếp trước (10)
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Trong Kim Loan điện trống trải uy nghiêm, Hoàng đế nản lòng ngồi trên long ỷ, giữa trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng đau khổ, như là đang cố gắng kìm nén thứ gì đó.
Ông mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là một khối ngọc thạch tinh xảo, thứ này là ngọc bội trường sinh mà công chúa Ngọc Xu đã đưa cho ông vào hai mươi năm trước, khi hai người mới gặp nhau.
Nước Chiếu Ảnh nổi tiếng thiên hạ với các món đồ bằng ngọc. Ngọc của bọn họ, với y giả thì có thể trị bệnh cứu người, với vu giả thì có chiêu hồn dẫn phách.
Còn với nữ tử thì thường là tín vật bày tỏ tình cảm, chỉ đưa cho lang quân mà các nàng chung tình duy nhất cuộc đời này.
Trên thân ngọc trắng bóng có khắc tám chữ: Gặp được quân tử, vân hồ không mừng.
Trong mắt Hoàng đế có nước mắt, song ánh mắt lại bị sự hung ác quyết tuyệt che kín, ông vung tay lên, chồng tấu chương như hai ngọn núi trên bàn đồng loạt rơi tứ tán ra ngoài, lộn xộn nằm trên nền đất. Một trận gió thổi vào từ bên ngoài, tiếng trang giấy ma sát sàn sạt, lộ ra chữ viết màu đen thanh tú mà hữu lực của các vị quan viên.
Bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Quý phi nương nương đẩy cửa cung ra, lảo đảo chạy vào trong Kim Loan điện, lệ rơi đầy mặt, mất hết dáng vẻ thường thấy, bà quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, thần thiếp cầu xin người hãy cứu Giới Nhi.”
Hoàng đế im lặng một hồi lâu, mới nói: “Bây giờ trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay, chỉ có thể xem vận may của nó.”
Lúc ông nghe nói Thẩm Giới trúng độc, đương nhiên lòng như lửa đốt, lệnh thái y cầm theo giải dược trong Vương phủ đi cứu người, Triệu thái y kia là tâm phúc của Hoàng đế, cũng là người chế ra độc này.
Thích khách ám sát Thất Vương phi lần này thực ra là do một tay Hoàng đế an bài, chỉ là không ngờ sẽ ngộ thương con ông. Mặc dù đưa ra thuốc giải kịp lúc tất sẽ khiến Thẩm Giới nghi ngờ, nhưng lúc này Thẩm Giới đang ở lằn ranh sống chết, Hoàng đế cũng không rảnh lo nhiều như vậy.
Triệu thái y cẩn thận quan sát thương thế của Thẩm Giới, phát hiện độc trên cánh tay tiểu Vương gia đã được người ta loại bỏ, mà cách trừ độc kia giống như vu thuật của nước Chiếu Ảnh.
Triệu thái y hồi bẩm việc này lại cho Hoàng đế, Hoàng đế biết được Thẩm Giới âm thầm cấu kết với dư đảng Chiếu Ảnh, không khỏi tức giận trong lòng, ông lập tức lệnh Triệu thái y hồi cung, không trị liệu cho tiểu Vương gia.
Đồng thời ông còn sai người âm thầm mai phục trong Vương phủ, tên vu giả kia chắc chắn sẽ lại xuất hiện, nghĩ cách loại trừ độc trong cơ thể cho Thẩm Giới. Đợi đến khi hắn chữa khỏi cho tiểu Vương gia, bọn họ sẽ lập tức bắt sống tên vu giả đó.
Quý phi nương nương nào biết khúc mắc trong đó, chỉ biết trượng phu bà là người bạc tình bạc nghĩa nhất trên đời. Nhưng cũng vì có được một Đế vương lãnh khốc vô tình như vậy, Đại Lâm mới quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, bá tánh an cư lạc nghiệp, áo cơm giàu có.
Cho nên, mặc dù bà hận ông, song cũng hiểu ông.
Thậm chí nhiều năm qua, bản thân bà cũng trở thành một lưỡi dao sắc bén trong tay ông.
Bà ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: “Thần thiếp biết bệ hạ băn khoăn điều gì, xin bệ hạ hãy đưa thuốc giải cho thần thiếp, kể cả tội nghiệt cũng để thần thiếp một mình gánh vác.”
Hoàng đế nghe vậy, hàng mày nhíu chặt hơi giãn ra, ông suy nghĩ một lát, đoạn lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong ngực, ném đến chỗ nữ tử đang quỳ trước mặt, cao cao tại thượng nói: “Đợi nó tỉnh, kêu nó lập tức vào cung gặp trẫm.”
Đến đêm, Tam Vương gia Thẩm Dục suốt đêm ra cung, chạy tới phủ đệ Thất Vương gia, phụng mệnh Quý phi nương nương đưa thuốc giải đến cho Thẩm Giới.
Vào canh ba, Thẩm Giới tỉnh lại, sau khi đi một chuyến qua quỷ môn quan, độc tố trong cơ thể đã tan hết,, song toàn thân lại vẫn sốt cao không giảm.
Quan Linh nắm cánh tay nóng như lửa của hắn, trong lòng buồn vui lẫn lộn, nước mắt tràn khỏi khóe mi: “Tại sao chàng lại chắn một đao đó thay ta, nếu chàng mà chết… Nếu chàng mà chết, ta cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Thẩm Giới mở to mắt, yếu ớt nâng ngón tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đuôi mắt nàng, hắn mỉm cười: “Đồ ngốc này, ta mà chết, nàng phải cố gắng sống cho thật tốt, nếu không khi nào gặp nhau dưới hoàng tuyền, bổn vương tuyệt đối sẽ không nhận ngươi nữa.”
Thẩm Dục đứng ở một bên, sắc mặt cực kỳ phức tạp, ngắt lời nói: “Hai ngươi có thể đừng chàng chàng thiếp thiếp ở trước mặt ta được không?” Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Ta có chuyện muốn tâm sự riêng với Thất đệ.”
Quan Linh lưu luyến rời khỏi điện, đứng trong đình viện trống trải, ngẩng đầu nhìn lên trăng tròn trên bầu trời.
Ban đầu trăng vẫn vô cùng sáng ngời, rực rỡ như ban ngày, ánh trăng mát lạnh. Rất nhanh sau đó đã bị nhưng đám mây đen như mực che khuất, bóng đêm lặng yên bao trùm, giơ tay không thấy năm ngón.
Thẩm Dục nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Giới, muốn nói lại thôi, trong mắt có vẻ không đành lòng, còn có một tia áy náy.
Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng nói một cách tối nghĩa: “Đệ có hận mẫu phi không?”
Thẩm Giới khụ một tiếng, máu dâng lên mãnh liệt trong cổ họng, trên mặt hắn lộ vẻ đau đớn: “Tại sao mẫu phi lại phải xuống tay với Vương phi của ta?”
Trên người hắn trúng độc, chỉ có người hạ độc mới có thể giải, Quý phi nương nương cố ý đưa thuốc giải tới, ẩn ý đằng sau đã không cần nhiều lời.
“Nếu đệ bớt yêu nàng ta một chút, giống như ta đối với A Chỉ vậy, có lẽ người nọ sẽ không… Mẫu phi sẽ không trực tiếp ra hạ sách này.” Thẩm Dục buồn bã cười cười: “Đệ có còn nhớ những chuyện dơ bẩn chúng ta đã làm mấy năm trước không?”
Thẩm Giới hơi kinh ngạc, không biết hắn nhắc đến chuyện nào.
Ngoài ánh mặt trời, bọn họ là vương tử hoàng tôn, tuấn mỹ phiêu dật như trích tiên, nhưng sau lưng nếu không giết người như ngóe, thì hai tay cũng đã nhuộm đỏ máu tươi, dưới chân dẫm lên xương trắng chất chồng.
“Khi Ngụy Vương còn sống, thuốc phá thai là do mẫu phi tự mình đưa cho Ngụy Vương phi, mà thích khách Vương Phi tẩu tẩu gặp phải khi trước đều là tử sĩ trong Yến Vương phủ của ta.” Thẩm Dục nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình thản ung dung như đang nói việc nhà.
Khi ấy Hoàng thượng ban lệnh chết, Quý phi nương nương hẵng còn không đành lòng, nên đã đổi Hạc đỉnh hồng thành hoa hồng Tây Tạng, loại bỏ đứa con nối dõi trong bụng nàng, để giữ lại một mạng cho nữ tử Giang Nam ấy.
Nhưng cuối cùng Ngụy Vương lại cùng chết với Vương phi của hắn.
Quý phi đau đớn tột cùng, nếu bà không nhu nhược yếu hèn, hài nhi bà tận mắt nhìn thấy nó lớn lên sao có thể chết thảm?
Thân mẫu Thẩm Quyết mất sớm, năm tuổi đã được đến bên người Quý phi, hài tử ấy rất tuấn tú, từ nhỏ đã ôn hòa hiểu chuyện, học hành khắc khổ.
Năm hắn mười tuổi đã bắt đầu đi theo Hoàng đế vào nam ra bắc chinh chiến, Quý phi nương nương tự mình đưa hắn vào trong quân, lúc chia tay không nhịn được rơi nước mắt giàn giụa trong im lặng.
Nỗi khổ sinh ly đã khó có thể chịu đựng được, làm sao sẽ nghĩ đến một ngày kia, bà sẽ phải chịu đựng lần tử biệt cùng nỗi hận thấu xương.
Đầu Thẩm Giới đau như muốn nứt ra, giọng khản đặc: “Vậy rốt cuộc Ninh Gia đã phạm phải tội gì, mà mẫu phi phải hạ tử thủ với nàng ấy?”
“Ninh Gia?” Thẩm Dục cười mỉa mai, trong giọng nói lộ ra vẻ trào phúng lạnh lẽo.
“Phụ hoàng có lệnh, chỉ cần đệ vừa tỉnh, phải lập tức tiến cung gặp người. Đến lúc đó đệ sẽ biết, Vương phi của đệ, rốt cuộc đã phạm phải sai lầm tày trời gì.”
Ông mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là một khối ngọc thạch tinh xảo, thứ này là ngọc bội trường sinh mà công chúa Ngọc Xu đã đưa cho ông vào hai mươi năm trước, khi hai người mới gặp nhau.
Nước Chiếu Ảnh nổi tiếng thiên hạ với các món đồ bằng ngọc. Ngọc của bọn họ, với y giả thì có thể trị bệnh cứu người, với vu giả thì có chiêu hồn dẫn phách.
Còn với nữ tử thì thường là tín vật bày tỏ tình cảm, chỉ đưa cho lang quân mà các nàng chung tình duy nhất cuộc đời này.
Trên thân ngọc trắng bóng có khắc tám chữ: Gặp được quân tử, vân hồ không mừng.
Trong mắt Hoàng đế có nước mắt, song ánh mắt lại bị sự hung ác quyết tuyệt che kín, ông vung tay lên, chồng tấu chương như hai ngọn núi trên bàn đồng loạt rơi tứ tán ra ngoài, lộn xộn nằm trên nền đất. Một trận gió thổi vào từ bên ngoài, tiếng trang giấy ma sát sàn sạt, lộ ra chữ viết màu đen thanh tú mà hữu lực của các vị quan viên.
Bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Quý phi nương nương đẩy cửa cung ra, lảo đảo chạy vào trong Kim Loan điện, lệ rơi đầy mặt, mất hết dáng vẻ thường thấy, bà quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, thần thiếp cầu xin người hãy cứu Giới Nhi.”
Hoàng đế im lặng một hồi lâu, mới nói: “Bây giờ trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay, chỉ có thể xem vận may của nó.”
Lúc ông nghe nói Thẩm Giới trúng độc, đương nhiên lòng như lửa đốt, lệnh thái y cầm theo giải dược trong Vương phủ đi cứu người, Triệu thái y kia là tâm phúc của Hoàng đế, cũng là người chế ra độc này.
Thích khách ám sát Thất Vương phi lần này thực ra là do một tay Hoàng đế an bài, chỉ là không ngờ sẽ ngộ thương con ông. Mặc dù đưa ra thuốc giải kịp lúc tất sẽ khiến Thẩm Giới nghi ngờ, nhưng lúc này Thẩm Giới đang ở lằn ranh sống chết, Hoàng đế cũng không rảnh lo nhiều như vậy.
Triệu thái y cẩn thận quan sát thương thế của Thẩm Giới, phát hiện độc trên cánh tay tiểu Vương gia đã được người ta loại bỏ, mà cách trừ độc kia giống như vu thuật của nước Chiếu Ảnh.
Triệu thái y hồi bẩm việc này lại cho Hoàng đế, Hoàng đế biết được Thẩm Giới âm thầm cấu kết với dư đảng Chiếu Ảnh, không khỏi tức giận trong lòng, ông lập tức lệnh Triệu thái y hồi cung, không trị liệu cho tiểu Vương gia.
Đồng thời ông còn sai người âm thầm mai phục trong Vương phủ, tên vu giả kia chắc chắn sẽ lại xuất hiện, nghĩ cách loại trừ độc trong cơ thể cho Thẩm Giới. Đợi đến khi hắn chữa khỏi cho tiểu Vương gia, bọn họ sẽ lập tức bắt sống tên vu giả đó.
Quý phi nương nương nào biết khúc mắc trong đó, chỉ biết trượng phu bà là người bạc tình bạc nghĩa nhất trên đời. Nhưng cũng vì có được một Đế vương lãnh khốc vô tình như vậy, Đại Lâm mới quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, bá tánh an cư lạc nghiệp, áo cơm giàu có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, mặc dù bà hận ông, song cũng hiểu ông.
Thậm chí nhiều năm qua, bản thân bà cũng trở thành một lưỡi dao sắc bén trong tay ông.
Bà ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: “Thần thiếp biết bệ hạ băn khoăn điều gì, xin bệ hạ hãy đưa thuốc giải cho thần thiếp, kể cả tội nghiệt cũng để thần thiếp một mình gánh vác.”
Hoàng đế nghe vậy, hàng mày nhíu chặt hơi giãn ra, ông suy nghĩ một lát, đoạn lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong ngực, ném đến chỗ nữ tử đang quỳ trước mặt, cao cao tại thượng nói: “Đợi nó tỉnh, kêu nó lập tức vào cung gặp trẫm.”
Đến đêm, Tam Vương gia Thẩm Dục suốt đêm ra cung, chạy tới phủ đệ Thất Vương gia, phụng mệnh Quý phi nương nương đưa thuốc giải đến cho Thẩm Giới.
Vào canh ba, Thẩm Giới tỉnh lại, sau khi đi một chuyến qua quỷ môn quan, độc tố trong cơ thể đã tan hết,, song toàn thân lại vẫn sốt cao không giảm.
Quan Linh nắm cánh tay nóng như lửa của hắn, trong lòng buồn vui lẫn lộn, nước mắt tràn khỏi khóe mi: “Tại sao chàng lại chắn một đao đó thay ta, nếu chàng mà chết… Nếu chàng mà chết, ta cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình.”
Thẩm Giới mở to mắt, yếu ớt nâng ngón tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đuôi mắt nàng, hắn mỉm cười: “Đồ ngốc này, ta mà chết, nàng phải cố gắng sống cho thật tốt, nếu không khi nào gặp nhau dưới hoàng tuyền, bổn vương tuyệt đối sẽ không nhận ngươi nữa.”
Thẩm Dục đứng ở một bên, sắc mặt cực kỳ phức tạp, ngắt lời nói: “Hai ngươi có thể đừng chàng chàng thiếp thiếp ở trước mặt ta được không?” Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Ta có chuyện muốn tâm sự riêng với Thất đệ.”
Quan Linh lưu luyến rời khỏi điện, đứng trong đình viện trống trải, ngẩng đầu nhìn lên trăng tròn trên bầu trời.
Ban đầu trăng vẫn vô cùng sáng ngời, rực rỡ như ban ngày, ánh trăng mát lạnh. Rất nhanh sau đó đã bị nhưng đám mây đen như mực che khuất, bóng đêm lặng yên bao trùm, giơ tay không thấy năm ngón.
Thẩm Dục nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Giới, muốn nói lại thôi, trong mắt có vẻ không đành lòng, còn có một tia áy náy.
Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng nói một cách tối nghĩa: “Đệ có hận mẫu phi không?”
Thẩm Giới khụ một tiếng, máu dâng lên mãnh liệt trong cổ họng, trên mặt hắn lộ vẻ đau đớn: “Tại sao mẫu phi lại phải xuống tay với Vương phi của ta?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên người hắn trúng độc, chỉ có người hạ độc mới có thể giải, Quý phi nương nương cố ý đưa thuốc giải tới, ẩn ý đằng sau đã không cần nhiều lời.
“Nếu đệ bớt yêu nàng ta một chút, giống như ta đối với A Chỉ vậy, có lẽ người nọ sẽ không… Mẫu phi sẽ không trực tiếp ra hạ sách này.” Thẩm Dục buồn bã cười cười: “Đệ có còn nhớ những chuyện dơ bẩn chúng ta đã làm mấy năm trước không?”
Thẩm Giới hơi kinh ngạc, không biết hắn nhắc đến chuyện nào.
Ngoài ánh mặt trời, bọn họ là vương tử hoàng tôn, tuấn mỹ phiêu dật như trích tiên, nhưng sau lưng nếu không giết người như ngóe, thì hai tay cũng đã nhuộm đỏ máu tươi, dưới chân dẫm lên xương trắng chất chồng.
“Khi Ngụy Vương còn sống, thuốc phá thai là do mẫu phi tự mình đưa cho Ngụy Vương phi, mà thích khách Vương Phi tẩu tẩu gặp phải khi trước đều là tử sĩ trong Yến Vương phủ của ta.” Thẩm Dục nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình thản ung dung như đang nói việc nhà.
Khi ấy Hoàng thượng ban lệnh chết, Quý phi nương nương hẵng còn không đành lòng, nên đã đổi Hạc đỉnh hồng thành hoa hồng Tây Tạng, loại bỏ đứa con nối dõi trong bụng nàng, để giữ lại một mạng cho nữ tử Giang Nam ấy.
Nhưng cuối cùng Ngụy Vương lại cùng chết với Vương phi của hắn.
Quý phi đau đớn tột cùng, nếu bà không nhu nhược yếu hèn, hài nhi bà tận mắt nhìn thấy nó lớn lên sao có thể chết thảm?
Thân mẫu Thẩm Quyết mất sớm, năm tuổi đã được đến bên người Quý phi, hài tử ấy rất tuấn tú, từ nhỏ đã ôn hòa hiểu chuyện, học hành khắc khổ.
Năm hắn mười tuổi đã bắt đầu đi theo Hoàng đế vào nam ra bắc chinh chiến, Quý phi nương nương tự mình đưa hắn vào trong quân, lúc chia tay không nhịn được rơi nước mắt giàn giụa trong im lặng.
Nỗi khổ sinh ly đã khó có thể chịu đựng được, làm sao sẽ nghĩ đến một ngày kia, bà sẽ phải chịu đựng lần tử biệt cùng nỗi hận thấu xương.
Đầu Thẩm Giới đau như muốn nứt ra, giọng khản đặc: “Vậy rốt cuộc Ninh Gia đã phạm phải tội gì, mà mẫu phi phải hạ tử thủ với nàng ấy?”
“Ninh Gia?” Thẩm Dục cười mỉa mai, trong giọng nói lộ ra vẻ trào phúng lạnh lẽo.
“Phụ hoàng có lệnh, chỉ cần đệ vừa tỉnh, phải lập tức tiến cung gặp người. Đến lúc đó đệ sẽ biết, Vương phi của đệ, rốt cuộc đã phạm phải sai lầm tày trời gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro