Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Nhân Viên Vệ Sinh

Song Tử

2024-06-28 22:04:13

Dịch Cẩn Đình rời đi, Cố An Hi cũng đứng dậy, quần áo trên người có chút nhăng đi, cô dũi tay vuốt lại, phát hiện nút áo trên ngực bung ra từ khi nào… khe hở bên trong lộ ra, không biết khi này có bị hắn ta nhìn thấy hay không.

Bước ra khỏi phòng của Dịch Cẩn Đình cũng đã khuya, cũng là nên quay về Bạch Kim Thượng Uyển.

Vừa bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đang tựa vào xe hơi nghe điện thoại.

Dịch Cẩn Đình nghe thấy tiếng động, xoay người lại nhìn cô, lông mày cau lại, đôi mắt sắc bén liếc nhìn cô, sau đó quay đầu đi như chưa từng nhìn thấy.

“Được rồi, chuyện đó em không cần lo lắng, dù có kéo dài thời gian cũng không sao. Điều quan trọng bây giờ là chữa lành vết thương của em.”

Không cần suy nghĩ Cố An Hi cũng biết hiện tại anh đang nói chuyện điện thoại với ai. Cô chỉ nhẹ nở nụ cười, Mộ Tuyết dù sao cũng là người mà cô không thể nào sánh được.

Cô đứng ở cửa, nghe giọng nói ôn nhu của anh, mím chặt môi rồi bước tới.

Muốn đi ra tới cổng chính phải đi qua gara xe, cô cố gắng đi thật nhẹ, sợ ảnh hưởng đến anh ta đang nói chuyện, anh ta lại gây rắc rối cho cô nữa.

“Vết thương của em còn chưa khỏi, trở về làm gì? Hai ngày nữa anh sẽ qua với em, trước tiên em phải nghe lời bác sĩ, đừng chạy nhảy lung tung.”

Anh cầm điện thoại, quay đầu nhìn Cố An Hi lướt qua anh bằng đôi mắt sâu thẳm và tâm tối.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, bước chân của Cố An Hi ngày càng nhanh hơn, giống như là bỏ chạy ra khỏi Dịch gia, như có mãnh thú phái sau vồ lấy.

Nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô, Dịch Cần Đình càng nhíu mày chặt hơn.

Cố An Hi rời khỏi Dịch gia, gọi một chiếc taxi trở về Bạch Kim Thượng Uyển, nhìn căn nhà to lớn trống rỗng, cả thể xác và tinh thần đều trở nên trống rỗng.

Đi tắm, nằm trên giường lớn trống trãi… một đêm cô đơn lại đi qua.

Sáng hôm sau, Cố An Hi đi đến Thịnh Thế tiếp nhận công việc, dù sao đây cũng là ý muốn của ông nội Dịch.

Lúc đến, người tiếp đón cô mà một nữ trung niên, đeo mắt kính đen, gương mặt nghiêm túc, trên ngực treo bản tên và vị trí giám đốc nhân sự.

“Cố An Hi phải không?” - Giám đốc nhân sự nhìn chằm chằm Cố An Hi lại nói: “Tôi có biết cô sẽ đến.”

“Xin chào.” - Cố An Hi cúi đầu lễ phép, đưa ra bản lý lịch: “Đây là…”

Cô còn chưa nói xong, người phụ nữ kia đã nói: “Tới bộ phận vệ sinh, sau đó sẽ có người sắp xếp công việc cho cô.”

Cố An Hi không khỏi kinh ngạc: “Bộ phận vệ sinh?”

“Sao?” - Người phụ nữ tỏ ra không hài lòng: “Xem thường bộ phận vệ sinh?”

“Tôi không có ý đó.” - Cố An Hi lắc đầu: “Chỉ là tôi chuyên bên…”

“Cô không có một chút kinh nghiệm, đến làm ở Thịnh Thế là quá tốt rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa?” - Người phụ nữ liếc nhìn Cố An Hi với vẻ mặt khinh thường: “Thịnh Thế luôn đặt nặng lực lên hàng đầu, không có đường cho người đi cửa sau, ngay cả trợ lý Dương cũng nói với tôi chính cô yêu cầu sắp xếp cho cô công việc ở vị trí thấp nhất, tôi cũng là làm theo yêu cầu.”

Trợ lý Dương?

Lúc này cô mới hiểu ra, trợ lý Dương chính là trợ lý của Dịch Cần Đình, vậy đây chính là ý của Dịch Cẩn Đình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có vẻ Dịch Cẩn Đình đang hận cô đến chết.

Cố An Hi nghiến răng nghiến lợi tiếp nhận công việc ở bộ phận vệ sinh. Đây là ý của Dịch Cẩn Đình, nếu cô chống lại anh ta, anh ta sẽ không giúp Cố thị, đến nổi lúc đó chính ông nội cũng không quản được.

Cô đến bộ phận vệ sinh để gặp quản lý, ông ta là một người đàn ông trung niên tên Hà Văn Quốc, sau khi nhìn thấy Cố An Hi, hướng dẫn một chút rồi phân công việc cho cô.

Buổi trưa, cô cùng một đồng nghiệp ở bộ phận vệ sinh vừa mới làm quen tên Lưu Linh Linh cùng ăn cơm ở nhà ăn của Thịnh Thế.

Lưu Linh Linh tính tình cởi mở, nói rất nhiều thứ về Thịnh Thế với cô.

Đang ăn, bên nhà ăn bỗng nhiên trở nên xôn xao, Lưu Linh Linh khẽ gọi: “An Hi, là tổng giám đốc tới, cậu xem… anh ấy thật đẹp trai.”

Cố An Hi không tin vào ngày đầu tiên đi làm lại có thể vô tình gặp được anh ta. Cô đang nghĩ đến anh ta đang muốn tới nhìn bộ dạng thê thảm của cô khi anh ta sắp xếp cô đi làm nhân viên vệ sinh thì đúng hơn.

Chồng mới cưới là tổng giám đốc, cô là vợ anh ta là một nhân viên vệ sinh, nghe thật giống một trò đùa.

Cố An Hi cố gắng cúi đầu ăn cơm, giảm hết thảy mọi sự chú ý của bản thân, ước gì mình có thể tàng hình.

Nhưng Dịch Cẩn Đình đi gần đến bàn ăn của cô, liếc nhìn Cố An Hi đang vùi đầu ăn cơm, khoe môi cong lên: “Đồ ăn ở nhà ăn thế nào?”

Cố An Hi sắc mặt trắng bệch, dù hắn không có kêu đích danh, nhưng cô biết hắn đang hỏi cô. Nếu như không có nhiều người ở đây, có lẽ hắn sẽ nói: Cố An Hi, cô đường đường là đại tiểu thư Cố gia, hao tổn tâm cơ leo lên giường của tôi, kết quả lại tới đây ăn cơm nhân viên, không nghĩ tới?

Lưu Linh Linh ngồi bên cạnh không dám nhìn thẳng Dịch Cẩn Đình, lại tưởng anh ta hỏi cô ấy.

Toàn thân khẩn trương, cô nàng lập tức đứng phóc dậy, thậm chí còn làm đổ cả ghế sau: “Báo…báo cáo tổng giám đốc, rất ngon ạ.”

Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Lưu Linh Linh, khóe miệng trầm xuống, không đáp chỉ nhẹ gật đầu, liếc nhìn Cố An Hi ngồi bất động trên ghế, sau đó đưa mắt nhìn bảng tên trên người Lưu Linh Linh liền hỏi: “Ở bộ phận vệ sinh à?”

“Vâng, đúng vậy thưa tổng giám đốc.”

Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình hơi cau mày lại nói: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Dịch Cẩn Đình đi ra khỏi nhà ăn, đi vào thang máy chỉ còn có Dương Hàn bên cạnh liền nhướng mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trợ lý Dương khó hiểu: “Sao vậy, Dịch tổng?”

“Không phải tôi bảo cậu sắp xếp sao? Tại sao cô ta lại đến bộ phận vệ sinh?” - Tuy Cố An Hi chưa mặc đồng phục, nhưng anh ta vô tình nghe hai người trò chuyện và biết Cố An Hi cũng ở bộ phận vệ sinh.

Dương Hàn lúc này mới ý thức được ông chủ muốn nói điều gì liên đáp: “Dịch tổng, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ nói với bên nhân sự sắp xếp cho cô ấy một công việc cực khổ một chút theo ý của anh. Không ngờ lại sắp xếp đến bộ phận vệ sinh.”

Dịch Cẩn Đình không nói gì, đôi mắt sâu thẩm tối tăm không rõ ràng.

Nhìn thấy gương mặt kém đi của ông chủ, Dương Hàn lại nói: “Ông chủ, vậy tôi đi nói một tiếng với nhân sự, sắp xếp cho Cố tiểu thư một công việc khác.”

“Không cần.” - Vẻ u ám trong mắt Dịch Cẩn Đình đột nhiên biến mất, đôi môi hắn cong lên: “Không cần phiền bên nhân sự, cứ vậy đi.”

Cố An Hi ngày đầu đi làm cũng là làm quen việc nên công việc cũng không cực khổ lắm, tuy là tiểu thư Cố gia nhưng cô đi du hoc mấy năm cũng biết tự chăm sóc mình, công việc cũng không lạ lẫm lắm.

Ngược lại, cô cảm thấy cô làm ở nơi này, có thể sẽ rất ít đụng mặt Dịch Cẩn Đình, như vậy cũng tốt… hắn ta sẽ không có cơ hội sỉ nhục cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quay về Bạch Kim Thượng Uyển, khi vừa mở cửa ra, một bóng đen đã lao ra, giọng nam vang lên: “Sao giờ này tỷ tỷ mới về.”

Cố An Hi nhìn thấy bé trai đang đứng đối diện, nhớ lại chuyện hôm qua có chút bất mãn: “Sao cậu lại đến đây?”

Lục Đình Phong nhún bả vai đáp: “Tôi tới thăm tỷ tỷ.” - nhóc ho khan một cái lại nói: “Thật ra đến nhìn xem tỷ tỷ còn sống hay không?”

Cố An Hi cắn răng nến sự mắng chửi: “Nhờ hồng phúc của cậu, tôi còn chưa chết được.”

Đối phương chỉ sáu bảy tuổi, cô cũng không nên cùng hắn tức giận. Nhưng nhớ lại vì chuyện đêm qua khiến Dịch Cẩn Đình tức giận sỉ nhục cô, hôm nay lại đẩy cô đên bộ phận vệ sinh.

“Tỷ giận à?” - Lục Đình Phong đứng thẳng người nhìn Cố An Hi.

“Không.”

“Vậy sao giọng nói của tỷ nói với tôi không đúng.”

Cố An Hi thở ra: “Hôm nay tôi đi làm ngày đầu, có chút mệt mỏi.”

Lục Đình Phong lẽo đẽo theo sau Cố An Hi, sau đó chặn Cố An Hi lại nói: “Ôi, mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ đừng có giận, tôi cũng là có khó xử của tôi mà thôi.”

Nhìn vẻ mặt trẻ con nghiêm trọng hóa, Cố An Hi có chút buồn cười: “Cậu còn có khó xử? Vậy cậu nói một chút xem, cậu khó xử cái gì?”

“Chẳng phải do cậu của tôi sao, hôm qua sắc mặt của cậu ấy thật giống như đáy nồi, quá dọa người. Tôi mà không bỏ chạy, tôi chắc chắn sẽ bị đánh. Dựa vào thân thủ của cậu ấy, nếu cậu ấy đánh tôi thật sẽ ảnh hưởng đến sư phát triển của tôi. Còn tỷ thì khác, tỷ là vợ của cậu, không lẽ cậu ấy lại đánh phụ nữ, đàn ông đánh phụ nữ đều là rác rưởi.”

Cố An Hi: “...”

Nhìn Cố An Hi không nói nên lời, Lục Đình Phong liếm liếm môi không từ bỏ: “Hơn nữa dù cậu tôi có muốn làm rác rưởi đánh tỷ, tôi đã thoát được lại chẳng lẽ không quản tỷ sao? Tôi nhất định sẽ tìm cứu binh tới cứu tỷ. Vì vậy, kế sách đó chính là vì an toàn của cả hai chúng ta, mỹ nhân tỷ tỷ đừng giận có được không?”

Nghe Lục Đình Phong nói vậy, Cố An Hi tâm tình không tốt đều biến mất: “Nhưng sau đó ngay cả cái bóng của cậu cũng không thấy qua.”

“Tôi có quay lại, bởi vì tôi sợ cậu sẽ đánh tỷ, nhưng mà…” - Lục Đình Phong vừa nói, gương mặt chợt đỏ ửng lên, giọng nói trở nên quỷ dị: “thấy cậu Cẩn Đình đang đè tỷ, cậu còn nói muốn hôn tỷ, còn hỏi tỷ có muốn nhiều hơn…ưm…ư…”

Cố An Hi vội vàng bịt miệng Lục Đình Phong lại: “Đừng nói bậy, cậu của cậu không đánh, tôi liền đánh a.”

Lục Đình Phong vội vàng né tránh: “Mỹ nhân tỷ tỷ, bây giờ là xã hội văn minh, đừng dùng bạo lực được không?” - Hắn nháy mắt: “nhưng mà, gương mặt của tỷ đỏ lên thật là đẹp, giống như một quả táo.”

Cố An Hi: “...”

Cố An Hi nhanh chóng kéo tay Lục Đình Phong: “Mau về nhà cậu đi.”

“Không về.”

“Bà của cậu sẽ lo lắng.”

“Không, tôi hôm nay muốn ngủ với mỹ nhân tỷ tỷ.” - Lục Đình Phong chóng nạnh: “Vả lại tôi cũng đã nói với bà ngoại, hơn nữa còn nói với ông cố rồi, ông cố đã đồng ý rồi.”

Cố An Hi gọi một cuộc về nhà họ Dịch để kiểm tra lại, đúng là Lục Đình Phong đã được cho phép ở bên này.

Lục Đình Phong rất hài lòng, chạy thẳng lên lầu, tiến vào phòng rất quen thuộc: “Mỹ nhân, đêm nay ngủ với tôi, tôi sợ tối.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Số ký tự: 0