Làm Loạn Trong...
2024-08-07 20:55:09
Cơ Ngọc Lạc ăn mặc như thái giám, một đường cầm đèn dán sát tường cung, nàng đi cực nhanh, trước mắt tất cả mọi người đều đang hò hét loạn xạ chạy tới cung điện Tích phi, cũng không có ai chú ý tới nàng, chỉ là lúc trên đường gặp Cẩm y vệ tuần thủ nàng mới đem mũ dạ đè xuống, cúi đầu giấu mặt đi.
Ly Dương quả nhiên mang theo người chạy tới.
Chuyện lớn như trong cung bốc cháy, mà còn cháy ngay cung sủng phi của Hoàng Thượng, Ly Dương tuần thủ Cửu Trọng môn không thể mặc kệ.
Nhưng một khi hắn ta rời đi, chuyện theo dõi phòng trực của Tư Lễ Giám sẽ bị buông lỏng.
Chỉ không biết giờ này, Triệu Dung có phải đang trực phòng hay không, nếu không, tối nay tìm được ông ta thừa dịp loạn giết chết luôn là được.
Cơ Ngọc Lạc nhân lúc trời tối trở tay ngăn một thái giám ôm phất trần, nhìn phẩm cấp của thái giám không thấp, hạ giọng nói: "Ta làm việc ở ngự tiền, đốc công ở nơi nào, Hoàng thượng bảo ta đi một chuyến.”
Lửa cháy quá mạnh, đã đốt cháy hai tòa cung điện sát vách, Thắng Hỉ mới từ Trọng Hoa điện truyền khẩu dụ của hoàng thượng cho Triệu Dung, vừa dẫn Triệu Dung phân phó cho người dập lửa, lúc này đang đổ mồ hôi trán, không chút nghĩ ngợi chỉ vào phòng trực phía sau, nói: "Đốc công ở bên trong.”
Thắng Hỉ dứt lời đã vội vàng cất bước rời đi, chỉ có điều khi tới gần cung điện Tích phi bỗng dưng dừng bước.
Hắn ta mới từ Trọng Hoa điện đến, Hoàng thượng đã tuyên đốc công khi nào?
Huống hồ người làm việc ở ngự tiền đều thắt đai lưng đỏ, tiểu thái giám vừa rồi kia rõ ràng là đai lưng xanh, kỳ quái...
Thắng Hỉ khoát tay nói thái giám phía sau: "Các ngươi đi trước, ta trở về một chuyến.”
Phòng trực là một tòa cung điện không nhỏ, chỉ chưa làm xà nhà cột tụ chạm trổ, nhìn giống như là một toà viện bình thường, cửa cũng không phải cửa cung điện màu đỏ thẫm, cửa gỗ sơn đen khiêm tốn nội liễm, giấu rất sâu ở trong thâm cung tráng lệ này.
Đây là phòng trực của Triệu Dung, không nhiều người hơn phòng làm việc của Tư Lễ Giám, ngày thường chỉ có mấy tiểu thái giám làm việc, trong cung bốc cháy nên phần lớn đã chạy tới cứu hỏa, trước mắt rất thanh tĩnh.
Một đường đi tới không có bóng người, mãi đến khi vòng qua một chỗ góc rẽ, thấy dưới hành lang có một vệt tím đậm, Cơ Ngọc Lạc mạnh mẽ nghiêng người trốn vào trong bóng râm. Màu tím đưa lưng về phía Cơ Ngọc Lạc đang dặn dò vài câu gì đó với tiểu thái giám, sau đó tiểu thái giám kia gật đầu rời đi, ông ta mới đẩy cửa đi vào trong phòng.
Áo bào màu tím, đai lưng thêu hoa văn thú!
Những thứ này nhìn không bắt nắt, nô tài thị tỳ trong cung ăn mặc đều theo phẩm cấp, cả tòa hoàng cung có thể mặc như vậy, ngoại trừ Triệu Dung không có người khác!
Khóe môi Cơ Ngọc Lạc mím thành một đường thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, trong mắt lạnh như băng, mu bàn tay nắm chặt thành quyền nổi gân xanh, mắt thấy cánh cửa kia đóng lại, nàng lập tức bước nhanh về phía trước.
Gió lạnh gào thét, trong gió dường như đều xen lẫn tiếng khóc của trẻ con.
Đôi mắt Cơ Ngọc Lạc đỏ bừng, "kẽo kẹt" một tiếng đẩy cửa ra, bỗng dưng đứng tại chỗ nhíu mày.
Căn phòng lớn như vậy, lúc này lại không có một bóng người.
Nàng rõ ràng đã thấy Triệu Dung đi vào.
Hô hấp Cơ Ngọc Lạc dồn dập, đang muốn tiến lên tìm kiếm thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng quay người lại đã thấy thái giám vừa rồi bị nàng ngăn lại hỏi đường đi tới, nói: "Đốc công, vừa rồi có người…"
Bốn mắt nhìn nhau, Thắng Hỉ trách mắng: "Lớn mật, ngươi là người phương nào, sao dám tự tiện xông vào nội thất đốc công!"
Vừa nói xong Thắng Hỉ đã nhíu mày, kẹt lại một lát dưới ánh mắt không chút gợn sóng của Cơ Ngọc Lạc, sau đó đồng tử trừng lớn: "Ngươi, ngươi là…”
Thắng Hỉ tự nhiên nhận ra nàng, đều là hắn ta tự mình nghênh đón Cơ Ngọc Lạc hai lần tiến cung.
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết đã thấy Cơ Ngọc cất bước tiến lên, sát khí trong mắt không che giấu được, Thắng Hỉ chợt cảm thấy không đúng, xoay người muốn chạy lại bị kéo cổ áo kéo trở về, cửa phòng cũng mạnh mẽ đóng lại trước chóp mũi hắn ta.
Thanh âm Cơ Ngọc Lạc rất nhẹ: "Thắng Hỉ công công, chạy cái gì vậy.”
Thắng Hỉ đẩy nàng ra vòng qua bên kia bàn vuông, phất trần trong tay làm vũ khí, vừa chỉ vào Cơ Ngọc Lạc đang từng bước tới gần vừa lui về phía sau, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn làm gì? Đây chính là cung cấm đấy, bên ngoài đều là Cẩm Y Vệ cùng cấm quân, ngươi, sao ngươi dám giết người ở trong cung!"”
Cơ Ngọc Lạc nhấc chân đá bay phất trần của Thắng Hỉ, ấn hắn ta vào chậu rửa mặt đầy nước, lớn tiếng hỏi: "Triệu Dung ở đâu?”
Thắng Hỉ sặc mấy ngụm nước, giãy dụa hô to: "Cứu mạng! Người đâu! Người đâu!”
Cơ Ngọc Lạc nhíu mày dứt khoát đưa tay che miệng hắn ta lại, nghe bên ngoài có tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, nàng nhanh chóng rút trâm bạc ra đâm thủng cổ họng Thắng Hỉ.
Người ở trong tay nàng giãy dụa một lát đã bất động, theo chậu rửa mặt "Loảng xoảng" một tiếng cùng nhau rơi xuống đất, máu loãng chảy đầy đất.
Cơ Ngọc Lạc cẩn thận tránh được vết máu, trước khi Cẩm Y Vệ đẩy cửa sổ đã phá cửa sổ mà ra, ngọn lửa lớn trong cung điện của Tích phi chưa tắt, bên ngoài vẫn đang rối loạn một nùi, cung nữ nội thị xách nước qua lại, Cơ Ngọc Lạc nhanh chóng ẩn vào trong đó, cũng thuận tay nhận một thùng nước chạy tới chỗ lửa lớn.
Nhưng ở một ngã rẽ phía trước, một hàng đội ngũ cuồn cuộn đi về phía trước, đó là Cẩm Y Vệ đang cùng quân giá đến, trong đó người ở phía trước nhất hiển nhiên là Hoắc Hiển không thể nghi ngờ.
Cơ Ngọc Lạc nhíu mày, nàng không thể chạy khỏi Cẩm Y Vệ, cũng chỉ đành đi theo phía sau, vì thế khi Hoắc Hiển bước vào cung điện, Cơ Ngọc Lạc vừa mới vòng tới phía sau tường cung.
Hồng Sương tiến lên: "Tiểu thư, sao rồi?”
“Không thành." Cơ Ngọc Lạc thay xiêm y, tốc độ nói nhanh hơn thường ngày: “Hoắc Hiển đến rồi, ta và ngươi nhảy vào từ chỗ này làm bộ như bị nhốt trong lửa.”
Sắc mặt Hồng Sương nghiêm trọng gật đầu.
Cơ Ngọc Lạc vẫn trở lại chỗ thủy tạ trong cung điện, cây hoa nơi này quá nhiều, lửa không chỉ không tắt thậm chí còn có xu thế lan tràn ra.
Mà các phi tần đều bị vây ở tiền điện, Cơ Ngọc Lạc đang muốn cất bước tiến lên đã thấy một bóng dáng cao lớn đi tới cửa điện, đó không phải Hoắc Hiển thì còn là ai?
Cơ Ngọc Lạc lùi lại trốn sau ngọn đèn đá, đã lâu rồi nàng không căng thẳng như vậy, hô hấp của nàng cũng vô thức ngừng lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cơ Ngọc Lạc xoay người bước vào trong đống đổ nát lửa lan tràn, nàng ngồi xổm trong góc cọ chút bụi trên mặt đất lên mặt và trên người, thuận tiện còn làm loạn đồ trang sức trên đầu.
Lúc Hoắc Hiển chạy tới, tiểu cô nương đang ôm chân núp ở phía sau cây cột, một khuôn mặt đều chôn xuống, cho đến khi Nam Nguyệt vui mừng hô lên một tiếng "Phu nhân", nàng mới thảm thương ngẩng đầu lên.
Trên mặt đều là bụi, trong mắt hiện ra một tầng sương mù như đã nhìn thấy cứu tinh, vội vàng lảo đảo bò dậy, rồi lại rụt chân không dám bước qua xà nhà gỗ bén lửa: "Phu quân..."
Hoắc Hiển trầm mặt, lúc thở phào nhẹ nhõm lại có chút không kiên nhẫn.
Nếu là trưởng nữ Cơ gia gả cho hắn chưa được mấy ngày đã mất mạng, chỉ e rằng lão già Cơ Sùng Vọng kia lại muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó không có quan hệ thông gia, ông ta có thể cháy lên từ đám tro tàn.
Triệu Dung nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác làm suy yếu thanh thế của Cơ Sùng Vọng, còn không biết lại muốn gây sức ép ra chuyện gì, vậy chẳng phải hắn tốn nhiều công sức thành thân một chuyến đã uổng phí khí lực rồi sao.
Khi thấy Cơ Ngọc Lạc còn thở, trong lòng Hoắc Hiển quả thật dã thả lỏng nhưng cũng không khỏi sinh ra chút phiền chán.
Hắn đưa tay cho tiểu cô nương trong vòng lửa, nhưng khi kéo nàng ra lại cảm thấy lòng bàn tay rất lạnh.
Không phải tay hắn, mà là tay Cơ Ngọc Lạc.
Hoắc Hiển lúc buông tay hơi chần chờ một chút, thế lửa trong điện hung mãnh, chung quanh đều là khói đặc nhiệt độ đang cao, mà tay của nàng lại lạnh giống như ngâm trong gió lạnh.
Nhưng không kịp nghĩ sâu, phía sau bỗng nhiên có Cẩm Y Vệ bước nhanh lên: "Đại nhân, đại nhân!”
Hoắc Hiển nhíu mày nhìn sang, người nọ thở hổn hển, giọng nói cũng đè thấp, nói: "Thích khách vào cung, Thắng Hỉ công công đã chết ở trong phòng trực của đốc công.”
Hoắc Hiển ngẩng đầu, trong cung có thích khách!
Mà hắn vốn nên lập tức đi đến bên người Thuận An đế hộ giá, dưới chân bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Cơ Ngọc Lạc, lại phân phó với Nam Nguyệt: "Hộ tống phu nhân hồi phủ.”
Ly Dương quả nhiên mang theo người chạy tới.
Chuyện lớn như trong cung bốc cháy, mà còn cháy ngay cung sủng phi của Hoàng Thượng, Ly Dương tuần thủ Cửu Trọng môn không thể mặc kệ.
Nhưng một khi hắn ta rời đi, chuyện theo dõi phòng trực của Tư Lễ Giám sẽ bị buông lỏng.
Chỉ không biết giờ này, Triệu Dung có phải đang trực phòng hay không, nếu không, tối nay tìm được ông ta thừa dịp loạn giết chết luôn là được.
Cơ Ngọc Lạc nhân lúc trời tối trở tay ngăn một thái giám ôm phất trần, nhìn phẩm cấp của thái giám không thấp, hạ giọng nói: "Ta làm việc ở ngự tiền, đốc công ở nơi nào, Hoàng thượng bảo ta đi một chuyến.”
Lửa cháy quá mạnh, đã đốt cháy hai tòa cung điện sát vách, Thắng Hỉ mới từ Trọng Hoa điện truyền khẩu dụ của hoàng thượng cho Triệu Dung, vừa dẫn Triệu Dung phân phó cho người dập lửa, lúc này đang đổ mồ hôi trán, không chút nghĩ ngợi chỉ vào phòng trực phía sau, nói: "Đốc công ở bên trong.”
Thắng Hỉ dứt lời đã vội vàng cất bước rời đi, chỉ có điều khi tới gần cung điện Tích phi bỗng dưng dừng bước.
Hắn ta mới từ Trọng Hoa điện đến, Hoàng thượng đã tuyên đốc công khi nào?
Huống hồ người làm việc ở ngự tiền đều thắt đai lưng đỏ, tiểu thái giám vừa rồi kia rõ ràng là đai lưng xanh, kỳ quái...
Thắng Hỉ khoát tay nói thái giám phía sau: "Các ngươi đi trước, ta trở về một chuyến.”
Phòng trực là một tòa cung điện không nhỏ, chỉ chưa làm xà nhà cột tụ chạm trổ, nhìn giống như là một toà viện bình thường, cửa cũng không phải cửa cung điện màu đỏ thẫm, cửa gỗ sơn đen khiêm tốn nội liễm, giấu rất sâu ở trong thâm cung tráng lệ này.
Đây là phòng trực của Triệu Dung, không nhiều người hơn phòng làm việc của Tư Lễ Giám, ngày thường chỉ có mấy tiểu thái giám làm việc, trong cung bốc cháy nên phần lớn đã chạy tới cứu hỏa, trước mắt rất thanh tĩnh.
Một đường đi tới không có bóng người, mãi đến khi vòng qua một chỗ góc rẽ, thấy dưới hành lang có một vệt tím đậm, Cơ Ngọc Lạc mạnh mẽ nghiêng người trốn vào trong bóng râm. Màu tím đưa lưng về phía Cơ Ngọc Lạc đang dặn dò vài câu gì đó với tiểu thái giám, sau đó tiểu thái giám kia gật đầu rời đi, ông ta mới đẩy cửa đi vào trong phòng.
Áo bào màu tím, đai lưng thêu hoa văn thú!
Những thứ này nhìn không bắt nắt, nô tài thị tỳ trong cung ăn mặc đều theo phẩm cấp, cả tòa hoàng cung có thể mặc như vậy, ngoại trừ Triệu Dung không có người khác!
Khóe môi Cơ Ngọc Lạc mím thành một đường thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, trong mắt lạnh như băng, mu bàn tay nắm chặt thành quyền nổi gân xanh, mắt thấy cánh cửa kia đóng lại, nàng lập tức bước nhanh về phía trước.
Gió lạnh gào thét, trong gió dường như đều xen lẫn tiếng khóc của trẻ con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt Cơ Ngọc Lạc đỏ bừng, "kẽo kẹt" một tiếng đẩy cửa ra, bỗng dưng đứng tại chỗ nhíu mày.
Căn phòng lớn như vậy, lúc này lại không có một bóng người.
Nàng rõ ràng đã thấy Triệu Dung đi vào.
Hô hấp Cơ Ngọc Lạc dồn dập, đang muốn tiến lên tìm kiếm thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng quay người lại đã thấy thái giám vừa rồi bị nàng ngăn lại hỏi đường đi tới, nói: "Đốc công, vừa rồi có người…"
Bốn mắt nhìn nhau, Thắng Hỉ trách mắng: "Lớn mật, ngươi là người phương nào, sao dám tự tiện xông vào nội thất đốc công!"
Vừa nói xong Thắng Hỉ đã nhíu mày, kẹt lại một lát dưới ánh mắt không chút gợn sóng của Cơ Ngọc Lạc, sau đó đồng tử trừng lớn: "Ngươi, ngươi là…”
Thắng Hỉ tự nhiên nhận ra nàng, đều là hắn ta tự mình nghênh đón Cơ Ngọc Lạc hai lần tiến cung.
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết đã thấy Cơ Ngọc cất bước tiến lên, sát khí trong mắt không che giấu được, Thắng Hỉ chợt cảm thấy không đúng, xoay người muốn chạy lại bị kéo cổ áo kéo trở về, cửa phòng cũng mạnh mẽ đóng lại trước chóp mũi hắn ta.
Thanh âm Cơ Ngọc Lạc rất nhẹ: "Thắng Hỉ công công, chạy cái gì vậy.”
Thắng Hỉ đẩy nàng ra vòng qua bên kia bàn vuông, phất trần trong tay làm vũ khí, vừa chỉ vào Cơ Ngọc Lạc đang từng bước tới gần vừa lui về phía sau, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn làm gì? Đây chính là cung cấm đấy, bên ngoài đều là Cẩm Y Vệ cùng cấm quân, ngươi, sao ngươi dám giết người ở trong cung!"”
Cơ Ngọc Lạc nhấc chân đá bay phất trần của Thắng Hỉ, ấn hắn ta vào chậu rửa mặt đầy nước, lớn tiếng hỏi: "Triệu Dung ở đâu?”
Thắng Hỉ sặc mấy ngụm nước, giãy dụa hô to: "Cứu mạng! Người đâu! Người đâu!”
Cơ Ngọc Lạc nhíu mày dứt khoát đưa tay che miệng hắn ta lại, nghe bên ngoài có tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, nàng nhanh chóng rút trâm bạc ra đâm thủng cổ họng Thắng Hỉ.
Người ở trong tay nàng giãy dụa một lát đã bất động, theo chậu rửa mặt "Loảng xoảng" một tiếng cùng nhau rơi xuống đất, máu loãng chảy đầy đất.
Cơ Ngọc Lạc cẩn thận tránh được vết máu, trước khi Cẩm Y Vệ đẩy cửa sổ đã phá cửa sổ mà ra, ngọn lửa lớn trong cung điện của Tích phi chưa tắt, bên ngoài vẫn đang rối loạn một nùi, cung nữ nội thị xách nước qua lại, Cơ Ngọc Lạc nhanh chóng ẩn vào trong đó, cũng thuận tay nhận một thùng nước chạy tới chỗ lửa lớn.
Nhưng ở một ngã rẽ phía trước, một hàng đội ngũ cuồn cuộn đi về phía trước, đó là Cẩm Y Vệ đang cùng quân giá đến, trong đó người ở phía trước nhất hiển nhiên là Hoắc Hiển không thể nghi ngờ.
Cơ Ngọc Lạc nhíu mày, nàng không thể chạy khỏi Cẩm Y Vệ, cũng chỉ đành đi theo phía sau, vì thế khi Hoắc Hiển bước vào cung điện, Cơ Ngọc Lạc vừa mới vòng tới phía sau tường cung.
Hồng Sương tiến lên: "Tiểu thư, sao rồi?”
“Không thành." Cơ Ngọc Lạc thay xiêm y, tốc độ nói nhanh hơn thường ngày: “Hoắc Hiển đến rồi, ta và ngươi nhảy vào từ chỗ này làm bộ như bị nhốt trong lửa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Hồng Sương nghiêm trọng gật đầu.
Cơ Ngọc Lạc vẫn trở lại chỗ thủy tạ trong cung điện, cây hoa nơi này quá nhiều, lửa không chỉ không tắt thậm chí còn có xu thế lan tràn ra.
Mà các phi tần đều bị vây ở tiền điện, Cơ Ngọc Lạc đang muốn cất bước tiến lên đã thấy một bóng dáng cao lớn đi tới cửa điện, đó không phải Hoắc Hiển thì còn là ai?
Cơ Ngọc Lạc lùi lại trốn sau ngọn đèn đá, đã lâu rồi nàng không căng thẳng như vậy, hô hấp của nàng cũng vô thức ngừng lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cơ Ngọc Lạc xoay người bước vào trong đống đổ nát lửa lan tràn, nàng ngồi xổm trong góc cọ chút bụi trên mặt đất lên mặt và trên người, thuận tiện còn làm loạn đồ trang sức trên đầu.
Lúc Hoắc Hiển chạy tới, tiểu cô nương đang ôm chân núp ở phía sau cây cột, một khuôn mặt đều chôn xuống, cho đến khi Nam Nguyệt vui mừng hô lên một tiếng "Phu nhân", nàng mới thảm thương ngẩng đầu lên.
Trên mặt đều là bụi, trong mắt hiện ra một tầng sương mù như đã nhìn thấy cứu tinh, vội vàng lảo đảo bò dậy, rồi lại rụt chân không dám bước qua xà nhà gỗ bén lửa: "Phu quân..."
Hoắc Hiển trầm mặt, lúc thở phào nhẹ nhõm lại có chút không kiên nhẫn.
Nếu là trưởng nữ Cơ gia gả cho hắn chưa được mấy ngày đã mất mạng, chỉ e rằng lão già Cơ Sùng Vọng kia lại muốn làm lớn chuyện, đến lúc đó không có quan hệ thông gia, ông ta có thể cháy lên từ đám tro tàn.
Triệu Dung nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác làm suy yếu thanh thế của Cơ Sùng Vọng, còn không biết lại muốn gây sức ép ra chuyện gì, vậy chẳng phải hắn tốn nhiều công sức thành thân một chuyến đã uổng phí khí lực rồi sao.
Khi thấy Cơ Ngọc Lạc còn thở, trong lòng Hoắc Hiển quả thật dã thả lỏng nhưng cũng không khỏi sinh ra chút phiền chán.
Hắn đưa tay cho tiểu cô nương trong vòng lửa, nhưng khi kéo nàng ra lại cảm thấy lòng bàn tay rất lạnh.
Không phải tay hắn, mà là tay Cơ Ngọc Lạc.
Hoắc Hiển lúc buông tay hơi chần chờ một chút, thế lửa trong điện hung mãnh, chung quanh đều là khói đặc nhiệt độ đang cao, mà tay của nàng lại lạnh giống như ngâm trong gió lạnh.
Nhưng không kịp nghĩ sâu, phía sau bỗng nhiên có Cẩm Y Vệ bước nhanh lên: "Đại nhân, đại nhân!”
Hoắc Hiển nhíu mày nhìn sang, người nọ thở hổn hển, giọng nói cũng đè thấp, nói: "Thích khách vào cung, Thắng Hỉ công công đã chết ở trong phòng trực của đốc công.”
Hoắc Hiển ngẩng đầu, trong cung có thích khách!
Mà hắn vốn nên lập tức đi đến bên người Thuận An đế hộ giá, dưới chân bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Cơ Ngọc Lạc, lại phân phó với Nam Nguyệt: "Hộ tống phu nhân hồi phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro