Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Niên thiếu
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Sau khi hai vị tiểu thư bình an không có việc gì trở về, toàn bộ sự bất an trong tướng phủ rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Ninh lão thừa tướng mở tiệc chiêu đãi khách khứa, trong khoảng thời gian ngắn nơi nơi trong tướng phủ giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.
Quan Linh ngại phiền, cả ngày trốn ở trong biệt uyển của mình yên lặng sao chép kinh Phật, đọc tâm pháp. Đặc biệt là sau chuyện Chu Quý, nàng càng thêm kinh sợ, chỉ vì chuyện trước mắt mà muốn thay đổi chính mình trở thành một người lương thiện.
Ninh Gia không có mấy phút giây nhàn hạ thoải mái, từ lúc nàng trở lại Trường An gần như đều không được nghỉ ngơi. Đầu tiên là đi theo Phó phu nhân đi chùa Phù Sơn lễ tạ thần, cảm tạ Quan Thế m Bồ Tát phù hộ chi ân. Sau đó lại đi đến tiểu phủ của tổ phụ ngoại Tư Đồ Công ở mấy ngày, trấn an hai vị trưởng bối lo lắng nhớ nhung. Thật vất vả mới trở lại Tướng phủ, nhưng mỗi ngày đều bị Ninh lão phu nhân trang điểm chải chuốt, cùng đi vào trong cung Thái Hậu. Đi theo vài vị ma ma lễ nghĩa bên người Thái hậu học tập lễ nghi phiền phức, phải trở thành một Vương phi nương nương xinh đẹp.
Ban đêm Quan Linh ở trong viện múa kiếm dưới ánh trăng, hoạt động thân cốt. Từ xa nghe được tiếng xe ngựa ngoài phủ, nàng buông bảo kiếm trong tay xuống. Đi đường tắt trèo tường ra ngoài nhìn thử. Quả nhiên nhìn thấy Ninh Gia cả người mệt mỏi mà từ trong xe ngựa đi xuống, nàng ấy mới từ trong Hoàng cung trở về, học quy củ cả một ngày, sắc mặt đã rất mệt mỏi.
Quan Linh thấy thế, không khỏi có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhớ tới kiếp trước vị kia dạy dỗ nàng quy củ hoàng thất là Tào ma ma, đến nay trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Lão đông tây kia ỷ vào sự tin sủng của Thái Hậu, cũng không đem vị tiểu thư thế gia này để vào mắt. Có hơi không hài lòng lập tức dựa theo quy củ nghiêm ngặt trong cung xử phạt nàng. Từ sớm đến tối cũng như là tay sai gắt gao nhìn chằm chằm,một phút cũng chưa từng nàng nghỉ ngơi.
May mà khi đó Thẩm Giới nghe nàng oán trách xong, tuy chỉ cười cười, có chút đau lòng mà nhéo nhéo hai má từ từ gầy đi của nàng. Ngoài miệng không nói cái gì, nhưng sau đó lại yên lặng tới cung Thái Hậu, chống lưng cho nàng. Lén cải trang dắt nàng ra khỏi cung du ngoạn, vui chơi giải buồn, đoạn thời gian kia chung quy cũng không đến mức quá mức gian nan.
“Ngươi còn cười?” Ninh Gia mới vừa xuống xe ngựa, thể xác và tinh thần đều mệt, lại nhìn thấy Quan Linh ý cười đầy mặt, thần thái sáng láng đứng ở dưới hành lang. Nhìn thấy nàng ấy, là vẻ mặt bỡn cợt chế nhạo. Ninh Gia tức giận bất bình nói: “Ngày mai ta để lão tổ tông cũng đem ngươi đi Vĩnh Ninh Cung, gặp ma ma kia, xem ngươi còn cười ta được nữa không.”
Quan Linh nghe xong, hai tay nhoáng lên, ý cười bên má càng sâu: “Đời này ta không phải gả cho Thẩm Giới, vì cái gì ta lại muốn đi học những cái quy củ đó?”
Ninh Gia thấy nàng nhất phái thiên chân, sủng nịch cười cười, nhắc nhở nàng: “Xem ra muội muội đã quên, Vệ tiểu hầu gia là tôn tử ngoại của Thái Hậu, là tôn tử ngoại của đương kim Thánh Thượng.”
“Thật vậy sao?” Quan Linh rất là ngạc nhiên, trước đây Vệ Ngu đối nàng mà nói chỉ là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, một đôi mắt của nàng đều bị Thẩm Giới che mắt. Thế nhưng bỏ lỡ một vị có thân phận cao quý hương bánh trái như vậy: “Về sau ta đây chẳng phải là có hưởng cũng không hưởng hết vinh hoa phú quý?”
“Đến tột cùng là tướng phủ bôi nhọ ngươi, như thế nào lại đem ngươi nuôi dưỡng thành con buôn?” Ninh Gia giống như đàn gảy tai trâu, thở dài, theo một nhóm nha hoàn lướt qua Quan Linh rồi trở về thẳng khuê phòng của mình.
Ngày thứ hai, Ninh Gia quả nhiên cáo ốm không ra, không để Quan Linh cự tuyệt, Ninh lão phu nhân sai người bắt lấy nàng đeo trang sức trang điểm, kéo nàng đi vào trong cung Thái hậu.
Đỉnh đầu Quan Linh đầy châu thoa, cung kính nghe theo quỳ trên mặt đất hành lễ với Thái Hậu. Thử ngẩng đầu, quả nhiên đối mặt với gương mặt hung thần của Tào ma ma, nàng cuống quít cúi đầu, trong lòng không hiểu tại sao lại sợ hãi.
Thái Hậu nương nương làm theo phép, giống như đều đối đãi với mỗi tiểu thư thế gia như vậy. Đầu tiên là khen ngợi Quan Linh dung mạo hơn người, sau lại tán thưởng phẩm tính khiêm tốn, cùng tiểu tử Vệ Ngu kia là tuyệt phối vân vân. Sau đó liền cùng Ninh lão phu nhân dong dài, Quan Linh đi theo lễ sự ma ma đến thiên điện học tập lễ nghi quy củ.
Nàng không tình nguyện đi theo ma ma dạ xoa ra trước cửa Vĩnh Ninh Cung, chờ đợi có người nào đó có thể tới đây cứu nàng một lần. Giống như là ông trời đáp ứng nàng, một lãnh chưởng sự ma ma có bộ mặt hiền lành cùng hai cung nữ đã đi tới, nói là Chiêu Dương công chúa muốn triệu kiến Quan Linh.
Quan Linh một đường hoài nghi đi vào Trường Thanh Cung, không biết đời này còn chưa từng gặp mặt công chúa nhưng vì sao muốn gặp nàng. Trước khi gả cho Thẩm Giới, cùng vị Lục công chúa được thiên tử rất sủng áu này cũng có vài phần giao tình. Sau khi Chiêu Dương gả hòa thân xa thì không liên lạc nữa.
Nói đến lại thấy trào phúng, Đại Lâm vốn có hai vị công chúa, Ngũ công chúa bệnh mất sớm, Chiêu Dương lập tức thành nữ nhi được hoàng đế duy nhất đặt ở đầu quả tim sủng ái, nhưng sau đó cũng có thể nhẫn tâm kêu nàng gả cho một thủ lĩnh dị tộc tuổi đã qua nửa trăm, một cây hoa lê, đồ áp hải đường.
Trong Trường Thanh Cung, rèm trướng xanh biếc rất lớn, mạ vàng phù điêu hoàng lò nhiễm gỗ đàn trầm hương, hương khí lan tỏa lượn lờ, từng sợi vỡ tan quanh quẩn ở trên người Quan Linh.
Nàng chờ hồi lâu, nhưng chậm chạp mãi vẫn không thấy người triệu kiến nàng. Quan Linh không dám tùy ý đi lại, ánh mắt lại tùy hứng nhìn ngang. Ngắm nhìn họa đống điêu lương đẹp đẽ quý giá phức tạp trong cung công chúa đều nhìn một lượt, thật sự cảm thấy trang trí trong cung không có gì mới mẻ, nghìn bàu một điệu, không có gì mới mẻ.
Có người xốc lên mành lên, tự trong nội điện đi ra, Quan Linh nghe được tiếng vang, xoay người. Nhìn thấy Thẩm Giới đứng ở dưới rèm trướng ngọc bích, một thân cẩm y nguyệt bạch thêu hoa cẩm. Dung nhan sáng trong, vừa lúc nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười, phong thái diễm tuyệt.
Nàng nhận ra bản thân bị hắn dùng danh công chúa Chiêu Dương lừa tới đây. Sắc mặt trắng đỏ giao nhau, nhấc chân lên lập tức đi ra ngoài Trường Thanh Cung. Thẩm Giới bước nhanh tới phía trước, nắm lấy tay Quan Linh, sắc mặt có chút hoảng loạn, trực tiếp hỏi nàng: “Nàng thật sự muốn gả cho Vệ Ngu?”
Sức lực của Quan Linh không đủ, không tránh thoát khỏi ngón tay của hắn. Nên ngừng lại, có ý định dùng khí thế dọa hắn, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ: “Đương nhiên.”
“Nàng có bằng lòng gả cho ta không?” Thẩm Giới buột miệng thốt ra, hắn đi đến trước mặt nàng, nghiêm túcmnhifn gương vặt trắng nõn kia. Những lại không nhìn thấy một chút niềm vui nhu tình nào, chân tay hắn luống cuống, thử hỏi: “Chẳng lẽ nàng không muốn trở thành Vương phi sao?”
Thẩm Giới nhớ tới đoạn lời nói của vị Hoàng đế kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối, có hơi sợ hãi sự nhất thời phóng túng của hắn sẽ đưa nàng tới họa sát thân. Nhưng trước mắt hắn thật sự không có biện pháp cứ thờ ơ như vậy mà nhìn nàng cùng người khác bàn chuyện cưới hỏi.
Quan Linh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp đến hơi quá mức kia, hắn nói muốn cưới nàng. Nhưng mà ánh mắt lại lấp lánh nhấp nháy, cũng không kiên định, trong lòng lạnh lẽo, hờ hững thề nói: “Cuộc đời này, ta tuyệt không sẽ không gia nhập Hoàng gia.”
Nàng tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, lập tức quay đầu lại. Không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, dứt khoát kiên quyết dẫm lên giày mà đi.
Quan Linh không biết tại vì sao, ngực hơi nhói đau, nàng phải cố gắng không suy nghĩ nữa mới có thể hoàn toàn đem người nọ vứt lại phía sau đầu.
Lúc nàng trở lại Trường An mới biết được Thẩm Giới đã giúp nàng bãi bình án mạng của Chu Quý. Ở Tây Cương có đủ loại quen biết, hắn đối với nàng tình ý như vậy, cho dù nàng ngu dốt cũng có thể cảm nhận rõ ràng được, có lẽ là hắn thật sự thích nàng.
Nhưng mà cả đời thì quá dài, tâm tình tuổi thanh xuân bồng bột, cũng không đáng nhắc tới.
Trước đây hắn cũng từng thích nàng như vậy, thậm chí so với hiện tại còn nồng nhiệt hơn ngàn lần vạn lần, nhưng sau này thì sao?
Quan Linh ngại phiền, cả ngày trốn ở trong biệt uyển của mình yên lặng sao chép kinh Phật, đọc tâm pháp. Đặc biệt là sau chuyện Chu Quý, nàng càng thêm kinh sợ, chỉ vì chuyện trước mắt mà muốn thay đổi chính mình trở thành một người lương thiện.
Ninh Gia không có mấy phút giây nhàn hạ thoải mái, từ lúc nàng trở lại Trường An gần như đều không được nghỉ ngơi. Đầu tiên là đi theo Phó phu nhân đi chùa Phù Sơn lễ tạ thần, cảm tạ Quan Thế m Bồ Tát phù hộ chi ân. Sau đó lại đi đến tiểu phủ của tổ phụ ngoại Tư Đồ Công ở mấy ngày, trấn an hai vị trưởng bối lo lắng nhớ nhung. Thật vất vả mới trở lại Tướng phủ, nhưng mỗi ngày đều bị Ninh lão phu nhân trang điểm chải chuốt, cùng đi vào trong cung Thái Hậu. Đi theo vài vị ma ma lễ nghĩa bên người Thái hậu học tập lễ nghi phiền phức, phải trở thành một Vương phi nương nương xinh đẹp.
Ban đêm Quan Linh ở trong viện múa kiếm dưới ánh trăng, hoạt động thân cốt. Từ xa nghe được tiếng xe ngựa ngoài phủ, nàng buông bảo kiếm trong tay xuống. Đi đường tắt trèo tường ra ngoài nhìn thử. Quả nhiên nhìn thấy Ninh Gia cả người mệt mỏi mà từ trong xe ngựa đi xuống, nàng ấy mới từ trong Hoàng cung trở về, học quy củ cả một ngày, sắc mặt đã rất mệt mỏi.
Quan Linh thấy thế, không khỏi có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhớ tới kiếp trước vị kia dạy dỗ nàng quy củ hoàng thất là Tào ma ma, đến nay trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Lão đông tây kia ỷ vào sự tin sủng của Thái Hậu, cũng không đem vị tiểu thư thế gia này để vào mắt. Có hơi không hài lòng lập tức dựa theo quy củ nghiêm ngặt trong cung xử phạt nàng. Từ sớm đến tối cũng như là tay sai gắt gao nhìn chằm chằm,một phút cũng chưa từng nàng nghỉ ngơi.
May mà khi đó Thẩm Giới nghe nàng oán trách xong, tuy chỉ cười cười, có chút đau lòng mà nhéo nhéo hai má từ từ gầy đi của nàng. Ngoài miệng không nói cái gì, nhưng sau đó lại yên lặng tới cung Thái Hậu, chống lưng cho nàng. Lén cải trang dắt nàng ra khỏi cung du ngoạn, vui chơi giải buồn, đoạn thời gian kia chung quy cũng không đến mức quá mức gian nan.
“Ngươi còn cười?” Ninh Gia mới vừa xuống xe ngựa, thể xác và tinh thần đều mệt, lại nhìn thấy Quan Linh ý cười đầy mặt, thần thái sáng láng đứng ở dưới hành lang. Nhìn thấy nàng ấy, là vẻ mặt bỡn cợt chế nhạo. Ninh Gia tức giận bất bình nói: “Ngày mai ta để lão tổ tông cũng đem ngươi đi Vĩnh Ninh Cung, gặp ma ma kia, xem ngươi còn cười ta được nữa không.”
Quan Linh nghe xong, hai tay nhoáng lên, ý cười bên má càng sâu: “Đời này ta không phải gả cho Thẩm Giới, vì cái gì ta lại muốn đi học những cái quy củ đó?”
Ninh Gia thấy nàng nhất phái thiên chân, sủng nịch cười cười, nhắc nhở nàng: “Xem ra muội muội đã quên, Vệ tiểu hầu gia là tôn tử ngoại của Thái Hậu, là tôn tử ngoại của đương kim Thánh Thượng.”
“Thật vậy sao?” Quan Linh rất là ngạc nhiên, trước đây Vệ Ngu đối nàng mà nói chỉ là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, một đôi mắt của nàng đều bị Thẩm Giới che mắt. Thế nhưng bỏ lỡ một vị có thân phận cao quý hương bánh trái như vậy: “Về sau ta đây chẳng phải là có hưởng cũng không hưởng hết vinh hoa phú quý?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến tột cùng là tướng phủ bôi nhọ ngươi, như thế nào lại đem ngươi nuôi dưỡng thành con buôn?” Ninh Gia giống như đàn gảy tai trâu, thở dài, theo một nhóm nha hoàn lướt qua Quan Linh rồi trở về thẳng khuê phòng của mình.
Ngày thứ hai, Ninh Gia quả nhiên cáo ốm không ra, không để Quan Linh cự tuyệt, Ninh lão phu nhân sai người bắt lấy nàng đeo trang sức trang điểm, kéo nàng đi vào trong cung Thái hậu.
Đỉnh đầu Quan Linh đầy châu thoa, cung kính nghe theo quỳ trên mặt đất hành lễ với Thái Hậu. Thử ngẩng đầu, quả nhiên đối mặt với gương mặt hung thần của Tào ma ma, nàng cuống quít cúi đầu, trong lòng không hiểu tại sao lại sợ hãi.
Thái Hậu nương nương làm theo phép, giống như đều đối đãi với mỗi tiểu thư thế gia như vậy. Đầu tiên là khen ngợi Quan Linh dung mạo hơn người, sau lại tán thưởng phẩm tính khiêm tốn, cùng tiểu tử Vệ Ngu kia là tuyệt phối vân vân. Sau đó liền cùng Ninh lão phu nhân dong dài, Quan Linh đi theo lễ sự ma ma đến thiên điện học tập lễ nghi quy củ.
Nàng không tình nguyện đi theo ma ma dạ xoa ra trước cửa Vĩnh Ninh Cung, chờ đợi có người nào đó có thể tới đây cứu nàng một lần. Giống như là ông trời đáp ứng nàng, một lãnh chưởng sự ma ma có bộ mặt hiền lành cùng hai cung nữ đã đi tới, nói là Chiêu Dương công chúa muốn triệu kiến Quan Linh.
Quan Linh một đường hoài nghi đi vào Trường Thanh Cung, không biết đời này còn chưa từng gặp mặt công chúa nhưng vì sao muốn gặp nàng. Trước khi gả cho Thẩm Giới, cùng vị Lục công chúa được thiên tử rất sủng áu này cũng có vài phần giao tình. Sau khi Chiêu Dương gả hòa thân xa thì không liên lạc nữa.
Nói đến lại thấy trào phúng, Đại Lâm vốn có hai vị công chúa, Ngũ công chúa bệnh mất sớm, Chiêu Dương lập tức thành nữ nhi được hoàng đế duy nhất đặt ở đầu quả tim sủng ái, nhưng sau đó cũng có thể nhẫn tâm kêu nàng gả cho một thủ lĩnh dị tộc tuổi đã qua nửa trăm, một cây hoa lê, đồ áp hải đường.
Trong Trường Thanh Cung, rèm trướng xanh biếc rất lớn, mạ vàng phù điêu hoàng lò nhiễm gỗ đàn trầm hương, hương khí lan tỏa lượn lờ, từng sợi vỡ tan quanh quẩn ở trên người Quan Linh.
Nàng chờ hồi lâu, nhưng chậm chạp mãi vẫn không thấy người triệu kiến nàng. Quan Linh không dám tùy ý đi lại, ánh mắt lại tùy hứng nhìn ngang. Ngắm nhìn họa đống điêu lương đẹp đẽ quý giá phức tạp trong cung công chúa đều nhìn một lượt, thật sự cảm thấy trang trí trong cung không có gì mới mẻ, nghìn bàu một điệu, không có gì mới mẻ.
Có người xốc lên mành lên, tự trong nội điện đi ra, Quan Linh nghe được tiếng vang, xoay người. Nhìn thấy Thẩm Giới đứng ở dưới rèm trướng ngọc bích, một thân cẩm y nguyệt bạch thêu hoa cẩm. Dung nhan sáng trong, vừa lúc nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười, phong thái diễm tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhận ra bản thân bị hắn dùng danh công chúa Chiêu Dương lừa tới đây. Sắc mặt trắng đỏ giao nhau, nhấc chân lên lập tức đi ra ngoài Trường Thanh Cung. Thẩm Giới bước nhanh tới phía trước, nắm lấy tay Quan Linh, sắc mặt có chút hoảng loạn, trực tiếp hỏi nàng: “Nàng thật sự muốn gả cho Vệ Ngu?”
Sức lực của Quan Linh không đủ, không tránh thoát khỏi ngón tay của hắn. Nên ngừng lại, có ý định dùng khí thế dọa hắn, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ: “Đương nhiên.”
“Nàng có bằng lòng gả cho ta không?” Thẩm Giới buột miệng thốt ra, hắn đi đến trước mặt nàng, nghiêm túcmnhifn gương vặt trắng nõn kia. Những lại không nhìn thấy một chút niềm vui nhu tình nào, chân tay hắn luống cuống, thử hỏi: “Chẳng lẽ nàng không muốn trở thành Vương phi sao?”
Thẩm Giới nhớ tới đoạn lời nói của vị Hoàng đế kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối, có hơi sợ hãi sự nhất thời phóng túng của hắn sẽ đưa nàng tới họa sát thân. Nhưng trước mắt hắn thật sự không có biện pháp cứ thờ ơ như vậy mà nhìn nàng cùng người khác bàn chuyện cưới hỏi.
Quan Linh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt xinh đẹp đến hơi quá mức kia, hắn nói muốn cưới nàng. Nhưng mà ánh mắt lại lấp lánh nhấp nháy, cũng không kiên định, trong lòng lạnh lẽo, hờ hững thề nói: “Cuộc đời này, ta tuyệt không sẽ không gia nhập Hoàng gia.”
Nàng tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, lập tức quay đầu lại. Không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, dứt khoát kiên quyết dẫm lên giày mà đi.
Quan Linh không biết tại vì sao, ngực hơi nhói đau, nàng phải cố gắng không suy nghĩ nữa mới có thể hoàn toàn đem người nọ vứt lại phía sau đầu.
Lúc nàng trở lại Trường An mới biết được Thẩm Giới đã giúp nàng bãi bình án mạng của Chu Quý. Ở Tây Cương có đủ loại quen biết, hắn đối với nàng tình ý như vậy, cho dù nàng ngu dốt cũng có thể cảm nhận rõ ràng được, có lẽ là hắn thật sự thích nàng.
Nhưng mà cả đời thì quá dài, tâm tình tuổi thanh xuân bồng bột, cũng không đáng nhắc tới.
Trước đây hắn cũng từng thích nàng như vậy, thậm chí so với hiện tại còn nồng nhiệt hơn ngàn lần vạn lần, nhưng sau này thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro