Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Kiếp Trước (4)
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Vào mùa xuân năm Ninh Hy thứ mười lăm, Ninh phủ tiến hành tổ chức lễ cập kê cho thiên kim tiểu thư Quan Linh, Hoàng đế tự mình ban chiếu chỉ tứ hôn, quyết định vào tháng chín năm sau sẽ gả Ninh Gia vào Vương phủ, chính thức phong nàng làm Vương phi.
Vào ngày tổ chức buổi lễ cập kê, Thẩm Giới cũng đến phủ Thừa tướng để xem, người đội mũ và cắm trâm cài đầu cho nàng là cô mẫu của hắn và cũng chính là Phúc Trạch trưởng công chúa Đại Lâm. Đối với những nữ tử thế gia mà nói thì điều đó thực sự là vinh dự to lớn.
Khắp nơi trong phủ đều vang lên tiếng nhạc, những người chủ trì buổi lễ hát những lời hát chúc mừng: "Ngày tốt trăng lên, nước bắt đầu dâng. Vứt bỏ ngây thơ, thành người đức hạnh. Cả đời an ổn, cuộc sống hạnh phúc. Thần gió và cát, phụng sự mẫu thân. Tôn kính uy nghi, thận trọng đức độ. Người thọ vạn năm, chúc phúc mãi mãi."
Cảnh tượng thật sự rất vui vẻ, nhưng trong đôi mắt nhân vật chính của buổi lễ đó lại không có sự vui mừng. Hắn nhìn thấy thê tử tương lai của mình đang khoác trên người trang phục lộng lẫy, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, đôi mắt ửng đỏ.
Thẩm Giới cảm thấy hơi khó hiểu, chờ đến lúc buổi lễ kết thúc và khách mời đã đi hết, hắn tự mình cầm theo lễ vật mà bản thân đã chuẩn bị cẩn thận đặt vào tay nàng, chúc mừng lễ cập kê của nàng.
Nàng cũng chỉ cười nhạt, làm người cho người ta không nhìn ra là đang vui hay đang giận: "Cảm ơn Vương gia."
"Hôm nay là ngày sinh thần mười năm tuổi của của nàng, bổn vương đã nhờ cô mẫu từ lâu, người cuối cùng cũng đáp ứng tự mình tới đây tổ chức lễ cho nàng." Hắn cười với nàng giống như vị quân vương đang lấy lòng mỹ nhân, nhưng mỹ nhân thì càng nhíu chặt mày lại với nhau, trong lòng cảm thấy lo lắng: "Ta đã tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị lễ vật cho sinh thần của nàng, tại sao nàng không mở ra nhìn một chút, hay là... nàng không thích?"
Mỹ nhân gật đầu, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Thần nữ rất thích, chỉ có như vậy thì ta mới có thể gả cho người."
Thẩm Giới nhất thời không nói nên lời, không biết đắc tội với nàng ở đâu.
Hai người quen biết nhau được một năm, ban đầu nàng có tính tình ngoan ngoãn ôn nhu, nhưng sau khi phát hiện ra tình cảm của hắn thì bắt đầu cậy sủng sinh kiêu, ở trước mặt hắn luôn luôn tùy hứng. Cũng rất ít khi để danh phận Vương gia của hắn vào mắt, chỉ khi nào hắn quá mức không vừa lòng thì mới ra vẻ ngoan ngoãn, tự xưng là thần nữ.
Thẩm Giới cảm thấy không hiểu được lời nàng nói là có ý gì, càng không thể hiểu tại sao một cành vàng lá ngọc cả đời được nuông chiều yêu mến lại ủ rũ không vui vào ngày sinh thần thứ mười lăm, ngày lễ cập kê của chính mình.
Mọi người vì sinh thần của nàng mà bận rộn, nhưng nàng thì lại như một người đứng ngoài cuộc, giống như toàn bộ sự ồn ào náo động trong phủ đều không liên quan tới bản thân vậy.
Nếu như hắn thật sự muốn biết tại sao Vương phi của hắn không vui thì điều đó cũng không phải khó.
Lấy danh nghĩa của Thái hậu nương nương gọi nàng vào cung, Thẩm Giới đường đường chính chính mang nàng ra khỏi phủ Thừa tướng, nhưng xe ngựa không đi về phía Hoàng cung, mà lại đến Ngọc Sinh Yên.
Hắn sai người chuẩn bị tiệc, bày biện đủ các sơn hào hải vị, lại dụ dỗ nàng bằng các loại nho và rượu mà nàng yêu thích, trong thời gian ngắn làm người ta say tám phần.
Nhìn khuôn mặt thanh tú mà ửng hồng của mỹ nhân, hắn cầm lấy những ngón tay mảnh khảnh mà trắng nõn của nàng lên, cười gian xảo nói: "Sao nào, nói cho bổn vương biết ta đã làm sai điều gì, chọc đến khanh khanh không vui trong chính ngày sinh thần của mình."
"Hằng Nga thật ra không phải Hằng Nga mà là một con thỏ ngọc biến thành." Mỹ nhân trong ngực hơi ngà ngà say, khuôn mặt hơi đỏ, hai mắt lim dim, đột nhiên vô cớ nói ra một câu như vậy.
"Hừ..." Thẩm Giới nhíu mày, nâng khuôn mặt ửng hồng của nàng lên, cẩn thận quan sát, âm trầm nói: "Xem ra nàng vẫn chưa đủ say."
Hắn uống một ngụm rượu đầy, nâng cằm nàng lên, nhắm mắt lại ngậm lấy đôi môi anh đào ẩm ướt kia, đẩy ngụm rượu ngọt đậm đà vào miệng nàng.
"Chúng ta sắp thành thân rồi, nàng là thê tử của ta, cho nên nếu có chuyện không vui thì phải nói cho ta biết, như vậy thì ta mới có thể giải quyết những phiền não ấy cho nàng được, biết không?" Hắn thưởng thức sự mềm mại của nàng, miễn cưỡng buông nàng ra, nhìn vào mắt nàng và nói một cách nghiêm túc
"Nếu ta hồng hạnh xuất tường, cũng phải nói với Vương gia phải không?" Nàng chớp mắt một cách quyến rũ, cơ thể không ngừng vặn vẹo trong lòng hắn.
"Không cần." Thẩm Giới lắc đầu, cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của nàng, hắn nắm chặt cổ tay nàng, uy hiếp: "Nàng dám!" "Huống chi trong kinh thành còn có nam tử nào tuấn mỹ hơn ta sao?" Giọng nói sắc bén, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm đầy phong tình.
Quan Linh cười khúc khích, thiếu chút nữa là phun hết rượu ngon trong miệng lên mặt hắn, đột nhiên nghiêm túc nói: "Thẩm Giới, để ta kể cho người nghe một câu chuyện cổ tích, sau khi kể xong thì có lẽ trong lòng ta sẽ dễ chịu một chút."
"Được." Hắn giơ tay xoa xoa khóe môi dính rượu của nàng.
"Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ ngọc, nó trót yêu một nam tử tuấn mỹ. Nhưng thỏ thì không thể gả cho nhân loại. Vì thế thỏ ngọc khổ luyện tu hành, hóa thành hình người, biến thành một nữ tử xinh đẹp. Sau đó, nàng ấy hỏi thăm tên của nam tử kia và biết hắn tên Hậu Nghệ, mà Hằng Nga chính là vị hôn thê của hắn. Vì thế thỏ ngọc đã dùng chày giã thuốc của nàng đánh Hằng Nga hôn mê và vứt xác nàng ấy vào rừng hoang, chính mình thì dùng phép thuật biến thành Hằng Nga và gả cho Hậu Nghệ, từ đây sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."
Nàng dùng một chút hỏi: “Vậy Hậu Nghệ thích thỏ ngọc hay Hằng Nga?"
"Hằng Nga."
"Tránh xa ta ra."
"Xem ra Vương phi đứng về phe thỏ ngọc rồi."
Rất nhiều năm sau, người đi nhà trống, nhìn vết thương trước mặt, Thẩm Giới lần thứ hai hồi tưởng lại chuyện xưa được kể từ miệng Quan Linh.
Có lẽ lúc ấy hắn đã thực sự hiểu được ẩn ý của nàng, nhưng lúc đó hắn quá vui mừng, chỉ muốn mau cưới nàng về phủ, không chút nghi ngờ gì về tình yêu của nàng.
Nàng nói: "Thỏ ngọc thích chính là hương thảo, là cà rốt, là cải trắng. Những thứ mà người khác cho nàng lại là thịt, là rượu, trân châu và phấn hồng. Vì vậy thỏ ngọc không cảm thấy vui vẻ."
Vào ngày tổ chức buổi lễ cập kê, Thẩm Giới cũng đến phủ Thừa tướng để xem, người đội mũ và cắm trâm cài đầu cho nàng là cô mẫu của hắn và cũng chính là Phúc Trạch trưởng công chúa Đại Lâm. Đối với những nữ tử thế gia mà nói thì điều đó thực sự là vinh dự to lớn.
Khắp nơi trong phủ đều vang lên tiếng nhạc, những người chủ trì buổi lễ hát những lời hát chúc mừng: "Ngày tốt trăng lên, nước bắt đầu dâng. Vứt bỏ ngây thơ, thành người đức hạnh. Cả đời an ổn, cuộc sống hạnh phúc. Thần gió và cát, phụng sự mẫu thân. Tôn kính uy nghi, thận trọng đức độ. Người thọ vạn năm, chúc phúc mãi mãi."
Cảnh tượng thật sự rất vui vẻ, nhưng trong đôi mắt nhân vật chính của buổi lễ đó lại không có sự vui mừng. Hắn nhìn thấy thê tử tương lai của mình đang khoác trên người trang phục lộng lẫy, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, đôi mắt ửng đỏ.
Thẩm Giới cảm thấy hơi khó hiểu, chờ đến lúc buổi lễ kết thúc và khách mời đã đi hết, hắn tự mình cầm theo lễ vật mà bản thân đã chuẩn bị cẩn thận đặt vào tay nàng, chúc mừng lễ cập kê của nàng.
Nàng cũng chỉ cười nhạt, làm người cho người ta không nhìn ra là đang vui hay đang giận: "Cảm ơn Vương gia."
"Hôm nay là ngày sinh thần mười năm tuổi của của nàng, bổn vương đã nhờ cô mẫu từ lâu, người cuối cùng cũng đáp ứng tự mình tới đây tổ chức lễ cho nàng." Hắn cười với nàng giống như vị quân vương đang lấy lòng mỹ nhân, nhưng mỹ nhân thì càng nhíu chặt mày lại với nhau, trong lòng cảm thấy lo lắng: "Ta đã tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị lễ vật cho sinh thần của nàng, tại sao nàng không mở ra nhìn một chút, hay là... nàng không thích?"
Mỹ nhân gật đầu, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Thần nữ rất thích, chỉ có như vậy thì ta mới có thể gả cho người."
Thẩm Giới nhất thời không nói nên lời, không biết đắc tội với nàng ở đâu.
Hai người quen biết nhau được một năm, ban đầu nàng có tính tình ngoan ngoãn ôn nhu, nhưng sau khi phát hiện ra tình cảm của hắn thì bắt đầu cậy sủng sinh kiêu, ở trước mặt hắn luôn luôn tùy hứng. Cũng rất ít khi để danh phận Vương gia của hắn vào mắt, chỉ khi nào hắn quá mức không vừa lòng thì mới ra vẻ ngoan ngoãn, tự xưng là thần nữ.
Thẩm Giới cảm thấy không hiểu được lời nàng nói là có ý gì, càng không thể hiểu tại sao một cành vàng lá ngọc cả đời được nuông chiều yêu mến lại ủ rũ không vui vào ngày sinh thần thứ mười lăm, ngày lễ cập kê của chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người vì sinh thần của nàng mà bận rộn, nhưng nàng thì lại như một người đứng ngoài cuộc, giống như toàn bộ sự ồn ào náo động trong phủ đều không liên quan tới bản thân vậy.
Nếu như hắn thật sự muốn biết tại sao Vương phi của hắn không vui thì điều đó cũng không phải khó.
Lấy danh nghĩa của Thái hậu nương nương gọi nàng vào cung, Thẩm Giới đường đường chính chính mang nàng ra khỏi phủ Thừa tướng, nhưng xe ngựa không đi về phía Hoàng cung, mà lại đến Ngọc Sinh Yên.
Hắn sai người chuẩn bị tiệc, bày biện đủ các sơn hào hải vị, lại dụ dỗ nàng bằng các loại nho và rượu mà nàng yêu thích, trong thời gian ngắn làm người ta say tám phần.
Nhìn khuôn mặt thanh tú mà ửng hồng của mỹ nhân, hắn cầm lấy những ngón tay mảnh khảnh mà trắng nõn của nàng lên, cười gian xảo nói: "Sao nào, nói cho bổn vương biết ta đã làm sai điều gì, chọc đến khanh khanh không vui trong chính ngày sinh thần của mình."
"Hằng Nga thật ra không phải Hằng Nga mà là một con thỏ ngọc biến thành." Mỹ nhân trong ngực hơi ngà ngà say, khuôn mặt hơi đỏ, hai mắt lim dim, đột nhiên vô cớ nói ra một câu như vậy.
"Hừ..." Thẩm Giới nhíu mày, nâng khuôn mặt ửng hồng của nàng lên, cẩn thận quan sát, âm trầm nói: "Xem ra nàng vẫn chưa đủ say."
Hắn uống một ngụm rượu đầy, nâng cằm nàng lên, nhắm mắt lại ngậm lấy đôi môi anh đào ẩm ướt kia, đẩy ngụm rượu ngọt đậm đà vào miệng nàng.
"Chúng ta sắp thành thân rồi, nàng là thê tử của ta, cho nên nếu có chuyện không vui thì phải nói cho ta biết, như vậy thì ta mới có thể giải quyết những phiền não ấy cho nàng được, biết không?" Hắn thưởng thức sự mềm mại của nàng, miễn cưỡng buông nàng ra, nhìn vào mắt nàng và nói một cách nghiêm túc
"Nếu ta hồng hạnh xuất tường, cũng phải nói với Vương gia phải không?" Nàng chớp mắt một cách quyến rũ, cơ thể không ngừng vặn vẹo trong lòng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần." Thẩm Giới lắc đầu, cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của nàng, hắn nắm chặt cổ tay nàng, uy hiếp: "Nàng dám!" "Huống chi trong kinh thành còn có nam tử nào tuấn mỹ hơn ta sao?" Giọng nói sắc bén, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm đầy phong tình.
Quan Linh cười khúc khích, thiếu chút nữa là phun hết rượu ngon trong miệng lên mặt hắn, đột nhiên nghiêm túc nói: "Thẩm Giới, để ta kể cho người nghe một câu chuyện cổ tích, sau khi kể xong thì có lẽ trong lòng ta sẽ dễ chịu một chút."
"Được." Hắn giơ tay xoa xoa khóe môi dính rượu của nàng.
"Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ ngọc, nó trót yêu một nam tử tuấn mỹ. Nhưng thỏ thì không thể gả cho nhân loại. Vì thế thỏ ngọc khổ luyện tu hành, hóa thành hình người, biến thành một nữ tử xinh đẹp. Sau đó, nàng ấy hỏi thăm tên của nam tử kia và biết hắn tên Hậu Nghệ, mà Hằng Nga chính là vị hôn thê của hắn. Vì thế thỏ ngọc đã dùng chày giã thuốc của nàng đánh Hằng Nga hôn mê và vứt xác nàng ấy vào rừng hoang, chính mình thì dùng phép thuật biến thành Hằng Nga và gả cho Hậu Nghệ, từ đây sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."
Nàng dùng một chút hỏi: “Vậy Hậu Nghệ thích thỏ ngọc hay Hằng Nga?"
"Hằng Nga."
"Tránh xa ta ra."
"Xem ra Vương phi đứng về phe thỏ ngọc rồi."
Rất nhiều năm sau, người đi nhà trống, nhìn vết thương trước mặt, Thẩm Giới lần thứ hai hồi tưởng lại chuyện xưa được kể từ miệng Quan Linh.
Có lẽ lúc ấy hắn đã thực sự hiểu được ẩn ý của nàng, nhưng lúc đó hắn quá vui mừng, chỉ muốn mau cưới nàng về phủ, không chút nghi ngờ gì về tình yêu của nàng.
Nàng nói: "Thỏ ngọc thích chính là hương thảo, là cà rốt, là cải trắng. Những thứ mà người khác cho nàng lại là thịt, là rượu, trân châu và phấn hồng. Vì vậy thỏ ngọc không cảm thấy vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro