Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Trả lại
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Lục Tiệm Chi vội vàng hết cả ngày, lại còn dầm mưa suốt đêm đi ra khỏi thành mời nữ đại phu, vừa đúng lúc đón A Thất về phủ Tướng quân, đến hừng đông ngày hôm nay mới có thể đến đây thăm hỏi bệnh tình của Quan Linh.
Hắn ta che ô đứng bên ngoài cửa, lên tiếng thúc giục nàng mở cửa, nghe thấy tiếng chén ngọc vỡ từ bên trong, thì ho khẽ một tiếng, nói giỡn: “Tiểu muội, đừng ném đồ linh tinh, mấy năm nay tiền tài của phủ Tướng quân khó khăn, ngươi còn làm loạn nữa là từ trên xuống dưới trong phủ đều phải đi ăn gió uống sương đấy.”
Động tác của Quan Linh chợt dừng lại, trên mặt hơi ngượng ngùng, nhưng Thẩm Giới nghe thấy vậy, mắt phượng tràn đầy ý xuân, cười như đang giễu cợt nàng: “Cảnh nhà nghèo khó.”
“Nói bậy, trong phủ có nhiều đồ cổ nổi tiếng như vậy, mấy tên người hầu chó má chọc ta tức giận, chẳng qua chỉ là ném đồ dạy dỗ gã mà thôi, sao mà ném đến mức nhà nghèo được?” Nàng tránh khỏi trói buộc của Thẩm Giới, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, nụ cười trên mặt người kia lúc này mới giảm bớt lại.
“Mấy đồ trong phòng ngươi là quý nhất rồi, nói là bảo vật trấn phủ cũng không quá đâu.” Lục Tiệm Chi hơi đau lòng nhắc nhở nàng.
“Sân của ta mọc đầy cỏ dại rồi, cây phong cao đến che cả mái nhà, có thể thấy ta cũng chẳng được chào đón ở đây lắm, vậy nên Tiệm Chi ca ca không cần phải dỗ dành ta đâu.”
Nàng cũng không tin mấy lời này, nhớ đến mấy năm ăn nhờ ở đậu đó, ngay cả về nhà mà cũng như là khách, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn mà lại bướng bỉnh.
“Kỳ quái vậy, từ nhỏ ngươi đã thích cỏ mọc um tùm, cảnh cây cao che trời, ta cố tình dặn dò bọn họ không cần cắt tỉa, giờ ngược lại khiến ngươi không vui.” Lục Tiệm Chi cười than, trong giọng nói mang theo an ủi: “Xem ra tiểu muội thật sự lớn rồi, những yêu thích khác thường lúc nhỏ cũng thay đổi rồi.”
“Thế mà ngươi vẫn nhớ rõ sao.” Quan Linh nghe lời này xong, trong lòng xúc động, nhớ lại chuyện cũ khi còn nhỏ thân thiết với nhau, lập tức nở nụ cười xinh đẹp, con ngươi sáng ngời rạng rỡ.
Thẩm Giới ngây người nhìn dáng vẻ hơi thẹn thùng giống như nữ nhân của nàng, trong lòng hơi gợn sóng, nhỏ giọng nói: “Thế mà cũng có lúc ngươi cười.” Hắn ngay lập tức nhận được một ánh mắt xem thường như trong dự đoán, thái độ của nàng đối với hắn thật sự là quá ác liệt.
Lục Tiệm Chi biết nàng không hề tức giận, thì giục nàng mở cửa, muốn gọi bọn người hầu đến đây thu dọn đống lộn xộn dưới đất, nữ đại phu cũng rất nhanh sẽ tới biệt viện này chữa thương giúp nàng.
Quan Linh trả lời vâng vâng, nói với Lục Tiệm Chi mình muốn thay quần áo, để nàng có khoảng trống dẫn Thẩm Giới ra ngoài bằng cửa sau của biệt viện.
Thẩm Giới không nói gì nữa, chỉ là kéo lại áo ngoài của nàng che qua vai trần của nàng, bối rối nhìn nàng một lúc sau đó quay người vội vàng rời đi.
Mưa gió vẫn chưa tạnh, Quan Linh nhìn bóng dáng mặc đồ tím kia biết mất trong màn mưa xám xịt, nhớ đến vết thương trên trán hắn, lòng hơi buồn bã, đáng nhẽ nàng nên đưa cho tiểu vương gia một cây dù giấy.
Thẩm Giới đội trời mưa về lại dịch quán, khi màn đêm buông xuống lập tức sốt cao không tỉnh, bệnh tới như núi đổ vậy, kéo dài tận mấy ngày. Đến khi khỏi hẳn rồi, trên đầu nhiều thêm một vệt xanh tím nổi bật.
Hoàng đế sai người truyền tin, bắt Thẩm Giới sớm ngày lên đường, đón hai vị thiên kim của Ninh phủ quay về Trường An.
Vào đêm trước khi lên đường, Lục Tiệm Chi lén lút hỏi Quan Linh xem nàng muốn làm Đại tiểu thư ở lại phủ Tướng quân hay là về Trường An làm biểu tiểu thư phủ Thừa tướng.
Quan Linh cũng nghiêm túc suy nghĩ, nếu ở lại Tây Cương, nàng sẽ không bao giờ liên quan đến Thẩm Giới nữa, ít nhất cũng là cả đời bình an yên ổn. Chờ thêm hai năm nữa nàng cập kê, phụ thân sẽ gả nàng cho Lục Tiệm Chi, sau đấy sẽ nhờ vậy mà giao toàn bộ phủ Tướng quân cho hắn ta.
Dường như chẳng có gì là không tốt cả, suốt đời này nàng sẽ trôi qua yên ổn vậy.
Có lẽ Lục Tiệm Chi có tình cảm thanh mai trúc mã với nàng, nhưng cũng có lẽ người trong lòng hắn ta thích thật ra là Ninh Gia, chỉ là thân phận cách xa, khác nhau một trời một vực, nên những tình cảm đó không thể thành được.
Chỉ là kiếp trước nghiệp chướng của nàng nặng nề, từng giết người, tay dính đầy máu tươi, bây giờ sao có thể yên tâm thoải mái mà gả cho hắn ta, coi như mình trong sạch không chút tội lỗi mà sống cạnh hắn ta cả đời chứ.
Lục tiểu tướng quân chính trực tao nhã như vậy hẳn sẽ xứng với một người nữ nhân dịu dàng tốt bụng hơn, gia thế không cần hiển hách nhưng tính tình chắc chắn phải tốt, trở thành một đôi tài gái sắc mà người đời ngưỡng mộ.
Ngay cả Thẩm Giới với Ninh Gia, cuộc liên hôn giữa hoàng tộc và nhà quan quân cũng có lợi cho việc ổn định thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân. Khắp bốn biển, năm châu còn ai có thể lay chuyển được địa vị của Thất vương gia nữa chứ. Khi đó, Ninh Gia làm Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, nàng ấy vốn có lòng cứu giúp muôn dân, rõ ràng là phúc của bá tánh.
Quan Linh nghĩ vậy, thì trả lời Lục Tiệm Chi, nàng vẫn đồng ý về lại Trường An.
Nàng nói, mình rất mong bản thân lớn nhanh một chút, sau đó gả cho Vệ hầu, giúp chồng dạy con, trải qua một cuộc đời bình yên.
Nàng không biết vì sao bản thân có thể trọng sinh, chỉ cảm thấy vận mệnh định sẵn trời cao cho mình một cơ hội, để trừ bỏ những tội nghiệp mà nàng đã mắc phải ở kiếp trước, trả lại tất cả những gì mà mình đã phá huỷ đảo lộn về cho mọi người.
Hắn ta che ô đứng bên ngoài cửa, lên tiếng thúc giục nàng mở cửa, nghe thấy tiếng chén ngọc vỡ từ bên trong, thì ho khẽ một tiếng, nói giỡn: “Tiểu muội, đừng ném đồ linh tinh, mấy năm nay tiền tài của phủ Tướng quân khó khăn, ngươi còn làm loạn nữa là từ trên xuống dưới trong phủ đều phải đi ăn gió uống sương đấy.”
Động tác của Quan Linh chợt dừng lại, trên mặt hơi ngượng ngùng, nhưng Thẩm Giới nghe thấy vậy, mắt phượng tràn đầy ý xuân, cười như đang giễu cợt nàng: “Cảnh nhà nghèo khó.”
“Nói bậy, trong phủ có nhiều đồ cổ nổi tiếng như vậy, mấy tên người hầu chó má chọc ta tức giận, chẳng qua chỉ là ném đồ dạy dỗ gã mà thôi, sao mà ném đến mức nhà nghèo được?” Nàng tránh khỏi trói buộc của Thẩm Giới, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, nụ cười trên mặt người kia lúc này mới giảm bớt lại.
“Mấy đồ trong phòng ngươi là quý nhất rồi, nói là bảo vật trấn phủ cũng không quá đâu.” Lục Tiệm Chi hơi đau lòng nhắc nhở nàng.
“Sân của ta mọc đầy cỏ dại rồi, cây phong cao đến che cả mái nhà, có thể thấy ta cũng chẳng được chào đón ở đây lắm, vậy nên Tiệm Chi ca ca không cần phải dỗ dành ta đâu.”
Nàng cũng không tin mấy lời này, nhớ đến mấy năm ăn nhờ ở đậu đó, ngay cả về nhà mà cũng như là khách, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn mà lại bướng bỉnh.
“Kỳ quái vậy, từ nhỏ ngươi đã thích cỏ mọc um tùm, cảnh cây cao che trời, ta cố tình dặn dò bọn họ không cần cắt tỉa, giờ ngược lại khiến ngươi không vui.” Lục Tiệm Chi cười than, trong giọng nói mang theo an ủi: “Xem ra tiểu muội thật sự lớn rồi, những yêu thích khác thường lúc nhỏ cũng thay đổi rồi.”
“Thế mà ngươi vẫn nhớ rõ sao.” Quan Linh nghe lời này xong, trong lòng xúc động, nhớ lại chuyện cũ khi còn nhỏ thân thiết với nhau, lập tức nở nụ cười xinh đẹp, con ngươi sáng ngời rạng rỡ.
Thẩm Giới ngây người nhìn dáng vẻ hơi thẹn thùng giống như nữ nhân của nàng, trong lòng hơi gợn sóng, nhỏ giọng nói: “Thế mà cũng có lúc ngươi cười.” Hắn ngay lập tức nhận được một ánh mắt xem thường như trong dự đoán, thái độ của nàng đối với hắn thật sự là quá ác liệt.
Lục Tiệm Chi biết nàng không hề tức giận, thì giục nàng mở cửa, muốn gọi bọn người hầu đến đây thu dọn đống lộn xộn dưới đất, nữ đại phu cũng rất nhanh sẽ tới biệt viện này chữa thương giúp nàng.
Quan Linh trả lời vâng vâng, nói với Lục Tiệm Chi mình muốn thay quần áo, để nàng có khoảng trống dẫn Thẩm Giới ra ngoài bằng cửa sau của biệt viện.
Thẩm Giới không nói gì nữa, chỉ là kéo lại áo ngoài của nàng che qua vai trần của nàng, bối rối nhìn nàng một lúc sau đó quay người vội vàng rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa gió vẫn chưa tạnh, Quan Linh nhìn bóng dáng mặc đồ tím kia biết mất trong màn mưa xám xịt, nhớ đến vết thương trên trán hắn, lòng hơi buồn bã, đáng nhẽ nàng nên đưa cho tiểu vương gia một cây dù giấy.
Thẩm Giới đội trời mưa về lại dịch quán, khi màn đêm buông xuống lập tức sốt cao không tỉnh, bệnh tới như núi đổ vậy, kéo dài tận mấy ngày. Đến khi khỏi hẳn rồi, trên đầu nhiều thêm một vệt xanh tím nổi bật.
Hoàng đế sai người truyền tin, bắt Thẩm Giới sớm ngày lên đường, đón hai vị thiên kim của Ninh phủ quay về Trường An.
Vào đêm trước khi lên đường, Lục Tiệm Chi lén lút hỏi Quan Linh xem nàng muốn làm Đại tiểu thư ở lại phủ Tướng quân hay là về Trường An làm biểu tiểu thư phủ Thừa tướng.
Quan Linh cũng nghiêm túc suy nghĩ, nếu ở lại Tây Cương, nàng sẽ không bao giờ liên quan đến Thẩm Giới nữa, ít nhất cũng là cả đời bình an yên ổn. Chờ thêm hai năm nữa nàng cập kê, phụ thân sẽ gả nàng cho Lục Tiệm Chi, sau đấy sẽ nhờ vậy mà giao toàn bộ phủ Tướng quân cho hắn ta.
Dường như chẳng có gì là không tốt cả, suốt đời này nàng sẽ trôi qua yên ổn vậy.
Có lẽ Lục Tiệm Chi có tình cảm thanh mai trúc mã với nàng, nhưng cũng có lẽ người trong lòng hắn ta thích thật ra là Ninh Gia, chỉ là thân phận cách xa, khác nhau một trời một vực, nên những tình cảm đó không thể thành được.
Chỉ là kiếp trước nghiệp chướng của nàng nặng nề, từng giết người, tay dính đầy máu tươi, bây giờ sao có thể yên tâm thoải mái mà gả cho hắn ta, coi như mình trong sạch không chút tội lỗi mà sống cạnh hắn ta cả đời chứ.
Lục tiểu tướng quân chính trực tao nhã như vậy hẳn sẽ xứng với một người nữ nhân dịu dàng tốt bụng hơn, gia thế không cần hiển hách nhưng tính tình chắc chắn phải tốt, trở thành một đôi tài gái sắc mà người đời ngưỡng mộ.
Ngay cả Thẩm Giới với Ninh Gia, cuộc liên hôn giữa hoàng tộc và nhà quan quân cũng có lợi cho việc ổn định thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân. Khắp bốn biển, năm châu còn ai có thể lay chuyển được địa vị của Thất vương gia nữa chứ. Khi đó, Ninh Gia làm Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, nàng ấy vốn có lòng cứu giúp muôn dân, rõ ràng là phúc của bá tánh.
Quan Linh nghĩ vậy, thì trả lời Lục Tiệm Chi, nàng vẫn đồng ý về lại Trường An.
Nàng nói, mình rất mong bản thân lớn nhanh một chút, sau đó gả cho Vệ hầu, giúp chồng dạy con, trải qua một cuộc đời bình yên.
Nàng không biết vì sao bản thân có thể trọng sinh, chỉ cảm thấy vận mệnh định sẵn trời cao cho mình một cơ hội, để trừ bỏ những tội nghiệp mà nàng đã mắc phải ở kiếp trước, trả lại tất cả những gì mà mình đã phá huỷ đảo lộn về cho mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro