Không Thích Kẻ...
2024-08-07 20:55:09
Cơ Ngọc Lạc sai Bích Ngô đi thông báo một tiếng, đợi đến khi trời sắp tối nghe nói Hoắc Hiển đã về phủ, Bích Ngô mới cầm thiếp mời mạ vàng đi thư phòng.
Bộ dáng Nam Nguyệt tuấn lãng ôn hòa, cười nhận lời của nàng, nói: "Bích Ngô cô nương chờ một chút, ta đi hỏi chủ tử.”
Dứt lời hắn ta đã đẩy cửa vào thư phòng, Bích Ngô chớp chớp mắt cũng chỉ thoáng nhìn được một góc áo bào màu tối.
Không bao lâu sau Nam Nguyệt đã đi ra, hắn ta trả lại thiệp mời cho Bích Ngô, nói: "Chủ tử đồng ý, việc này Hoàng thượng cũng đã sớm đánh tiếng qua, ngày đó sẽ có Cẩm Y vệ phụ trách tuần thủ trong cung cấm có thể mang theo phu nhân đi cùng."
Trong lòng Bích Ngô vui mừng: "Vậy thì tốt quá, đa tạ Nam Nguyệt tiểu ca.”
Nam Nguyệt tiễn nàng ấy một đường, kéo đông kéo tây nhìn dáng vẻ rất khéo ăn nói, Bích Ngô dần dần bớt câu nệ, lúc này nghe Nam Nguyệt nói: "Quý nhân trong cung thích nuôi cá trồng hoa, không thiếu nhất chính là ao nước, đến lúc đó lại là dạ yến cần phu nhân phải hết sức cẩn thận, lần trước thật sự là may mắn quá đỗi, dù sao nữ tử trong kinh chúng ta không biết bơi nên sợ nhất chính là chết đuối.”
Bích Ngô không đề phòng, hai chữ "đúng vậy" trong miệng suýt nữa thốt ra, nhưng trong đầu hình như có sợi dây đàn bị búng một cái, nàng ấy chợt tỉnh táo lại, thu lại ba phần ý cười nói: "Nam Nguyệt tiểu ca không cần lo lắng, phu nhân đã học qua bơi lội.... Ở chùa Thừa Nguyện ba năm kia, cuộc sống thanh nhàn nên phu nhân có tâm học một chút, không ngờ lại thật sự phát huy công dụng.”
Nam Nguyệt gãi đầu: "Như vậy à, quả thực trùng hợp.”
Sau khi tiễn Bích Ngô, Nam Nguyệt quay về thư phòng nói với Hoắc Hiển tin tức vừa rồi tìm hiểu được từ chỗ Bích Ngô, nói: "Chắc là Cơ Tam tiểu thư và Cơ phu nhân không biết việc này. Chủ tử, việc này có gì không bình thường ư?”
Hồ sơ Ly Dương trình lên Hoắc Hiển một xấp thật dày, là vụ án mà tri phủ Vân Dương Vương Khiêm đã xử lý trong thời gian nhậm chức. Ly Dương hoài nghi vụ ám sát phủ nha ba năm trước có liên quan đến vụ án mà nha môn đã bị đứt đoạn trước đây.
Hơn mười năm, hàng ngàn vụ án.
Hoắc Hiển bỏ hồ sơ sang một bên, lông mày khẽ nhướng lên, nói: "Đã học qua?”
Vậy thì không có gì kỳ quái.
Chẳng qua là thói quen quanh năm truy nã thẩm vấn mang đến, hễ gặp phải điểm đáng ngờ luôn phải điều tra rõ mới có thể làm cho người ta an tâm.
Hoắc Hiển ra dấu bảo Nam Nguyệt đi ra ngoài.
Nam Nguyệt trước khi ra cửa, lại nhắc tới một chuyện, nói: "Chủ tử, nghe nói bên Hầu phủ... gần đây sức khỏe của Hầu gia lại không tốt, mỗi khi mùa đông chân tật liền tái phát, năm nay còn đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả xuống đất đi lại cũng khó khăn."
Người lật hồ sơ không ngẩng đầu lên, chỉ có ngón tay ấn ở mép giấy qua một lúc lâu cũng không lên tiếng, Nam Nguyệt đành phải im lặng lui ra ngoài còn tri kỷ đóng cửa lại.
Hắn đứng dưới hành lang ngửa đầu nhìn trời.
Trời kinh đô, năm này càng lạnh hơn năm trước, tuyết này cũng càng năm càng dày.
Cuối tháng trời đông chính là sinh thần Tích phi.
Ban đêm đón sinh thần mới thú vị, cho nên Tích phi gióng trống khua chiêng mở dạ yến.
Cơ Ngọc Lạc ngồi trước bàn trang điểm cài một khuyên tai bạch ngọc lên tai, Hồng Sương chọn cho nàng một cây trâm tiện tay.
Không thể là trâm gỗ, dính máu lau không sạch sẽ.
Cũng không thể là trâm ngọc, đuôi trâm không đủ sắc bén.
Hồng Sương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Cây trâm đá hoa cương khảm hoa sương kia của tiểu thư đâu rồi? Nhớ cây trâm kia hình như là chủ thượng tự tay làm ra tặng sinh thần của tiểu thư.”
Cây trâm kia cũng là vũ khí lợi hại nhất của Cơ Ngọc Lạc, từ trước đến nay đều không rời người.
Nghe vậy, đôi mắt Cơ Ngọc Lạc hơi cụp xuống, nghịch chiếc nhẫn mã não trên tay, nói: "Mất rồi.”
Không đợi Hồng Sương hỏi lại, đột nhiên có người gõ cửa đi vào.
Vốn tưởng rằng là Bích Ngô, nào biết lại là Quyên Nhi hai ngày trước đã được trả văn thư nô tịch, nàng ta cầm trà bánh đến cẩn thận bày chén đĩa, xách bình ở một bên bộ dáng muốn hầu hạ đồ ăn.
Cơ Ngọc Lạc liếc mắt nhìn nàng ta, nhướng mày nói: "Hai ngày trước đã bảo Bích Ngô đưa công văn nô tịch cho ngươi, sao còn chưa đi?"
Quyên Nhi liền lộ vẻ quẫn bách.
Ngày đó thay đại tiểu thư lừa dối nhị tiểu thư, chuyện đại tiểu thư đã đồng ý quả thật cũng làm được, nhưng Quyên Nhi vào Hoắc phủ mới phát giác làm nha đầu ở Hoắc phủ còn có thể diện hơn so với lúc ở Cơ phủ.
Không bàn đến bạc tháng, trong mùa đông lại còn có nhận than lửa.
Mà nàng ta đã thấy đại tiểu thư tiến cung một chuyến đã lĩnh về đầy xe ban thưởng, Bích Ngô cũng dính không ít dầu khiến Quyên Nhi thật sự hâm mộ, phảng phất như cũng thấy được tiền đồ của mình.
Nàng ta không muốn đi.
Quyên Nhi co quắp nói ý đồ đến đây, bày tỏ lòng trung thành nói: "Đại tiểu thư giữ nô tỳ ở bên cạnh đi, nô tỳ chắc chắn sẽ làm việc đúng bổn phận, chăm sóc cho tiểu thư thật tốt!"
Cơ Ngọc Lạc vuốt ve chiếc nhẫn giữa ngón tay, mắt cũng không nâng lên đã nói: "Lúc trước nói như thế nào thì làm như thế đó, cầm tiền và văn thư ngươi sẽ tự do, sớm rời khỏi phủ đi.”
Sắc mặt Quyên Nhi cứng đờ, dập đầu nói: "Tiểu thư... Nô tỳ, nô tỳ rốt cuộc đã làm việc cho tiểu thư, nô tỳ là người có thể để tiểu thư sử dụng, tương lai cũng vậy, cũng có thể tận tâm hầu hạ tiểu thư như Bích Ngô.”
Mấy ngày nay ở Hoắc phủ, Quyên Nhi thấy thái độ làm người của đại tiểu thư vẫn ôn hòa như ngày xưa, đối với cấp dưới cũng không nghiêm khắc, thầm nghĩ còn có thể phản biện một phen, nhưng không biết những lời này của nàng ta lại phạm vào tối kỵ.
Dù là Hồng Sương cũng không khỏi dừng lại.
Hễ lấy tiền làm việc, sau khi thực tế đạt được lợi ích, người hiểu chuyện sẽ nên ngậm miệng không đề cập tới việc này nữa, chỉ có kẻ ngốc mới dám treo trên miệng ý đồ lại đòi lấy một phần lợi ích khác, cái này không khác gì uy hiếp cả.
Mà nhược điểm rơi vào trong tay người khác, kiêng kị nhất chính là hai chữ uy hiếp.
Cơ Ngọc Lạc chậm rãi ngước mắt lên, trên mặt không hề dịu đi chút nào, nàng lạnh lùng nói: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ bảo Bích Ngô đưa ngươi ra khỏi phủ, thêm năm mươi lượng bạc, dù sao cũng là chủ tớ một hồi, ta cũng không muốn bạc đãi ngươi."
Quyên Nhi nắm tay, năm mươi lượng này không phải là thứ nàng ta mong muốn, cũng thật sự không ít.
Đại tiểu thư cũng thật sự không chịu giữ nàng ta lại...
Quyên Nhi cắn môi thẹn thùng gật đầu chạy đi.
Cửa phòng mở rồi đóng lại.
Cơ Ngọc Lạc ghé sát vào nhìn người trong gương đồng, lại đột nhiên phát giác khuyên tai bạch ngọc không quá nổi bật xiêm y hôm nay, vì thế tháo khuyên tai xuống thay thành trân châu.
Nàng đeo khuyên tai trân châu, nghiêng cổ so sánh bên tai, nói: "Ngày mai để Triêu Lộ theo nàng ta ra khỏi thành.”
Hồng Sương nghiêm mặt nói: "Là muốn…”
Nữ tử trong gương đang mặc trang phục của mình, thần sắc thật thuần lương, nói: "Ta không thích người phản bội chủ.”
Hồng Sương đã hiểu, gật đầu đáp ứng rồi không nói thêm gì nữa.
Lúc này có ma ma gõ cửa, nói: "Phu nhân, chủ quân ở trong viện chờ người cùng tiến cung.”
Hoắc Hiển đang chờ ở ngoài chính viện, hắn dựa vào dây leo mọc thành bụi bên cạnh cổng vòm đá, Quyên Nhi bước đi vội vàng suýt nữa đã không thắng lại kịp chân, nàng ta đột nhiên dừng lại hành lễ với Hoắc Hiển rồi lập tức đi xa.
Cơ Ngọc Lạc cũng từ trong phòng đi ra, nàng nhẹ nhàng cười với hắn: "Phu quân, đi thôi.”
Bộ dáng Nam Nguyệt tuấn lãng ôn hòa, cười nhận lời của nàng, nói: "Bích Ngô cô nương chờ một chút, ta đi hỏi chủ tử.”
Dứt lời hắn ta đã đẩy cửa vào thư phòng, Bích Ngô chớp chớp mắt cũng chỉ thoáng nhìn được một góc áo bào màu tối.
Không bao lâu sau Nam Nguyệt đã đi ra, hắn ta trả lại thiệp mời cho Bích Ngô, nói: "Chủ tử đồng ý, việc này Hoàng thượng cũng đã sớm đánh tiếng qua, ngày đó sẽ có Cẩm Y vệ phụ trách tuần thủ trong cung cấm có thể mang theo phu nhân đi cùng."
Trong lòng Bích Ngô vui mừng: "Vậy thì tốt quá, đa tạ Nam Nguyệt tiểu ca.”
Nam Nguyệt tiễn nàng ấy một đường, kéo đông kéo tây nhìn dáng vẻ rất khéo ăn nói, Bích Ngô dần dần bớt câu nệ, lúc này nghe Nam Nguyệt nói: "Quý nhân trong cung thích nuôi cá trồng hoa, không thiếu nhất chính là ao nước, đến lúc đó lại là dạ yến cần phu nhân phải hết sức cẩn thận, lần trước thật sự là may mắn quá đỗi, dù sao nữ tử trong kinh chúng ta không biết bơi nên sợ nhất chính là chết đuối.”
Bích Ngô không đề phòng, hai chữ "đúng vậy" trong miệng suýt nữa thốt ra, nhưng trong đầu hình như có sợi dây đàn bị búng một cái, nàng ấy chợt tỉnh táo lại, thu lại ba phần ý cười nói: "Nam Nguyệt tiểu ca không cần lo lắng, phu nhân đã học qua bơi lội.... Ở chùa Thừa Nguyện ba năm kia, cuộc sống thanh nhàn nên phu nhân có tâm học một chút, không ngờ lại thật sự phát huy công dụng.”
Nam Nguyệt gãi đầu: "Như vậy à, quả thực trùng hợp.”
Sau khi tiễn Bích Ngô, Nam Nguyệt quay về thư phòng nói với Hoắc Hiển tin tức vừa rồi tìm hiểu được từ chỗ Bích Ngô, nói: "Chắc là Cơ Tam tiểu thư và Cơ phu nhân không biết việc này. Chủ tử, việc này có gì không bình thường ư?”
Hồ sơ Ly Dương trình lên Hoắc Hiển một xấp thật dày, là vụ án mà tri phủ Vân Dương Vương Khiêm đã xử lý trong thời gian nhậm chức. Ly Dương hoài nghi vụ ám sát phủ nha ba năm trước có liên quan đến vụ án mà nha môn đã bị đứt đoạn trước đây.
Hơn mười năm, hàng ngàn vụ án.
Hoắc Hiển bỏ hồ sơ sang một bên, lông mày khẽ nhướng lên, nói: "Đã học qua?”
Vậy thì không có gì kỳ quái.
Chẳng qua là thói quen quanh năm truy nã thẩm vấn mang đến, hễ gặp phải điểm đáng ngờ luôn phải điều tra rõ mới có thể làm cho người ta an tâm.
Hoắc Hiển ra dấu bảo Nam Nguyệt đi ra ngoài.
Nam Nguyệt trước khi ra cửa, lại nhắc tới một chuyện, nói: "Chủ tử, nghe nói bên Hầu phủ... gần đây sức khỏe của Hầu gia lại không tốt, mỗi khi mùa đông chân tật liền tái phát, năm nay còn đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả xuống đất đi lại cũng khó khăn."
Người lật hồ sơ không ngẩng đầu lên, chỉ có ngón tay ấn ở mép giấy qua một lúc lâu cũng không lên tiếng, Nam Nguyệt đành phải im lặng lui ra ngoài còn tri kỷ đóng cửa lại.
Hắn đứng dưới hành lang ngửa đầu nhìn trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời kinh đô, năm này càng lạnh hơn năm trước, tuyết này cũng càng năm càng dày.
Cuối tháng trời đông chính là sinh thần Tích phi.
Ban đêm đón sinh thần mới thú vị, cho nên Tích phi gióng trống khua chiêng mở dạ yến.
Cơ Ngọc Lạc ngồi trước bàn trang điểm cài một khuyên tai bạch ngọc lên tai, Hồng Sương chọn cho nàng một cây trâm tiện tay.
Không thể là trâm gỗ, dính máu lau không sạch sẽ.
Cũng không thể là trâm ngọc, đuôi trâm không đủ sắc bén.
Hồng Sương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: "Cây trâm đá hoa cương khảm hoa sương kia của tiểu thư đâu rồi? Nhớ cây trâm kia hình như là chủ thượng tự tay làm ra tặng sinh thần của tiểu thư.”
Cây trâm kia cũng là vũ khí lợi hại nhất của Cơ Ngọc Lạc, từ trước đến nay đều không rời người.
Nghe vậy, đôi mắt Cơ Ngọc Lạc hơi cụp xuống, nghịch chiếc nhẫn mã não trên tay, nói: "Mất rồi.”
Không đợi Hồng Sương hỏi lại, đột nhiên có người gõ cửa đi vào.
Vốn tưởng rằng là Bích Ngô, nào biết lại là Quyên Nhi hai ngày trước đã được trả văn thư nô tịch, nàng ta cầm trà bánh đến cẩn thận bày chén đĩa, xách bình ở một bên bộ dáng muốn hầu hạ đồ ăn.
Cơ Ngọc Lạc liếc mắt nhìn nàng ta, nhướng mày nói: "Hai ngày trước đã bảo Bích Ngô đưa công văn nô tịch cho ngươi, sao còn chưa đi?"
Quyên Nhi liền lộ vẻ quẫn bách.
Ngày đó thay đại tiểu thư lừa dối nhị tiểu thư, chuyện đại tiểu thư đã đồng ý quả thật cũng làm được, nhưng Quyên Nhi vào Hoắc phủ mới phát giác làm nha đầu ở Hoắc phủ còn có thể diện hơn so với lúc ở Cơ phủ.
Không bàn đến bạc tháng, trong mùa đông lại còn có nhận than lửa.
Mà nàng ta đã thấy đại tiểu thư tiến cung một chuyến đã lĩnh về đầy xe ban thưởng, Bích Ngô cũng dính không ít dầu khiến Quyên Nhi thật sự hâm mộ, phảng phất như cũng thấy được tiền đồ của mình.
Nàng ta không muốn đi.
Quyên Nhi co quắp nói ý đồ đến đây, bày tỏ lòng trung thành nói: "Đại tiểu thư giữ nô tỳ ở bên cạnh đi, nô tỳ chắc chắn sẽ làm việc đúng bổn phận, chăm sóc cho tiểu thư thật tốt!"
Cơ Ngọc Lạc vuốt ve chiếc nhẫn giữa ngón tay, mắt cũng không nâng lên đã nói: "Lúc trước nói như thế nào thì làm như thế đó, cầm tiền và văn thư ngươi sẽ tự do, sớm rời khỏi phủ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Quyên Nhi cứng đờ, dập đầu nói: "Tiểu thư... Nô tỳ, nô tỳ rốt cuộc đã làm việc cho tiểu thư, nô tỳ là người có thể để tiểu thư sử dụng, tương lai cũng vậy, cũng có thể tận tâm hầu hạ tiểu thư như Bích Ngô.”
Mấy ngày nay ở Hoắc phủ, Quyên Nhi thấy thái độ làm người của đại tiểu thư vẫn ôn hòa như ngày xưa, đối với cấp dưới cũng không nghiêm khắc, thầm nghĩ còn có thể phản biện một phen, nhưng không biết những lời này của nàng ta lại phạm vào tối kỵ.
Dù là Hồng Sương cũng không khỏi dừng lại.
Hễ lấy tiền làm việc, sau khi thực tế đạt được lợi ích, người hiểu chuyện sẽ nên ngậm miệng không đề cập tới việc này nữa, chỉ có kẻ ngốc mới dám treo trên miệng ý đồ lại đòi lấy một phần lợi ích khác, cái này không khác gì uy hiếp cả.
Mà nhược điểm rơi vào trong tay người khác, kiêng kị nhất chính là hai chữ uy hiếp.
Cơ Ngọc Lạc chậm rãi ngước mắt lên, trên mặt không hề dịu đi chút nào, nàng lạnh lùng nói: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ bảo Bích Ngô đưa ngươi ra khỏi phủ, thêm năm mươi lượng bạc, dù sao cũng là chủ tớ một hồi, ta cũng không muốn bạc đãi ngươi."
Quyên Nhi nắm tay, năm mươi lượng này không phải là thứ nàng ta mong muốn, cũng thật sự không ít.
Đại tiểu thư cũng thật sự không chịu giữ nàng ta lại...
Quyên Nhi cắn môi thẹn thùng gật đầu chạy đi.
Cửa phòng mở rồi đóng lại.
Cơ Ngọc Lạc ghé sát vào nhìn người trong gương đồng, lại đột nhiên phát giác khuyên tai bạch ngọc không quá nổi bật xiêm y hôm nay, vì thế tháo khuyên tai xuống thay thành trân châu.
Nàng đeo khuyên tai trân châu, nghiêng cổ so sánh bên tai, nói: "Ngày mai để Triêu Lộ theo nàng ta ra khỏi thành.”
Hồng Sương nghiêm mặt nói: "Là muốn…”
Nữ tử trong gương đang mặc trang phục của mình, thần sắc thật thuần lương, nói: "Ta không thích người phản bội chủ.”
Hồng Sương đã hiểu, gật đầu đáp ứng rồi không nói thêm gì nữa.
Lúc này có ma ma gõ cửa, nói: "Phu nhân, chủ quân ở trong viện chờ người cùng tiến cung.”
Hoắc Hiển đang chờ ở ngoài chính viện, hắn dựa vào dây leo mọc thành bụi bên cạnh cổng vòm đá, Quyên Nhi bước đi vội vàng suýt nữa đã không thắng lại kịp chân, nàng ta đột nhiên dừng lại hành lễ với Hoắc Hiển rồi lập tức đi xa.
Cơ Ngọc Lạc cũng từ trong phòng đi ra, nàng nhẹ nhàng cười với hắn: "Phu quân, đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro