Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Ức hiếp
Sơn Trung Thụ Môi
2024-07-24 06:14:27
Con ngươi của Quan Linh cứng đờ, nàng cụp mí mắt, ánh mắt hơi run rẩy nhìn hoa văn kim loan ngọc bích quý báu trên chuôi kiếm, đó là bảo kiếm Thanh Loan mà đương kim Thánh thượng ban cho Thất vương gia, trên đời chỉ có một thanh này, mà bây giờ nó đang vững vàng kề lên cổ nàng.
Bên tai Quan Linh vang lên tiếng ào ào, binh mã bắt đầu di chuyển, đao kiếm đan xen, nàng đứng ở chỗ cũ, không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ. Quan Linh vốn định đóng giả một người dân chạy nạn vô tội lưu lạc ở đầu đường, gác mặt mũi lại mà chủ động quỳ xuống dập đầu xin tha, nhưng mũi kiếm lại kề lên cổ nàng, ép sát từng tấc khiến nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Trong lòng nàng không khỏi tức giận mắng, Thẩm Giới đến cùng muốn làm gì?
Ngoài mặt cuối cùng cũng chịu thua, hai mắt nheo lại, hai hàng nước mắt lăn trên gò má hồng nhạt, hay tay giơ lên như tù binh, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, run run rẩy rẩy nói: “Đại nhân... đại nhân tha mạng...”
Ấu nữ mười ba tuổi bơ vơ lưu lạc đầu đường, lại chịu một đêm đông lạnh giá rét, sắc mặt trắng bệch, quần áo mỏng manh xộc xệch, mái tóc đen rối tung, trong đôi mắt như ánh sao rưng rưng nước mắt, bi thảm động lòng người như thế, tuyệt đối không phải là một tên thích khách.
Một vương công quý tộc ức hiếp một nữ lưu yếu đuối giữa ban ngày ban mặt, ngay cả Hắc Ưng ở bên cạnh cũng không nhìn tiếp nổi nữa, thay nàng lên tiếng cầu xin thương tình: “Công tử... có phải ngài nghĩ sai rồi hay không...”
Thẩm Giới cũng hoàn toàn không hề động lòng thương hương tiếc ngọc, ngón tay cầm kiếm hơi nhúc nhích, mũi kiếm kia lập tức đi dọc theo xương quai xanh trắng như sứ của Quan Linh hướng lên trên, cảm giác lạnh lẽo lướt qua gáy, cuối cùng lại chỉ thẳng về giữa cổ họng của nàng.
Quan Linh đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngực cũng nghẽn lại đau đớn, hai hàng nước mắt giả tạo trên mặt cũng ngừng rơi, lần đầu tiên dùng gương mặt thật gặp gỡ trong kiếp này, hắn muốn trực tiếp rút kiếm giết chết nàng sao?
Hóa ra khuôn mặt này của nàng, thực sự lớn lên không được ưa thích như vậy.
Người như hắn đây, vẫn cay nghiệt bạc tình y hệt kiếp trước.
Quan Linh nhắm mắt lại, đột nhiên hơi hối hận vì đã không đối tốt với những nạn dân trên đường, hối hận vì đã ra tay đánh hạ nhân của Ninh phủ bị thương. Nàng nghĩ rằng, nếu lần này sau khi chết lại xuống địa ngục, cho dù hóa thành cô hồn dã quỷ thì nàng cũng sẽ không xoắn xuýt về chuyện tại sao Thẩm Giới lại chết ở kiếp trước nữa. Nếu Mạnh Bà vẫn không chịu xóa bỏ ký ức của nàng, nàng sẽ tự mình nhảy vào sông Vong Xuyên, bén rễ đâm chồi, làm một nhành phù dung xanh quên hết chuyện cũ trước kia.
Sắc mặt của Quan Linh vàng như đất, tuyệt vọng chờ đợi rất lâu, da thịt trên cần cổ đã kề sát hàn kiếm, nhưng nỗi đau đớn kia lại chậm trễ không truyền đến như dự liệu.
Nàng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia của Thẩm Giới, con ngươi màu hổ phách không mang theo chút cảm xúc nào, đang nhìn thẳng vào mặt nàng một cách suồng sã.
Chuôi kiếm này vẫn chưa đâm thủng cổ họng của nàng, chỉ nhẹ nhàng vững vàng nâng cằm của Quan Linh lên, ép nàng phải ngẩng đầu, không thể không đối mắt với hắn.
Mặc dù thiếu nữ bị kiếm chỉ vào nhỏ tuổi và mảnh khảnh, da dẻ cũng không đoan trang, tóc mai như mây đen rối bời, một thân áo gai vải thô nhưng vẫn khó mà che đậy được dung nhan mỹ lệ, sắc nước hương trời này.
Thẩm Giới nhìn gương mặt xinh đẹp xa lạ này, bỗng nhiên nhớ đến hàng ngàn hàng vạn giấc mộng hỗn loạn mà hắn mơ thấy trong thời gian này. Từng cảnh tượng đứt quãng trong mơ đều như hoa trong gương, trăng trong nước, vừa giống như hiện thực lại giống như ảo ảnh, cốt truyện lại không hề theo trình tự.
Nhưng lại luôn xuất hiện một gương mặt như vậy, ngũ quan như bắt chước mà khắc lên, khí chất hoàn toàn không sai, chỉ có tuổi tác của người trong giấc mơ già hơn một chút, vẻ mặt xinh đẹp cũng diễm lệ hơn ba phần.
Trên con phố dài bị ngự lâm quân bao vây chặt chẽ, bảo kiếm Thanh Loan trong tay chỉ vào dung nhan thanh khiết như ngọc, trong sáng như hoa kia, thiếu niên mặt lạnh, mặc áo giáp màu bạc nhìn đôi mắt trong sáng lương thiện của thiếu nữ mà không nói lời nào.
Cảnh tượng này, hình như đã từng quen biết, dường như chỉ thay đổi tuổi tác, thay đổi nhân gian.
Năm đó, Thẩm Giới tiếp nhận lệnh của thiên tử đi chinh chiến ở Giang Nam, mất khoảng nửa năm mới dẹp yên nội loạn, ngàn dặm xa xôi thắng trận quay về triều. Lúc trở lại vương phủ đã là canh ba nửa đêm, ngay cả quân trang mà tiểu vương gia cũng chưa thay, sau khi về phủ, chuyện đầu tiên chính là đến tẩm điện ở nội viện nhìn trộm gương mặt ngủ say của Vương phi nương nương.
Trong mơ, hắn lặng lẽ vén rèm châu lên, trong tay nâng đèn nến chiếu sáng yếu ớt lên, yên lặng đi đến trước mỹ nhân tháp. Đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn trộm bóng dáng xinh đẹp bọc trong chăn gấm kia, sau đó mới nhẹ nhàng đặt trường kiếm trong tay trên tháp, nín thở tập trung, dùng ánh sáng nho nhỏ từ từ chiếu sáng gương mặt đang ngủ say của người nằm trên tháp.
Nàng nhắm mắt nằm ngủ, hơi thở nhẹ nhàng, tóc đen môi đỏ, gò má hai bên ửng hồng cực kỳ rung động lòng người. Ngón tay có vết chai mỏng của hắn dịu dàng xoa nhẹ giữa đôi lông mày thanh tú như dãy núi gấp khúc của nàng, cảm giác ấm áp mát lạnh lại mịn màng tinh tế khiến khóe môi hắn bất chợt gợi lên nụ cười.
Hắn dùng khăn gấm lau đi lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán nàng, tháo chiếc trâm ngọc trên tóc mà nàng quên tháo xuống, đặt lên bàn trang điểm, sau đó quay đầu lại đắp chăn lụa lên ngực nàng.
Sau khi Thẩm Giới hạ thấp mình làm những việc vặt vãnh của hạ nhân nha hoàn này cho nàng xong, hắn lập tức lùi về sau mấy bước, đứng lặng ở sau bình phong thêu đầy màu sắc ở phía xa mà ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, trong lòng cực kỳ mềm mại, sợ nàng bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp, cũng sợ nàng nhiễm phải hàn khí quấn quanh người hắn.
Cho đến khi ánh nến lập lòe cuối cùng dần dần tắt đi, màn cửa sổ màu ngọc lục bảo được ánh nắng ban mai nhuộm thành màu vàng nhạt, người mặc quân trang sương gió trong mơ mới lặng lẽ rời khỏi điện.
Lúc gương mặt của người trong giấc mộng mà hắn mơ thấy vào rất nhiều đêm chồng lên nữ tử Tây Cương xa lạ gặp giữa ban ngày ban mặt, bàn tay cầm trường kiếm của Thẩm Giới cuối cùng cũng buông lỏng một chút, mũi kiếm hơi lệch đi.
Chẳng qua, Thẩm Giới đang liều mạng đè nén cảm xúc phức tạp cuối cùng cũng dấy lên gợn sóng trong mắt. Từ trước đến nay, đôi mắt vốn trong suốt sáng rõ lại nổi lên cuồng phong mưa rào, hắn trầm giọng hỏi nàng: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Quan Linh lại bởi vì suy nghĩ ưu sầu, sợ hãi quá độ, thân thể lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ quá mức, trước mặt nàng tối sầm, trời đất quay cuồng, nàng đã quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ trực tiếp ngã xuống.
Thậm chí Thẩm Giới còn chưa kịp rút Thanh Loan về hoàn toàn, thân thể yếu đuối không chịu nổi của thiếu nữ đã bổ nhào về phía lưỡi kiếm, một vết máu đỏ tươi thấm từ trên ngực ra.
Rất đau.
Trước khi mất đi ý thức, Quan Linh đau lòng nghĩ rằng, thì ra kiếp này ngay cả mười bốn tuổi mà nàng cũng không sống đến được.
Nàng không tìm được Ninh Gia, cũng không kịp đến gặp Lục Tiệm Chi một lần, lại chết ở Tây Cương, chết ở trước phủ Tướng quân, chết dưới kiếm của người mà nàng từng luôn luôn nhung nhớ.
Bên tai Quan Linh vang lên tiếng ào ào, binh mã bắt đầu di chuyển, đao kiếm đan xen, nàng đứng ở chỗ cũ, không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ. Quan Linh vốn định đóng giả một người dân chạy nạn vô tội lưu lạc ở đầu đường, gác mặt mũi lại mà chủ động quỳ xuống dập đầu xin tha, nhưng mũi kiếm lại kề lên cổ nàng, ép sát từng tấc khiến nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Trong lòng nàng không khỏi tức giận mắng, Thẩm Giới đến cùng muốn làm gì?
Ngoài mặt cuối cùng cũng chịu thua, hai mắt nheo lại, hai hàng nước mắt lăn trên gò má hồng nhạt, hay tay giơ lên như tù binh, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, run run rẩy rẩy nói: “Đại nhân... đại nhân tha mạng...”
Ấu nữ mười ba tuổi bơ vơ lưu lạc đầu đường, lại chịu một đêm đông lạnh giá rét, sắc mặt trắng bệch, quần áo mỏng manh xộc xệch, mái tóc đen rối tung, trong đôi mắt như ánh sao rưng rưng nước mắt, bi thảm động lòng người như thế, tuyệt đối không phải là một tên thích khách.
Một vương công quý tộc ức hiếp một nữ lưu yếu đuối giữa ban ngày ban mặt, ngay cả Hắc Ưng ở bên cạnh cũng không nhìn tiếp nổi nữa, thay nàng lên tiếng cầu xin thương tình: “Công tử... có phải ngài nghĩ sai rồi hay không...”
Thẩm Giới cũng hoàn toàn không hề động lòng thương hương tiếc ngọc, ngón tay cầm kiếm hơi nhúc nhích, mũi kiếm kia lập tức đi dọc theo xương quai xanh trắng như sứ của Quan Linh hướng lên trên, cảm giác lạnh lẽo lướt qua gáy, cuối cùng lại chỉ thẳng về giữa cổ họng của nàng.
Quan Linh đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngực cũng nghẽn lại đau đớn, hai hàng nước mắt giả tạo trên mặt cũng ngừng rơi, lần đầu tiên dùng gương mặt thật gặp gỡ trong kiếp này, hắn muốn trực tiếp rút kiếm giết chết nàng sao?
Hóa ra khuôn mặt này của nàng, thực sự lớn lên không được ưa thích như vậy.
Người như hắn đây, vẫn cay nghiệt bạc tình y hệt kiếp trước.
Quan Linh nhắm mắt lại, đột nhiên hơi hối hận vì đã không đối tốt với những nạn dân trên đường, hối hận vì đã ra tay đánh hạ nhân của Ninh phủ bị thương. Nàng nghĩ rằng, nếu lần này sau khi chết lại xuống địa ngục, cho dù hóa thành cô hồn dã quỷ thì nàng cũng sẽ không xoắn xuýt về chuyện tại sao Thẩm Giới lại chết ở kiếp trước nữa. Nếu Mạnh Bà vẫn không chịu xóa bỏ ký ức của nàng, nàng sẽ tự mình nhảy vào sông Vong Xuyên, bén rễ đâm chồi, làm một nhành phù dung xanh quên hết chuyện cũ trước kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Quan Linh vàng như đất, tuyệt vọng chờ đợi rất lâu, da thịt trên cần cổ đã kề sát hàn kiếm, nhưng nỗi đau đớn kia lại chậm trễ không truyền đến như dự liệu.
Nàng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia của Thẩm Giới, con ngươi màu hổ phách không mang theo chút cảm xúc nào, đang nhìn thẳng vào mặt nàng một cách suồng sã.
Chuôi kiếm này vẫn chưa đâm thủng cổ họng của nàng, chỉ nhẹ nhàng vững vàng nâng cằm của Quan Linh lên, ép nàng phải ngẩng đầu, không thể không đối mắt với hắn.
Mặc dù thiếu nữ bị kiếm chỉ vào nhỏ tuổi và mảnh khảnh, da dẻ cũng không đoan trang, tóc mai như mây đen rối bời, một thân áo gai vải thô nhưng vẫn khó mà che đậy được dung nhan mỹ lệ, sắc nước hương trời này.
Thẩm Giới nhìn gương mặt xinh đẹp xa lạ này, bỗng nhiên nhớ đến hàng ngàn hàng vạn giấc mộng hỗn loạn mà hắn mơ thấy trong thời gian này. Từng cảnh tượng đứt quãng trong mơ đều như hoa trong gương, trăng trong nước, vừa giống như hiện thực lại giống như ảo ảnh, cốt truyện lại không hề theo trình tự.
Nhưng lại luôn xuất hiện một gương mặt như vậy, ngũ quan như bắt chước mà khắc lên, khí chất hoàn toàn không sai, chỉ có tuổi tác của người trong giấc mơ già hơn một chút, vẻ mặt xinh đẹp cũng diễm lệ hơn ba phần.
Trên con phố dài bị ngự lâm quân bao vây chặt chẽ, bảo kiếm Thanh Loan trong tay chỉ vào dung nhan thanh khiết như ngọc, trong sáng như hoa kia, thiếu niên mặt lạnh, mặc áo giáp màu bạc nhìn đôi mắt trong sáng lương thiện của thiếu nữ mà không nói lời nào.
Cảnh tượng này, hình như đã từng quen biết, dường như chỉ thay đổi tuổi tác, thay đổi nhân gian.
Năm đó, Thẩm Giới tiếp nhận lệnh của thiên tử đi chinh chiến ở Giang Nam, mất khoảng nửa năm mới dẹp yên nội loạn, ngàn dặm xa xôi thắng trận quay về triều. Lúc trở lại vương phủ đã là canh ba nửa đêm, ngay cả quân trang mà tiểu vương gia cũng chưa thay, sau khi về phủ, chuyện đầu tiên chính là đến tẩm điện ở nội viện nhìn trộm gương mặt ngủ say của Vương phi nương nương.
Trong mơ, hắn lặng lẽ vén rèm châu lên, trong tay nâng đèn nến chiếu sáng yếu ớt lên, yên lặng đi đến trước mỹ nhân tháp. Đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn trộm bóng dáng xinh đẹp bọc trong chăn gấm kia, sau đó mới nhẹ nhàng đặt trường kiếm trong tay trên tháp, nín thở tập trung, dùng ánh sáng nho nhỏ từ từ chiếu sáng gương mặt đang ngủ say của người nằm trên tháp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhắm mắt nằm ngủ, hơi thở nhẹ nhàng, tóc đen môi đỏ, gò má hai bên ửng hồng cực kỳ rung động lòng người. Ngón tay có vết chai mỏng của hắn dịu dàng xoa nhẹ giữa đôi lông mày thanh tú như dãy núi gấp khúc của nàng, cảm giác ấm áp mát lạnh lại mịn màng tinh tế khiến khóe môi hắn bất chợt gợi lên nụ cười.
Hắn dùng khăn gấm lau đi lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán nàng, tháo chiếc trâm ngọc trên tóc mà nàng quên tháo xuống, đặt lên bàn trang điểm, sau đó quay đầu lại đắp chăn lụa lên ngực nàng.
Sau khi Thẩm Giới hạ thấp mình làm những việc vặt vãnh của hạ nhân nha hoàn này cho nàng xong, hắn lập tức lùi về sau mấy bước, đứng lặng ở sau bình phong thêu đầy màu sắc ở phía xa mà ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, trong lòng cực kỳ mềm mại, sợ nàng bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp, cũng sợ nàng nhiễm phải hàn khí quấn quanh người hắn.
Cho đến khi ánh nến lập lòe cuối cùng dần dần tắt đi, màn cửa sổ màu ngọc lục bảo được ánh nắng ban mai nhuộm thành màu vàng nhạt, người mặc quân trang sương gió trong mơ mới lặng lẽ rời khỏi điện.
Lúc gương mặt của người trong giấc mộng mà hắn mơ thấy vào rất nhiều đêm chồng lên nữ tử Tây Cương xa lạ gặp giữa ban ngày ban mặt, bàn tay cầm trường kiếm của Thẩm Giới cuối cùng cũng buông lỏng một chút, mũi kiếm hơi lệch đi.
Chẳng qua, Thẩm Giới đang liều mạng đè nén cảm xúc phức tạp cuối cùng cũng dấy lên gợn sóng trong mắt. Từ trước đến nay, đôi mắt vốn trong suốt sáng rõ lại nổi lên cuồng phong mưa rào, hắn trầm giọng hỏi nàng: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Quan Linh lại bởi vì suy nghĩ ưu sầu, sợ hãi quá độ, thân thể lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ quá mức, trước mặt nàng tối sầm, trời đất quay cuồng, nàng đã quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ trực tiếp ngã xuống.
Thậm chí Thẩm Giới còn chưa kịp rút Thanh Loan về hoàn toàn, thân thể yếu đuối không chịu nổi của thiếu nữ đã bổ nhào về phía lưỡi kiếm, một vết máu đỏ tươi thấm từ trên ngực ra.
Rất đau.
Trước khi mất đi ý thức, Quan Linh đau lòng nghĩ rằng, thì ra kiếp này ngay cả mười bốn tuổi mà nàng cũng không sống đến được.
Nàng không tìm được Ninh Gia, cũng không kịp đến gặp Lục Tiệm Chi một lần, lại chết ở Tây Cương, chết ở trước phủ Tướng quân, chết dưới kiếm của người mà nàng từng luôn luôn nhung nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro