Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Thiên cơ
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Thư phòng của Ninh phủ được xây sâu trong gác mái, đường lát đá xanh, hoa thơm cỏ lạ đua nhau khoe sắc, hương hoa lan tỏa triền miên, không gian tĩnh lặng vô cùng, lão thừa tướng ở trong thư phòng đóng cửa không ra, Quan Linh đã quỳ trước cửa suốt ba canh giờ.
Nàng đã quỳ đến tê dại tứ chi, đầu óc hỗn loạn, trong lòng lại càng tỉnh táo và tuyệt vọng hơn.
Chung quy ruột thịt vẫn khác.
Kiếp trước, khi thiên tử lần đầu đưa ra việc liên hôn, Ninh Gia cũng không muốn gả vào hoàng thất, nhưng nàng ấy không cần phải quỳ mấy canh giờ như thế này, ngoại tổ đã chấp nhận trì hoãn hôn sự hết lần này đến lần khác. Vì thế sau này mới xảy ra biến cố Quan Linh bệnh nặng và Ninh Gia bỏ trốn.
Vì sao khi chuyện rơi vào đầu nàng, rõ ràng cũng dùng cùng cách cầu xin như vậy, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh bị đưa vào hoàng cung sau mấy ngày nữa dù chỉ một chút?
“Ngoại tổ, Linh Nhi có một điều kiện.” Quan Linh không chống đối nữa, nàng thẳng eo, nâng mắt nhìn thềm ngọc rào hoa trên đỉnh đầu, cân nhắc lời nói: “Nếu đã nói với thiên tử rằng tỷ tỷ đang dưỡng bệnh tại chùa Phù Sơn, vậy Linh Nhi hẳn là nên gặp mặt Vương gia ở nơi đó mới phải.”
Vào hoàng cung, gặp thiên tử, gặp các vị nương nương tại lục cung, xuất đầu lộ diện bằng thân phận Ninh Gia, như vậy kiếp này của nàng nhất định sẽ lại giống như kiếp trước, cả đời đều ở dưới vực sâu, mong ngóng ân sủng của người khác.
“Được.”
Ngày bảy tháng bảy chính là ngày Thất tịch ở nhân gian. Hằng năm vào ngày này, chùa Phù Sơn thế nào cũng rất đông khách hành hương. Trong thành Trường An có lời đồn, chỉ cần đến miếu Quan m dâng hương thiện nam tín nữ vào ngày Thất tịch, vậy thì nhất định sẽ có thể tìm được một mối nhân duyên viên mãn.
Nhưng hôm nay, toàn bộ đường lên núi đều bị phong tỏa, từ trong ra ngoài chùa miếu đâu đâu cũng có trọng binh canh gác. Ngoại trừ các tăng lữ vốn ở nơi đây, cùng với một vài người quyền cao chức trọng, những người không liên quan khác hoàn toàn không thể lên núi.
Quan Linh ngồi quỳ ngay ngắn trên đệm hương bồ, trên người khoác cẩm y hoa phục sang trọng lộng lẫy, đỉnh đầu cài trâm kim điệp được ban tặng, giữa trán điểm một chút màu vàng nhạt, thùy tai hơi rũ xuống, mặt mày bị cố tình họa thành dáng vẻ của người khác.
Nghĩ đến việc sắp phải gặp người kia, nàng tức khắc cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng trong lòng. Hiện tại Thẩm Giới chẳng qua mới mười lăm tuổi, so với một người đã sống hai mươi năm ở kiếp trước như nàng mà nói, hắn cũng chỉ coi như một nhóc con vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Dù đã tự an ủi bản thân như vậy, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác của hắn ở kiếp trước, lòng bàn tay trắng nõn vẫn chợt chảy ra rất nhiều lớp mồ hôi mỏng.
Miếu đường tượng Phật thâm nghiêm và sạch sẽ, tĩnh lặng tựa như giữa đất trời chỉ còn lại một mình nàng.
Quan Linh như ngồi trên đống lửa, tinh thần ngày càng bất an.
Nếu sống lại lần nữa mà vẫn không thể thay đổi được vận rủi bi thảm ở kiếp trước, vậy phán quan cho nàng sống lại còn có ý nghĩa gì?
Đương lúc nàng trầm ngâm suy nghĩ làm sao để phá giải tử cục này, sau lưng chợt có một chuỗi tiếng bước chân vững vàng, nhẹ nhàng ung dung, từng bước đến gần nàng.
Quan Linh cứng đờ sống lưng không thể nhúc nhích, trong lúc nhất thời cảm thấy ngay cả thở thôi cũng trở nên thật khó khăn. Nàng gian nan nghiêng đầu, chuẩn bị đứng dậy quỳ xuống hành lễ, nhưng rồi lại thấy người đến khoác một chiếc áo cà sa đỏ, Phật châu sáng ngời trên tay suýt nữa khiến nàng chói mắt.
“Đại sư Thanh Nguyên?” Nàng thở phào một hơi, rồi lại lập tức trở nên cảnh giác.
Người đời ai cũng biết chủ trì chùa Phù Sơn, pháp sư Thanh Nguyên, ở tuổi thất thập cổ lai hy bỗng nhiên hiểu thấu Phật pháp, lĩnh ngộ được chân lý Lục giới, tam hồn đã đi theo Phật tổ về Tây thiên, để lại lục phách duy trì thân thể này. Ngài ấy có thể biết được sinh tử, đoạn được phúc họa, làm được tiên đoán, hoàn toàn là những chuyện tương lai chắc chắn sẽ xảy ra.
Kiếp trước nàng không tin quỷ thần, đã trâng tráo truy hỏi Thanh Nguyên dương thọ của nàng là bao nhiêu. Đại sư bảo rằng thiên cơ không thể tiết lộ, nàng lập tức bắt mười hòa thượng trong miếu để đe dọa. Cuối cùng, Thanh Nguyên không thể nhịn được nữa, xác nhận với nàng kiếp này cùng lắm nàng chỉ sống được đến hai mươi tuổi.
Quan Linh đương nhiên không tin, song vẫn vô cùng tức giận. Nàng sai người khắc hai chữ ứng thanh lên mặt mấy hòa thượng đó, rồi lại cho ăn một trận đòn, bấy giờ mới bằng lòng thả bọn họ về.
Chỉ là, không biết vì sao, về sau mấy hòa thượng kia toàn chết bất đắc kỳ tử, không một ai có kết cục tốt, nhưng việc này không phải do Quan Linh làm, song ác danh vẫn đè lên đầu nàng, đơn giản là do nàng là Thất Vương phi, ngay cả Đại Lý Tự Khanh cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
“Thí chủ và bần tăng vốn không quen biết, sao lại biết được pháp hiệu của bần tăng vậy?” Thanh Nguyên ngạc nhiên mỉm cười, râu bạc hơi giương lên, nếp nhăn trên mặt cũng mang theo ba phần giảo hoạt thông tuệ.
“Ta và đại sư có duyên.” Không thể xác nhận được lão già trước mặt này có thần thông quảng đại đúng như bá tánh đồn đãi hay không, Quan Linh không dám giảm lòng cảnh giác.
Thực ra nàng vẫn muốn hỏi, kiếp này vận mệnh của nàng sẽ ra sao?
“Vương phi nương nương, bần tăng đến đây là muốn nói với người Vương gia đã đến rồi, ngài ấy đang phẩm trà tại Phổ Độ viện.” Sau khi thông báo xong, Thanh Nguyên lập tức phẩy quạt lông, ưu nhã đi thẳng về phía trước.
Lục Châu khẽ nói nhỏ ở phía sau: “Đây mà là cao tăng đắc đạo gì chứ, trông chẳng có quy củ gì cả.”
“Nói năng cẩn thận.” Quan Linh liếc mắt nhìn nàng một cái, đoạn xỏ chân vào chiếc giày gấm hoa sen hai màu không quá vừa chân, chầm chậm bước ra khỏi đại điện. Toàn bộ những thứ trên người nàng đều là của Ninh Gia, ngay cả gương mặt này cũng giống Ninh Gia ba phần, được vẽ thành dáng vẻ nàng ấy.
Nếu đã đeo mặt nạ gặp hắn, có lẽ nàng sẽ không còn thấy sợ hãi nữa. Huống chi nàng cũng cảm thấy, dường như mấy trăm năm rồi mình chưa gặp được hắn.
Nàng đã quỳ đến tê dại tứ chi, đầu óc hỗn loạn, trong lòng lại càng tỉnh táo và tuyệt vọng hơn.
Chung quy ruột thịt vẫn khác.
Kiếp trước, khi thiên tử lần đầu đưa ra việc liên hôn, Ninh Gia cũng không muốn gả vào hoàng thất, nhưng nàng ấy không cần phải quỳ mấy canh giờ như thế này, ngoại tổ đã chấp nhận trì hoãn hôn sự hết lần này đến lần khác. Vì thế sau này mới xảy ra biến cố Quan Linh bệnh nặng và Ninh Gia bỏ trốn.
Vì sao khi chuyện rơi vào đầu nàng, rõ ràng cũng dùng cùng cách cầu xin như vậy, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh bị đưa vào hoàng cung sau mấy ngày nữa dù chỉ một chút?
“Ngoại tổ, Linh Nhi có một điều kiện.” Quan Linh không chống đối nữa, nàng thẳng eo, nâng mắt nhìn thềm ngọc rào hoa trên đỉnh đầu, cân nhắc lời nói: “Nếu đã nói với thiên tử rằng tỷ tỷ đang dưỡng bệnh tại chùa Phù Sơn, vậy Linh Nhi hẳn là nên gặp mặt Vương gia ở nơi đó mới phải.”
Vào hoàng cung, gặp thiên tử, gặp các vị nương nương tại lục cung, xuất đầu lộ diện bằng thân phận Ninh Gia, như vậy kiếp này của nàng nhất định sẽ lại giống như kiếp trước, cả đời đều ở dưới vực sâu, mong ngóng ân sủng của người khác.
“Được.”
Ngày bảy tháng bảy chính là ngày Thất tịch ở nhân gian. Hằng năm vào ngày này, chùa Phù Sơn thế nào cũng rất đông khách hành hương. Trong thành Trường An có lời đồn, chỉ cần đến miếu Quan m dâng hương thiện nam tín nữ vào ngày Thất tịch, vậy thì nhất định sẽ có thể tìm được một mối nhân duyên viên mãn.
Nhưng hôm nay, toàn bộ đường lên núi đều bị phong tỏa, từ trong ra ngoài chùa miếu đâu đâu cũng có trọng binh canh gác. Ngoại trừ các tăng lữ vốn ở nơi đây, cùng với một vài người quyền cao chức trọng, những người không liên quan khác hoàn toàn không thể lên núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan Linh ngồi quỳ ngay ngắn trên đệm hương bồ, trên người khoác cẩm y hoa phục sang trọng lộng lẫy, đỉnh đầu cài trâm kim điệp được ban tặng, giữa trán điểm một chút màu vàng nhạt, thùy tai hơi rũ xuống, mặt mày bị cố tình họa thành dáng vẻ của người khác.
Nghĩ đến việc sắp phải gặp người kia, nàng tức khắc cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng trong lòng. Hiện tại Thẩm Giới chẳng qua mới mười lăm tuổi, so với một người đã sống hai mươi năm ở kiếp trước như nàng mà nói, hắn cũng chỉ coi như một nhóc con vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Dù đã tự an ủi bản thân như vậy, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác của hắn ở kiếp trước, lòng bàn tay trắng nõn vẫn chợt chảy ra rất nhiều lớp mồ hôi mỏng.
Miếu đường tượng Phật thâm nghiêm và sạch sẽ, tĩnh lặng tựa như giữa đất trời chỉ còn lại một mình nàng.
Quan Linh như ngồi trên đống lửa, tinh thần ngày càng bất an.
Nếu sống lại lần nữa mà vẫn không thể thay đổi được vận rủi bi thảm ở kiếp trước, vậy phán quan cho nàng sống lại còn có ý nghĩa gì?
Đương lúc nàng trầm ngâm suy nghĩ làm sao để phá giải tử cục này, sau lưng chợt có một chuỗi tiếng bước chân vững vàng, nhẹ nhàng ung dung, từng bước đến gần nàng.
Quan Linh cứng đờ sống lưng không thể nhúc nhích, trong lúc nhất thời cảm thấy ngay cả thở thôi cũng trở nên thật khó khăn. Nàng gian nan nghiêng đầu, chuẩn bị đứng dậy quỳ xuống hành lễ, nhưng rồi lại thấy người đến khoác một chiếc áo cà sa đỏ, Phật châu sáng ngời trên tay suýt nữa khiến nàng chói mắt.
“Đại sư Thanh Nguyên?” Nàng thở phào một hơi, rồi lại lập tức trở nên cảnh giác.
Người đời ai cũng biết chủ trì chùa Phù Sơn, pháp sư Thanh Nguyên, ở tuổi thất thập cổ lai hy bỗng nhiên hiểu thấu Phật pháp, lĩnh ngộ được chân lý Lục giới, tam hồn đã đi theo Phật tổ về Tây thiên, để lại lục phách duy trì thân thể này. Ngài ấy có thể biết được sinh tử, đoạn được phúc họa, làm được tiên đoán, hoàn toàn là những chuyện tương lai chắc chắn sẽ xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước nàng không tin quỷ thần, đã trâng tráo truy hỏi Thanh Nguyên dương thọ của nàng là bao nhiêu. Đại sư bảo rằng thiên cơ không thể tiết lộ, nàng lập tức bắt mười hòa thượng trong miếu để đe dọa. Cuối cùng, Thanh Nguyên không thể nhịn được nữa, xác nhận với nàng kiếp này cùng lắm nàng chỉ sống được đến hai mươi tuổi.
Quan Linh đương nhiên không tin, song vẫn vô cùng tức giận. Nàng sai người khắc hai chữ ứng thanh lên mặt mấy hòa thượng đó, rồi lại cho ăn một trận đòn, bấy giờ mới bằng lòng thả bọn họ về.
Chỉ là, không biết vì sao, về sau mấy hòa thượng kia toàn chết bất đắc kỳ tử, không một ai có kết cục tốt, nhưng việc này không phải do Quan Linh làm, song ác danh vẫn đè lên đầu nàng, đơn giản là do nàng là Thất Vương phi, ngay cả Đại Lý Tự Khanh cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
“Thí chủ và bần tăng vốn không quen biết, sao lại biết được pháp hiệu của bần tăng vậy?” Thanh Nguyên ngạc nhiên mỉm cười, râu bạc hơi giương lên, nếp nhăn trên mặt cũng mang theo ba phần giảo hoạt thông tuệ.
“Ta và đại sư có duyên.” Không thể xác nhận được lão già trước mặt này có thần thông quảng đại đúng như bá tánh đồn đãi hay không, Quan Linh không dám giảm lòng cảnh giác.
Thực ra nàng vẫn muốn hỏi, kiếp này vận mệnh của nàng sẽ ra sao?
“Vương phi nương nương, bần tăng đến đây là muốn nói với người Vương gia đã đến rồi, ngài ấy đang phẩm trà tại Phổ Độ viện.” Sau khi thông báo xong, Thanh Nguyên lập tức phẩy quạt lông, ưu nhã đi thẳng về phía trước.
Lục Châu khẽ nói nhỏ ở phía sau: “Đây mà là cao tăng đắc đạo gì chứ, trông chẳng có quy củ gì cả.”
“Nói năng cẩn thận.” Quan Linh liếc mắt nhìn nàng một cái, đoạn xỏ chân vào chiếc giày gấm hoa sen hai màu không quá vừa chân, chầm chậm bước ra khỏi đại điện. Toàn bộ những thứ trên người nàng đều là của Ninh Gia, ngay cả gương mặt này cũng giống Ninh Gia ba phần, được vẽ thành dáng vẻ nàng ấy.
Nếu đã đeo mặt nạ gặp hắn, có lẽ nàng sẽ không còn thấy sợ hãi nữa. Huống chi nàng cũng cảm thấy, dường như mấy trăm năm rồi mình chưa gặp được hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro