Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Mở đầu
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Lúc Quan Linh và vương phủ hóa thành tro tàn trong ngọn lửa, dạ dày nàng đau thắt từng cơn còn da thịt gần như không bị thương. Trước khi phóng hỏa, nàng mạnh mẽ uống hết một lọ thuốc độc. Nửa giờ trước khi nàng bị ngọn lửa thiêu cháy, độc đã chảy vào dạ dày, lúc đó nàng đã sớm đi xuống địa phủ rồi thế nên nàng không cần mở to mắt nhìn cơ thể mình bị lửa thiêu cháy từng chút một thành than hồng.
Nhắc đến cũng cực kỳ mỉa mai, trước đây ngày nào Quan Linh cũng lén lút trộn một ít thuốc độc vào thuốc bổ cơ thể của Ninh Gia, nàng còn ác độc đợi đến ngày nữ nhân kia mất mạng.Vậy mà cuối cùng trong buổi chiều tà này đây, nàng lại mất đi tính mạng của mình.
Quan Linh từng nghĩ chỉ cần nàng chết mọi chuyện sẽ kết thúc, nàng sẽ không bao giờ phải chịu đựng cuộc sống gian khổ trên thế gian này nữa, linh hồn và thể xác của nàng cũng sẽ tan biến. Nhưng nàng không ngờ lúc sống mình làm chuyện ác quá nhiều nên sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục trả giá cho những chuyện nàng đã làm. Nàng không thể thoải mái uống một chén nước Vong Xuyên, cũng không được quên hết sầu lo đi đầu thai như những người sinh lão bệnh tử được.
Nàng hơi sợ hãi nhìn xung quanh, vừa xuống âm phủ nàng đã gặp toàn những người có bộ dạng cực kỳ hung ác như bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường và âm sai lớn nhỏ. Ở nơi cùng trời cuối đất, thế nhưng mọi thứ ở Vong Xuyên và dưới âm tào địa phủ giống y như ở trần thế, cũng có nhà cửa hoa lệ, đình đài lầu các. Nếu so sánh về sự xa hoa quý phái cũng không hề kém hơn vương phủ nàng từng ở chút nào. Chẳng qua dưới âm phủ chỗ nào cũng thấy thi thể thối rữa, âm khí nặng nề, tiếng kêu rên khắp nơi chứ làm gì có cảnh múa hát thâu đêm như trước đây nàng đã trải qua.
Nàng bình tĩnh đi theo hai tên quỷ sai. Dáng vẻ của nàng đã hoàn toàn thay đổi, cả người nàng đen như mực, trên người bị trói xích sắt, dưới chân là dung nham nóng cháy cuộn trào mãnh liệt. Nhìn khá giống ngọn lửa bùng lên mà nàng nhìn thấy trước khi chết.
Xung quanh là hàng nghìn, hàng vạn con quỷ từng làm nhiều việc ác giống nàng. Bọn họ bị tra tấn một cách tàn khốc, phát ra những tiếng kêu tan nát cõi lòng vô cùng đau khổ. Nhìn Quan Linh không khác gì một con rối không có linh hồn, khuôn mặt nàng chỉ còn lại sự vô cảm, đôi mắt trống rỗng và không biết thế nào là đau đớn.
Nàng biết mình và những con quỷ khác đều bị đưa xuống tầng thứ mười tám địa ngục chịu tra tấn. Nàng từng làm rất nhiều việc ác, hãm hại không biết bao nhiêu mạng người. Sau khi chết phải chịu tra tấn, đau khổ cũng là bị trừng phạt đúng tội.
Có bốn tên quỷ sai đi tới, bọn họ đứng thành hình vuông như những người khiêng kiệu. Bọn họ chậm rãi khiêng một bộ xương máu thịt lẫn lộn, giống như bị ngũ mã phanh thây đi lên từ tầng dưới cùng địa ngục.
Tên ác quỷ nhìn không ra hình dạng này đã chịu trừng phạt xong, tội ác kiếp trước được xóa hết và được đi đầu thai.
Nữ quỷ đứng sau Quan Linh thấy khối thịt vụn mơ hồ kia thì nhịn không được che miệng nôn mửa, khóc lóc thảm thiết.
Đây cũng là cơn ác mộng mà bọn họ sắp gặp phải. Phán quan lạnh lùng cười răn đe: “Biết trước sẽ thế này, sao lúc đầu còn làm như vậy.”
Quan Linh thản nhiên nhìn chằm chằm bộ xương máu thịt lẫn lộn kia. Nhìn khung xương có thể thấy trước đây con quỷ này là một nam nhân cao lớn, xương ngón tay thon dài. Máu thịt trên ngón tay đã mất hết, chỉ còn lại một ít còn sót lại trên xương trắng.
Nàng quan sát kỹ từng vết thương thối rữa trên người hắn, thầm suy đoán chính mình sắp phải chịu những loại hình tàn nhẫn nào. Xương sườn của người này bị nghiền nát, trên ngực trống không chỉ còn lại mấy miếng thịt đen đong đưa. Máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra. Nàng không thấy trái tim của hắn, có lẽ hắn phải chịu hình phạt tàn khốc nhất là bị moi tim.
Quan Linh nhìn hắn, nàng thấy ngực mình đau nhói.
Nàng chăm chú nhìn vào đôi bàn tay đã tróc hết da thịt của hắn. Ngón tay hắn nắm chặt một miếng ngọc bội được chế tạo khéo léo. Miếng ngọc bội này bị máu khô nhuộm thành màu nâu đen, bốc lên mùi tanh hôi. Nó đã mất đi sự rực rỡ lúc còn trên trần thế.
Quan Linh nâng tay lên. Trên ngón tay mảnh khảnh của nàng cũng có một khối ngọc bội làm từ phỉ thúy, cũng không thấy rõ hình dáng ban đầu ra sao.
Nàng chết trong biển lửa nên dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa đã bị thiêu cháy đến mức hoàn toàn thay đổi. Nàng cố gắng đứng trên đôi chân đau xót mới giữ lại được hình dáng con người. Miếng ngọc trên tay nàng bị khói hun đen, chỉ nhìn được những đường nét mờ nhạt giống hệt hoa văn trên miếng ngọc bội trong tay bộ xương khô kia.
Cuối cùng nàng khóc lên, nước mắt nóng bỏng chảy ra từ hốc mắt đen kịt, bị ngọn lửa thiêu đốt, nàng khàn giọng gọi ra một cái tên: “Thẩm Giới.”
Hắn là phu quân tại trần thế của nàng, là người nàng hao tổn tâm sức yêu nửa đời người.
Hắn thật sự đã chết, hơn nữa còn chết trước nàng.
Vậy mà nàng lại không biết hắn chết vào ngày tháng năm nào.
Nghe thấy giọng nàng, bộ xương khô chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng một cái. Đôi mắt vốn bị moi đi của hắn từ từ mọc ra, đó là một đôi mắt sáng trong trẻo giống hệt lúc hắn còn sống, nhưng giờ đôi mắt ấy chỉ còn lại sự vắng lặng và khó hiểu, thiếu đi mất sự tính toán thâm hiểm trước đây.
Quan Linh chợt hiểu ra, hắn uống canh Mạnh Bà và đã quên hết những chuyện kiếp trước.
Nàng cố nén nước mắt, trên khuôn mặt đáng sợ hiện lên một nụ cười thê lương.
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện lấy mười dặm sính lễ hoàn thành tâm nguyện của chàng.”
Nhắc đến cũng cực kỳ mỉa mai, trước đây ngày nào Quan Linh cũng lén lút trộn một ít thuốc độc vào thuốc bổ cơ thể của Ninh Gia, nàng còn ác độc đợi đến ngày nữ nhân kia mất mạng.Vậy mà cuối cùng trong buổi chiều tà này đây, nàng lại mất đi tính mạng của mình.
Quan Linh từng nghĩ chỉ cần nàng chết mọi chuyện sẽ kết thúc, nàng sẽ không bao giờ phải chịu đựng cuộc sống gian khổ trên thế gian này nữa, linh hồn và thể xác của nàng cũng sẽ tan biến. Nhưng nàng không ngờ lúc sống mình làm chuyện ác quá nhiều nên sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục trả giá cho những chuyện nàng đã làm. Nàng không thể thoải mái uống một chén nước Vong Xuyên, cũng không được quên hết sầu lo đi đầu thai như những người sinh lão bệnh tử được.
Nàng hơi sợ hãi nhìn xung quanh, vừa xuống âm phủ nàng đã gặp toàn những người có bộ dạng cực kỳ hung ác như bọn Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường và âm sai lớn nhỏ. Ở nơi cùng trời cuối đất, thế nhưng mọi thứ ở Vong Xuyên và dưới âm tào địa phủ giống y như ở trần thế, cũng có nhà cửa hoa lệ, đình đài lầu các. Nếu so sánh về sự xa hoa quý phái cũng không hề kém hơn vương phủ nàng từng ở chút nào. Chẳng qua dưới âm phủ chỗ nào cũng thấy thi thể thối rữa, âm khí nặng nề, tiếng kêu rên khắp nơi chứ làm gì có cảnh múa hát thâu đêm như trước đây nàng đã trải qua.
Nàng bình tĩnh đi theo hai tên quỷ sai. Dáng vẻ của nàng đã hoàn toàn thay đổi, cả người nàng đen như mực, trên người bị trói xích sắt, dưới chân là dung nham nóng cháy cuộn trào mãnh liệt. Nhìn khá giống ngọn lửa bùng lên mà nàng nhìn thấy trước khi chết.
Xung quanh là hàng nghìn, hàng vạn con quỷ từng làm nhiều việc ác giống nàng. Bọn họ bị tra tấn một cách tàn khốc, phát ra những tiếng kêu tan nát cõi lòng vô cùng đau khổ. Nhìn Quan Linh không khác gì một con rối không có linh hồn, khuôn mặt nàng chỉ còn lại sự vô cảm, đôi mắt trống rỗng và không biết thế nào là đau đớn.
Nàng biết mình và những con quỷ khác đều bị đưa xuống tầng thứ mười tám địa ngục chịu tra tấn. Nàng từng làm rất nhiều việc ác, hãm hại không biết bao nhiêu mạng người. Sau khi chết phải chịu tra tấn, đau khổ cũng là bị trừng phạt đúng tội.
Có bốn tên quỷ sai đi tới, bọn họ đứng thành hình vuông như những người khiêng kiệu. Bọn họ chậm rãi khiêng một bộ xương máu thịt lẫn lộn, giống như bị ngũ mã phanh thây đi lên từ tầng dưới cùng địa ngục.
Tên ác quỷ nhìn không ra hình dạng này đã chịu trừng phạt xong, tội ác kiếp trước được xóa hết và được đi đầu thai.
Nữ quỷ đứng sau Quan Linh thấy khối thịt vụn mơ hồ kia thì nhịn không được che miệng nôn mửa, khóc lóc thảm thiết.
Đây cũng là cơn ác mộng mà bọn họ sắp gặp phải. Phán quan lạnh lùng cười răn đe: “Biết trước sẽ thế này, sao lúc đầu còn làm như vậy.”
Quan Linh thản nhiên nhìn chằm chằm bộ xương máu thịt lẫn lộn kia. Nhìn khung xương có thể thấy trước đây con quỷ này là một nam nhân cao lớn, xương ngón tay thon dài. Máu thịt trên ngón tay đã mất hết, chỉ còn lại một ít còn sót lại trên xương trắng.
Nàng quan sát kỹ từng vết thương thối rữa trên người hắn, thầm suy đoán chính mình sắp phải chịu những loại hình tàn nhẫn nào. Xương sườn của người này bị nghiền nát, trên ngực trống không chỉ còn lại mấy miếng thịt đen đong đưa. Máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra. Nàng không thấy trái tim của hắn, có lẽ hắn phải chịu hình phạt tàn khốc nhất là bị moi tim.
Quan Linh nhìn hắn, nàng thấy ngực mình đau nhói.
Nàng chăm chú nhìn vào đôi bàn tay đã tróc hết da thịt của hắn. Ngón tay hắn nắm chặt một miếng ngọc bội được chế tạo khéo léo. Miếng ngọc bội này bị máu khô nhuộm thành màu nâu đen, bốc lên mùi tanh hôi. Nó đã mất đi sự rực rỡ lúc còn trên trần thế.
Quan Linh nâng tay lên. Trên ngón tay mảnh khảnh của nàng cũng có một khối ngọc bội làm từ phỉ thúy, cũng không thấy rõ hình dáng ban đầu ra sao.
Nàng chết trong biển lửa nên dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa đã bị thiêu cháy đến mức hoàn toàn thay đổi. Nàng cố gắng đứng trên đôi chân đau xót mới giữ lại được hình dáng con người. Miếng ngọc trên tay nàng bị khói hun đen, chỉ nhìn được những đường nét mờ nhạt giống hệt hoa văn trên miếng ngọc bội trong tay bộ xương khô kia.
Cuối cùng nàng khóc lên, nước mắt nóng bỏng chảy ra từ hốc mắt đen kịt, bị ngọn lửa thiêu đốt, nàng khàn giọng gọi ra một cái tên: “Thẩm Giới.”
Hắn là phu quân tại trần thế của nàng, là người nàng hao tổn tâm sức yêu nửa đời người.
Hắn thật sự đã chết, hơn nữa còn chết trước nàng.
Vậy mà nàng lại không biết hắn chết vào ngày tháng năm nào.
Nghe thấy giọng nàng, bộ xương khô chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng một cái. Đôi mắt vốn bị moi đi của hắn từ từ mọc ra, đó là một đôi mắt sáng trong trẻo giống hệt lúc hắn còn sống, nhưng giờ đôi mắt ấy chỉ còn lại sự vắng lặng và khó hiểu, thiếu đi mất sự tính toán thâm hiểm trước đây.
Quan Linh chợt hiểu ra, hắn uống canh Mạnh Bà và đã quên hết những chuyện kiếp trước.
Nàng cố nén nước mắt, trên khuôn mặt đáng sợ hiện lên một nụ cười thê lương.
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện lấy mười dặm sính lễ hoàn thành tâm nguyện của chàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro