Cùng Tiến Cung
2024-08-07 20:55:09
"Đã thẩm tra qua thích khách sa lưới ban ngày, đều là chút ít cá nhỏ tôm nhỏ không đáng nhắc đến, chỉ sợ cũng là làm đá dò đường cho người khác, đoán được hôm nay Cẩm Y vệ mai phục nên cá lớn sau lưng lại nhẫn nại, chủ tử tính toán xử trí những người này như thế nào?"
Ly Dương nhìn về phía người ngồi ở góc bàn hỏi.
Hoắc Hiển mới tắm rửa xong cởi bộ hỉ phục đỏ thẫm xuống, một thân trường sam màu chàm làm cho hắn rất lười nhác, hắn đỡ sau gáy xoay cổ, nói: "Lột lớp da ném ra ngoài, thi thể đã chất thành núi ở bãi tha ma, chúng ta cũng đừng làm cho huynh đệ ở bãi tha ma ngột ngạt nữa.”
Ly Dương đáp lại một tiếng, lông mày lại nhíu chặt.
Tay Hoắc Hiển dính quá nhiều chuyện dơ bẩn, thanh danh hỗn độn, kẻ thù nhiều đến mức có thể đi vòng quanh kinh đô một vòng, thậm chí có treo thưởng số tiền lớn để lấy đầu Hoắc Hiển, kẻ dùng loại ám sát này nhiều không đếm xuể, ám vệ trong phủ cũng đã thấy tê dại, có lúc thậm chí cũng lười bắt, dù sao bắt tên này còn có thể có người kế tiếp.
Hôm nay đón dâu quả thực là thời cơ hành thích tốt nhất, Cẩm Y Vệ dự đoán sẽ có mai phục cho nên đã bố trí khống chế xung quanh trước, nhưng cũng không thật sự muốn lấy tân nương làm mồi nhử, Ly Dương và Cơ Ngọc Lạc nói Hoắc Hiển bị công sự cản trở chính là lời nói thật, nếu không lúc ấy trong đấu đá hỗn loạn cũng sẽ không phí sức bảo vệ tân nương tử như thế.
Chỉ là…
Ly Dương nhớ lại tình cảnh khi đó, cân nhắc nói: "Ban ngày đánh nhau, hình như có người ra tay tương trợ, thuộc hạ vô năng nên không thăm dò rõ người tới là ai.”
Động tác ấn xoay cổ của Hoắc Hiển dừng lại một lát, cầm khăn lau tay hỏi một chuyện khác: "Vụ án Vân Dương kia có tiến triển gì không?"
Ly Dương nói: "Đã cử người đến Vân Dương tra xét, nhưng vụ án cũ năm xưa không dễ lật lại, loại hành vi ám sát quan viên nha môn này phần lớn là có án oan gì đó nên người bị hại đến trả thù, chỉ cố điều tri phủ Vương Khiêm lúc đó tại nhiệm hơn mười năm, qua tay nhiều vụ án, điều tra từng vụ cần có thời gian.”
Hoắc Hiển gật đầu cũng không thúc giục, chỉ ném khăn lau tay lên ống bút, vừa vặn dựng lên trên cây trâm bạc sương tuyết kia, lúc này Nam Nguyệt mang theo lang trung tới.
Hoắc Hiển nhướng mắt nhìn sang, nói: "Thế nào rồi?”
Lang trung là phủ y của quý phủ, cung kính hành lễ chỉ nói: "Thân thể phu nhân cũng không tốt như thoạt nhìn, mạch tượng suy yếu, hơn nữa ban ngày xóc nảy một phen đã đến cực hạn, vừa rồi hẳn là bị kinh hãi quá độ, trong khoảng thời gian ngắn khí huyết công tâm mới mê man ngất đi, ngược lại cũng không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Hoắc Hiển dừng một chút: "Bị kinh hãi?”
Lang trung cũng dừng lại theo, cân nhắc gật đầu.
Hoắc Hiển nhất thời không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng phất phất tay bảo người lui ra, xem ra muốn ngủ ở thư phòng.
Vì thế Nam Nguyệt cùng lang trung và Ly Dương lui ra.
Nam Nguyệt quay đầu lại liếc cửa phòng đóng chặt, một tay khoác lên vai Ly Dương chậc chậc nói: "Chuyện đêm tân hôn dọa thê tử ngất xỉu này, nếu truyền ra ngoài không chừng lại sắp có thêm ác danh gì nữa, hơn nữa lúc chủ tử cầu Hoàng thượng ban hôn đã nói tình thâm ý thiết không phải người ta không cưới, diễn trò không thể diễn trọn bộ sao.”
Ly Dương nở nụ cười: "Nếu hắn thật sự diễn cũng sẽ không cho người khác cơ hội để bày bố.”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, nội viện đã bận rộn, Cơ Ngọc Lạc mở mắt nhìn chằm chằm màn đỏ thẫm trên đỉnh đầu phản ứng một hồi mới thức dậy, hai chân rơi xuống đất đã giẫm một chân đậu phộng táo đỏ, nàng ổn định người lại không khỏi hồi tưởng lại lời Hoắc Hiển nói đêm qua.
Hắn muốn một người nhu thuận không sinh sự, còn có thể phối hợp thành phu nhân của hắn khi cần phối hợp.
Dễ ợt, nàng có thể.
“Hồng Sương.”
Hồng Sương đang đợi bên ngoài bình phong, nghe tiếng vòng vào hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, đêm qua không xảy ra sơ suất gì chứ?"
“Coi như thuận lợi." Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Cơ Ngọc Lạc lại nói:" Tiếng gì thế?”
Hồng Sương "A" một tiếng, nói: "Các di nương Tây viện tới thỉnh an, theo thường lệ phải kính trà cho chủ mẫu, quản sự ma ma mời người đi qua nói là chủ quân đang chờ, sáng nay phải vào cung tạ ơn.”
Hôn sự của hai nhà Hoắc Cơ là do hoàng đế đích thân ban thưởng, theo lý thuyết hôm nay quả thật nên tiến cung tạ ơn, tuy đã sớm biết nhưng nghe được hai chữ "tiến cung", trái tim Cơ Ngọc Lạc vẫn không khỏi nhảy dựng một cái, theo bản năng nắm chặt tay, cũng không nghe Hồng Sương đang thổn thức di nương trong phủ quá nhiều, nếu thật sự muốn tới kính trà, không biết nàng phải uống bao nhiêu chén trà nữa.
Rửa mặt chải đầu xong, trong viện không thấy tung tích Hoắc Hiển đâu, Cơ Ngọc Lạc hỏi quản sự ma ma nơi Hoắc Hiển đi, chỉ điểm một nha hoàn dẫn đường muốn ra cửa lại bỗng nhiên dừng lại ở trên bậc thang, nàng nghiêng đầu suy nghĩ trong thoáng chốc lại kêu người dâng đồ ăn sáng.
Nam Nguyệt canh giữ dưới hành lang thấy Cơ Ngọc Lạc đi tới, tiến lên hai bước bước xuống bậc thang, nói: "Phu nhân tỉnh rồi, xe ngựa tiến cung đã chuẩn bị xong đang ở ngay tại cửa hông.”
Cơ Ngọc Lạc giương mắt nhìn về phía cửa sổ thư phòng, nói: "Phu quân không đi cùng sao?”
Nam Nguyệt nói: "Chủ tử có việc cần trì hoãn một lúc, kính xin phu nhân lên xe ngựa chờ một lát.”
Chỉ cần có thể tiến cung là tốt rồi, Cơ Ngọc Lạc nghe vậy mũi chân theo bản năng muốn đảo quanh, nhưng liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay tiện đà lộ ra vẻ mặt dịu dàng, cổ họng mềm mại đến mức Nam Nguyệt đều tê dại, nói: "Ta chờ phu quân một chút vậy.”
Lần này tiến cung cùng lắm chỉ có thể tìm hiểu tình hình trong cung, muốn không xảy ra bất trắc gì còn phải tìm thời cơ thích hợp tiến cung thêm một chuyến, nhưng khi đó không có tạ ơn làm cớ, cũng chỉ có thể trông cậy vào Hoắc Hiển có thể chủ động mang nàng tiến cung.
Ly Dương nhìn về phía người ngồi ở góc bàn hỏi.
Hoắc Hiển mới tắm rửa xong cởi bộ hỉ phục đỏ thẫm xuống, một thân trường sam màu chàm làm cho hắn rất lười nhác, hắn đỡ sau gáy xoay cổ, nói: "Lột lớp da ném ra ngoài, thi thể đã chất thành núi ở bãi tha ma, chúng ta cũng đừng làm cho huynh đệ ở bãi tha ma ngột ngạt nữa.”
Ly Dương đáp lại một tiếng, lông mày lại nhíu chặt.
Tay Hoắc Hiển dính quá nhiều chuyện dơ bẩn, thanh danh hỗn độn, kẻ thù nhiều đến mức có thể đi vòng quanh kinh đô một vòng, thậm chí có treo thưởng số tiền lớn để lấy đầu Hoắc Hiển, kẻ dùng loại ám sát này nhiều không đếm xuể, ám vệ trong phủ cũng đã thấy tê dại, có lúc thậm chí cũng lười bắt, dù sao bắt tên này còn có thể có người kế tiếp.
Hôm nay đón dâu quả thực là thời cơ hành thích tốt nhất, Cẩm Y Vệ dự đoán sẽ có mai phục cho nên đã bố trí khống chế xung quanh trước, nhưng cũng không thật sự muốn lấy tân nương làm mồi nhử, Ly Dương và Cơ Ngọc Lạc nói Hoắc Hiển bị công sự cản trở chính là lời nói thật, nếu không lúc ấy trong đấu đá hỗn loạn cũng sẽ không phí sức bảo vệ tân nương tử như thế.
Chỉ là…
Ly Dương nhớ lại tình cảnh khi đó, cân nhắc nói: "Ban ngày đánh nhau, hình như có người ra tay tương trợ, thuộc hạ vô năng nên không thăm dò rõ người tới là ai.”
Động tác ấn xoay cổ của Hoắc Hiển dừng lại một lát, cầm khăn lau tay hỏi một chuyện khác: "Vụ án Vân Dương kia có tiến triển gì không?"
Ly Dương nói: "Đã cử người đến Vân Dương tra xét, nhưng vụ án cũ năm xưa không dễ lật lại, loại hành vi ám sát quan viên nha môn này phần lớn là có án oan gì đó nên người bị hại đến trả thù, chỉ cố điều tri phủ Vương Khiêm lúc đó tại nhiệm hơn mười năm, qua tay nhiều vụ án, điều tra từng vụ cần có thời gian.”
Hoắc Hiển gật đầu cũng không thúc giục, chỉ ném khăn lau tay lên ống bút, vừa vặn dựng lên trên cây trâm bạc sương tuyết kia, lúc này Nam Nguyệt mang theo lang trung tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Hiển nhướng mắt nhìn sang, nói: "Thế nào rồi?”
Lang trung là phủ y của quý phủ, cung kính hành lễ chỉ nói: "Thân thể phu nhân cũng không tốt như thoạt nhìn, mạch tượng suy yếu, hơn nữa ban ngày xóc nảy một phen đã đến cực hạn, vừa rồi hẳn là bị kinh hãi quá độ, trong khoảng thời gian ngắn khí huyết công tâm mới mê man ngất đi, ngược lại cũng không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Hoắc Hiển dừng một chút: "Bị kinh hãi?”
Lang trung cũng dừng lại theo, cân nhắc gật đầu.
Hoắc Hiển nhất thời không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng phất phất tay bảo người lui ra, xem ra muốn ngủ ở thư phòng.
Vì thế Nam Nguyệt cùng lang trung và Ly Dương lui ra.
Nam Nguyệt quay đầu lại liếc cửa phòng đóng chặt, một tay khoác lên vai Ly Dương chậc chậc nói: "Chuyện đêm tân hôn dọa thê tử ngất xỉu này, nếu truyền ra ngoài không chừng lại sắp có thêm ác danh gì nữa, hơn nữa lúc chủ tử cầu Hoàng thượng ban hôn đã nói tình thâm ý thiết không phải người ta không cưới, diễn trò không thể diễn trọn bộ sao.”
Ly Dương nở nụ cười: "Nếu hắn thật sự diễn cũng sẽ không cho người khác cơ hội để bày bố.”
Ngày hôm sau trời vừa sáng, nội viện đã bận rộn, Cơ Ngọc Lạc mở mắt nhìn chằm chằm màn đỏ thẫm trên đỉnh đầu phản ứng một hồi mới thức dậy, hai chân rơi xuống đất đã giẫm một chân đậu phộng táo đỏ, nàng ổn định người lại không khỏi hồi tưởng lại lời Hoắc Hiển nói đêm qua.
Hắn muốn một người nhu thuận không sinh sự, còn có thể phối hợp thành phu nhân của hắn khi cần phối hợp.
Dễ ợt, nàng có thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hồng Sương.”
Hồng Sương đang đợi bên ngoài bình phong, nghe tiếng vòng vào hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, đêm qua không xảy ra sơ suất gì chứ?"
“Coi như thuận lợi." Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Cơ Ngọc Lạc lại nói:" Tiếng gì thế?”
Hồng Sương "A" một tiếng, nói: "Các di nương Tây viện tới thỉnh an, theo thường lệ phải kính trà cho chủ mẫu, quản sự ma ma mời người đi qua nói là chủ quân đang chờ, sáng nay phải vào cung tạ ơn.”
Hôn sự của hai nhà Hoắc Cơ là do hoàng đế đích thân ban thưởng, theo lý thuyết hôm nay quả thật nên tiến cung tạ ơn, tuy đã sớm biết nhưng nghe được hai chữ "tiến cung", trái tim Cơ Ngọc Lạc vẫn không khỏi nhảy dựng một cái, theo bản năng nắm chặt tay, cũng không nghe Hồng Sương đang thổn thức di nương trong phủ quá nhiều, nếu thật sự muốn tới kính trà, không biết nàng phải uống bao nhiêu chén trà nữa.
Rửa mặt chải đầu xong, trong viện không thấy tung tích Hoắc Hiển đâu, Cơ Ngọc Lạc hỏi quản sự ma ma nơi Hoắc Hiển đi, chỉ điểm một nha hoàn dẫn đường muốn ra cửa lại bỗng nhiên dừng lại ở trên bậc thang, nàng nghiêng đầu suy nghĩ trong thoáng chốc lại kêu người dâng đồ ăn sáng.
Nam Nguyệt canh giữ dưới hành lang thấy Cơ Ngọc Lạc đi tới, tiến lên hai bước bước xuống bậc thang, nói: "Phu nhân tỉnh rồi, xe ngựa tiến cung đã chuẩn bị xong đang ở ngay tại cửa hông.”
Cơ Ngọc Lạc giương mắt nhìn về phía cửa sổ thư phòng, nói: "Phu quân không đi cùng sao?”
Nam Nguyệt nói: "Chủ tử có việc cần trì hoãn một lúc, kính xin phu nhân lên xe ngựa chờ một lát.”
Chỉ cần có thể tiến cung là tốt rồi, Cơ Ngọc Lạc nghe vậy mũi chân theo bản năng muốn đảo quanh, nhưng liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay tiện đà lộ ra vẻ mặt dịu dàng, cổ họng mềm mại đến mức Nam Nguyệt đều tê dại, nói: "Ta chờ phu quân một chút vậy.”
Lần này tiến cung cùng lắm chỉ có thể tìm hiểu tình hình trong cung, muốn không xảy ra bất trắc gì còn phải tìm thời cơ thích hợp tiến cung thêm một chuyến, nhưng khi đó không có tạ ơn làm cớ, cũng chỉ có thể trông cậy vào Hoắc Hiển có thể chủ động mang nàng tiến cung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro