Dạo Ngự Hoa Viê...
2024-08-07 20:55:09
Sau cánh cửa cung nặng nề đã đi vào trong cung cấm.
Tường cung nguy nga trang nghiêm, mỗi cửa cung đều có cấm quân đóng giữ, ra vào đều phải có cung bài, vả lại mỗi tấm cung bài đều có chỗ đăng ký ra vào, là một nơi khó vào cũng khó ra.
Cơ Ngọc Lạc đi theo Hoắc Hiển tiến vào rất thuận lợi.
Tẩm điện của hoàng đế còn xa hơn nữa.
Trước Thuận An đế, tẩm điện của hoàng đế vẫn thiết lập ở Càn An cung cách Thái Hòa điện gần nhất, để tiện vào triều và xử lý chính vụ, nhưng Thuận An đế không học vấn không nghề nghiệp, phiền chán nhất chính là lên triều nghe các triều thần tấu bẩm, e sợ hạ triều còn bị bao vây chặn đường nên dứt khoát chuyển tẩm điện đến Trọng Hoa điện trong cửa Cửu Trọng cung.
Thâm cung sâu kín, hắn ta có thể ở bên trong sống mơ mơ màng màng.
Nói đến sống mơ mơ màng màng, trong này cũng có một phần công lao của Hoắc Hiển.
Thuận An đế trời sinh đã vô năng nhát gan nhưng sắc tâm vẫn luôn có, khi hắn ta còn là Kỳ vương vẫn có tà tâm nhưng không có gan tặc, bị hoàng hậu, cũng chính là Kỳ vương phi lúc đó theo dõi gắt gao, ngay cả một thông phòng cũng không dám có, tuy rằng sau này làm hoàng đế nhưng lá gan cũng không phải thoáng cái đã có thể nổi lên được.
Tất cả đều nhờ có Hoắc Hiển.
Gió bên tai thổi tới từng trận từng trận kích dậy tôn nghiêm đế vương tỉnh tỉnh mê mê của Thuận An đế khi đó, vì thế chậm rãi, ca múa mừng cảnh thái bình, mở rộng nạp cung phi mới có hậu cung ba ngàn như bây giờ.
Mà trong đám nữ tử này, không ít đều là mỹ nhân tuyệt sắc Hoắc Hiển tìm kiếm.
Cho nên hoàng đế thích Hoắc Hiển, hoàng hậu lại không thân thiện nổi, thái độ nhàn nhạt, vẻ mặt Phật hệ, khi Cơ Ngọc Lạc đến, nàng ta đang cắt tỉa cành mai mới hái, từng gốc từng gốc cắm nghiêng vào trong bình hoa sứ trắng, thấy phu thê mới cưới đến tạ ơn nhưng nàng ta cũng không nói thêm mấy câu chúc phúc.
Có thể thấy được không muốn gặp Hoắc Hiển đến nhường nào, nhưng lại đè nén phần chán ghét này bởi vậy càng lộ ra thờ ơ.
So với Hoàng hậu, Thuận An Đế thân thiết hơn nhiều, hắn ta đứng dậy nói: "Già An, mau tới đây! Trẫm muốn nhìn xem dạng người gì có thể khiến ngươi đến cầu xin trước mặt trẫm.”
Cơ Ngọc Lạc đứng ngay ngắn tùy ý để Thuận An đế đánh giá.
Chẳng bao lâu, Thuận An Đế chắp tay sau lưng liên tục gật đầu: "Trong trẻo, bộ dáng cũng có vài phần tương tự với Cơ ái khanh.”
Hoắc Hiển chắp tay: "Còn nhờ Hoàng thượng thành toàn.”
Thuận An Đế vui vẻ: “Có chuyện gì của ngươi mà trẫm không thành toàn đâu! Hôm nay ngươi tiến cung vừa vặn, những lão cổ hủ buổi triều sớm kia lại tìm việc cho trẫm làm, ngươi mau thay trẫm quyết định chủ ý đi!"
Hoắc Hiển liếc mắt nhìn Cơ Ngọc Lạc, Thuận An đế chế nhạo nói: "Yên tâm đi, người ở hậu cung trẫm rất tốt, hoàng hậu cũng đang không thú vị vừa lúc để tân phụ ngươi bầu bạn cùng giải sầu.”
Hoắc Hiển chậm rãi chỉnh lại cổ áo thay Cơ Ngọc Lạc, lại vuốt tóc mai nàng, nói: "Đừng chạy lung tung.”
Ngón tay hắn dính gió lạnh, rất lạnh.
Cơ Ngọc Lạc ngửa đầu đối diện với cặp mắt cười không tới đáy mắt kia, co quắp "Ừ" một tiếng.
Hoắc Hiển cùng Thuận An Đế vào thư phòng, Noãn Các nhất thời yên tĩnh lại. Hoàng hậu còn đang cắt cành mai, nửa ngày sau mới dừng tay nhìn qua, vẻ mặt mang một loại hờ hững mệt mỏi, dịu dàng nói: "Hôm nay thân thể của bổn cung có chút khó chịu, Hoắc phu nhân mới tới trong cung, chi bằng để cho cung nữ dẫn đi thưởng thức thủy tiên ở ngự hoa viên đi, vừa vặn chúng cũng mới nở.”
Đây rõ ràng là lười ứng phó với nàng.
Cơ Ngọc Lạc mừng rỡ, khom người lui ra đi về phía ngự hoa viên.
Tiểu cung nữ dẫn đường có chút tò mò đối với nàng, không nhịn được liên tiếp ngước mắt đánh giá. Chuyện Trấn phủ đại nhân ái mộ trưởng nữ Cơ gia đặc biệt cầu xin Hoàng thượng ban hôn ở Trọng Hoa điện không chỉ ngoài cung mưa gió khắp thành phố, cho dù trong cung cũng truyền đi ồn ào huyên náo, chỉ có điều mấy người vất vả suy nghĩ cũng không nghĩ ra đó là người thế nào.
Có lẽ là chưa từng tiến cung dự tiệc, vì thế đối với cái gì cũng tò mò.
Phải là dạng nữ tử gì mới có gan tình đầu ý hợp với Hoắc Trấn Phủ chứ, thật là thần nhân.
Nghĩ như vậy, trong ánh mắt tiểu cung nữ đều hàm chứa sùng bái.
Trọng Hoa điện đi đến ngự hoa viên không coi là xa, nhưng cũng không tính là gần, chỉ đi bộ đến khó tránh khỏi phải tốn chút thời gian, trên đường đi qua vài tòa cung điện phi tần, vì thế cũng có cung nữ đi qua đi lại, Cơ Ngọc Lạc im hơi lặng tiếng đánh giá tình hình hoàng cung, cũng khi nhìn thấy vài thái giám xếp thành một đội đi vào một góc không khỏi dừng chân.
Tiểu cung nữ theo tầm mắt của nàng nhìn qua, nói: "Đó là phòng trực cố ý dành ra cho chưởng ấn, cách Trọng Hoa điện gần một chút để hầu hạ Hoàng thượng.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn chằm chằm mái hiên: "Chưởng ấn... Triệu công công?”
Cung nữ nói: "Đúng vậy.”
Cơ Ngọc Lạc: "Triệu công công ngày thường đều nghỉ ở đây ư?”
Cung nữ đáp: "Hẳn là vậy, Triệu công công làm việc trước mặt Hoàng thượng, nô tỳ là người của Phượng Tê cung nên cũng không rõ hành tung của Triệu công công.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn quanh bốn phía, gian phòng trực này vừa vặn cách cửa cung một tầng, trước sau đều có cấm quân tuần tra, ngay cả bên ngoài phòng trực cũng có tiểu thái giám canh gác, nếu muốn lặng lẽ không tiếng động mà nhảy vào sẽ không dễ dàng.
Nhưng lần tới tiến cung không biết là khi nào, nàng cần phải lập tức nghĩ ra một biện pháp mới được.
Cơ Ngọc Lạc đi rất chậm, đang cau mày suy nghĩ, lúc này đường mòn bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng "loảng xoảng" khiến suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn, giương mắt nhìn qua chỉ thấy một cung nữ áo hồng quỳ trên mặt đất, cung nữ đứng trước mặt mặc áo tím, thân phận cao hơn một bậc.
Chỉ nghe cung nữ áo hồng liên tục dập đầu nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ cũng không phải cố ý, kính xin tỷ tỷ tha mạng!”
Tử y cung nữ lạnh mặt: "Cái trâm Như Ý này là Hoàng Thượng thưởng, ngày thường nương nương coi như bảo bối chỉ chờ tiệc sinh thần mang vào diện thánh, ngươi thì tốt rồi, đồ vật vua ban mà ngươi cũng dám làm hư hao, nếu ta không phạt ngươi, nương nương cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Cung nữ áo hồng sợ hãi khóc lên, lập tức bị nội thị kéo xuống. Mà cung nữ phía sau như đã thành thói quen, làm như không thấy cầm đồ đi qua.
Tường cung nguy nga trang nghiêm, mỗi cửa cung đều có cấm quân đóng giữ, ra vào đều phải có cung bài, vả lại mỗi tấm cung bài đều có chỗ đăng ký ra vào, là một nơi khó vào cũng khó ra.
Cơ Ngọc Lạc đi theo Hoắc Hiển tiến vào rất thuận lợi.
Tẩm điện của hoàng đế còn xa hơn nữa.
Trước Thuận An đế, tẩm điện của hoàng đế vẫn thiết lập ở Càn An cung cách Thái Hòa điện gần nhất, để tiện vào triều và xử lý chính vụ, nhưng Thuận An đế không học vấn không nghề nghiệp, phiền chán nhất chính là lên triều nghe các triều thần tấu bẩm, e sợ hạ triều còn bị bao vây chặn đường nên dứt khoát chuyển tẩm điện đến Trọng Hoa điện trong cửa Cửu Trọng cung.
Thâm cung sâu kín, hắn ta có thể ở bên trong sống mơ mơ màng màng.
Nói đến sống mơ mơ màng màng, trong này cũng có một phần công lao của Hoắc Hiển.
Thuận An đế trời sinh đã vô năng nhát gan nhưng sắc tâm vẫn luôn có, khi hắn ta còn là Kỳ vương vẫn có tà tâm nhưng không có gan tặc, bị hoàng hậu, cũng chính là Kỳ vương phi lúc đó theo dõi gắt gao, ngay cả một thông phòng cũng không dám có, tuy rằng sau này làm hoàng đế nhưng lá gan cũng không phải thoáng cái đã có thể nổi lên được.
Tất cả đều nhờ có Hoắc Hiển.
Gió bên tai thổi tới từng trận từng trận kích dậy tôn nghiêm đế vương tỉnh tỉnh mê mê của Thuận An đế khi đó, vì thế chậm rãi, ca múa mừng cảnh thái bình, mở rộng nạp cung phi mới có hậu cung ba ngàn như bây giờ.
Mà trong đám nữ tử này, không ít đều là mỹ nhân tuyệt sắc Hoắc Hiển tìm kiếm.
Cho nên hoàng đế thích Hoắc Hiển, hoàng hậu lại không thân thiện nổi, thái độ nhàn nhạt, vẻ mặt Phật hệ, khi Cơ Ngọc Lạc đến, nàng ta đang cắt tỉa cành mai mới hái, từng gốc từng gốc cắm nghiêng vào trong bình hoa sứ trắng, thấy phu thê mới cưới đến tạ ơn nhưng nàng ta cũng không nói thêm mấy câu chúc phúc.
Có thể thấy được không muốn gặp Hoắc Hiển đến nhường nào, nhưng lại đè nén phần chán ghét này bởi vậy càng lộ ra thờ ơ.
So với Hoàng hậu, Thuận An Đế thân thiết hơn nhiều, hắn ta đứng dậy nói: "Già An, mau tới đây! Trẫm muốn nhìn xem dạng người gì có thể khiến ngươi đến cầu xin trước mặt trẫm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Ngọc Lạc đứng ngay ngắn tùy ý để Thuận An đế đánh giá.
Chẳng bao lâu, Thuận An Đế chắp tay sau lưng liên tục gật đầu: "Trong trẻo, bộ dáng cũng có vài phần tương tự với Cơ ái khanh.”
Hoắc Hiển chắp tay: "Còn nhờ Hoàng thượng thành toàn.”
Thuận An Đế vui vẻ: “Có chuyện gì của ngươi mà trẫm không thành toàn đâu! Hôm nay ngươi tiến cung vừa vặn, những lão cổ hủ buổi triều sớm kia lại tìm việc cho trẫm làm, ngươi mau thay trẫm quyết định chủ ý đi!"
Hoắc Hiển liếc mắt nhìn Cơ Ngọc Lạc, Thuận An đế chế nhạo nói: "Yên tâm đi, người ở hậu cung trẫm rất tốt, hoàng hậu cũng đang không thú vị vừa lúc để tân phụ ngươi bầu bạn cùng giải sầu.”
Hoắc Hiển chậm rãi chỉnh lại cổ áo thay Cơ Ngọc Lạc, lại vuốt tóc mai nàng, nói: "Đừng chạy lung tung.”
Ngón tay hắn dính gió lạnh, rất lạnh.
Cơ Ngọc Lạc ngửa đầu đối diện với cặp mắt cười không tới đáy mắt kia, co quắp "Ừ" một tiếng.
Hoắc Hiển cùng Thuận An Đế vào thư phòng, Noãn Các nhất thời yên tĩnh lại. Hoàng hậu còn đang cắt cành mai, nửa ngày sau mới dừng tay nhìn qua, vẻ mặt mang một loại hờ hững mệt mỏi, dịu dàng nói: "Hôm nay thân thể của bổn cung có chút khó chịu, Hoắc phu nhân mới tới trong cung, chi bằng để cho cung nữ dẫn đi thưởng thức thủy tiên ở ngự hoa viên đi, vừa vặn chúng cũng mới nở.”
Đây rõ ràng là lười ứng phó với nàng.
Cơ Ngọc Lạc mừng rỡ, khom người lui ra đi về phía ngự hoa viên.
Tiểu cung nữ dẫn đường có chút tò mò đối với nàng, không nhịn được liên tiếp ngước mắt đánh giá. Chuyện Trấn phủ đại nhân ái mộ trưởng nữ Cơ gia đặc biệt cầu xin Hoàng thượng ban hôn ở Trọng Hoa điện không chỉ ngoài cung mưa gió khắp thành phố, cho dù trong cung cũng truyền đi ồn ào huyên náo, chỉ có điều mấy người vất vả suy nghĩ cũng không nghĩ ra đó là người thế nào.
Có lẽ là chưa từng tiến cung dự tiệc, vì thế đối với cái gì cũng tò mò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải là dạng nữ tử gì mới có gan tình đầu ý hợp với Hoắc Trấn Phủ chứ, thật là thần nhân.
Nghĩ như vậy, trong ánh mắt tiểu cung nữ đều hàm chứa sùng bái.
Trọng Hoa điện đi đến ngự hoa viên không coi là xa, nhưng cũng không tính là gần, chỉ đi bộ đến khó tránh khỏi phải tốn chút thời gian, trên đường đi qua vài tòa cung điện phi tần, vì thế cũng có cung nữ đi qua đi lại, Cơ Ngọc Lạc im hơi lặng tiếng đánh giá tình hình hoàng cung, cũng khi nhìn thấy vài thái giám xếp thành một đội đi vào một góc không khỏi dừng chân.
Tiểu cung nữ theo tầm mắt của nàng nhìn qua, nói: "Đó là phòng trực cố ý dành ra cho chưởng ấn, cách Trọng Hoa điện gần một chút để hầu hạ Hoàng thượng.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn chằm chằm mái hiên: "Chưởng ấn... Triệu công công?”
Cung nữ nói: "Đúng vậy.”
Cơ Ngọc Lạc: "Triệu công công ngày thường đều nghỉ ở đây ư?”
Cung nữ đáp: "Hẳn là vậy, Triệu công công làm việc trước mặt Hoàng thượng, nô tỳ là người của Phượng Tê cung nên cũng không rõ hành tung của Triệu công công.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn quanh bốn phía, gian phòng trực này vừa vặn cách cửa cung một tầng, trước sau đều có cấm quân tuần tra, ngay cả bên ngoài phòng trực cũng có tiểu thái giám canh gác, nếu muốn lặng lẽ không tiếng động mà nhảy vào sẽ không dễ dàng.
Nhưng lần tới tiến cung không biết là khi nào, nàng cần phải lập tức nghĩ ra một biện pháp mới được.
Cơ Ngọc Lạc đi rất chậm, đang cau mày suy nghĩ, lúc này đường mòn bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng "loảng xoảng" khiến suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn, giương mắt nhìn qua chỉ thấy một cung nữ áo hồng quỳ trên mặt đất, cung nữ đứng trước mặt mặc áo tím, thân phận cao hơn một bậc.
Chỉ nghe cung nữ áo hồng liên tục dập đầu nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ cũng không phải cố ý, kính xin tỷ tỷ tha mạng!”
Tử y cung nữ lạnh mặt: "Cái trâm Như Ý này là Hoàng Thượng thưởng, ngày thường nương nương coi như bảo bối chỉ chờ tiệc sinh thần mang vào diện thánh, ngươi thì tốt rồi, đồ vật vua ban mà ngươi cũng dám làm hư hao, nếu ta không phạt ngươi, nương nương cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Cung nữ áo hồng sợ hãi khóc lên, lập tức bị nội thị kéo xuống. Mà cung nữ phía sau như đã thành thói quen, làm như không thấy cầm đồ đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro