Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Hàn Minh Hiên

Song Tử

2024-06-28 22:04:13

Cố An Hi bị kéo đến một góc tường tương đối an toàn, khi nhìn thấy người đàn ông đối diện mình, không khỏi kinh ngạc: “Anh Minh Hiên.”

Hàn Minh Hiên nở một nụ cười ôn nhu, khóe mắt cong lên: “An Hi, anh đã trở về.” - Sau đó lại nói thêm: “Hôm nay, anh đã đến nhà em.”

Hàn Minh Hiên là một người rất ôn hòa, cử chỉ lời lẽ đều rất lễ độ, ở bên cạnh luôn cho người khác cảm giác an tâm. Tuy hai người quen biết không phải rất lâu, nhưng đối với cô rất tốt.

Cố An Hi có chút kinh ngạc: “Sao anh lại vào được nơi này?”

Muốn vào Thịnh Thế phải có thẻ nhân viên, không có thẻ sẽ không thể tiến vào.

“Anh có cách của anh.” - Hàn Minh Hiên mỉm cười.

Cố An Hi gật gật đầu: “Lần đi công tác này của anh, đi cũng rất lâu.”

“Ừm.” - Hàn Minh Hiên gật đầu, ý cười trên môi nhạt đi, anh nhìn cô với vẻ tiếc nuối và tự trách: “Anh quay về, mọi thứ đã thay đổi. Nếu như anh biết anh rời đi, em sẽ gả cho người khác, An Hi, anh nhất định sẽ không đi.”

Cố An Hi lắc đầu: “Anh phải làm việc của mình, hơn nữa…”

“Anh ta có tốt với em không?” - Hàn Minh Hiên trực tiếp hỏi.

Cố An Hi trầm mặc phút chốc, tiếp đó nở nụ cười: “Ừm, khá tốt.”

“Tốt.” - Hàn Minh Hiên bỗng nhiên tức giận, chỉ vào quần áo của Cố An Hi nói: “Em thế này gọi là tốt? Em đáng giá hơn những thứ thế này, nhưng bây giờ thì sao? Em chính là Cố An Hi, em xem em ở đây đang làm gì vậy? Công nhân vệ sinh là việc em nên làm sao? Tên khốn kiếp Dịch Cẩn Đình, hắn khinh người quá đáng.”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh Minh Hiên tức giận, nhưng cô chỉ có thể im lặng không nói được gì.

Hôn sự này do chính cô lựa chọn, bây giờ cô sao có thể phàn nàn.

“An Hi.” - Hàn Minh Hiên kéo cô lại gần: “Đi với anh.”

Cố An Hi lắc đầu cười khổ: “Không.”

Hàn Minh Hiên đau đớn: “An Hi…”

Cố An Hi không biết phải nói thế nào.

“Dịch Cẩn Đình không yêu em! Hắn ta hành hạ em thế này, tại sao em lại không rời đi? Anh đến nhà em và biết những gì đã xảy ra với em. Khi nhìn thấy bộ dạng này của em, em có biết anh đau lòng đến thế nào không?” - Hàn Minh Hiên kéo cô ôm chặt vào lòng ngực, đau lòng nói: “Nhiều năm như vậy, em không thể không biết tâm ý của anh. An Hi, anh yêu em, anh không thể nhìn thấy em bị đối xử bất công, em có hiểu không?”

Trái tim của anh ấy đập rất nhanh.

Cố An Hi tựa vào lòng ngực của anh, nếu nói cô không hề cảm động chính là nói dối, Hàn Minh Hiên luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng anh chưa bao giờ đi quá giới hạn, anh luôn bảo vệ cô như một người anh trai.

Nhưng hôm nay, anh ấy lại… tỏ tình với cô.

Nhưng mà, cảm động cũng không phải là động lòng, nhưng cho dù vậy, nước mắt cô vẫn rơi xuống, có phải vì cô quá ủy khuất và tìm được một chỗ dựa hay không?

Đột nhiên, cô đẩy anh ra, giọng nghẹn ngào: “Anh về đi, em còn phải làm việc.”

“An Hi.”

Cố An Hi lau nước mắt: “Minh Hiên ca, em là An Hi,... mà bây giờ em cũng là Dịch phu nhân.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“An Hi.” - Hàn Minh Hiên kéo lấy tay cô nắm chặt: “Nhưng em không yêu anh ta.”

“A! Có phải tôi đã quấy rầy việc tốt của hai người à?”

Một giọng cười mỉa mai đột nhiên vang lên.

Cố An Hi giật mình, quên mất việc kéo tay ra khỏi tay của Hàn Minh Hiên, hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh, cô nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đã bình tĩnh đứng ở đó từ lúc nào. Rõ ràng cô cũng không làm gì sai trái, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại hoảng hốt.

Dịch Cẩn Đình sao lại tới đây? Anh ta chưa tan ca về nhà sao?

“Dịch…”

Dịch Cẩn Đình lạnh lùng liếc nhìn cô, thành công khiến cô nuốt lại lời định nói vào trong bụng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Minh Hiên, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay cô, vẻ mỉa mai trên môi ngày càng rõ ràng, nhưng trong ánh mắt sâu thẩm lại vô cùng lạnh lẽo.

“Giám đốc Hàn, đã lâu không gặp.” - Dịch Cẩn Đình nhướng mày, đi tới, dừng cách Cố An Hi một bước, cười nửa miệng nhìn Hàn Minh Hiên: “Nhưng, anh đang làm gì vậy, giám đốc Hàn?”

Hàn Minh Hiên hơi nheo mày lại, không chút sợ hãi: “Tới xem An Hi một chút.”

“Muộn như vậy, xem ra giám đốc Hàn thật có lòng.” - Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lẽo, nhìn bàn tay Cố An Hi vẫn bị Hàn Minh Hiên nắm chặt, trên mặt hiện lên một tia mỉa mai: “Tuy tôi biết rằng quan hệ của hai người không bình thường, nhưng… giám đốc Hàn dự định sẽ nắm tay vợ tôi mãi mãi không bao giờ buông ra sao?”

Cố An Hi nghe vậy liền cứng đờ, lúc này mới nhớ ra tay mình bị Hàn Minh Hiên nắm lấy, vội vàng rút lại, không dám nhìn Dịch Cẩn Đình.

Hàn Minh Hiên cau mày, cho dù khó chịu, nhưng không còn cách nào khác phải buông tay.

Dịch Cẩn Đình khá hài lòng, nói với Cố An Hi bằng giọng rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại rất chói tai: “Tôi nói sao cô còn chưa về nhà? Hóa ra là ở đây gặp gỡ người yêu?”

Cố An Hi cảm thấy máu dồn lên trên đỉnh đầu, trước kia kịp mở miệng, Hàn Minh Hiên đã gầm lên giận dữ: “Dịch Cẩn Đình, anh nói bậy cái gì đó?”

“Không phải sao?” - Dịch Cẩn Đình tà ác cười nói: “Mấy năm nay giám đốc Hàn đối tốt với đại tiểu thư nhà họ Cố bao nhiêu, bên ngoài đồn đại còn không ít. Lại nói, ở nơi này là Thịnh Thế, thời gian không còn sớm, giám đốc Hàn cùng vợ của tôi ôm ôm ấp ấp, lôi lôi kéo kéo, muốn người khác không nghĩ gì, xem ra rất khó?”

“Chúng tôi không có thấp kém như anh nói.”

Dịch Cẩn Đình giống như là nghe thấy một chuyện cười, cùng không khách khí nói: “Chẳng lẽ các người cấp cao?”

Nói xong, ánh mắt Dịch Cẩn Đình nhìn về phía Hàn Minh Hiên đầy khinh thường và chế giễu.

“Hàn Minh Hiên, dù anh có thích vợ tôi đến mức nào, anh đang làm gì vậy? Biết cô ấy là phụ nữ đã có chồng, nửa đêm đến gặp cô ấy một mình, còn ôm cô ấy, thậm chí còn trơ trẽn bày tỏ tình cảm để phân ly vợ chồng người khác. Vậy anh là cấp thấp hay cấp cao, thật sự chính là cao không được.”

Cố An Hi quen biết Dịch Cẩn Đình rất lâu, mặc dù tính khí anh ta không tốt, nhưng gần đây ngày càng xấu tính hơn, với cô cũng vậy và với anh Minh Hiên cũng vậy. Nhưng lúc này, cô không thể nói ra lời nào, vì hắn nói ra những lời kia, dù là cô không tự nguyện, nó cũng là chuyện vừa xảy ra.

Bạn thân của cô từng nói, một người đàn ông, cho dù là không yêu, nhưng anh ta cũng không cho phép bất cứ ai chạm vào phụ nữ của mình.

Hàn Minh Hiên trong mắt lóe lên lửa giận, nắm chặt nắm đấm, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới đánh nhau với Dịch Cẩn Đình.

Nhìn thấy Hàn Minh Hiên như vậy, Dịch Cẩn Đình càng cười vui vẻ hơn: “Anh tìm đến được nơi này, chắc hẳn cũng đã nghe người nhà họ Cố nói. Anh nói cô ấy không yêu tôi, nếu vậy sao lại chủ động leo lên giường của tôi?” - nói xong, anh lôi tay Cố An Hi kéo về bên cạnh mình, đưa tay như thân mật khoác lên bờ vai cô, cúi đầu nói: “Dịch phu nhân, cô nói có đúng không, hửm?”

Anh ta cố tình kéo dài chữ hửm kia, khiến Cố An Hi cảm thấy mình như bị đe dọa.

Điều Dịch Cẩn Đình nói ra giống như anh ta đang tát vào mặt cô trước mặt Hàn Minh Hiên khiến cô vô cùng xấu hổ. Nước mắt tại hốc mắt rơi ra, trong lòng chỉ còn lại bi thương.

“Dịch Cẩn Đình.” - Hàn Minh Hiên nghiến răng nghiến lời: “Thằng khốn nạn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dịch Cẩn Đình nhướng mày, thờ ơ gật đầu: “Cảm ơn lời khen.”

Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Minh Hiên tức giận, anh tựa hồ rất vui vẻ, không để ý tới hắn nữa quay người rời đi, đi được mấy bước thấy Cố An Hi không đi theo, anh dừng lại, cau mày nói: “Còn chưa đi.”

Hàn Minh Hiên nhìn thấy Cố An Hi muốn đi theo Dịch Cẩn Đình, trong lòng không cam lòng: “An Hi…”

Cố An Hi miễn cưỡng nở nụ cười: “Minh Hiên ca, muộn rồi, anh cũng về đi.”

Nhìn thấy Cố An Hi đi theo phía sau Dịch Cẩn Đình, bóng người càng ngày càng xa, Hàn Minh Hiên cắn răng, ánh mắt trở nên nham hiểm, nắm đấm siết chặt lại.

Cố An Hi đi theo Dịch Cẩn Đình ra khỏi Thịnh Thế, thấy anh ta mở khóa xe, lên xe, nhưng không lái xe đi, cô suy nghĩ một lúc liền mở cửa ghế phụ leo lên.

Nhưng gần như cô chưa kịp ngồi xuống, anh ta đã phóng xe lao đi.

Tốc độ rất nhanh, Cố An Hi rất sợ hãi, nhưng điều cô sợ hãi hơn hết là người đàn ông bên cạnh.

Anh ta không nói một lời nhưng đôi môi mím chặt, gương mặt đen như diêm vương đòi mạng, toàn thân lạnh buốt.

Cô không dám nói gì, thực ra cô không biết nên nói gì, dù là có giải thích anh ta cũng sẽ không tin cô.

Hai mươi phút sau, chiếc xe đậu trước cửa biệt thự Bạch Kim Thượng Uyển.

“Cố An Hi.” - Anh không nhìn cô, thanh âm rất nhạt và lạnh lẽo.

Những ngón tay của Cố An Hi cong lên rồi từ từ siết chặt.

Anh ta quay đầu, giọng mỉa mai: “Thỏa thuận hôn nhân nói cái gì? Hôm nay ở văn phòng của tôi tại sao lại gây ầm ỉ? Ngay cả bản thân cô dơ bẩn đều không làm sạch sẽ mà còn dám nói đến tôi? Tôi có thể hiểu được cô ở một mình phòng không gối chiếc có thể nhịn không được, nhưng chỉ trôi qua có mấy ngày, lại nhịn không được? Nếu như hôm nay tôi không đến, các người có phải cuối cùng sẽ cùng lăn lộn một chỗ?”

Những lời nói đó giống như một con dao bằng băng và tẩm thuốc độc, đâm một phát vào tim cô đổ máu.

Cố An Hi hít một hơi thật sâu, muốn mở miệng giải thích, nhưng đau lòng và nỗi buồn khiến cô không nói được một lời, cô nhìn thật sâu Dịch Cẩn Đình một lần, tháo dây an toàn muốn xuống xe.

Dịch Cẩn Đình nhìn thấy cô như vậy cho rằng cô chấp nhận lời anh nói, trong lòng lửa giận kéo tới. Cô ta rõ ràng ôm lấy Hàn Minh Hiên, vậy mà từ đầu đến cuối không có một lời giải thích, đến bây giờ còn nhăn mặt với anh?

Anh tức giận nắm lấy tay cô, muốn bóp nát: “Đi đâu?”

Tay anh bóp chính là bàn tay bị thương hôm nay, hôm nay cô đã làm việc rất vất vả, ngâm nó trong nước, vốn vết thương đã rất đau. Nhưng bàn tay anh rất khỏe, nắm chặt khiến cô đau đớn đến tái mặt.

“Tôi và Minh Hiên ca không phải như anh nghĩ.” - Cô nhịn đau nhỏ giọng giải thích.

Dịch Cẩn Đình nghe xong càng tức giận, cứ như vậy chỉ giải thích một câu, xem anh là đồ ngốc sao? Cô ta rõ ràng đã làm sai, gương mặt con bày ra khó chịu, cũng là vì anh nắm tay cô sao?

“Như thế nào, cô nhất định phải cho tôi nhìn thấy hai người lăn lộn sao? Cố An Hi, cô thật sự quá đê tiện.”

Lời của anh ta càng ngày càng khó nghe, lúc trong tay càng ngày càng lớn, Cố An Hi đau đến không chịu được: “Anh làm tôi đau.”

Dịch Cẩn Đình cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đột nhiên trở nên tà ác: “Đau sao? Cố An Hi, chuyện cô làm với tôi, tôi ngay cả một phần mười cũng chưa từng trả lại cho cô, như thế này lại đau?”

Nếu như không có Cố An Hi, cho dù ông nội không thích, anh cũng sẽ thuyết phục để có thể cùng Mộ Tuyết kết hôn. Nhưng bây giờ, anh bất quá nói với cô vài câu, cô ta liền không chịu nổi?

“Cố An Hi, sự tình đến hôm nay là do cô khơi mào. Bây giờ cô có muốn nối lại tình duyên với Hàn Minh Hiên cũng phải nhịn cho tôi. Nếu như để tôi bắt gặp cô và Hàn Minh Hiên tán tỉnh lần nữa, tôi sẽ khiến cô dễ nhìn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Số ký tự: 0