Phải Chờ
2024-08-07 20:55:09
Thuận An đế sai người canh gác trùng điệp bên ngoài Noãn các, bản thân thì lo âu bất an đi qua đi lại, nhìn thấy Hoắc Hiển đến, hắn ta vội vàng nghênh đón, trong giọng nói đều mang theo run rẩy: "Già An, Già An! Tối nay Cẩm Y vệ trực, việc này ngươi phải tra ra, ngươi phải bắt thích khách này cho trẫm mới được, nhất thiết không thể để hắn hoành hành trong cung như thế!”
Hoắc Hiển nhìn đế vương sợ đến tè ra quần, đỡ hắn ta nói: "Lúc thần trực lại xảy ra sự cố như thế nên đương nhiên thần sẽ phụ trách rồi, xin hoàng thượng yên tâm.”
Thuận An Đế khoát tay, suýt nữa đã bị dọa khóc: "Trẫm không phải đang trách ngươi mà là trẫm quá sợ hãi... Trẫm lệnh cho ngươi phải bắt tay tra rõ việc này, ngươi phải bắt được thích khách, phải bắt được!"
Hai năm trước khi Thuận An đế kế vị, trong cung rung chuyển bất an, ám sát tầng tầng lớp lớp, là Hoắc Hiển một đường hộ vệ mới không làm hắn ta mảy may bị thương nhưng cũng để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Thuận An đế, tối nay trong cung lại xuất hiện thích khách, hắn ta dĩ nhiên lệnh cho người canh gác tầng tầng lớp lớp trong Trọng Hoa điện vì sợ gặp tai ương.
Hoắc Hiển biết rõ tính tình Thuận An Đế nhất, vả lại hắn cũng đang canh cánh chuyện thích khách nên bèn lĩnh mệnh hoàng đế đi tới phòng trực bên cạnh Cửu Trọng Môn kiểm tra.
Phòng trực đã bị Cẩm Y Vệ khống chế, Triệu Dung thì âm u ngồi ở một bên, bên chân chính là thi thể Thắng Hỉ, sắc mặt ông ta thật sự không được coi là dễ nhìn.
Hoắc Hiển chắp tay nói: "Nghĩa phụ.”
Triệu Dung khoát tay áo, Hoắc Hiển mới tiến lên lật xem thi thể Thắng Hỉ, khi thoáng nhìn vết thương trí mạng ở bên cổ hắn ta, đồng tử hắn co rụt lại sau đó im hơi lặng tiếng gập ngón tay, hắn đứng dậy nói: "Thắng Hỉ bị giết trong phòng trực của nghĩa phụ, có lẽ hẳn là nhắm vào nghĩa phụ, nghĩa phụ có biết là người nào làm không?”
Không biết có phải đã đắc tội quá nhiều người rồi không, Triệu Dung còn nghiêm túc suy tư một lát nhưng không có kết quả.
Trong mắt ông ta âm u, sau đó nặng nề khép lại nói: "Tối nay nhất định An Hòa cung bốc cháy không phải ngẫu nhiên.”
Trên đường Hoắc Hiển tới đã nghĩ tới việc này, bởi vì An Hòa cung bốc cháy, Cẩm Y Vệ phụ cận mới chạy tới cứu hỏa, thủ vệ Cửu Trọng Môn mới bỏ chạy hơn phân nửa, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để thích khách hành động.
Hơn nữa người tới làm việc lớn mật, như có ý tối nay xông vào sẽ bứt ra rời đi không xuất hiện nữa.
Cho nên mục đích của người tới đã đạt được chưa?
Nếu nói Hoắc Hiển là một con chó Triệu Dung thả ở ngoài cung, như vậy Thắng Hỉ chính là một con chó ông ta nuôi ở trong cung.
Chó cậy hơi chủ đều làm chuyện ác.
Nhưng năng lực Thắng Hỉ rốt cuộc chỉ ở trong cung cấm, nào có thể lật trời?
Nhất định là nhắm về phía Triệu Dung, Triệu Dung còn sống, người này chắc chắn sẽ trở lại.
Hoắc Hiển nói: “Cẩm Y Vệ nhất định sẽ điều tra chuyện này, nghĩa phụ, con muốn mang thi thể Thắng Hỉ về kiểm tra.”
Triệu Dung phất tay ý bảo hắn tự nhiên, nói: "Hắn theo ta cũng đã nhiều năm, kẻ đáng thương không cha không mẹ, xong việc nên chôn cất hắn thật tốt.”
Hoắc Hiển chắp tay với ông ta: "Vâng.”
Đến nửa đêm, cả tòa hoàng thành đã tối đen một mảnh, lúc Hoắc Hiển bước ra cửa cung trên trời lại nổi bông tuyết, hắn vịn đại đao bên hông, giày đen giẫm lên nước tuyết tiếp nhận dây cương Đề Kỵ đưa lên, cũng không lập tức lên ngựa, chậm rãi thong thả bước vài bước trong gió nhẹ như đang suy nghĩ gì đó.
Ly Dương theo sát phía sau vẫn đang ảo não: "Đều trách thuộc hạ sơ suất, nếu có thể cẩn thận lưu ý một chút lưu lại chút nhân thủ ở Cửu Trọng Môn, sẽ không…"
“Ly Dương." Hoắc Hiển ngắt lời hắn ta, nói: "Trưởng nữ kia của Cơ Sùng Vọng... Đúng, Cơ Ngọc Dao là người như thế nào?”
“Hả?”
Ly Dương ngẩn người, chần chờ nói: "Cơ đại tiểu thư, thuộc hạ ít có tiếp xúc với nàng, chỉ gặp mặt qua vài lần cảm thấy nàng không khác mấy theo lời Nam Nguyệt nói, tính tình nhu hòa dịu dàng, an phận không gây chuyện, không phải lúc trước vì vậy mà chủ thượng mới chọn nàng sao?"
Hoắc Hiển gần như lầm bầm thản nhiên nói: "Thật không", dừng lại một lát, hắn lại nói: "Ngươi đi điều tra đi, ta muốn biết tất cả tin tức của nàng trong những năm gần đây, bao gồm cả hành tung, không phân biệt lớn nhỏ.”
Ly Dương càng không hiểu, hắn ta nói: "Chủ tử, những thứ này không phải Nam Nguyệt đã tra qua rồi sao?"
“Nam Nguyệt?" Hoắc Hiển giật giật môi trào phúng nói: "Không có mắt nhìn.”
Nàng tiến cung hai lần mà lần nào đến cũng có thể gặp chuyện, một lần là Tích phi rơi nước, một lần là trong cung Tích phi bốc hỏa.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, nếu có, vậy chỉ e rằng Cơ Ngọc Dao này trời sinh xui xẻo, chẳng trách mỗi người trong Cơ gia đều xa nàng.
Nhưng Hoắc Hiển hắn không tin thứ số mệnh này nhất.
Chủ viện của Hoắc trạch.
Hồng Sương ôm một cái hộp nhỏ, đó vốn là một ít đồ vật tùy thân tối nay thoát thân cần mang đi, lúc này nàng ta do dự nhìn người ngồi ở trước bàn trang điểm sắc mặt đen tối sa sầm, hỏi: "Tiểu thư, vậy chúng ta còn đi không?"
Cơ Ngọc Lạc nhíu mày, thở ra rất chậm.
Nàng là một người rất không có kiên nhẫn, thực ra cũng không am hiểu chờ đợi, nếu không ba năm trước sẽ không suýt nữa ném mệnh ở trong đại lao Vân Dương, sau đó Tạ Túc Bạch thường để cho nàng dưỡng tâm, y muốn dạy nàng pha trà phẩm trà, Cơ Ngọc Lạc không chịu học vì tính tình nàng không kiên nhẫn nổi, Tạ Túc Bạch liền lùi một bước chỉ cần nàng nhìn y pha trà.
Thường thì một canh giờ cứ trôi qua như vậy.
Y nói không phải chuyện gì cũng có thể đấu đá lung tung, khi không có đường tắt phải học đi vòng vo, phải nhẫn, phải chờ.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không học được tinh túy, kiên nhẫn của nàng đã tiêu hao hầu như không còn lại gì trong ngày qua ngày ngụy trang thành một người khác này.
Vốn tưởng rằng tối nay qua đi sẽ báo được đại thù, hành trang rời phủ đều chuẩn bị thỏa đáng, nhưng không ngờ vẫn thất bại.
Nghĩ đến đây, Cơ Ngọc Lạc hồi tưởng lại căn phòng không lớn lắm kia.
Hoắc Hiển nhìn đế vương sợ đến tè ra quần, đỡ hắn ta nói: "Lúc thần trực lại xảy ra sự cố như thế nên đương nhiên thần sẽ phụ trách rồi, xin hoàng thượng yên tâm.”
Thuận An Đế khoát tay, suýt nữa đã bị dọa khóc: "Trẫm không phải đang trách ngươi mà là trẫm quá sợ hãi... Trẫm lệnh cho ngươi phải bắt tay tra rõ việc này, ngươi phải bắt được thích khách, phải bắt được!"
Hai năm trước khi Thuận An đế kế vị, trong cung rung chuyển bất an, ám sát tầng tầng lớp lớp, là Hoắc Hiển một đường hộ vệ mới không làm hắn ta mảy may bị thương nhưng cũng để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Thuận An đế, tối nay trong cung lại xuất hiện thích khách, hắn ta dĩ nhiên lệnh cho người canh gác tầng tầng lớp lớp trong Trọng Hoa điện vì sợ gặp tai ương.
Hoắc Hiển biết rõ tính tình Thuận An Đế nhất, vả lại hắn cũng đang canh cánh chuyện thích khách nên bèn lĩnh mệnh hoàng đế đi tới phòng trực bên cạnh Cửu Trọng Môn kiểm tra.
Phòng trực đã bị Cẩm Y Vệ khống chế, Triệu Dung thì âm u ngồi ở một bên, bên chân chính là thi thể Thắng Hỉ, sắc mặt ông ta thật sự không được coi là dễ nhìn.
Hoắc Hiển chắp tay nói: "Nghĩa phụ.”
Triệu Dung khoát tay áo, Hoắc Hiển mới tiến lên lật xem thi thể Thắng Hỉ, khi thoáng nhìn vết thương trí mạng ở bên cổ hắn ta, đồng tử hắn co rụt lại sau đó im hơi lặng tiếng gập ngón tay, hắn đứng dậy nói: "Thắng Hỉ bị giết trong phòng trực của nghĩa phụ, có lẽ hẳn là nhắm vào nghĩa phụ, nghĩa phụ có biết là người nào làm không?”
Không biết có phải đã đắc tội quá nhiều người rồi không, Triệu Dung còn nghiêm túc suy tư một lát nhưng không có kết quả.
Trong mắt ông ta âm u, sau đó nặng nề khép lại nói: "Tối nay nhất định An Hòa cung bốc cháy không phải ngẫu nhiên.”
Trên đường Hoắc Hiển tới đã nghĩ tới việc này, bởi vì An Hòa cung bốc cháy, Cẩm Y Vệ phụ cận mới chạy tới cứu hỏa, thủ vệ Cửu Trọng Môn mới bỏ chạy hơn phân nửa, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để thích khách hành động.
Hơn nữa người tới làm việc lớn mật, như có ý tối nay xông vào sẽ bứt ra rời đi không xuất hiện nữa.
Cho nên mục đích của người tới đã đạt được chưa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói Hoắc Hiển là một con chó Triệu Dung thả ở ngoài cung, như vậy Thắng Hỉ chính là một con chó ông ta nuôi ở trong cung.
Chó cậy hơi chủ đều làm chuyện ác.
Nhưng năng lực Thắng Hỉ rốt cuộc chỉ ở trong cung cấm, nào có thể lật trời?
Nhất định là nhắm về phía Triệu Dung, Triệu Dung còn sống, người này chắc chắn sẽ trở lại.
Hoắc Hiển nói: “Cẩm Y Vệ nhất định sẽ điều tra chuyện này, nghĩa phụ, con muốn mang thi thể Thắng Hỉ về kiểm tra.”
Triệu Dung phất tay ý bảo hắn tự nhiên, nói: "Hắn theo ta cũng đã nhiều năm, kẻ đáng thương không cha không mẹ, xong việc nên chôn cất hắn thật tốt.”
Hoắc Hiển chắp tay với ông ta: "Vâng.”
Đến nửa đêm, cả tòa hoàng thành đã tối đen một mảnh, lúc Hoắc Hiển bước ra cửa cung trên trời lại nổi bông tuyết, hắn vịn đại đao bên hông, giày đen giẫm lên nước tuyết tiếp nhận dây cương Đề Kỵ đưa lên, cũng không lập tức lên ngựa, chậm rãi thong thả bước vài bước trong gió nhẹ như đang suy nghĩ gì đó.
Ly Dương theo sát phía sau vẫn đang ảo não: "Đều trách thuộc hạ sơ suất, nếu có thể cẩn thận lưu ý một chút lưu lại chút nhân thủ ở Cửu Trọng Môn, sẽ không…"
“Ly Dương." Hoắc Hiển ngắt lời hắn ta, nói: "Trưởng nữ kia của Cơ Sùng Vọng... Đúng, Cơ Ngọc Dao là người như thế nào?”
“Hả?”
Ly Dương ngẩn người, chần chờ nói: "Cơ đại tiểu thư, thuộc hạ ít có tiếp xúc với nàng, chỉ gặp mặt qua vài lần cảm thấy nàng không khác mấy theo lời Nam Nguyệt nói, tính tình nhu hòa dịu dàng, an phận không gây chuyện, không phải lúc trước vì vậy mà chủ thượng mới chọn nàng sao?"
Hoắc Hiển gần như lầm bầm thản nhiên nói: "Thật không", dừng lại một lát, hắn lại nói: "Ngươi đi điều tra đi, ta muốn biết tất cả tin tức của nàng trong những năm gần đây, bao gồm cả hành tung, không phân biệt lớn nhỏ.”
Ly Dương càng không hiểu, hắn ta nói: "Chủ tử, những thứ này không phải Nam Nguyệt đã tra qua rồi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam Nguyệt?" Hoắc Hiển giật giật môi trào phúng nói: "Không có mắt nhìn.”
Nàng tiến cung hai lần mà lần nào đến cũng có thể gặp chuyện, một lần là Tích phi rơi nước, một lần là trong cung Tích phi bốc hỏa.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, nếu có, vậy chỉ e rằng Cơ Ngọc Dao này trời sinh xui xẻo, chẳng trách mỗi người trong Cơ gia đều xa nàng.
Nhưng Hoắc Hiển hắn không tin thứ số mệnh này nhất.
Chủ viện của Hoắc trạch.
Hồng Sương ôm một cái hộp nhỏ, đó vốn là một ít đồ vật tùy thân tối nay thoát thân cần mang đi, lúc này nàng ta do dự nhìn người ngồi ở trước bàn trang điểm sắc mặt đen tối sa sầm, hỏi: "Tiểu thư, vậy chúng ta còn đi không?"
Cơ Ngọc Lạc nhíu mày, thở ra rất chậm.
Nàng là một người rất không có kiên nhẫn, thực ra cũng không am hiểu chờ đợi, nếu không ba năm trước sẽ không suýt nữa ném mệnh ở trong đại lao Vân Dương, sau đó Tạ Túc Bạch thường để cho nàng dưỡng tâm, y muốn dạy nàng pha trà phẩm trà, Cơ Ngọc Lạc không chịu học vì tính tình nàng không kiên nhẫn nổi, Tạ Túc Bạch liền lùi một bước chỉ cần nàng nhìn y pha trà.
Thường thì một canh giờ cứ trôi qua như vậy.
Y nói không phải chuyện gì cũng có thể đấu đá lung tung, khi không có đường tắt phải học đi vòng vo, phải nhẫn, phải chờ.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không học được tinh túy, kiên nhẫn của nàng đã tiêu hao hầu như không còn lại gì trong ngày qua ngày ngụy trang thành một người khác này.
Vốn tưởng rằng tối nay qua đi sẽ báo được đại thù, hành trang rời phủ đều chuẩn bị thỏa đáng, nhưng không ngờ vẫn thất bại.
Nghĩ đến đây, Cơ Ngọc Lạc hồi tưởng lại căn phòng không lớn lắm kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro