Ngất Xỉu
2024-08-07 20:55:09
Hoắc phủ náo nhiệt hơn Cơ phủ rất nhiều.
Khi Cơ Ngọc Lạc dắt lụa đỏ đi vào tiền viện, trên bàn tiệc đã đầy khách khứa, nhưng có thể tới dự tiệc cưới này phần lớn đều cấu kết với Vệ Xưởng hoặc là hạng người mọi việc đều thuận lợi trong triều, cho nên trong những lời chúc mừng vui đùa ầm ĩ cũng không thiếu khen tặng, còn cách khăn voan đã khen nam tài nữ mạo trời đất tác hợp.
Nhưng người ở đầu kia của lụa đỏ dường như rất thích nghe những lời nịnh hót này, cho dù tầm mắt bị cản trở, Cơ Ngọc Lạc cũng nghe thấy hắn nở nụ cười. Nụ cười này của hắn đưa tới nịnh nọt càng ra sức hơn.
Vì thế hai người bị tiếng náo nhiệt vây quanh đi tới trước công đường, chuyện kế tiếp phải làm chính là lễ bái đường, chỉ có điều đến lúc muốn bái cao đường, huyên náo trong viện hơi giảm xuống một chút, bởi vì trên cao đường kia không có một bóng người.
Nguyên do trong đó mọi người đều biết, nhưng đến lúc này cũng khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nhưng người bên ngoài xấu hổ, Hoắc Hiển cũng không xấu hổ chút nào, hắn vẫn mặt mày hớn hở làm lễ tiết, trong tiếng hỉ nương kêu to muốn đưa Cơ Ngọc Lạc vào động phòng.
Lúc này lại bị một người gọi lại: "Già An!”
Cơ Ngọc Lạc che khăn voan, chỉ nhìn thấy dưới chân người tới giẫm lên đôi giày đen tơ vàng tinh xảo đến khoa trương, mặt giày còn khảm châu ngọc, còn chú ý hơn so với trang phục của nữ tử, vừa nhìn đã biết là công tử nhà nào.
Quả nhiên, hắn ta vừa mở miệng đã nói: "Ta trộm của cha ta hai vò rượu ngon, mau mau, đang chờ ngươi đó!"
Hoắc Hiển lại cong môi cười: "Gấp cái gì, đưa vào động phòng đã.”
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người nói với Hoắc Hiển: "Phu quân đi đi, có ma ma dẫn đường, không sao đâu.”
Nghe xong lời này, công tử bột nọ bèn tấm tắc nói: "Tẩu tử hiểu lý lẽ, chẳng trách Già An lại thích.”
Hoắc Hiển cũng không phải thật sự muốn đưa Cơ Ngọc Lạc về phòng, vì thế dặn dò ma ma hai câu đã bị tên công tử bột kia nửa lôi đi.
Nội viện Hoắc phủ chiếm diện tích rộng lớn, ma ma dẫn đường vừa đi vừa nói: "Hậu viện chia làm hai viện đông tây, ngày thường chủ quân nghỉ ở đông viện, tây viện là nơi ở của các di nương, chủ quân thích tĩnh lặng, ngày thường không được cho phép các di nương không được tự tiện bước vào đông viện, phu nhân có thể yên tâm.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn chằm chằm con đường đá dưới chân đáp lại một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ đến tên công tử bột vừa rồi tìm Hoắc Hiển uống rượu kia, không nhìn thấy bộ dáng nhưng giọng nói và giọng điệu có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thể nhớ ra người này.
Ma ma nói liên miên càm ràm giới thiệu tình huống trong phủ, lúc đến tân phòng đã nói gần như giới thiệu qua một lần những chỗ đã đi qua.
Nha hoàn hồi môn cùng nha hoàn bà tử hầu hạ ở trong viện nối đuôi nhau vào, nâng hòm đồ cưới của nàng vào, cất kỹ chỉnh tề, lại mỗi người ngay ngắn trật tự đứng ở trước mặt nàng chờ phân phó.
Cơ Ngọc Lạc cho lui những người này, chỉ để lại Bích Ngô và Hồng Sương.
Nàng kéo khăn voan ra, đập vào mắt chính là đôi nến hỉ thành đôi trên bàn tròn gỗ lim, cùng với chén rượu thành đôi bên cạnh bầu rượu, lại đảo qua bốn phía, tất cả dụng cụ bày biện trong phòng đều vô cùng xa hoa lãng phí, chân giường được làm bằng ngọc, cột trụ đầu giường khảm dạ minh châu lớn như nắm tay, có lẽ là dùng để thay thế đèn dầu, lư hương bày ở góc bàn khảm vàng, còn có bức tranh treo ở phía sau thư án kia…
Bức tranh này tên là "Thiết Mã Băng Hà", chính là tác phẩm của vị đạo trưởng Ngô Thanh Tử đã trốn vào không môn kia, ngay cả đồ dỏm được mô phỏng tốt hiện giờ cũng được bán tới ngàn lượng hoàng kim, mà bức tranh này vốn là một đôi, Cơ Ngọc Lạc đã thấy qua một bức khác ở trong thư phòng Tạ Túc Bạch, gọi là "Dạ Lan Thính Vũ".
Lấy tác phong của Hoắc Hiển, nếu đã treo cao bức tranh này trên vách tường thì tuyệt đối không thể nào là hàng nhái, chỉ không ngờ rằng bức bút tích thật này lại giấu ở Hoắc phủ.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại cũng không ngoài ý muốn.
Hoắc phủ rường cột chạm trổ, khắp nơi hiển lộ phong cách xa hoa lãng phí, lấy bổng lộc của quan viên tứ phẩm, e rằng cho hắn mấy đời cũng không thể tích lũy được những tài phú này, mà hôm nay bầu không khí triều đình không tốt, ngay cả quan viên ngoài kinh muốn báo cáo công tác đều phải thông qua Cẩm Y Vệ mới có thể có được cơ hội tiến cung diện thánh, cho nên cái gì tốt mà Hoắc Hiển không chiếm được.
Cơ Ngọc Lạc đang nhìn chằm chằm bức tranh đến xuất thần, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, có lẽ biết bữa tiệc tối nay tan muộn, tân phụ phải đợi rất lâu nên bà tử bếp phía sau đưa tới chén cháo táo đỏ trước.
Bích Ngô dâng lên, lại sâu kín thở dài.
Cơ Ngọc Lạc quả thật đã đói bụng rồi, nàng đưa thìa vào miệng, giương mắt nhìn vẻ mặt ưu sầu của nàng ấy, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Bích Ngô xụ mặt: "Mới thành thân ngày đầu tiên, thậm chí còn chưa vào phủ đã có động tĩnh lớn ám sát như vậy, về sau còn sống thế nào đây. Nô tỳ nghe nói Hoắc phủ gặp chuyện là chuyện thường như cơm bữa, vậy chẳng lẽ về sau ban đêm phải để chủy thủ ở dưới gối mới dám bình yên đi vào giấc ngủ ư, tiểu thư, chuyện này thật sự..."
Cơ Ngọc Lạc ăn cháo, nói: "Hoắc phủ hộ vệ đông đảo, hẳn sẽ không có việc gì.”
Bích Ngô cảm thấy lá gan tiểu thư nhà nàng hiện giờ càng lớn, giật giật môi lại không nói gì nữa, cuối cùng lại buồn rầu nói: "Vừa rồi vị công tử giữ chặt Hoắc đại nhân… giữ chặt cô gia uống rượu kia là tiểu công tử của Tiêu gia phủ tướng quân trấn quốc, quen đi dạo lầu hoa uống rượu hoa, phóng ngựa trên phố xá sầm uất tổn thương tính mạng người ta, tóm lại là một tên xấu xa, cũng không biết sau này hắn ta có thường đến phủ hay không, nên tránh né một chút mới tốt.”
Bích Ngô dẫu sao cũng là nha hoàn xuất thân hậu trạch, những tin tức nhỏ này nàng ấy lại không cần cố ý nghe ngóng đã có thể hạ bút thành văn, nhưng những chuyện vụn vặt này không đủ để cho Cơ Ngọc Lạc phiền lòng, nàng chỉ "Ừ" gật đầu qua loa.
Trong dăm ba câu, ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, ồn ào náo động xa xa vẫn không dứt bên tai, lại qua không bao lâu, bà tử trong nội viện gọi Bích Ngô đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hồng Sương.
Cửa vừa đóng lại, Cơ Ngọc Lạc lập tức nhìn về phía Hồng Sương.
Hồng Sương từ cổ tay áo móc ra một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên thuốc màu nâu nói: "Tiểu thư, dược hiệu này phát tác nhanh, đến lúc đó máu trong cơ thể lưu động chậm chạp sẽ có chứng mê muội, ngay sau đó sẽ mất đi tri giác, mạch tượng nhìn như chỉ là cơ thể suy nhược, không thể nhìn ra cái gì khác thường."
Cơ Ngọc Lạc giấu thuốc trong thắt lưng, đang gật đầu thì nghe xa xa mơ hồ có tiếng nói, nàng nhanh chóng trùm khăn voan ngồi trở lại giường nói với Hồng Sương: "Ngươi ra ngoài đi.”
Hồng Sương lo lắng do dự trong chớp mắt, chỉ có thể cau mày đi ra ngoài.
Cơ Ngọc Lạc lại tĩnh tọa một lát mới nghe được "Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó mùi rượu đầy trời bay tới, nhưng mỗi một bước của người nọ đều vững chãi giẫm lên, xem ra không hề uống say.
Tiếng bước chân dừng lại bên bàn tròn, lại truyền đến tiếng rót nước, lề mề nửa ngày cũng không đi tới.
Mặt mày Cơ Ngọc nhíu lại dưới khăn voan, vừa rồi khi Hoắc Hiển đẩy cửa nàng đã uống thuốc, ai ngờ hắn muốn trì hoãn lâu như vậy, dược hiệu này đã sắp phát tác rồi, nàng chỉ cảm thấy phượng quan trên đỉnh đầu ép đến đầu có chút nặng, chỉ ước gì hắn có thể sớm mở khăn voan ra chút để cho nàng mau chóng ngất đi, ngủ một giấc thẳng đến bình minh.
Nhưng Hoắc Hiển giống như đối nghịch với nàng vậy, liên tiếp uống hai ba chén nước, khó khăn lắm mới đến gần lại ngồi xuống ghế trước mặt, bộ dáng muốn kề đầu gối nói chuyện lâu dài.
Thanh âm của hắn không nóng không lạnh, ngược lại nghe không ra vui vẻ bái đường vào ban ngày: "Cơ tiểu thư chắc hẳn cũng nghe nói qua quan hệ của ta cùng lệnh đường không hòa thuận, xin Hoàng thượng ban hôn quả thật là Hoắc mỗ cố ý gây nên, chuyện hôn nhân này đúng là bất công đối với ngươi, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, nếu ngươi an phận phối hợp, người trong phủ tự khắc sẽ tôn ngươi trọng ngươi, sau này cũng đều làm theo quy củ của nội viện, nếu ngươi muốn cái gì, đại khái có thể đề cập với quản sự, chi phí ăn mặc sẽ không kém hơn khi ngươi ở Cơ phủ.”
Cơ Ngọc Lạc: "...”
Dược hiệu phát tác, nàng đã cảm thấy cả người rét run đành phải cắn chặt răng.
Hoắc Hiển tối nay cũng đã uống rượu, ở tiền sảnh làm bộ làm tịch nửa ngày, giữa lông mày cũng nhiễm chán ghét và mệt mỏi, thấy nàng không lên tiếng, lông mày nhíu lại, giọng nói nhất thời lạnh đi mấy độ, hai phần khách khí vừa rồi đã cũng không còn nữa mà chỉ lạnh nhạt nói: "Nghĩ không ra thì nghĩ lại đi, không cần ngoan cố không thay đổi giống như cha ngươi, như thế sẽ chỉ ăn khổ thôi.”
Dứt lời, Hoắc Hiển đã muốn đứng dậy.
Trong lúc xoay người, thấy hai tay nắm chặt của Cơ Ngọc Lạc mơ hồ run rẩy, chỉ chần chờ trong chớp mắt, đã trực tiếp đưa tay, cũng không cầm ngọc Như Ý đã lập tức vén khăn voan của nàng lên, thấy người dưới khăn voan kia cả người phát run, hốc mắt phiếm hồng, khi vịn trụ giường đứng dậy còn lui về phía sau một bước.
Cơ Ngọc Lạc ảo não trong lòng.
Mới vừa rồi nhìn hắn đang nói chuyện, sợ dược hiệu phát tác quá nhanh vì thế đã dùng nội lực chậm lại một chút, trước mắt dừng lại ở giai đoạn phát lạnh, thế nhưng trong lúc nhất thời không hôn mê nổi. Nàng ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy người trước mặt đã biến thành vài cái bóng chồng, không khỏi lui về phía sau.
“Ta…”
Nàng thúc giục nội lực, dược hiệu nhanh chóng lan tràn toàn thân, Cơ Ngọc Lạc dứt khoát ngã thẳng xuống trước mặt Hoắc Hiển.
Trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Khi Cơ Ngọc Lạc dắt lụa đỏ đi vào tiền viện, trên bàn tiệc đã đầy khách khứa, nhưng có thể tới dự tiệc cưới này phần lớn đều cấu kết với Vệ Xưởng hoặc là hạng người mọi việc đều thuận lợi trong triều, cho nên trong những lời chúc mừng vui đùa ầm ĩ cũng không thiếu khen tặng, còn cách khăn voan đã khen nam tài nữ mạo trời đất tác hợp.
Nhưng người ở đầu kia của lụa đỏ dường như rất thích nghe những lời nịnh hót này, cho dù tầm mắt bị cản trở, Cơ Ngọc Lạc cũng nghe thấy hắn nở nụ cười. Nụ cười này của hắn đưa tới nịnh nọt càng ra sức hơn.
Vì thế hai người bị tiếng náo nhiệt vây quanh đi tới trước công đường, chuyện kế tiếp phải làm chính là lễ bái đường, chỉ có điều đến lúc muốn bái cao đường, huyên náo trong viện hơi giảm xuống một chút, bởi vì trên cao đường kia không có một bóng người.
Nguyên do trong đó mọi người đều biết, nhưng đến lúc này cũng khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nhưng người bên ngoài xấu hổ, Hoắc Hiển cũng không xấu hổ chút nào, hắn vẫn mặt mày hớn hở làm lễ tiết, trong tiếng hỉ nương kêu to muốn đưa Cơ Ngọc Lạc vào động phòng.
Lúc này lại bị một người gọi lại: "Già An!”
Cơ Ngọc Lạc che khăn voan, chỉ nhìn thấy dưới chân người tới giẫm lên đôi giày đen tơ vàng tinh xảo đến khoa trương, mặt giày còn khảm châu ngọc, còn chú ý hơn so với trang phục của nữ tử, vừa nhìn đã biết là công tử nhà nào.
Quả nhiên, hắn ta vừa mở miệng đã nói: "Ta trộm của cha ta hai vò rượu ngon, mau mau, đang chờ ngươi đó!"
Hoắc Hiển lại cong môi cười: "Gấp cái gì, đưa vào động phòng đã.”
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người nói với Hoắc Hiển: "Phu quân đi đi, có ma ma dẫn đường, không sao đâu.”
Nghe xong lời này, công tử bột nọ bèn tấm tắc nói: "Tẩu tử hiểu lý lẽ, chẳng trách Già An lại thích.”
Hoắc Hiển cũng không phải thật sự muốn đưa Cơ Ngọc Lạc về phòng, vì thế dặn dò ma ma hai câu đã bị tên công tử bột kia nửa lôi đi.
Nội viện Hoắc phủ chiếm diện tích rộng lớn, ma ma dẫn đường vừa đi vừa nói: "Hậu viện chia làm hai viện đông tây, ngày thường chủ quân nghỉ ở đông viện, tây viện là nơi ở của các di nương, chủ quân thích tĩnh lặng, ngày thường không được cho phép các di nương không được tự tiện bước vào đông viện, phu nhân có thể yên tâm.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn chằm chằm con đường đá dưới chân đáp lại một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ đến tên công tử bột vừa rồi tìm Hoắc Hiển uống rượu kia, không nhìn thấy bộ dáng nhưng giọng nói và giọng điệu có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời nửa khắc cũng không thể nhớ ra người này.
Ma ma nói liên miên càm ràm giới thiệu tình huống trong phủ, lúc đến tân phòng đã nói gần như giới thiệu qua một lần những chỗ đã đi qua.
Nha hoàn hồi môn cùng nha hoàn bà tử hầu hạ ở trong viện nối đuôi nhau vào, nâng hòm đồ cưới của nàng vào, cất kỹ chỉnh tề, lại mỗi người ngay ngắn trật tự đứng ở trước mặt nàng chờ phân phó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Ngọc Lạc cho lui những người này, chỉ để lại Bích Ngô và Hồng Sương.
Nàng kéo khăn voan ra, đập vào mắt chính là đôi nến hỉ thành đôi trên bàn tròn gỗ lim, cùng với chén rượu thành đôi bên cạnh bầu rượu, lại đảo qua bốn phía, tất cả dụng cụ bày biện trong phòng đều vô cùng xa hoa lãng phí, chân giường được làm bằng ngọc, cột trụ đầu giường khảm dạ minh châu lớn như nắm tay, có lẽ là dùng để thay thế đèn dầu, lư hương bày ở góc bàn khảm vàng, còn có bức tranh treo ở phía sau thư án kia…
Bức tranh này tên là "Thiết Mã Băng Hà", chính là tác phẩm của vị đạo trưởng Ngô Thanh Tử đã trốn vào không môn kia, ngay cả đồ dỏm được mô phỏng tốt hiện giờ cũng được bán tới ngàn lượng hoàng kim, mà bức tranh này vốn là một đôi, Cơ Ngọc Lạc đã thấy qua một bức khác ở trong thư phòng Tạ Túc Bạch, gọi là "Dạ Lan Thính Vũ".
Lấy tác phong của Hoắc Hiển, nếu đã treo cao bức tranh này trên vách tường thì tuyệt đối không thể nào là hàng nhái, chỉ không ngờ rằng bức bút tích thật này lại giấu ở Hoắc phủ.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại cũng không ngoài ý muốn.
Hoắc phủ rường cột chạm trổ, khắp nơi hiển lộ phong cách xa hoa lãng phí, lấy bổng lộc của quan viên tứ phẩm, e rằng cho hắn mấy đời cũng không thể tích lũy được những tài phú này, mà hôm nay bầu không khí triều đình không tốt, ngay cả quan viên ngoài kinh muốn báo cáo công tác đều phải thông qua Cẩm Y Vệ mới có thể có được cơ hội tiến cung diện thánh, cho nên cái gì tốt mà Hoắc Hiển không chiếm được.
Cơ Ngọc Lạc đang nhìn chằm chằm bức tranh đến xuất thần, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, có lẽ biết bữa tiệc tối nay tan muộn, tân phụ phải đợi rất lâu nên bà tử bếp phía sau đưa tới chén cháo táo đỏ trước.
Bích Ngô dâng lên, lại sâu kín thở dài.
Cơ Ngọc Lạc quả thật đã đói bụng rồi, nàng đưa thìa vào miệng, giương mắt nhìn vẻ mặt ưu sầu của nàng ấy, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Bích Ngô xụ mặt: "Mới thành thân ngày đầu tiên, thậm chí còn chưa vào phủ đã có động tĩnh lớn ám sát như vậy, về sau còn sống thế nào đây. Nô tỳ nghe nói Hoắc phủ gặp chuyện là chuyện thường như cơm bữa, vậy chẳng lẽ về sau ban đêm phải để chủy thủ ở dưới gối mới dám bình yên đi vào giấc ngủ ư, tiểu thư, chuyện này thật sự..."
Cơ Ngọc Lạc ăn cháo, nói: "Hoắc phủ hộ vệ đông đảo, hẳn sẽ không có việc gì.”
Bích Ngô cảm thấy lá gan tiểu thư nhà nàng hiện giờ càng lớn, giật giật môi lại không nói gì nữa, cuối cùng lại buồn rầu nói: "Vừa rồi vị công tử giữ chặt Hoắc đại nhân… giữ chặt cô gia uống rượu kia là tiểu công tử của Tiêu gia phủ tướng quân trấn quốc, quen đi dạo lầu hoa uống rượu hoa, phóng ngựa trên phố xá sầm uất tổn thương tính mạng người ta, tóm lại là một tên xấu xa, cũng không biết sau này hắn ta có thường đến phủ hay không, nên tránh né một chút mới tốt.”
Bích Ngô dẫu sao cũng là nha hoàn xuất thân hậu trạch, những tin tức nhỏ này nàng ấy lại không cần cố ý nghe ngóng đã có thể hạ bút thành văn, nhưng những chuyện vụn vặt này không đủ để cho Cơ Ngọc Lạc phiền lòng, nàng chỉ "Ừ" gật đầu qua loa.
Trong dăm ba câu, ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, ồn ào náo động xa xa vẫn không dứt bên tai, lại qua không bao lâu, bà tử trong nội viện gọi Bích Ngô đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hồng Sương.
Cửa vừa đóng lại, Cơ Ngọc Lạc lập tức nhìn về phía Hồng Sương.
Hồng Sương từ cổ tay áo móc ra một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên thuốc màu nâu nói: "Tiểu thư, dược hiệu này phát tác nhanh, đến lúc đó máu trong cơ thể lưu động chậm chạp sẽ có chứng mê muội, ngay sau đó sẽ mất đi tri giác, mạch tượng nhìn như chỉ là cơ thể suy nhược, không thể nhìn ra cái gì khác thường."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Ngọc Lạc giấu thuốc trong thắt lưng, đang gật đầu thì nghe xa xa mơ hồ có tiếng nói, nàng nhanh chóng trùm khăn voan ngồi trở lại giường nói với Hồng Sương: "Ngươi ra ngoài đi.”
Hồng Sương lo lắng do dự trong chớp mắt, chỉ có thể cau mày đi ra ngoài.
Cơ Ngọc Lạc lại tĩnh tọa một lát mới nghe được "Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó mùi rượu đầy trời bay tới, nhưng mỗi một bước của người nọ đều vững chãi giẫm lên, xem ra không hề uống say.
Tiếng bước chân dừng lại bên bàn tròn, lại truyền đến tiếng rót nước, lề mề nửa ngày cũng không đi tới.
Mặt mày Cơ Ngọc nhíu lại dưới khăn voan, vừa rồi khi Hoắc Hiển đẩy cửa nàng đã uống thuốc, ai ngờ hắn muốn trì hoãn lâu như vậy, dược hiệu này đã sắp phát tác rồi, nàng chỉ cảm thấy phượng quan trên đỉnh đầu ép đến đầu có chút nặng, chỉ ước gì hắn có thể sớm mở khăn voan ra chút để cho nàng mau chóng ngất đi, ngủ một giấc thẳng đến bình minh.
Nhưng Hoắc Hiển giống như đối nghịch với nàng vậy, liên tiếp uống hai ba chén nước, khó khăn lắm mới đến gần lại ngồi xuống ghế trước mặt, bộ dáng muốn kề đầu gối nói chuyện lâu dài.
Thanh âm của hắn không nóng không lạnh, ngược lại nghe không ra vui vẻ bái đường vào ban ngày: "Cơ tiểu thư chắc hẳn cũng nghe nói qua quan hệ của ta cùng lệnh đường không hòa thuận, xin Hoàng thượng ban hôn quả thật là Hoắc mỗ cố ý gây nên, chuyện hôn nhân này đúng là bất công đối với ngươi, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, nếu ngươi an phận phối hợp, người trong phủ tự khắc sẽ tôn ngươi trọng ngươi, sau này cũng đều làm theo quy củ của nội viện, nếu ngươi muốn cái gì, đại khái có thể đề cập với quản sự, chi phí ăn mặc sẽ không kém hơn khi ngươi ở Cơ phủ.”
Cơ Ngọc Lạc: "...”
Dược hiệu phát tác, nàng đã cảm thấy cả người rét run đành phải cắn chặt răng.
Hoắc Hiển tối nay cũng đã uống rượu, ở tiền sảnh làm bộ làm tịch nửa ngày, giữa lông mày cũng nhiễm chán ghét và mệt mỏi, thấy nàng không lên tiếng, lông mày nhíu lại, giọng nói nhất thời lạnh đi mấy độ, hai phần khách khí vừa rồi đã cũng không còn nữa mà chỉ lạnh nhạt nói: "Nghĩ không ra thì nghĩ lại đi, không cần ngoan cố không thay đổi giống như cha ngươi, như thế sẽ chỉ ăn khổ thôi.”
Dứt lời, Hoắc Hiển đã muốn đứng dậy.
Trong lúc xoay người, thấy hai tay nắm chặt của Cơ Ngọc Lạc mơ hồ run rẩy, chỉ chần chờ trong chớp mắt, đã trực tiếp đưa tay, cũng không cầm ngọc Như Ý đã lập tức vén khăn voan của nàng lên, thấy người dưới khăn voan kia cả người phát run, hốc mắt phiếm hồng, khi vịn trụ giường đứng dậy còn lui về phía sau một bước.
Cơ Ngọc Lạc ảo não trong lòng.
Mới vừa rồi nhìn hắn đang nói chuyện, sợ dược hiệu phát tác quá nhanh vì thế đã dùng nội lực chậm lại một chút, trước mắt dừng lại ở giai đoạn phát lạnh, thế nhưng trong lúc nhất thời không hôn mê nổi. Nàng ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy người trước mặt đã biến thành vài cái bóng chồng, không khỏi lui về phía sau.
“Ta…”
Nàng thúc giục nội lực, dược hiệu nhanh chóng lan tràn toàn thân, Cơ Ngọc Lạc dứt khoát ngã thẳng xuống trước mặt Hoắc Hiển.
Trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro