Con Hãy Ly Hôn Với Cô Ta
Song Tử
2024-06-28 22:04:13
Cố An Hi quay về bộ phận vệ sinh, nhận thấy ánh mắt giễu cợt của các đồng nghiệp.
Lưu Linh Linh kéo ghế ngồi gần Cố An Hi hỏi thăm chân của cô, còn nói cho Cố An Hi biết Lê Vi đã tung tin đồn nhảm cô câu dẫn tổng giám đốc, nên tổng giám đốc ngày nào cũng đòi cô đến quét dọn.
Cố An Hi cũng chỉ cảm thấy đau đầu, có thể cô không quan tâm đến, nhưng những tin đồn này sẽ lan rộng ra, cho đến tai Dịch Cẩn Đình, lấy tư tưởng của anh ta, chắc chắn sẽ nghĩ cô là tự mình tung tin đồn.
Dịch Cẩn Đình ngồi trong phòng làm việc, nhìn tài liệu Dương Hàn mang đến, nhìn vào tư liệu sau khi rời khỏi tiệc từ thiện, càng nhìn anh ta càng thấy bực bội.
Hóa ra, cô không có lừa anh, cũng không đi cùng Hàn Minh Hiên, mà là đi bệnh viện.
Trong tư liệu còn bổ sung thêm vài tấm hình, cô một mình leo lên xe cứu thương, một mình đến bệnh viện, mà một mình ở bệnh viện cả đêm, sáng nay lại đón taxi quay về Bạch Kim Thượng Uyển.
Không chỉ có chân bị bong gân, cò bị cảm lạnh.
Cho nên… vì vậy mà cô ấy xin nghĩ phép? Cô cũng là không có đùa cợt anh, cô ấy… có lẽ không nhìn thấy anh quay lại cho nên mới gọi xe cấp cứu.
Vậy là anh trách nhầm cô.
Nhìn thấy sắc mặt Dịch Cẩn Đình khó coi, Dương Hàn nghĩ nghĩ liền nói: “Dịch tổng, chân của Cố tiểu thư cần phải nghĩ ngơi nhiều. Nếu như đi làm tất nhiên phải làm việc, như vậy sẽ không tốt đến vết thương.”
Dịch Cẩn Đình trừng mắt liếc hắn một cái: “Cậu quan tâm cô ta làm gì?”
Giọng điệu của anh rất gay gắt, nhưng Dương Hàn theo anh mấy năm, do dự nói: “Dịch tổng, dù sao cô ấy cũng là đại tiểu thư nhà họ Cố, chúng ta cũng không nên quá phận.”
Dịch Cẩn Đình rất cáu kỉnh, xua tay với Dương Hàn: “Không cần lo lắng, tôi có tính toán của tôi.”
Kết quả Dương Hàn vừa đi đến cửa đã bị gọi lại: “Chờ đã.”
“Dịch tổng.”
Dịch Cẩn Đình ho nhẹ một cái: “Cùng tôi đi thị sát các bộ phận một chút.”
“Vâng.”
Đến 3h chiều, Cố An Hi nghĩ Dịch Cẩn Đình sẽ hạ lệnh trừng phạt xuống nhưng không thấy động tĩnh gì, cũng may… dù sao cô thật sự không muốn liên lụy đồng nghiệp.
Công việc cũng đã tạm ổn, thì nghe tin bộ phận vệ sinh có một vị tổ tiên ghé thị sát.
Toàn bộ mọi người đều chạy ra đón vị tổng giám đốc, Hà Văn Hạo cực kỳ kích động khom lưng cúi đầu: “Dịch tổng, không biết ngài đích thân đến đây là có chỉ thị gì không?”
Dương Hàn nhìn Dịch Cẩn Đình, lại nói: “Dịch tổng chỉ đi thị sát từng bộ phận mà thôi.”
Mọi người đều đứng lên cúi đầu chào Dịch Cẩn Đình.
Ánh mắt anh ta nhàn nhạt lướt qua mọi người, liền dừng lại vị trí của Cố An Hi.
Hà Văn Quốc nghĩ đến chuyện lúc sáng và những tin đồn trong công ty, anh ta lập tức nhìn Cố An Hi nói: “An Hi, mau đến đây chào Dịch tổng.”
Giọng nói của Hà Văn Quốc vang lên khiến mọi người quay nhìn về phía Cố An Hi.
Cô bất lực chỉ có thể đứng lên đi về phía anh ta: “Dịch tổng.”
Dịch Cẩn Đình nhẹ nhàng ừ một tiếng rỗi phẩy phẩy tay: “Về chỗ của cô đi.”
Cố An Hi cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân và cố gắng hết sức để đi lại bình thường nhất có thể.
“Chờ một chút.” - Dịch Cẩn Đình đột nhiên lên tiếng.
Cố An Hi khẽ thở dài, không còn cách nào khác dừng lại: “Dịch tổng?”
“Chân của cô làm sao vậy?”
Dương Hàn trong lòng nén cười, trên mặt không dám lộ ra dị thường. Ông chủ nói muốn đi thị sát, kết quả lảng vảng hai nơi liền đi đến bộ phận vệ sinh, anh ta rõ ràng cái gì cũng biết, lại bày đặt cố hỏi.
Cố An Hi trầm mặc một chút, vẫn thành thật trả lời: “Dịch tổng, tôi không sao.”
“Có vẻ hơi nghiêm trọng.” - Dịch Cẩn Đình không thay đổi vẻ mặt nhìn Cố An Hi: “Bị trật chân tại sao không ở nhà nghỉ ngơi, Thịnh Thế thiếu nhân viên vệ sinh hay sao?”
Lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Cái này… không phải chính tổng giám đốc anh ấy là người gọi Cố An Hi tới đến công ty để dọn dẹp phòng cho anh ấy sao?
Dịch Cẩn Đình làm bộ không thấy vẻ mặt của mọi người, gương mặt bình tĩnh: “Quản lý Hạ, Thịnh Thế luôn chủ trương nhân đạo, đây là cách mà ông làm quản lý sao?”
Hà Văn Quốc lạnh cả sống lưng, trong lòng có ngàn vạn thứ muốn kêu oan, nhưng đối diện với Dịch Cẩn Đình không dám phản bác lại dù chỉ một chữ: “Dịch tổng, là tôi lơ là nhiệm vụ.”
Dịch Cẩn Đình tỏ vẻ hài lòng: “Nếu chính ông cũng thấy mình thất trách, vậy tôi nghĩ nên để cho Cố An Hi nghỉ phép, có ý kiến gì không?”
“...”
Lúc Cố An Hi quay về Bạch Kim Thượng Uyển tâm trạng không có chút nào tốt.
Hôm nay Lưu Linh Linh nói về tin đồn, giờ Dịch Cẩn Đình lại làm như vậy, dù là anh ta cố ý hay là ý tốt, cô hiểu rõ cuộc sống sau này ở Thịnh Thế của cô khó mà yên bình.
“Phu nhân.” - Dì Hứa mở cửa: “Cô về rồi à?”
Cố An Hi không nói nhiều lời chỉ khẽ gật đầu: “Ừm, tôi có chút không thoải mái.”
“Không thoải mái? Vậy nên cô liền quay về? Bây giờ là mấy giờ?” - Giọng nói Diệp Minh Châu từ phòng khách truyền tới, mang theo tràn ngập bất mãn.
Dì Hứa nhỏ giọng nói với cô: “Bà ấy vừa mới tới.”
Cố An Hi mím môi, thay dép đi vào phòng khách, nhìn Diệp Minh Châu ăn mặc sang trọng: “Bác gái.”
Lục Đình Phong cũng đi theo đang ngồi bên cạnh Diệp Minh Châu, cậu nhóc nhìn thấy Cố An Hi liền mỉm cười với cô: “Mỹ nhân.”
Diệp Minh Châu hừ lạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Đình Phong, sau đó nói với Cố An Hi: “Tôi không đến thì làm sao biết cô có tính cách làm việc như vậy.”
Cố An Hi: “...”
“Cố An Hi, chuyện Cố gia các người, ai nấy đều rõ ràng, tôi cũng biết Cẩn Đình giúp đỡ Cố thị. Ít nhất vì chuyện này dù cô không cần quan tâm đến Cẩn Đình, thì cũng phải có thái độ với Thịnh Thế, bây giờ cô đang làm gì vậy?” - Diệp Minh Châu cau mày, lạnh lùng nhìn Cố An Hi: “Đi trễ về sớm! May mà ở Thịnh Thế cô chỉ làm vị trí kia, bằng không Thịnh Thế không biết sẽ bị cô dày vò thành bộ dạng gì!”
Cố An Hi nhịn xuống nóng nảy giải thích: “Bác gái, hôm nay con không được khỏe nên mới về sớm. Và… việc này cũng đã được Nhị ca đồng ý.”
“Cẩn Đình cho phép?” - Diệp Minh Châu sững sờ một chút, sau đó càng tức giận hơn: “Cố An Hi, hiện tại cô còn không biết xấu hổ. Cô cho rằng tôi không biết cô và Cẩn Đình hiện tại là quan hệ thế nào? Cô lừa gạt người khác còn được, lại muốn lừa gạt tôi? Đối với loại nữ nhân như cô, con trai tôi sẽ đối tốt với cô? Nó đối tốt với cô, hừ…các người kết hôn bao lâu, nó còn chưa trở về nơi này được một ngày.”
Chân Cố An Hi rất đau, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh sô pha: “Nếu bác gái không tin, con có thể gọi điện thoại cho anh ấy ngay bây giờ.”
“Đừng tưởng rằng dù cô nói vậy tôi sẽ tin! Chỉ qua mấy ngày, thái độ của Cẩn Đình sao có thể thay đổi được.” - Diệp Minh Châu chỉ về phía cô: “Cố An Hi, bây giờ cô thật sự quá thay đổi. Nếu như cô không giờ thủ đoạn, có thể Cẩn Đình và Mộ Tuyết đã kết hôn. Cô bây giờ làm thật tốt, làm đủ loại thủ đoạn, bây giờ ngay cả chồng mình cũng không giữ được.”
Sắc mặt Cố An Hi tái nhợt, hai tay buông thõng hai bên, vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Cô còn nhớ Diệp Minh Châu trước kia đối với cô rất tốt, nhưng bây giờ lại còn thua cả người dưng, là người dưng còn tốt hơn, sẽ không phải nghe những lời chua ngoa này.
“Bà ngoại…” - Lục Đình Phong liếc nhìn Cố An Hi, không nhịn được lên tiếng: “Bà đừng mắng mỹ nhân nữa, bà mắng nữa nhỡ mỹ nhân khóc thì sao?”
“Mỹ nhân?”- Diệp Minh Châu khinh miệt liếc mắt nhìn Cố An Hi: “Nếu cô ta thật sự xinh đẹp, thì cậu của con sẽ không bỏ rơi cô ta.” - Gương mặt đầy châm chọc nói tiếp: “Cố An Hi, tôi nói rõ ràng với cô, Cẩn Đình của tôi cũng không còn trẻ tuổi nữa, chẳng phải ở độ tuổi này nó cần có một đứa con sao? Mặc dù ông nội Cẩn Đình yêu cầu không được ly hôn, nhưng nếu cô không có năng lực đó thì cô nên từ bỏ vị trí càng sớm càng tốt để Cẩn Đình kết hôn cùng người nó yêu, chủ yếu chính là đừng làm trễ nãi Cẩn Đình của tôi.”
Cố An Hi mím chặt môi, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Có lẽ… không lâu nữa đâu.”
Chỉ một năm thôi… tất cả mọi người sẽ đều được giải thoát, không phải sao?
“Tôi chỉ ước rằng các người bây giờ lập tức ly hôn, Mộ Tuyết không biết so với cô tốt hơn gấp bao nhiêu lần.”
Đôi môi Cố An Hi gần như bị cô cắn sắp bật máu.
“Cậu!” - Lục Đình Phong nhìn Cố An Hi, trong lòng cực kỳ lo lắng, đang nghĩ biện pháp để bà ngoại không mắng mỹ nhân tỷ tỷ nữa, liền phát hiện có người đi từ cửa bước vào.
Dịch Cẩn Đình nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, sau đó khẽ cau mày: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”
Diệp Minh Châu ngồi thẳng lưng: “Mẹ nếu là không tới. sao có thể biết một ít người muốn về sớm.” - Sau đó bà ta có vẻ bất ngờ: “Cẩn Đình, sao con lại trở về nơi này?”
Cố An Hi không nhìn thấy Dịch Cẩn Đình, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh hãi, ngoại trừ ngày đó anh ta mang thỏa thuận về và đến đón Đình Phong, anh ta cũng chưa bao giờ bước vào căn nhà này lần nữa.
Dịch Cẩn Đình bình tĩnh liếc nhìn Cố An Hi: “Đây là nhà của tôi, tôi quay về đây có gì bất thường? Ngược lại, mẹ sao lại đến đây?”
“Mẹ chỉ muốn đến xem. Nhưng mà Cẩn Đình…” - Diệp Minh Châu có chút buồn bực: “Con không phải không sống ở đây sao? hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu ấy và mỹ nhân là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng nhau.” - Lục Đình Phong nói rất thuyết phục: “Bà ngoại, không phải bà vừa nói muốn mỹ nhân sớm có con sao? Vậy cậu phải trở về, mới có con được.”
Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Diệp Minh Châu sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Đình Phong với ánh mắt cảnh cáo: “Con biết cái gì? tên nhóc này.” - Sau đó quay nhìn Dịch Cẩn Đình: “Đừng nghe nó nói bậy.”
Dịch Cẩn Đình cũng không hỏi nhiều: “Vậy hai người ở lại ăn cơm rồi về.”
“Được được.” - Lục Đình Phong liền đồng ý.
Diệp Minh Châu liếc nhìn Cố An Hi: “Không cần, mẹ trở về ăn cơm là tốt nhất.” - Nói xong bà ta kéo Lục Đình Phong: “Chúng ta trở về đi.”
“Được.” - Dịch Cẩn Đình cũng không có ý giữ lại: “Tôi đưa các người ra ngoài.”
Khi đi ngang qua Cố An Hi, Diệp Minh Châu ho nhẹ một tiếng: “Những lời tôi nói cô đừng quên.”
Cố An Hi mím chặt đôi môi trắng bệch không nói gì, cô cũng không theo đưa Diệp Minh Châu ra ngoài, khi nghe tiếng cửa mở ra, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm tình cực kỳ không tốt.
“Cẩn Đình.” - Diệp Minh Châu bước ra khỏi nhà đã không khỏi lo lắng: “Sao con lại về đây? Mẹ thấy hai người nên tách ra mới là tốt nhất. Mẹ chỉ cần nhớ đến việc năm đó cô ta lừa gạt con khiến con chút nữa mất mạng, về sau lại còn lừa con chờ đợi cô ta cả một đêm dưới mưa lớn hai con sốt cao mấy ngày, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô ta là mẹ khó chịu. Lại không nghĩ ông nội của con đã già rồi, hồ đồ thế nào lại muốn con cưới cô ta, thật không biết ông ấy nghĩ cái gì?”
Dịch Cẩn Đình không lên tiếng, cụp mắt nhìn xuống chân mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cẩn Đình, con hãy nhanh chóng ly hôn cùng cô ta. Mộ Tuyết mới là người thích hợp với con nhất, con bé tốt với mẹ, đối với con còn tốt hơn, trước kia nếu như không có Mộ Tuyết, mẹ thật sự không dám nghĩ bây giờ con sẽ thế nào. Đừng nói giữa con và Mộ Tuyết chính là yêu nhau, ngay cả không yêu, một nữ nhân tốt như vậy, lấy về đều tốt hơn loại người như Cố An Hi biết bao nhiêu.”
“Mẹ, đừng nói nữa.” - Dịch Cần Đình nhẹ giọng nói, nhưng vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Minh châu suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ thở dài, sau đó cùng Lục Đình Phong rời đi.
Dịch Cẩn Đình quay lại phòng khách, thấy Cố An Hi không còn ở đó nữa, nhìn dì Hứa đang còn bận rôn ở phòng bếp, liền đi thẳng lên tầng hai.
Đẩy cửa phòng ra, anh nhìn thấy Cố An Hi đang nằm tựa ở đầu giường, thậm chí ngay cả khi anh mở cửa đi vào, cô cũng không nhìn về phía anh.
“Ra ngoài.” - Thái độ của cô rất tệ.
Dịch Cẩn Đình đột nhiên mất bình tĩnh: “Cố An Hi, cô lại nổi điên cái gì?”
Lưu Linh Linh kéo ghế ngồi gần Cố An Hi hỏi thăm chân của cô, còn nói cho Cố An Hi biết Lê Vi đã tung tin đồn nhảm cô câu dẫn tổng giám đốc, nên tổng giám đốc ngày nào cũng đòi cô đến quét dọn.
Cố An Hi cũng chỉ cảm thấy đau đầu, có thể cô không quan tâm đến, nhưng những tin đồn này sẽ lan rộng ra, cho đến tai Dịch Cẩn Đình, lấy tư tưởng của anh ta, chắc chắn sẽ nghĩ cô là tự mình tung tin đồn.
Dịch Cẩn Đình ngồi trong phòng làm việc, nhìn tài liệu Dương Hàn mang đến, nhìn vào tư liệu sau khi rời khỏi tiệc từ thiện, càng nhìn anh ta càng thấy bực bội.
Hóa ra, cô không có lừa anh, cũng không đi cùng Hàn Minh Hiên, mà là đi bệnh viện.
Trong tư liệu còn bổ sung thêm vài tấm hình, cô một mình leo lên xe cứu thương, một mình đến bệnh viện, mà một mình ở bệnh viện cả đêm, sáng nay lại đón taxi quay về Bạch Kim Thượng Uyển.
Không chỉ có chân bị bong gân, cò bị cảm lạnh.
Cho nên… vì vậy mà cô ấy xin nghĩ phép? Cô cũng là không có đùa cợt anh, cô ấy… có lẽ không nhìn thấy anh quay lại cho nên mới gọi xe cấp cứu.
Vậy là anh trách nhầm cô.
Nhìn thấy sắc mặt Dịch Cẩn Đình khó coi, Dương Hàn nghĩ nghĩ liền nói: “Dịch tổng, chân của Cố tiểu thư cần phải nghĩ ngơi nhiều. Nếu như đi làm tất nhiên phải làm việc, như vậy sẽ không tốt đến vết thương.”
Dịch Cẩn Đình trừng mắt liếc hắn một cái: “Cậu quan tâm cô ta làm gì?”
Giọng điệu của anh rất gay gắt, nhưng Dương Hàn theo anh mấy năm, do dự nói: “Dịch tổng, dù sao cô ấy cũng là đại tiểu thư nhà họ Cố, chúng ta cũng không nên quá phận.”
Dịch Cẩn Đình rất cáu kỉnh, xua tay với Dương Hàn: “Không cần lo lắng, tôi có tính toán của tôi.”
Kết quả Dương Hàn vừa đi đến cửa đã bị gọi lại: “Chờ đã.”
“Dịch tổng.”
Dịch Cẩn Đình ho nhẹ một cái: “Cùng tôi đi thị sát các bộ phận một chút.”
“Vâng.”
Đến 3h chiều, Cố An Hi nghĩ Dịch Cẩn Đình sẽ hạ lệnh trừng phạt xuống nhưng không thấy động tĩnh gì, cũng may… dù sao cô thật sự không muốn liên lụy đồng nghiệp.
Công việc cũng đã tạm ổn, thì nghe tin bộ phận vệ sinh có một vị tổ tiên ghé thị sát.
Toàn bộ mọi người đều chạy ra đón vị tổng giám đốc, Hà Văn Hạo cực kỳ kích động khom lưng cúi đầu: “Dịch tổng, không biết ngài đích thân đến đây là có chỉ thị gì không?”
Dương Hàn nhìn Dịch Cẩn Đình, lại nói: “Dịch tổng chỉ đi thị sát từng bộ phận mà thôi.”
Mọi người đều đứng lên cúi đầu chào Dịch Cẩn Đình.
Ánh mắt anh ta nhàn nhạt lướt qua mọi người, liền dừng lại vị trí của Cố An Hi.
Hà Văn Quốc nghĩ đến chuyện lúc sáng và những tin đồn trong công ty, anh ta lập tức nhìn Cố An Hi nói: “An Hi, mau đến đây chào Dịch tổng.”
Giọng nói của Hà Văn Quốc vang lên khiến mọi người quay nhìn về phía Cố An Hi.
Cô bất lực chỉ có thể đứng lên đi về phía anh ta: “Dịch tổng.”
Dịch Cẩn Đình nhẹ nhàng ừ một tiếng rỗi phẩy phẩy tay: “Về chỗ của cô đi.”
Cố An Hi cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân và cố gắng hết sức để đi lại bình thường nhất có thể.
“Chờ một chút.” - Dịch Cẩn Đình đột nhiên lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố An Hi khẽ thở dài, không còn cách nào khác dừng lại: “Dịch tổng?”
“Chân của cô làm sao vậy?”
Dương Hàn trong lòng nén cười, trên mặt không dám lộ ra dị thường. Ông chủ nói muốn đi thị sát, kết quả lảng vảng hai nơi liền đi đến bộ phận vệ sinh, anh ta rõ ràng cái gì cũng biết, lại bày đặt cố hỏi.
Cố An Hi trầm mặc một chút, vẫn thành thật trả lời: “Dịch tổng, tôi không sao.”
“Có vẻ hơi nghiêm trọng.” - Dịch Cẩn Đình không thay đổi vẻ mặt nhìn Cố An Hi: “Bị trật chân tại sao không ở nhà nghỉ ngơi, Thịnh Thế thiếu nhân viên vệ sinh hay sao?”
Lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Cái này… không phải chính tổng giám đốc anh ấy là người gọi Cố An Hi tới đến công ty để dọn dẹp phòng cho anh ấy sao?
Dịch Cẩn Đình làm bộ không thấy vẻ mặt của mọi người, gương mặt bình tĩnh: “Quản lý Hạ, Thịnh Thế luôn chủ trương nhân đạo, đây là cách mà ông làm quản lý sao?”
Hà Văn Quốc lạnh cả sống lưng, trong lòng có ngàn vạn thứ muốn kêu oan, nhưng đối diện với Dịch Cẩn Đình không dám phản bác lại dù chỉ một chữ: “Dịch tổng, là tôi lơ là nhiệm vụ.”
Dịch Cẩn Đình tỏ vẻ hài lòng: “Nếu chính ông cũng thấy mình thất trách, vậy tôi nghĩ nên để cho Cố An Hi nghỉ phép, có ý kiến gì không?”
“...”
Lúc Cố An Hi quay về Bạch Kim Thượng Uyển tâm trạng không có chút nào tốt.
Hôm nay Lưu Linh Linh nói về tin đồn, giờ Dịch Cẩn Đình lại làm như vậy, dù là anh ta cố ý hay là ý tốt, cô hiểu rõ cuộc sống sau này ở Thịnh Thế của cô khó mà yên bình.
“Phu nhân.” - Dì Hứa mở cửa: “Cô về rồi à?”
Cố An Hi không nói nhiều lời chỉ khẽ gật đầu: “Ừm, tôi có chút không thoải mái.”
“Không thoải mái? Vậy nên cô liền quay về? Bây giờ là mấy giờ?” - Giọng nói Diệp Minh Châu từ phòng khách truyền tới, mang theo tràn ngập bất mãn.
Dì Hứa nhỏ giọng nói với cô: “Bà ấy vừa mới tới.”
Cố An Hi mím môi, thay dép đi vào phòng khách, nhìn Diệp Minh Châu ăn mặc sang trọng: “Bác gái.”
Lục Đình Phong cũng đi theo đang ngồi bên cạnh Diệp Minh Châu, cậu nhóc nhìn thấy Cố An Hi liền mỉm cười với cô: “Mỹ nhân.”
Diệp Minh Châu hừ lạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Đình Phong, sau đó nói với Cố An Hi: “Tôi không đến thì làm sao biết cô có tính cách làm việc như vậy.”
Cố An Hi: “...”
“Cố An Hi, chuyện Cố gia các người, ai nấy đều rõ ràng, tôi cũng biết Cẩn Đình giúp đỡ Cố thị. Ít nhất vì chuyện này dù cô không cần quan tâm đến Cẩn Đình, thì cũng phải có thái độ với Thịnh Thế, bây giờ cô đang làm gì vậy?” - Diệp Minh Châu cau mày, lạnh lùng nhìn Cố An Hi: “Đi trễ về sớm! May mà ở Thịnh Thế cô chỉ làm vị trí kia, bằng không Thịnh Thế không biết sẽ bị cô dày vò thành bộ dạng gì!”
Cố An Hi nhịn xuống nóng nảy giải thích: “Bác gái, hôm nay con không được khỏe nên mới về sớm. Và… việc này cũng đã được Nhị ca đồng ý.”
“Cẩn Đình cho phép?” - Diệp Minh Châu sững sờ một chút, sau đó càng tức giận hơn: “Cố An Hi, hiện tại cô còn không biết xấu hổ. Cô cho rằng tôi không biết cô và Cẩn Đình hiện tại là quan hệ thế nào? Cô lừa gạt người khác còn được, lại muốn lừa gạt tôi? Đối với loại nữ nhân như cô, con trai tôi sẽ đối tốt với cô? Nó đối tốt với cô, hừ…các người kết hôn bao lâu, nó còn chưa trở về nơi này được một ngày.”
Chân Cố An Hi rất đau, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh sô pha: “Nếu bác gái không tin, con có thể gọi điện thoại cho anh ấy ngay bây giờ.”
“Đừng tưởng rằng dù cô nói vậy tôi sẽ tin! Chỉ qua mấy ngày, thái độ của Cẩn Đình sao có thể thay đổi được.” - Diệp Minh Châu chỉ về phía cô: “Cố An Hi, bây giờ cô thật sự quá thay đổi. Nếu như cô không giờ thủ đoạn, có thể Cẩn Đình và Mộ Tuyết đã kết hôn. Cô bây giờ làm thật tốt, làm đủ loại thủ đoạn, bây giờ ngay cả chồng mình cũng không giữ được.”
Sắc mặt Cố An Hi tái nhợt, hai tay buông thõng hai bên, vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Cô còn nhớ Diệp Minh Châu trước kia đối với cô rất tốt, nhưng bây giờ lại còn thua cả người dưng, là người dưng còn tốt hơn, sẽ không phải nghe những lời chua ngoa này.
“Bà ngoại…” - Lục Đình Phong liếc nhìn Cố An Hi, không nhịn được lên tiếng: “Bà đừng mắng mỹ nhân nữa, bà mắng nữa nhỡ mỹ nhân khóc thì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mỹ nhân?”- Diệp Minh Châu khinh miệt liếc mắt nhìn Cố An Hi: “Nếu cô ta thật sự xinh đẹp, thì cậu của con sẽ không bỏ rơi cô ta.” - Gương mặt đầy châm chọc nói tiếp: “Cố An Hi, tôi nói rõ ràng với cô, Cẩn Đình của tôi cũng không còn trẻ tuổi nữa, chẳng phải ở độ tuổi này nó cần có một đứa con sao? Mặc dù ông nội Cẩn Đình yêu cầu không được ly hôn, nhưng nếu cô không có năng lực đó thì cô nên từ bỏ vị trí càng sớm càng tốt để Cẩn Đình kết hôn cùng người nó yêu, chủ yếu chính là đừng làm trễ nãi Cẩn Đình của tôi.”
Cố An Hi mím chặt môi, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Có lẽ… không lâu nữa đâu.”
Chỉ một năm thôi… tất cả mọi người sẽ đều được giải thoát, không phải sao?
“Tôi chỉ ước rằng các người bây giờ lập tức ly hôn, Mộ Tuyết không biết so với cô tốt hơn gấp bao nhiêu lần.”
Đôi môi Cố An Hi gần như bị cô cắn sắp bật máu.
“Cậu!” - Lục Đình Phong nhìn Cố An Hi, trong lòng cực kỳ lo lắng, đang nghĩ biện pháp để bà ngoại không mắng mỹ nhân tỷ tỷ nữa, liền phát hiện có người đi từ cửa bước vào.
Dịch Cẩn Đình nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, sau đó khẽ cau mày: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”
Diệp Minh Châu ngồi thẳng lưng: “Mẹ nếu là không tới. sao có thể biết một ít người muốn về sớm.” - Sau đó bà ta có vẻ bất ngờ: “Cẩn Đình, sao con lại trở về nơi này?”
Cố An Hi không nhìn thấy Dịch Cẩn Đình, nhưng trong lòng vẫn có chút kinh hãi, ngoại trừ ngày đó anh ta mang thỏa thuận về và đến đón Đình Phong, anh ta cũng chưa bao giờ bước vào căn nhà này lần nữa.
Dịch Cẩn Đình bình tĩnh liếc nhìn Cố An Hi: “Đây là nhà của tôi, tôi quay về đây có gì bất thường? Ngược lại, mẹ sao lại đến đây?”
“Mẹ chỉ muốn đến xem. Nhưng mà Cẩn Đình…” - Diệp Minh Châu có chút buồn bực: “Con không phải không sống ở đây sao? hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu ấy và mỹ nhân là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng nhau.” - Lục Đình Phong nói rất thuyết phục: “Bà ngoại, không phải bà vừa nói muốn mỹ nhân sớm có con sao? Vậy cậu phải trở về, mới có con được.”
Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Diệp Minh Châu sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Đình Phong với ánh mắt cảnh cáo: “Con biết cái gì? tên nhóc này.” - Sau đó quay nhìn Dịch Cẩn Đình: “Đừng nghe nó nói bậy.”
Dịch Cẩn Đình cũng không hỏi nhiều: “Vậy hai người ở lại ăn cơm rồi về.”
“Được được.” - Lục Đình Phong liền đồng ý.
Diệp Minh Châu liếc nhìn Cố An Hi: “Không cần, mẹ trở về ăn cơm là tốt nhất.” - Nói xong bà ta kéo Lục Đình Phong: “Chúng ta trở về đi.”
“Được.” - Dịch Cẩn Đình cũng không có ý giữ lại: “Tôi đưa các người ra ngoài.”
Khi đi ngang qua Cố An Hi, Diệp Minh Châu ho nhẹ một tiếng: “Những lời tôi nói cô đừng quên.”
Cố An Hi mím chặt đôi môi trắng bệch không nói gì, cô cũng không theo đưa Diệp Minh Châu ra ngoài, khi nghe tiếng cửa mở ra, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm tình cực kỳ không tốt.
“Cẩn Đình.” - Diệp Minh Châu bước ra khỏi nhà đã không khỏi lo lắng: “Sao con lại về đây? Mẹ thấy hai người nên tách ra mới là tốt nhất. Mẹ chỉ cần nhớ đến việc năm đó cô ta lừa gạt con khiến con chút nữa mất mạng, về sau lại còn lừa con chờ đợi cô ta cả một đêm dưới mưa lớn hai con sốt cao mấy ngày, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô ta là mẹ khó chịu. Lại không nghĩ ông nội của con đã già rồi, hồ đồ thế nào lại muốn con cưới cô ta, thật không biết ông ấy nghĩ cái gì?”
Dịch Cẩn Đình không lên tiếng, cụp mắt nhìn xuống chân mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cẩn Đình, con hãy nhanh chóng ly hôn cùng cô ta. Mộ Tuyết mới là người thích hợp với con nhất, con bé tốt với mẹ, đối với con còn tốt hơn, trước kia nếu như không có Mộ Tuyết, mẹ thật sự không dám nghĩ bây giờ con sẽ thế nào. Đừng nói giữa con và Mộ Tuyết chính là yêu nhau, ngay cả không yêu, một nữ nhân tốt như vậy, lấy về đều tốt hơn loại người như Cố An Hi biết bao nhiêu.”
“Mẹ, đừng nói nữa.” - Dịch Cần Đình nhẹ giọng nói, nhưng vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Minh châu suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ thở dài, sau đó cùng Lục Đình Phong rời đi.
Dịch Cẩn Đình quay lại phòng khách, thấy Cố An Hi không còn ở đó nữa, nhìn dì Hứa đang còn bận rôn ở phòng bếp, liền đi thẳng lên tầng hai.
Đẩy cửa phòng ra, anh nhìn thấy Cố An Hi đang nằm tựa ở đầu giường, thậm chí ngay cả khi anh mở cửa đi vào, cô cũng không nhìn về phía anh.
“Ra ngoài.” - Thái độ của cô rất tệ.
Dịch Cẩn Đình đột nhiên mất bình tĩnh: “Cố An Hi, cô lại nổi điên cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro