Thiếp Mời
2024-08-07 20:55:09
Tiền sảnh bày bữa, sau một bữa trưa với bầu không khí kỳ lạ, Hoắc Hiển vẫn không có ý định rời đi, hắn mời Cơ Sùng Vọng vào thủy tạ của Cơ Sùng Vọng, còn chuẩn bị rượu trắng rất không coi mình là người ngoài.
Về phần Cơ Sùng Vọng là bị Nam Nguyệt lấy đao chống sau lưng vào thư phòng của mình, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn sóng yên biển lặng đã nhăn nhó ra vài nếp nhăn.
Cơ Ngọc Lạc giả bộ không nhìn thấy, Hoắc Hiển muốn tìm việc, nàng cũng không tiện dự thính bèn theo Cơ Nhàn Dư đi nội viện.
Cơ Vân Khấu cũng muốn trở về Phù Hạ Uyển, nhưng lúc đồng hành lại cố ý rớt lại phía sau một đoạn đường giống như đang trốn hồng thủy mãnh thú gì đó, khi Cơ Nhàn Dư dừng lại nhìn nàng ta, dưới chân nàng ta bỗng dưng dừng lại e sợ đụng phải.
Cơ Nhàn Dư vẫy tay với nàng ta: "Nhị tỷ tỷ, a tỷ hiếm khi về nhà, chúng ta cùng đi vào trong vườn trò chuyện đi, sáng sớm muội đã bảo ma ma xào hạt dưa thơm rồi.”
Sắc mặt Cơ Vân Khấu cẩn thận liếc mắt nhìn Cơ Ngọc Lạc: "Không, không cần, ta đau đầu muốn về nghỉ ngơi.”
Nàng ta vừa dứt lời đã bước đi vội vàng như có quỷ đuổi theo nàng ta vậy.
Cơ Ngọc Lạc nhìn bóng lưng Cơ Vân Khấu chạy trối chết, nhướng mày như có điều suy nghĩ, trong mắt lộ ra ý nụ cười thoáng qua.
Chỉ có Cơ Nhàn Dư chân tình thở dài, nói: "Thật ra Nhị tỷ tỷ cũng rất đáng thương, di nương rơi xuống nước khiến tỷ ấy bị kích thích không nhỏ, cả ngày rầu rĩ không vui, trốn tránh người khác, cũng không thích nói chuyện, trước kia tỷ ấy thích xinh đẹp nhất, hiện giờ ngay cả xiêm y màu sắc sáng ngời cũng không mặc nữa.”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Nàng ta lên công đường kiện mẫu thân, hại mẫu thân vào ngục chịu khổ mà muội còn thương hại nàng ta ư?"
Cơ Nhàn Dư nghẹn lời há miệng, cuối cùng thở dài như bà cụ non: "Nàng ta khi đó cũng mê muội, may mà mẫu thân không sao..."
Cơ Ngọc Lạc liếc nàng ấy một cái, khóe môi nhếch lên.
Nếu không biết tình hình thực tế, Cơ Ngọc Dao cùng Cơ Nhàn Dư ngược lại rất giống một tỷ muội ruột thịt từ trong bụng một mẫu thân sinh ra, một trái tim mềm mại chỉ biết trách trời thương dân vô dụng.
Chán đến cực điểm.
Cơ Nhàn Dư dậm chân "Ôi chao" một tiếng, lại ôm cánh tay Cơ Ngọc Lạc nói: "Vườn mới làm hai cái xích đu, chúng ta đi đến chỗ đó ngồi rồi a tỷ kể cho muội nghe một chút về tình hình gần đây nha!"
Vì thế Cơ Ngọc Lạc bị nàng ấy xô đẩy đi vào trong vườn, Cơ Nhàn Dư mới đầu hỏi đông hỏi tây, sau đó thấy Cơ Ngọc Lạc không còn lời nào để nói bèn dứt khoát nói ra chuyện của mình.
Nhưng nàng ấy có chuyện gì đâu, tiểu cô nương gia không phải son phấn chính là xiêm y lụa là, líu ríu giống như con vẹt, ầm ĩ đến mức tuyết trên đầu cành đều muốn tan ra, vẻ mặt thiếu nữ vui vẻ dào dạt hoàn toàn là bộ dáng tiểu thư khuê các vô ưu vô lo
Tiểu thư vô tư.
Cơ Ngọc Lạc nắm chặt dây thừng bên cạnh xích đu, tinh thần có chút trống rỗng.
Nàng từ ngày đó từ trong cung đi ra đã chờ thiếp mời dự tiệc sinh thần của Tích phi, Tích phi có đưa thiếp hay không đều là hợp tình hợp lý, nhưng nếu không có thiếp mời kia, tiếp theo nàng phải đợi đến khi nào mới có thể tiến cung đây?
Phải tìm thời cơ nào mới có thể tiếp cận Triệu Dung?
Mấy ngày nay Cơ Ngọc Lạc đã lên kế hoạch cho việc này, trong đầu đều là cửa cung màu đỏ nặng nề, nhưng tiểu nha đầu Cơ Nhàn Dư này cũng rất thần kỳ, cổ họng giòn tan đuổi những hình ảnh kia ra khỏi đầu nàng nhét lời nói của mình vào trong.
Cơ Ngọc Lạc cho rằng mình không nghe rõ nàng ấy đang nói gì, nhưng nửa ngày sau lại ghé mắt hỏi nàng ấy: "Cho nên kinh đô hiện nay đang thịnh hành gấm hoa ư?"
Nói một hồi lâu, nước trà cũng thấy đáy, mãi đến khi tiểu nha hoàn tiền sảnh đến thúc giục: "Đại tiểu thư, cô gia nói nếu người cùng tam tiểu thư nói chuyện cũ xong sẽ khởi hành hồi phủ, lúc này cô gia đang ở tiền sảnh.”
Cơ Ngọc Lạc đáp lời, lạnh nhạt rời đi dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Cơ Nhàn Dư.
Bích Ngô đã chờ ở cửa thùy hoa bèn theo sát tiến lên. Xung quanh không có người, nàng ấy mới không nhịn được nói: "Tiểu thư, vừa rồi cô gia như vậy... Dẫu sao cũng là về thăm nhà, làm thế không khỏi quá không coi ai ra gì rồi.”
Cơ Ngọc Lạc mỉm cười không đáp lời.
Hoắc Hiển sao, hắn thích như thế nào thì cứ thế ấy, cho dù có giết người ở Cơ gia, chỉ cần không liên lụy đến kế hoạch của nàng sẽ không trở ngại gì đến nàng cả.
Cơ Ngọc Lạc nghĩ đến đây bèn ngẩng đầu lên thấy bên cạnh góc cửa có một bóng người nửa ẩn nửa hiện trong cây, lúc nàng đi qua thoáng nhìn mới thấy là Tôn ma ma đi theo bên cạnh Cố Nhu.
Lâm Thiền cùng Cơ Sùng Vọng bởi vì phong thư kia đã kết luận Cố Nhu biết được chuyện bí mật đó, cho nên cũng không biết Tôn ma ma này biết được bao nhiêu mới không dám tùy ý bán bà ta đi, lại không muốn giữ bà ta ở bên cạnh hầu hạ liền đuổi đi đến sau bếp làm việc vặt.
Nhân vật không quan trọng gì, Cơ Ngọc Lạc liếc mắt một cái đã thu hồi tầm mắt.
Tôn ma ma hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, vội vàng làm động tác hành lễ đợi Cơ Ngọc Lạc đi qua mới ngẩng đầu lên.
Bên ngoài khe cửa là tôn tử Tôn Chí Hưng của bà ta.
Từ sau lần trước bị Cơ phu nhân bắt được chứng thực tội danh của Cố di nương, Tôn Chí Hưng đã rất lâu rồi không đến Cơ phủ, hắn ta không dám, dù sao chuyện mưu hại Cơ đại tiểu thư cũng có một phần của hắn ta.
Nhưng nếu không phải trong tay, hôm nay hắn ta cũng sẽ không đến.
Nhưng trong tay Tôn ma ma còn kẹt tiền hơn so với hắn ta, không có Cố di nương còn bị phu nhân xa lánh, làm sao cuộc sống của bà ta có thể nhẹ nhàng được!
Miễn cưỡng bóc lột cũng chỉ móc ra ba đồng đưa cho Tôn Chí Hưng.
Tôn Chí Hưng mất hứng, vừa vặn thoáng nhìn Cơ trưởng nữ từ xa xa đi qua, lòng háo sắc nổi lên theo bản năng nheo mắt lại.
Tôn ma ma kéo cửa ra, tát cái lên trán hắn ta: "Còn nhìn à, người của Cẩm Y Vệ mà ngươi cũng dám nhìn, không sợ bị móc tròng mắt à!"
Tôn Chí Hưng "Oái" một tiếng, vuốt đầu lại chợt lóe ý tưởng trong đầu, Cẩm Y Vệ, Hoắc Hiển có tiền!
Trong lòng hắn ta đột nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật khóe môi giương lên, nhưng vừa nghĩ tới loan đao trong tay Hoắc Hiển lại không khỏi run lên, khổ não nhíu mày.
Sắp tới giờ Dậu, ánh chiều tà phủ kín thềm đá.
Hoắc Hiển trở về đã đi đến Trấn Phủ Ti, cho nên lúc trở về chỉ có mình Cơ Ngọc Lạc. Nàng vừa mới vào hậu viện, quản sự ma ma đã đi lên đón, trong tay trình lên một tấm thiếp mời có hoa văn viền vàng, nói: "Phu nhân, vừa rồi trong cung có người tới, là Tích phi nương nương bảo nội thị đưa thiệp mời tiệc sinh thần cho người, còn cố ý dặn dò người đến lúc đó xin cần phải đến dự tiệc, nói là muốn tự mình tạ ơn ân cứu mạng ngày đó của phu nhân.”
Cơ Ngọc Lạc tiếp nhận, lòng còn chưa yên lại nghe quản sự ma ma nói: "Tiến cung không phải việc nhỏ, xin phu nhân hỏi chủ quân trước mới tốt.”
Đây chính là chỗ phiền toái của phụ nhân hậu trạch, ngay cả ra cửa cũng phải được phu quân phê chuẩn.
Về phần Cơ Sùng Vọng là bị Nam Nguyệt lấy đao chống sau lưng vào thư phòng của mình, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn sóng yên biển lặng đã nhăn nhó ra vài nếp nhăn.
Cơ Ngọc Lạc giả bộ không nhìn thấy, Hoắc Hiển muốn tìm việc, nàng cũng không tiện dự thính bèn theo Cơ Nhàn Dư đi nội viện.
Cơ Vân Khấu cũng muốn trở về Phù Hạ Uyển, nhưng lúc đồng hành lại cố ý rớt lại phía sau một đoạn đường giống như đang trốn hồng thủy mãnh thú gì đó, khi Cơ Nhàn Dư dừng lại nhìn nàng ta, dưới chân nàng ta bỗng dưng dừng lại e sợ đụng phải.
Cơ Nhàn Dư vẫy tay với nàng ta: "Nhị tỷ tỷ, a tỷ hiếm khi về nhà, chúng ta cùng đi vào trong vườn trò chuyện đi, sáng sớm muội đã bảo ma ma xào hạt dưa thơm rồi.”
Sắc mặt Cơ Vân Khấu cẩn thận liếc mắt nhìn Cơ Ngọc Lạc: "Không, không cần, ta đau đầu muốn về nghỉ ngơi.”
Nàng ta vừa dứt lời đã bước đi vội vàng như có quỷ đuổi theo nàng ta vậy.
Cơ Ngọc Lạc nhìn bóng lưng Cơ Vân Khấu chạy trối chết, nhướng mày như có điều suy nghĩ, trong mắt lộ ra ý nụ cười thoáng qua.
Chỉ có Cơ Nhàn Dư chân tình thở dài, nói: "Thật ra Nhị tỷ tỷ cũng rất đáng thương, di nương rơi xuống nước khiến tỷ ấy bị kích thích không nhỏ, cả ngày rầu rĩ không vui, trốn tránh người khác, cũng không thích nói chuyện, trước kia tỷ ấy thích xinh đẹp nhất, hiện giờ ngay cả xiêm y màu sắc sáng ngời cũng không mặc nữa.”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Nàng ta lên công đường kiện mẫu thân, hại mẫu thân vào ngục chịu khổ mà muội còn thương hại nàng ta ư?"
Cơ Nhàn Dư nghẹn lời há miệng, cuối cùng thở dài như bà cụ non: "Nàng ta khi đó cũng mê muội, may mà mẫu thân không sao..."
Cơ Ngọc Lạc liếc nàng ấy một cái, khóe môi nhếch lên.
Nếu không biết tình hình thực tế, Cơ Ngọc Dao cùng Cơ Nhàn Dư ngược lại rất giống một tỷ muội ruột thịt từ trong bụng một mẫu thân sinh ra, một trái tim mềm mại chỉ biết trách trời thương dân vô dụng.
Chán đến cực điểm.
Cơ Nhàn Dư dậm chân "Ôi chao" một tiếng, lại ôm cánh tay Cơ Ngọc Lạc nói: "Vườn mới làm hai cái xích đu, chúng ta đi đến chỗ đó ngồi rồi a tỷ kể cho muội nghe một chút về tình hình gần đây nha!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế Cơ Ngọc Lạc bị nàng ấy xô đẩy đi vào trong vườn, Cơ Nhàn Dư mới đầu hỏi đông hỏi tây, sau đó thấy Cơ Ngọc Lạc không còn lời nào để nói bèn dứt khoát nói ra chuyện của mình.
Nhưng nàng ấy có chuyện gì đâu, tiểu cô nương gia không phải son phấn chính là xiêm y lụa là, líu ríu giống như con vẹt, ầm ĩ đến mức tuyết trên đầu cành đều muốn tan ra, vẻ mặt thiếu nữ vui vẻ dào dạt hoàn toàn là bộ dáng tiểu thư khuê các vô ưu vô lo
Tiểu thư vô tư.
Cơ Ngọc Lạc nắm chặt dây thừng bên cạnh xích đu, tinh thần có chút trống rỗng.
Nàng từ ngày đó từ trong cung đi ra đã chờ thiếp mời dự tiệc sinh thần của Tích phi, Tích phi có đưa thiếp hay không đều là hợp tình hợp lý, nhưng nếu không có thiếp mời kia, tiếp theo nàng phải đợi đến khi nào mới có thể tiến cung đây?
Phải tìm thời cơ nào mới có thể tiếp cận Triệu Dung?
Mấy ngày nay Cơ Ngọc Lạc đã lên kế hoạch cho việc này, trong đầu đều là cửa cung màu đỏ nặng nề, nhưng tiểu nha đầu Cơ Nhàn Dư này cũng rất thần kỳ, cổ họng giòn tan đuổi những hình ảnh kia ra khỏi đầu nàng nhét lời nói của mình vào trong.
Cơ Ngọc Lạc cho rằng mình không nghe rõ nàng ấy đang nói gì, nhưng nửa ngày sau lại ghé mắt hỏi nàng ấy: "Cho nên kinh đô hiện nay đang thịnh hành gấm hoa ư?"
Nói một hồi lâu, nước trà cũng thấy đáy, mãi đến khi tiểu nha hoàn tiền sảnh đến thúc giục: "Đại tiểu thư, cô gia nói nếu người cùng tam tiểu thư nói chuyện cũ xong sẽ khởi hành hồi phủ, lúc này cô gia đang ở tiền sảnh.”
Cơ Ngọc Lạc đáp lời, lạnh nhạt rời đi dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Cơ Nhàn Dư.
Bích Ngô đã chờ ở cửa thùy hoa bèn theo sát tiến lên. Xung quanh không có người, nàng ấy mới không nhịn được nói: "Tiểu thư, vừa rồi cô gia như vậy... Dẫu sao cũng là về thăm nhà, làm thế không khỏi quá không coi ai ra gì rồi.”
Cơ Ngọc Lạc mỉm cười không đáp lời.
Hoắc Hiển sao, hắn thích như thế nào thì cứ thế ấy, cho dù có giết người ở Cơ gia, chỉ cần không liên lụy đến kế hoạch của nàng sẽ không trở ngại gì đến nàng cả.
Cơ Ngọc Lạc nghĩ đến đây bèn ngẩng đầu lên thấy bên cạnh góc cửa có một bóng người nửa ẩn nửa hiện trong cây, lúc nàng đi qua thoáng nhìn mới thấy là Tôn ma ma đi theo bên cạnh Cố Nhu.
Lâm Thiền cùng Cơ Sùng Vọng bởi vì phong thư kia đã kết luận Cố Nhu biết được chuyện bí mật đó, cho nên cũng không biết Tôn ma ma này biết được bao nhiêu mới không dám tùy ý bán bà ta đi, lại không muốn giữ bà ta ở bên cạnh hầu hạ liền đuổi đi đến sau bếp làm việc vặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân vật không quan trọng gì, Cơ Ngọc Lạc liếc mắt một cái đã thu hồi tầm mắt.
Tôn ma ma hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, vội vàng làm động tác hành lễ đợi Cơ Ngọc Lạc đi qua mới ngẩng đầu lên.
Bên ngoài khe cửa là tôn tử Tôn Chí Hưng của bà ta.
Từ sau lần trước bị Cơ phu nhân bắt được chứng thực tội danh của Cố di nương, Tôn Chí Hưng đã rất lâu rồi không đến Cơ phủ, hắn ta không dám, dù sao chuyện mưu hại Cơ đại tiểu thư cũng có một phần của hắn ta.
Nhưng nếu không phải trong tay, hôm nay hắn ta cũng sẽ không đến.
Nhưng trong tay Tôn ma ma còn kẹt tiền hơn so với hắn ta, không có Cố di nương còn bị phu nhân xa lánh, làm sao cuộc sống của bà ta có thể nhẹ nhàng được!
Miễn cưỡng bóc lột cũng chỉ móc ra ba đồng đưa cho Tôn Chí Hưng.
Tôn Chí Hưng mất hứng, vừa vặn thoáng nhìn Cơ trưởng nữ từ xa xa đi qua, lòng háo sắc nổi lên theo bản năng nheo mắt lại.
Tôn ma ma kéo cửa ra, tát cái lên trán hắn ta: "Còn nhìn à, người của Cẩm Y Vệ mà ngươi cũng dám nhìn, không sợ bị móc tròng mắt à!"
Tôn Chí Hưng "Oái" một tiếng, vuốt đầu lại chợt lóe ý tưởng trong đầu, Cẩm Y Vệ, Hoắc Hiển có tiền!
Trong lòng hắn ta đột nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật khóe môi giương lên, nhưng vừa nghĩ tới loan đao trong tay Hoắc Hiển lại không khỏi run lên, khổ não nhíu mày.
Sắp tới giờ Dậu, ánh chiều tà phủ kín thềm đá.
Hoắc Hiển trở về đã đi đến Trấn Phủ Ti, cho nên lúc trở về chỉ có mình Cơ Ngọc Lạc. Nàng vừa mới vào hậu viện, quản sự ma ma đã đi lên đón, trong tay trình lên một tấm thiếp mời có hoa văn viền vàng, nói: "Phu nhân, vừa rồi trong cung có người tới, là Tích phi nương nương bảo nội thị đưa thiệp mời tiệc sinh thần cho người, còn cố ý dặn dò người đến lúc đó xin cần phải đến dự tiệc, nói là muốn tự mình tạ ơn ân cứu mạng ngày đó của phu nhân.”
Cơ Ngọc Lạc tiếp nhận, lòng còn chưa yên lại nghe quản sự ma ma nói: "Tiến cung không phải việc nhỏ, xin phu nhân hỏi chủ quân trước mới tốt.”
Đây chính là chỗ phiền toái của phụ nhân hậu trạch, ngay cả ra cửa cũng phải được phu quân phê chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro