Thịnh Di Nương
2024-08-07 20:55:09
Hoắc Hiển này...
Hôm qua khi thành thân nghe được những lời nịnh nọt a dua nịnh hót kia, Cơ Ngọc Lạc không quá để ý, nhưng khi đó nàng quả thật nghe ra tâm tình Hoắc Hiển rất tốt, có lẽ người này thích nghe nịnh hót thật.
Nghĩ đến đây, cửa phòng bị đẩy ra "Két" một tiếng.
Cơ Ngọc Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn qua, người đi ra cũng không phải Hoắc Hiển mà là một nữ tử, một nữ tử dáng người tương đối nổi bật, trên một thân váy dài màu xanh nước biển khoác một chiếc áo khoác màu tuyết, tôn lên cả người nàng quyến rũ mà không tầm thường, yên tĩnh nhàn nhã, nhìn thấy Cơ Ngọc Lạc cũng chỉ thoáng kinh ngạc nhướng mày, sau đó thong dong đi tới thoáng hành lễ nói: "Sáng nay vốn muốn đi thỉnh an phu nhân nhưng nghe nói phu nhân phải vào cung tạ ơn, còn phải để ngày khác thỉnh an, không ngờ lại gặp được ở đây.”
Đây không phải di nương bình thường, ít nhất khác với các di nương khác trong phủ.
Nàng ta chưa nói rõ thân phận nhưng Cơ Ngọc Lạc gần như lập tức nhớ tới có một nhân vật số một kiểu này… Thịnh Lan Tâm, nghe đồn là thiếp thất được sủng ái nhất Hoắc phủ.
Đại khái vị Thịnh di nương này đã đi theo Hoắc Hiển ba năm, mà ba năm trước, nàng ta vẫn chỉ là một nhạc nương trong cung.
Theo Triêu Lộ hỏi thăm, Thịnh Lan Tâm sở dĩ có thể ở trước mặt Hoắc Hiển thịnh sủng không suy chủ yếu là bởi vì nàng ta có ân cứu mạng với Hoắc Hiển. Ba năm trước, trong một bữa tiệc tiếp đãi sứ thần xảy ra biến cố lớn, sứ thần hành thích, Hoắc Hiển hộ giá suýt nữa mất mạng, là lúc ấy nhạc nương Thịnh Lan Tâm vì hắn cản một kiếm,cứu Hoắc Hiển, lại vì thế suýt nữa mất mạng.
Sau đó Hoắc Hiển đã cầu xin Thịnh Lan Tâm từ Thừa Hòa đế, Thừa Hòa đế đã đồng ý.
Sau đó nữa, trong phủ người đến người đi, chỉ có Thịnh Lan Tâm có thể nói chuyện ở trước mặt Hoắc Hiển, vả lại hôm qua ma ma nói nếu không được cho phép di nương ở Tây viện không thể bước vào Đông viện, nhưng Thịnh Lan Tâm hiển nhiên là ngoài ý muốn.
Cơ Ngọc Lạc giả vờ không biết, cười hỏi: "Vị này là…”
Nam Nguyệt vò đầu, thường ngày không cảm thấy xấu hổ, hôm nay thiếp thất chính thất chạm mặt, hắn ta lại sinh ra mấy phần không được tự nhiên, ngượng ngùng cười nói: "Phu nhân, vị này là Thịnh di nương.”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Thì ra là Thịnh di nương, hôm nay không khéo, đang phải vào cung diện thánh, hôm khác rảnh rỗi kính mời Thịnh di nương đến.”
Thịnh Lan Tâm cười với nàng, trong mắt không có thù địch nhưng cũng không thể nói là thân cận, chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu: "Không dám chậm trễ phu nhân cùng chủ quân xuất hành, Lan Tâm cáo lui.”
Đợi Thịnh Lan Tâm đi rồi, Hoắc Hiển cũng từ trong phòng đi ra.
Cơ Ngọc Lạc theo bản năng liếc nhìn trang phục của hắn, không ngờ lại không loạn.
Sau khi lên xe ngựa, Hoắc Hiển không đề cập đến chuyện hôm qua, hắn chỉ nhấp nửa chén trà đã đặt chén trà xuống nói: "Lúc diện thánh nếu không biết nói cái gì thì không cần mở miệng, nếu Hoàng thượng có hỏi, ta nói cái gì ngươi cứ nghe cái đó, không nên nói thì đừng nói, hiểu không?"
Cơ Ngọc Lạc gật đầu, mở hộp thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra lấy bánh ngọt ra đẩy tới trước mặt Hoắc Hiển, nắm chặt khăn gấm, giọng khiếp đảm nói: "Hôm qua điều phu quân nói ta đã biết, xuất giá tòng phu, tất nhiên phu quân nói cái gì ta sẽ nghe theo cái đó, sẽ không gây thêm phiền phức cho phu quân, nếu như có chỗ nào làm không đúng, kính xin phu quân chỉ điểm cho.”
Hoắc Hiển "Ừ" một tiếng, thuận tiện liếc nàng một cái thầm nghĩ coi như nghe lời.
Chỉ có điều hắn không đụng vào bữa sáng này, quanh năm mũi đao liếm máu, đồ của người ngoài đưa tới hắn dễ dàng dưỡng thành thói quen không động đến, mà Cơ Ngọc Lạc cũng không thúc giục, chẳng qua nàng cũng chỉ là làm bộ mà thôi.
Chỉ khi tới Phụng Thiên môn, nàng mới biết đêm qua Hoắc Hiển nói "phối hợp" là có ý gì.
Hoắc Hiển tân hôn, theo luật trong triều sẽ cho hắn nghỉ ba ngày, cho nên hôm nay hắn không cần vào triều, nhưng hắn không vào triều người bên ngoài cũng phải lên triều mà, hắn lại chạy xe ngựa tới Phụng Thiên Môn chặn con đường lên triều kia, còn muốn ở trước mắt bao người tự mình vén rèm đỡ nàng xuống xe.
“…”
Cơ Ngọc Lạc đưa tay cho hắn, khóe mắt đã quét đến các đại thần mặc triều phục dừng chân quan sát ở xung quanh.
Trong đó, hình như còn có Cơ Sùng Vọng.
Cơ Ngọc Lạc liếc nhanh một cái, mặt Cơ Sùng Vọng quả nhiên đã tái xanh:
Hoắc Hiển đứng tại chỗ, trong mắt hàm chứa nhu tình, khóe môi mang theo nụ cười đang đưa tay vỗ đi nước tuyết rơi xuống trên người Cơ Ngọc Lạc, góc cạnh sắc bén xưa nay giống như đều giấu vào trong ánh mặt trời ít ỏi này, làm cho triều thần qua lại không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
Hoắc Hiển đè nén giọng nói, nói: "Cười.”
Cơ Ngọc Lạc theo lời cong cong khóe miệng.
Ngày thường nàng rất ít cười, hoặc có thể nói là "Cơ Ngọc Dao" rất ít cười, cho dù là cười cũng chỉ nhàn nhạt cong hai bên khóe môi giống như tiểu thư khuê các tâm sự nặng nề, nhưng nàng vừa mới lộ chút ý cười như vậy, hai bên cánh tay đã bị bóp mạnh, nàng suýt nữa co rút khóe miệng đành phải lộ ra một nụ cười tươi đẹp đường hoàng, khiến cho người khác phẩm ra đường mật trong tân hôn.
Quả thực rất khắng khít!
Triều thần kết bạn mà đi, nói không nhìn nhưng mỗi người đều không nhịn được liếc qua, vì thế nói thầm:
Không phải nói Hoắc Hiển cố ý cưới trưởng nữ Cơ gia để đối phó với Cơ Sùng Vọng sao? Thấy thế nào cũng giống thật thế?”
“Ta thấy Cơ đại tiểu thư cũng có vài phần tình cảm đối với Hoắc Hiển, chắc là đã sớm ngấm ngầm tư thông rồi!”
"Nữ nhi ruột thịt, ngươi nói làm sao Cơ Sùng Vọng có thể không biết việc này được chứ? Dẫu sao thì ta cũng không tin, có ít người đạo mạo như thế nhưng thật ra miệng và lòng không đồng nhất, nói thanh chính hiền minh lại còn tìm đường khác cho chính mình, người như thế làm sao có thể đánh đồng với Hứa thái phó được!"
“Đám học sinh Quốc Tử Giám đó, mấy ngày nay cũng rất xao động…”
Cơ Sùng Vọng ở phía sau nghe thế sắc mặt từ đỏ chuyển xanh, lại từ xanh chuyển đỏ, khi chuyển mắt, Hoắc Hiển đã đỡ Cơ Ngọc Lạc đi xa.
Hôm qua khi thành thân nghe được những lời nịnh nọt a dua nịnh hót kia, Cơ Ngọc Lạc không quá để ý, nhưng khi đó nàng quả thật nghe ra tâm tình Hoắc Hiển rất tốt, có lẽ người này thích nghe nịnh hót thật.
Nghĩ đến đây, cửa phòng bị đẩy ra "Két" một tiếng.
Cơ Ngọc Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn qua, người đi ra cũng không phải Hoắc Hiển mà là một nữ tử, một nữ tử dáng người tương đối nổi bật, trên một thân váy dài màu xanh nước biển khoác một chiếc áo khoác màu tuyết, tôn lên cả người nàng quyến rũ mà không tầm thường, yên tĩnh nhàn nhã, nhìn thấy Cơ Ngọc Lạc cũng chỉ thoáng kinh ngạc nhướng mày, sau đó thong dong đi tới thoáng hành lễ nói: "Sáng nay vốn muốn đi thỉnh an phu nhân nhưng nghe nói phu nhân phải vào cung tạ ơn, còn phải để ngày khác thỉnh an, không ngờ lại gặp được ở đây.”
Đây không phải di nương bình thường, ít nhất khác với các di nương khác trong phủ.
Nàng ta chưa nói rõ thân phận nhưng Cơ Ngọc Lạc gần như lập tức nhớ tới có một nhân vật số một kiểu này… Thịnh Lan Tâm, nghe đồn là thiếp thất được sủng ái nhất Hoắc phủ.
Đại khái vị Thịnh di nương này đã đi theo Hoắc Hiển ba năm, mà ba năm trước, nàng ta vẫn chỉ là một nhạc nương trong cung.
Theo Triêu Lộ hỏi thăm, Thịnh Lan Tâm sở dĩ có thể ở trước mặt Hoắc Hiển thịnh sủng không suy chủ yếu là bởi vì nàng ta có ân cứu mạng với Hoắc Hiển. Ba năm trước, trong một bữa tiệc tiếp đãi sứ thần xảy ra biến cố lớn, sứ thần hành thích, Hoắc Hiển hộ giá suýt nữa mất mạng, là lúc ấy nhạc nương Thịnh Lan Tâm vì hắn cản một kiếm,cứu Hoắc Hiển, lại vì thế suýt nữa mất mạng.
Sau đó Hoắc Hiển đã cầu xin Thịnh Lan Tâm từ Thừa Hòa đế, Thừa Hòa đế đã đồng ý.
Sau đó nữa, trong phủ người đến người đi, chỉ có Thịnh Lan Tâm có thể nói chuyện ở trước mặt Hoắc Hiển, vả lại hôm qua ma ma nói nếu không được cho phép di nương ở Tây viện không thể bước vào Đông viện, nhưng Thịnh Lan Tâm hiển nhiên là ngoài ý muốn.
Cơ Ngọc Lạc giả vờ không biết, cười hỏi: "Vị này là…”
Nam Nguyệt vò đầu, thường ngày không cảm thấy xấu hổ, hôm nay thiếp thất chính thất chạm mặt, hắn ta lại sinh ra mấy phần không được tự nhiên, ngượng ngùng cười nói: "Phu nhân, vị này là Thịnh di nương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Ngọc Lạc nói: "Thì ra là Thịnh di nương, hôm nay không khéo, đang phải vào cung diện thánh, hôm khác rảnh rỗi kính mời Thịnh di nương đến.”
Thịnh Lan Tâm cười với nàng, trong mắt không có thù địch nhưng cũng không thể nói là thân cận, chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu: "Không dám chậm trễ phu nhân cùng chủ quân xuất hành, Lan Tâm cáo lui.”
Đợi Thịnh Lan Tâm đi rồi, Hoắc Hiển cũng từ trong phòng đi ra.
Cơ Ngọc Lạc theo bản năng liếc nhìn trang phục của hắn, không ngờ lại không loạn.
Sau khi lên xe ngựa, Hoắc Hiển không đề cập đến chuyện hôm qua, hắn chỉ nhấp nửa chén trà đã đặt chén trà xuống nói: "Lúc diện thánh nếu không biết nói cái gì thì không cần mở miệng, nếu Hoàng thượng có hỏi, ta nói cái gì ngươi cứ nghe cái đó, không nên nói thì đừng nói, hiểu không?"
Cơ Ngọc Lạc gật đầu, mở hộp thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra lấy bánh ngọt ra đẩy tới trước mặt Hoắc Hiển, nắm chặt khăn gấm, giọng khiếp đảm nói: "Hôm qua điều phu quân nói ta đã biết, xuất giá tòng phu, tất nhiên phu quân nói cái gì ta sẽ nghe theo cái đó, sẽ không gây thêm phiền phức cho phu quân, nếu như có chỗ nào làm không đúng, kính xin phu quân chỉ điểm cho.”
Hoắc Hiển "Ừ" một tiếng, thuận tiện liếc nàng một cái thầm nghĩ coi như nghe lời.
Chỉ có điều hắn không đụng vào bữa sáng này, quanh năm mũi đao liếm máu, đồ của người ngoài đưa tới hắn dễ dàng dưỡng thành thói quen không động đến, mà Cơ Ngọc Lạc cũng không thúc giục, chẳng qua nàng cũng chỉ là làm bộ mà thôi.
Chỉ khi tới Phụng Thiên môn, nàng mới biết đêm qua Hoắc Hiển nói "phối hợp" là có ý gì.
Hoắc Hiển tân hôn, theo luật trong triều sẽ cho hắn nghỉ ba ngày, cho nên hôm nay hắn không cần vào triều, nhưng hắn không vào triều người bên ngoài cũng phải lên triều mà, hắn lại chạy xe ngựa tới Phụng Thiên Môn chặn con đường lên triều kia, còn muốn ở trước mắt bao người tự mình vén rèm đỡ nàng xuống xe.
“…”
Cơ Ngọc Lạc đưa tay cho hắn, khóe mắt đã quét đến các đại thần mặc triều phục dừng chân quan sát ở xung quanh.
Trong đó, hình như còn có Cơ Sùng Vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Ngọc Lạc liếc nhanh một cái, mặt Cơ Sùng Vọng quả nhiên đã tái xanh:
Hoắc Hiển đứng tại chỗ, trong mắt hàm chứa nhu tình, khóe môi mang theo nụ cười đang đưa tay vỗ đi nước tuyết rơi xuống trên người Cơ Ngọc Lạc, góc cạnh sắc bén xưa nay giống như đều giấu vào trong ánh mặt trời ít ỏi này, làm cho triều thần qua lại không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
Hoắc Hiển đè nén giọng nói, nói: "Cười.”
Cơ Ngọc Lạc theo lời cong cong khóe miệng.
Ngày thường nàng rất ít cười, hoặc có thể nói là "Cơ Ngọc Dao" rất ít cười, cho dù là cười cũng chỉ nhàn nhạt cong hai bên khóe môi giống như tiểu thư khuê các tâm sự nặng nề, nhưng nàng vừa mới lộ chút ý cười như vậy, hai bên cánh tay đã bị bóp mạnh, nàng suýt nữa co rút khóe miệng đành phải lộ ra một nụ cười tươi đẹp đường hoàng, khiến cho người khác phẩm ra đường mật trong tân hôn.
Quả thực rất khắng khít!
Triều thần kết bạn mà đi, nói không nhìn nhưng mỗi người đều không nhịn được liếc qua, vì thế nói thầm:
Không phải nói Hoắc Hiển cố ý cưới trưởng nữ Cơ gia để đối phó với Cơ Sùng Vọng sao? Thấy thế nào cũng giống thật thế?”
“Ta thấy Cơ đại tiểu thư cũng có vài phần tình cảm đối với Hoắc Hiển, chắc là đã sớm ngấm ngầm tư thông rồi!”
"Nữ nhi ruột thịt, ngươi nói làm sao Cơ Sùng Vọng có thể không biết việc này được chứ? Dẫu sao thì ta cũng không tin, có ít người đạo mạo như thế nhưng thật ra miệng và lòng không đồng nhất, nói thanh chính hiền minh lại còn tìm đường khác cho chính mình, người như thế làm sao có thể đánh đồng với Hứa thái phó được!"
“Đám học sinh Quốc Tử Giám đó, mấy ngày nay cũng rất xao động…”
Cơ Sùng Vọng ở phía sau nghe thế sắc mặt từ đỏ chuyển xanh, lại từ xanh chuyển đỏ, khi chuyển mắt, Hoắc Hiển đã đỡ Cơ Ngọc Lạc đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro