Sự Thật Đêm Đó
Song Tử
2024-06-28 22:04:13
Buổi chiều, Dịch Cẩn Đình giải quyết một số chuyện ở Thịnh Thế, điều làm anh chán nản chính là không điều tra được chuyện của con rắn, còn về Mộ Tuyết, cũng không biết phải nói thế nào với cô ấy, nên cũng không đi tìm.
Hết giờ làm, Dịch Cẩn Đình vẫn quay về Bạch Kim Thượng Uyển lấy sẵn cơm mà dì Hứa chuẩn bị để mang vào bệnh viện.
Khi mang đồ ăn đến bệnh viện, nhìn thấy Cố An Hi nằm nghiêng trên giường, Lục Đình Phong ôm con gấu nằm trên sô pha, gương mặt cực kỳ chán nản.
Hai người này cãi nhau sao?
“Lục Đình Phong, ăn cơm.” - Dịch Cẩn Đình nhìn Lục Đình Phong nói.
Lục Đình Phong thở dài rồi lắc đầu.
Dịch Cẩn Đinh quay sang Cố An Hi đang nằm trên giường: “Cố An Hi, dậy ăn cơm đi.”
Cố An Hi chớp mắt, co rúm trên giường, rõ ràng là từ chối.
Anh nhếch môi, đưa tay kéo mềm trên người cô, vừa định kéo cô dậy thì nhìn thấy vết sưng trên mặt cô.
“Mặt cô bị sao vậy?” - Dịch Cẩn Đình kinh ngạc hỏi.
Cố An Hi trầm mặc không đáp, nghiêng người che lại gương mặt bị sưng.
“Mỹ nhân bị ba đánh.” - Lục Đình Phong chán nản nói, giọng nói có chút tức giận. ngôn tình ngược
Dịch Cẩn Đình sửng sốt một chút, híp mắt lại, nhìn Cố An Hi nói: “Cố Thanh Sơn tới?”
“Còn có một người phụ nữ gọi ba của mỹ nhân là baba.” - Lục Đình Phong nói thêm.
Cố Thanh Tâm?
Dịch Cẩn Đình cũng không hỏi lý do, chỉ nhìn Cố An Hi nói: “Đứng dậy ăn cơm rồi nói chuyện.”
Cố An Hi tuy không muốn ăn cơm, nhưng cũng ngồi dậy ăn một chút. Trong khi ăn cơm, cô còn hỏi anh về mảnh đất mà Cố Thanh Sơn muốn mua, dù sao Dịch Cẩn Đình đầu tư bất động sản không ít.
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình nhíu mày, giọng giễu cợt: “Mảnh đất đó, ông ta có điên mới muốn mua.”
Cố An Hi gật đầu: “Tôi cũng nghe nói về mảnh đất đó có vấn đề.”
Dịch Cẩn Đình lườm cô một cái, sau đó giễu cợt: “Vả lại ba của cô cũng không có nhiều tiền như vậy.”
“Đúng vậy.” - Cố An Hi cười khổ: “Ông ấy không có tiền.”
“Vì chuyện này mà ông ta đánh cô?” - Anh nhàn nhạt hỏi nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.
Cố An Hi: “…”
“Tôi đang hỏi cô.” - Anh đột nhiên nhấn giọng, ánh mắt trở nên tối tăm một chút.
“…Đúng vậy.”
“Hừ.” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Người của Dịch gia ông ta cũng dám động.”
Cố An Hi đưa mắt nhìn anh ta kinh ngạc, anh ta đang nói cái gì vậy, bất bình vì cô bị đánh à.
Ăn cơm xong, Cố An Hi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cụp mắt xuống che đi đôi mắt buồn bã của cô, sau đó đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, lưỡng lự không nói.
“Muốn đi vệ sinh à?” - Dịch Cẩn Đình nãy giờ đều nhìn cô chằm chằm.
Cô lắc đầu: “Không.”
“Vậy cô muốn làm gì?” - Ánh mắt của Cố An Hi lúc này rất đẹp, đột nhiên anh có cảm giác sẽ đáp ứng tất cả mọi thứ cô muốn.
“Anh…anh có thể đưa tôi đi gặp mẹ tôi được không?”
Dịch Cẩn Đình đưa Cố An Hi và Lục Đình Phong đến bệnh viện mà Lâm An Như.
“Mẹ.” - Cố An Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm An Như, đôi mắt đỏ hoe.
Dịch Cẩn Đình đứng một bên, trầm mặc.
Khi Lâm An Như còn khỏe mạnh, bà ấy đối với anh rất tốt. Anh còn nhớ trước kia rất hay đến Cố gia chơi và ăn cơm, Lâm An Như nấu cơm rất ngon, dù bà luôn bận rộn với công việc nhưng luôn chuẩn bị một bữa tối cho chồng và con gái.
Chỉ là…
Khi Cố An Hi đi nước ngoài, anh cũng không đến Cố gia nữa, cũng rất lâu rồi không nhìn thấy bà.
Lục Đình Phong kéo góc áo của Dịch Cẩn Đinh, lo lắng nhìn về Cố An Hi.
Dịch Cẩn Đinh nhìn về phía cửa, ra hiệu cho Lục Đình Phong đi theo mình.
“Cậu…” - Lục Đình Phong ngồi trên ghế ở hành lang nói: “Tại sao lại gọi con ra ngoài.”
“Cô ấy muốn nói chuyện với mẹ cô ấy, con ở đó làm gì?”
Lục Đình Phong suy nghĩ, cảm thấy cậu mình nói đúng: “Hôm nay có lẽ mỹ nhân rất buồn nên mới muốn đi gặp mẹ.” - nói xong, nhóc hừ lạnh: “Đều là do ông ta, ông ta dám đánh mỹ nhân.”
Dịch Cẩn Đình nhìn xuống mặt đất dưới chân, một cảm xúc khó tả từ đáy lòng dâng lên.
Lục Đình Phong rất đau lòng: “Mỹ nhân thật đáng thương biết bao, ba tỷ ấy không tốt với tỷ ấy, người phụ nữ xấu xa kia cũng không tốt với tỷ ấy, ngay cả cậu cũng không tốt với tỷ ấy, vậy mà mẹ tỷ ấy cũng không thể an ủi tỷ ấy.”
Dịch Cẩn Đình mím môi khi nghe Hạ Đình Phong nói.
“Mỹ nhân nói không phải cây rụng tiền liền bị đánh.”
Dịch Cẩn Đình cau mày: “Cây rụng tiền?”
Lục Đình Phong kể lại những gì mình nghe được.
Dịch Cẩn Đình nghe xong, nhíu mày thật chặt. Nếu như Lục Đình Phong nói, Cố Thanh Sơn tới để kêu Cố An Hi xin tiền nhà họ Dịch, nhưng mà sao Cố An Hi không nói gì với anh.
“Cậu…đi xử lý người phụ nữ xấu xa đó đi, cô ta dám uy hiếp mỹ nhân.” - Lục Đình Phong nói xong, nghĩ cái gì đó lại lắc đầu: “Quên đi, nói cậu cũng sẽ không giúp. Cậu chán ghét mỹ nhân như vậy sao có thể giúp cô ấy chứ? Vậy chờ con sau này lớn lên thật nhanh, con sẽ bảo vệ mỹ nhân. Sau đó…” - Nhóc xấu hổ rụt cổ một cái: “Con sẽ cưới mỹ nhân.”
Dịch Cẩn Đình híp mắt lại, không chút do dự vỗ đầu Lục Đình Phong một cái: “Lông còn chưa mọc đủ, con đang nghĩ gì vậy? Cô ấy là mợ của con.”
Lục Đình Phong hừ lạnh: “Vậy cậu nên đối xử tốt với mỹ nhân một chút, nếu không tốt với cô ấy, con không ngại đào góc tường nhà cậu.”
Sáng hôm sau, Cố An Hi đã khỏe hơn một chút, Dịch Cẩn Đình lúc này có lẽ đang ở công ty, Lục Đình Phong buổi sáng bị Cố An Hi nói nên quay về lấy cho cô mấy quyển sách và mua cho cô một ít trái cây.
Cô muốn quay về Cố gia một chuyến, muốn khuyên ba cô về mảnh đất kia, dù là cô đã gọi về cho ba, nhưng ông chỉ nói nếu cô không xin được tiền thì đừng gọi tìm ông ấy.
Sợ bị bệnh viện phát hiện, cô lẻn đi ra ngoài, định đón taxi thì một chiếc maybach dừng lại trước mặt.
Cố An Hi có chút hoảng sợ, lùi lại một bước.
Dịch Cẩn Đình mở cửa xe, bước xuống nhìn Cố An Hi: “Đi đâu?”
Cố An Hi cúi đầu cắn môi, anh ta không phải là nên đang ở Thịnh Thế hay sao?
“Tôi muốn đến Cố thị tìm ba tôi.” - Cố An Hi cũng cảm thấy không có gì phải giấu, cô tuy kết hôn cũng không phải là không thể quay về nhà mẹ đẻ.
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn cô, mấy hôm nay hai bên cũng hòa thuận, đêm qua nhìn thấy Cố An Hi bị Cố Thanh Sơn đánh, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô ngồi bên cạnh mẹ mình, buổi sáng Dịch Cẩn Đình muốn đến xem tâm trạng của cô đã ổn hơn chưa.
“Lên xe đi.” - Dịch Cẩn Đình bước lên ngồi lên ghế lái.
Cố An Hi nhìn ghế phụ, nghĩ một chút chiếc ghế kia có lẽ chỉ dành cho Mộ Tuyết nên vòng ra ghế sau ngồi lên.
Dịch Cẩn Đình cau mày, trong lòng khó chịu, nhưng không nói gì.
Cô nghĩ ba mình đang ở Cố Thị nhưng người ở công ty nói, ba của cô không có ở công ty nên cô quay về nhà, mặc dù cô không muốn gặp mẹ con của Cố Thanh Tâm.
Dịch Cẩn Đình cũng không nói gì, lái xe đưa Cố An Hi quay về Cố gia.
Hai người bước vào bên trong, người làm và dì đều không có ở nhà.
Trong nhà có chút tĩnh lặng.
Cố An Hi nhìn xung quanh căn nhà của mình, cô chỉ gả đi một tháng, mọi thứ dường như đã bị thay đổi, chỉ có tấm thảm nhung duy nhất dưới chân là như cũ.
“Có lẽ họ ở trên lầu, anh ở đây đợi tôi một chút.” - Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình nói.
Dịch Cẩn Đình không đáp, thấy Cố An Hi đi lên lầu, nghĩ đến hôm qua Cố An Hi bị Cố Thanh Sơn tát, gương mặt buổi sáng vẫn còn hơi sưng, trong lòng có chút lo lắng, liền bước chân theo sau.
Trên lầu hai, Cố An Hi nhìn thấy thư phòng của ba cô cánh cửa không được đóng kỹ, bên ngoài trước cửa đặt một chậu cây cọ lớn, đây là loại cây mà mẹ cô không thích.
Cô vừa đưa tay định mở cửa xem có ba cô ở bên trong không thì nghe giọng nói từ bên trong truyền ra.
“Ông xã, dự án mà anh đề cập tới, tiểu tiện nhân Cố An Hi kia còn không muốn mang tiền tới sao?”
Tiểu tiện nhân, lông mày Cố An Hi nhíu lại, muốn đẩy cửa vào chất vấn bà ta, bà ta là cái gì mà dám mắng cô là tiểu tiện nhân?
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô lại, Cố An Hi quay đầu lại nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đứng phía sau lưng mình từ khi nào, anh ta nhìn cô lắc đầu.
Cô chưa kịp phản ứng thì bên trong truyền tới giọng nói của ba cô.
Cố Thanh Sơn lạnh giọng: “Lâm An Như cho ta chịu nhục nhiều năm như vậy, ta đem tiểu tiện nhân đó nuôi lớn, chỉ là đợi tới ngày này tính toán.”
Vu Bội Dung âm thầm mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng giận, đã qua nhiều năm như vậy.”
“Con đàn bà đê tiện dám cắm sừng tôi.” - Cố Thanh Sơn tức giận nói: “Người phụ nữ đó trông có vẻ yếu đuối nhưng thật ra là con khốn, sau lưng ta lén lút làm trò bại hoại. Tiểu tiện nhân Cố An Hi đó, mỗi lần nhìn thấy nó liền nhớ tới Lâm An Như đã trêu đùa tôi như thế nào.”
“Anh đừng giận.” - Vu Bội Dung thở dài: “Nó không phải con ruột của anh, nhưng chúng ta không phải vẫn còn có Thanh Tâm sao? Dù sao từ khi nó trưởng thành đều đi nước ngoài, chúng ta không phải nhìn thấy nó. Bây giờ nó cũng không còn ở nhà chúng ta, hơn nữa số tiền mà cô ta gả cho Dịch gia mà chúng ta cũng đủ để chúng ta sử dụng lâu dài.”
Nói xong, Vu Bội Dung cười lên: “Thanh Sơn, anh thật thông minh, mang tài sản công ty chuyển đi về nhà để công ty vào tình trạng sắp phá sản, vô duyên vô cớ chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy. Coi như chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy cũng không có thua thiệt. Nhưng lần này, dù thế nào cũng ép nó mang tiền về.”
Dịch Cẩn Đình nhìn thấy toàn thân Cố An Hi run lên, sắc mặt tái nhợt dùng một tay tựa vào tường, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thì ra Cố Thanh Sơn còn có một mặt như vậy…
Cố Thanh Sơn có chút thống khoái: “Tiện nhân Lâm An Như kia không chết, ta liền giữ lại cô ta, để cô ta nhìn thấy kết quả của việc phản bội. Cô ta trở thành người chết sống lại, tôi liền để cho cô ta thấy đứa con hoang kia phải bán mạng cho ta.”
“Bất quá.” - Vu Bội Dung thở dài: “Vốn dĩ trước đây muốn mang nó cho Vạn Quốc Hồng, kết quả nó thật tốt số, trời đất xui khiến thế nào lại vào nhầm phòng của Dịch Cẩn Đình.” - bà ta cắn mạnh từng chữ, trong lòng đầy sự bất bình.
“Nó vào phòng ai không quan trọng, thứ tôi muốn là tiền.”
Hơi thở Cố An Hi dường như đã ngưng lại, cô ngơ ngác nhìn chậu cây trước mắt, đầu óc quay cuồng, run rẩy không thể khống chế, toàn thân chấn kinh giống như bị kéo xuống địa ngục.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu sự xa cách mà ba cô luôn dành cho cô, không giống như ông đối với Thanh Tâm.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu mấy năm ở nước ngoài, ông ta chẳng bao giờ gọi điện cho cô, dù cô có gọi về ông ta cũng tìm cách ngắt máy.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao ông ta lại đối xử lạnh nhạt với cô tại tiệc sinh nhật của Dịch Cẩn Đình, biết cô bị rắn cắn cũng không quan tâm đến cô, chỉ muốn lợi dụng cô lấy tiền.
Hóa ra… là do cô không phải con ruột của ông ta.
Nhưng mẹ cô không phải người như vậy, cô không tin bọn họ, bọn họ đã xúc phạm mẹ của cô.
Cố An Hi muốn đẩy cửa chất vấn, Dịch Cẩn Đình ở phía sau cũng đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện bên trong, lúc này để cô bước vào chính là đánh rắn động cỏ.
Anh nắm lấy cổ tay cô, cổ tay cô rất gầy, so với lần trước bị anh nắm đã gầy hơn.
Cố An Hi kinh hãi quay lại nhìn Dịch Cẩn Đình, cô sao có thể quên mất nơi này còn có Dịch Cẩn Đình.
Anh ấy nghe thấy tất cả, liệu anh ấy có tin những gì họ nói… cô là con hoang, mẹ cô chính là cắm sừng ba cô mà có cô.
Dịch Cẩn Đình một mực kéo Cố An Hi ra xe, nhốt cô vào bên trong, nhìn thấu sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, lúc này thật sự tâm anh rất loạn, không biết nên nói cái gì.
Hóa ra, cô cũng không lừa anh, đêm đó là cô bị Cố Thanh Sơn mang cho người khác, cô không cố ý gài bẫy anh.
Nhưng nghĩ tới cái tên Vạn Quốc Hồng, một tên rác rưởi 50 tuổi, vậy mà Cố Thanh Sơn lại muốn bán Cố An Hi cho lão già đó.
Dịch Cẩn Đình nghĩ tới, nếu đêm đó cô không đi nhầm phòng, thì… nghĩ vây, hai tay Dịch Cẩn Đình siết chặt lại, cho xe lái về bệnh viện.
Cố An Hi quay lại bệnh viện, cô ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, Dịch Cẩn Đình đứng bên cạnh giường bệnh nhìn cô, chân mày nhíu lại: “Ừm… cô… có ổn không?”
“Tôi mệt, muốn ngủ một chút… anh ra ngoài đi.” - Cố An Hi nhàn nhạt đáp.
Anh nhìn cô một chút, do dự hồi lâu lại nói: “Có cần tôi giúp cô không?”
Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình một lúc: “Vậy anh có thể ôm tôi một cái không?”
Vừa dứt lời, Dịch Cẩn Đình còn chưa kịp phản ứng, Cố An Hi đã nhào vào lòng ngực anh ôm thật chặt.
Dịch Cẩn Đình toàn thân cứng đờ, dù là chuyện đó cô ta không cố ý… nhưng chuyện cô ta đùa bỡn anh suýt mất mạng ba năm trước, cướp vị trí của Mộ Tuyết vẫn còn ở đó.
“Cố An Hi, cô đang làm gì vậy?” - Dịch Cẩn Đình muốn đưa tay đẩy cô ta nhưng bàn tay dừng ở không trung…
“Đừng nói gì cả, tôi không muốn nói gì cả.” - Cô nghẹn ngào, trong giọng nói có tiếng khóc.
Rõ ràng cô đã tự hứa sẽ chôn cất tình cảm với anh, nhưng hôm nay hết thảy, nghe lời quan tâm kia, cô đột nhiên lại muốn ôm anh.
Cô thật sự quá cô đơn… chỉ là muốn tựa vào một bờ vai của ai đó để tìm một chút ấm áp.
Sau một lúc, Cố An Hi rời khỏi lồng ngực của Dịch Cẩn Đình, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
Dịch Cẩn Đình có chút mất mát, giống như hơi ấm trên lồng ngực đột ngột rời đi.
Anh không muốn tồn tại mãi cảm giác ray rứt trong lòng, nhìn bộ dạng yếu mềm của cô khiến anh cực kỳ khó chịu, sau đó quay lưng bước ra ngoài.
“Dịch Cẩn Đình.” - Cố An Hi đột nhiên nói.
Dịch Cẩn Đình dừng lại, cũng không quay đầu lại: “Sao, lại muốn ôm?”
Cố An Hi mím môi: “Anh… có thể… giúp tôi lấy lại Cố thị không?”
Dịch Cẩn Đình quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh.
“Giúp tôi lấy lại Cố thị, biến Cố thị là của tôi.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi mỏng: “Có lợi ích gì không?”
Hết giờ làm, Dịch Cẩn Đình vẫn quay về Bạch Kim Thượng Uyển lấy sẵn cơm mà dì Hứa chuẩn bị để mang vào bệnh viện.
Khi mang đồ ăn đến bệnh viện, nhìn thấy Cố An Hi nằm nghiêng trên giường, Lục Đình Phong ôm con gấu nằm trên sô pha, gương mặt cực kỳ chán nản.
Hai người này cãi nhau sao?
“Lục Đình Phong, ăn cơm.” - Dịch Cẩn Đình nhìn Lục Đình Phong nói.
Lục Đình Phong thở dài rồi lắc đầu.
Dịch Cẩn Đinh quay sang Cố An Hi đang nằm trên giường: “Cố An Hi, dậy ăn cơm đi.”
Cố An Hi chớp mắt, co rúm trên giường, rõ ràng là từ chối.
Anh nhếch môi, đưa tay kéo mềm trên người cô, vừa định kéo cô dậy thì nhìn thấy vết sưng trên mặt cô.
“Mặt cô bị sao vậy?” - Dịch Cẩn Đình kinh ngạc hỏi.
Cố An Hi trầm mặc không đáp, nghiêng người che lại gương mặt bị sưng.
“Mỹ nhân bị ba đánh.” - Lục Đình Phong chán nản nói, giọng nói có chút tức giận. ngôn tình ngược
Dịch Cẩn Đình sửng sốt một chút, híp mắt lại, nhìn Cố An Hi nói: “Cố Thanh Sơn tới?”
“Còn có một người phụ nữ gọi ba của mỹ nhân là baba.” - Lục Đình Phong nói thêm.
Cố Thanh Tâm?
Dịch Cẩn Đình cũng không hỏi lý do, chỉ nhìn Cố An Hi nói: “Đứng dậy ăn cơm rồi nói chuyện.”
Cố An Hi tuy không muốn ăn cơm, nhưng cũng ngồi dậy ăn một chút. Trong khi ăn cơm, cô còn hỏi anh về mảnh đất mà Cố Thanh Sơn muốn mua, dù sao Dịch Cẩn Đình đầu tư bất động sản không ít.
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình nhíu mày, giọng giễu cợt: “Mảnh đất đó, ông ta có điên mới muốn mua.”
Cố An Hi gật đầu: “Tôi cũng nghe nói về mảnh đất đó có vấn đề.”
Dịch Cẩn Đình lườm cô một cái, sau đó giễu cợt: “Vả lại ba của cô cũng không có nhiều tiền như vậy.”
“Đúng vậy.” - Cố An Hi cười khổ: “Ông ấy không có tiền.”
“Vì chuyện này mà ông ta đánh cô?” - Anh nhàn nhạt hỏi nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.
Cố An Hi: “…”
“Tôi đang hỏi cô.” - Anh đột nhiên nhấn giọng, ánh mắt trở nên tối tăm một chút.
“…Đúng vậy.”
“Hừ.” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Người của Dịch gia ông ta cũng dám động.”
Cố An Hi đưa mắt nhìn anh ta kinh ngạc, anh ta đang nói cái gì vậy, bất bình vì cô bị đánh à.
Ăn cơm xong, Cố An Hi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cụp mắt xuống che đi đôi mắt buồn bã của cô, sau đó đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, lưỡng lự không nói.
“Muốn đi vệ sinh à?” - Dịch Cẩn Đình nãy giờ đều nhìn cô chằm chằm.
Cô lắc đầu: “Không.”
“Vậy cô muốn làm gì?” - Ánh mắt của Cố An Hi lúc này rất đẹp, đột nhiên anh có cảm giác sẽ đáp ứng tất cả mọi thứ cô muốn.
“Anh…anh có thể đưa tôi đi gặp mẹ tôi được không?”
Dịch Cẩn Đình đưa Cố An Hi và Lục Đình Phong đến bệnh viện mà Lâm An Như.
“Mẹ.” - Cố An Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm An Như, đôi mắt đỏ hoe.
Dịch Cẩn Đình đứng một bên, trầm mặc.
Khi Lâm An Như còn khỏe mạnh, bà ấy đối với anh rất tốt. Anh còn nhớ trước kia rất hay đến Cố gia chơi và ăn cơm, Lâm An Như nấu cơm rất ngon, dù bà luôn bận rộn với công việc nhưng luôn chuẩn bị một bữa tối cho chồng và con gái.
Chỉ là…
Khi Cố An Hi đi nước ngoài, anh cũng không đến Cố gia nữa, cũng rất lâu rồi không nhìn thấy bà.
Lục Đình Phong kéo góc áo của Dịch Cẩn Đinh, lo lắng nhìn về Cố An Hi.
Dịch Cẩn Đinh nhìn về phía cửa, ra hiệu cho Lục Đình Phong đi theo mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu…” - Lục Đình Phong ngồi trên ghế ở hành lang nói: “Tại sao lại gọi con ra ngoài.”
“Cô ấy muốn nói chuyện với mẹ cô ấy, con ở đó làm gì?”
Lục Đình Phong suy nghĩ, cảm thấy cậu mình nói đúng: “Hôm nay có lẽ mỹ nhân rất buồn nên mới muốn đi gặp mẹ.” - nói xong, nhóc hừ lạnh: “Đều là do ông ta, ông ta dám đánh mỹ nhân.”
Dịch Cẩn Đình nhìn xuống mặt đất dưới chân, một cảm xúc khó tả từ đáy lòng dâng lên.
Lục Đình Phong rất đau lòng: “Mỹ nhân thật đáng thương biết bao, ba tỷ ấy không tốt với tỷ ấy, người phụ nữ xấu xa kia cũng không tốt với tỷ ấy, ngay cả cậu cũng không tốt với tỷ ấy, vậy mà mẹ tỷ ấy cũng không thể an ủi tỷ ấy.”
Dịch Cẩn Đình mím môi khi nghe Hạ Đình Phong nói.
“Mỹ nhân nói không phải cây rụng tiền liền bị đánh.”
Dịch Cẩn Đình cau mày: “Cây rụng tiền?”
Lục Đình Phong kể lại những gì mình nghe được.
Dịch Cẩn Đình nghe xong, nhíu mày thật chặt. Nếu như Lục Đình Phong nói, Cố Thanh Sơn tới để kêu Cố An Hi xin tiền nhà họ Dịch, nhưng mà sao Cố An Hi không nói gì với anh.
“Cậu…đi xử lý người phụ nữ xấu xa đó đi, cô ta dám uy hiếp mỹ nhân.” - Lục Đình Phong nói xong, nghĩ cái gì đó lại lắc đầu: “Quên đi, nói cậu cũng sẽ không giúp. Cậu chán ghét mỹ nhân như vậy sao có thể giúp cô ấy chứ? Vậy chờ con sau này lớn lên thật nhanh, con sẽ bảo vệ mỹ nhân. Sau đó…” - Nhóc xấu hổ rụt cổ một cái: “Con sẽ cưới mỹ nhân.”
Dịch Cẩn Đình híp mắt lại, không chút do dự vỗ đầu Lục Đình Phong một cái: “Lông còn chưa mọc đủ, con đang nghĩ gì vậy? Cô ấy là mợ của con.”
Lục Đình Phong hừ lạnh: “Vậy cậu nên đối xử tốt với mỹ nhân một chút, nếu không tốt với cô ấy, con không ngại đào góc tường nhà cậu.”
Sáng hôm sau, Cố An Hi đã khỏe hơn một chút, Dịch Cẩn Đình lúc này có lẽ đang ở công ty, Lục Đình Phong buổi sáng bị Cố An Hi nói nên quay về lấy cho cô mấy quyển sách và mua cho cô một ít trái cây.
Cô muốn quay về Cố gia một chuyến, muốn khuyên ba cô về mảnh đất kia, dù là cô đã gọi về cho ba, nhưng ông chỉ nói nếu cô không xin được tiền thì đừng gọi tìm ông ấy.
Sợ bị bệnh viện phát hiện, cô lẻn đi ra ngoài, định đón taxi thì một chiếc maybach dừng lại trước mặt.
Cố An Hi có chút hoảng sợ, lùi lại một bước.
Dịch Cẩn Đình mở cửa xe, bước xuống nhìn Cố An Hi: “Đi đâu?”
Cố An Hi cúi đầu cắn môi, anh ta không phải là nên đang ở Thịnh Thế hay sao?
“Tôi muốn đến Cố thị tìm ba tôi.” - Cố An Hi cũng cảm thấy không có gì phải giấu, cô tuy kết hôn cũng không phải là không thể quay về nhà mẹ đẻ.
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn cô, mấy hôm nay hai bên cũng hòa thuận, đêm qua nhìn thấy Cố An Hi bị Cố Thanh Sơn đánh, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô ngồi bên cạnh mẹ mình, buổi sáng Dịch Cẩn Đình muốn đến xem tâm trạng của cô đã ổn hơn chưa.
“Lên xe đi.” - Dịch Cẩn Đình bước lên ngồi lên ghế lái.
Cố An Hi nhìn ghế phụ, nghĩ một chút chiếc ghế kia có lẽ chỉ dành cho Mộ Tuyết nên vòng ra ghế sau ngồi lên.
Dịch Cẩn Đình cau mày, trong lòng khó chịu, nhưng không nói gì.
Cô nghĩ ba mình đang ở Cố Thị nhưng người ở công ty nói, ba của cô không có ở công ty nên cô quay về nhà, mặc dù cô không muốn gặp mẹ con của Cố Thanh Tâm.
Dịch Cẩn Đình cũng không nói gì, lái xe đưa Cố An Hi quay về Cố gia.
Hai người bước vào bên trong, người làm và dì đều không có ở nhà.
Trong nhà có chút tĩnh lặng.
Cố An Hi nhìn xung quanh căn nhà của mình, cô chỉ gả đi một tháng, mọi thứ dường như đã bị thay đổi, chỉ có tấm thảm nhung duy nhất dưới chân là như cũ.
“Có lẽ họ ở trên lầu, anh ở đây đợi tôi một chút.” - Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình nói.
Dịch Cẩn Đình không đáp, thấy Cố An Hi đi lên lầu, nghĩ đến hôm qua Cố An Hi bị Cố Thanh Sơn tát, gương mặt buổi sáng vẫn còn hơi sưng, trong lòng có chút lo lắng, liền bước chân theo sau.
Trên lầu hai, Cố An Hi nhìn thấy thư phòng của ba cô cánh cửa không được đóng kỹ, bên ngoài trước cửa đặt một chậu cây cọ lớn, đây là loại cây mà mẹ cô không thích.
Cô vừa đưa tay định mở cửa xem có ba cô ở bên trong không thì nghe giọng nói từ bên trong truyền ra.
“Ông xã, dự án mà anh đề cập tới, tiểu tiện nhân Cố An Hi kia còn không muốn mang tiền tới sao?”
Tiểu tiện nhân, lông mày Cố An Hi nhíu lại, muốn đẩy cửa vào chất vấn bà ta, bà ta là cái gì mà dám mắng cô là tiểu tiện nhân?
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô lại, Cố An Hi quay đầu lại nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đứng phía sau lưng mình từ khi nào, anh ta nhìn cô lắc đầu.
Cô chưa kịp phản ứng thì bên trong truyền tới giọng nói của ba cô.
Cố Thanh Sơn lạnh giọng: “Lâm An Như cho ta chịu nhục nhiều năm như vậy, ta đem tiểu tiện nhân đó nuôi lớn, chỉ là đợi tới ngày này tính toán.”
Vu Bội Dung âm thầm mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng giận, đã qua nhiều năm như vậy.”
“Con đàn bà đê tiện dám cắm sừng tôi.” - Cố Thanh Sơn tức giận nói: “Người phụ nữ đó trông có vẻ yếu đuối nhưng thật ra là con khốn, sau lưng ta lén lút làm trò bại hoại. Tiểu tiện nhân Cố An Hi đó, mỗi lần nhìn thấy nó liền nhớ tới Lâm An Như đã trêu đùa tôi như thế nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đừng giận.” - Vu Bội Dung thở dài: “Nó không phải con ruột của anh, nhưng chúng ta không phải vẫn còn có Thanh Tâm sao? Dù sao từ khi nó trưởng thành đều đi nước ngoài, chúng ta không phải nhìn thấy nó. Bây giờ nó cũng không còn ở nhà chúng ta, hơn nữa số tiền mà cô ta gả cho Dịch gia mà chúng ta cũng đủ để chúng ta sử dụng lâu dài.”
Nói xong, Vu Bội Dung cười lên: “Thanh Sơn, anh thật thông minh, mang tài sản công ty chuyển đi về nhà để công ty vào tình trạng sắp phá sản, vô duyên vô cớ chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy. Coi như chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy cũng không có thua thiệt. Nhưng lần này, dù thế nào cũng ép nó mang tiền về.”
Dịch Cẩn Đình nhìn thấy toàn thân Cố An Hi run lên, sắc mặt tái nhợt dùng một tay tựa vào tường, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thì ra Cố Thanh Sơn còn có một mặt như vậy…
Cố Thanh Sơn có chút thống khoái: “Tiện nhân Lâm An Như kia không chết, ta liền giữ lại cô ta, để cô ta nhìn thấy kết quả của việc phản bội. Cô ta trở thành người chết sống lại, tôi liền để cho cô ta thấy đứa con hoang kia phải bán mạng cho ta.”
“Bất quá.” - Vu Bội Dung thở dài: “Vốn dĩ trước đây muốn mang nó cho Vạn Quốc Hồng, kết quả nó thật tốt số, trời đất xui khiến thế nào lại vào nhầm phòng của Dịch Cẩn Đình.” - bà ta cắn mạnh từng chữ, trong lòng đầy sự bất bình.
“Nó vào phòng ai không quan trọng, thứ tôi muốn là tiền.”
Hơi thở Cố An Hi dường như đã ngưng lại, cô ngơ ngác nhìn chậu cây trước mắt, đầu óc quay cuồng, run rẩy không thể khống chế, toàn thân chấn kinh giống như bị kéo xuống địa ngục.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu sự xa cách mà ba cô luôn dành cho cô, không giống như ông đối với Thanh Tâm.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu mấy năm ở nước ngoài, ông ta chẳng bao giờ gọi điện cho cô, dù cô có gọi về ông ta cũng tìm cách ngắt máy.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao ông ta lại đối xử lạnh nhạt với cô tại tiệc sinh nhật của Dịch Cẩn Đình, biết cô bị rắn cắn cũng không quan tâm đến cô, chỉ muốn lợi dụng cô lấy tiền.
Hóa ra… là do cô không phải con ruột của ông ta.
Nhưng mẹ cô không phải người như vậy, cô không tin bọn họ, bọn họ đã xúc phạm mẹ của cô.
Cố An Hi muốn đẩy cửa chất vấn, Dịch Cẩn Đình ở phía sau cũng đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện bên trong, lúc này để cô bước vào chính là đánh rắn động cỏ.
Anh nắm lấy cổ tay cô, cổ tay cô rất gầy, so với lần trước bị anh nắm đã gầy hơn.
Cố An Hi kinh hãi quay lại nhìn Dịch Cẩn Đình, cô sao có thể quên mất nơi này còn có Dịch Cẩn Đình.
Anh ấy nghe thấy tất cả, liệu anh ấy có tin những gì họ nói… cô là con hoang, mẹ cô chính là cắm sừng ba cô mà có cô.
Dịch Cẩn Đình một mực kéo Cố An Hi ra xe, nhốt cô vào bên trong, nhìn thấu sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, lúc này thật sự tâm anh rất loạn, không biết nên nói cái gì.
Hóa ra, cô cũng không lừa anh, đêm đó là cô bị Cố Thanh Sơn mang cho người khác, cô không cố ý gài bẫy anh.
Nhưng nghĩ tới cái tên Vạn Quốc Hồng, một tên rác rưởi 50 tuổi, vậy mà Cố Thanh Sơn lại muốn bán Cố An Hi cho lão già đó.
Dịch Cẩn Đình nghĩ tới, nếu đêm đó cô không đi nhầm phòng, thì… nghĩ vây, hai tay Dịch Cẩn Đình siết chặt lại, cho xe lái về bệnh viện.
Cố An Hi quay lại bệnh viện, cô ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, Dịch Cẩn Đình đứng bên cạnh giường bệnh nhìn cô, chân mày nhíu lại: “Ừm… cô… có ổn không?”
“Tôi mệt, muốn ngủ một chút… anh ra ngoài đi.” - Cố An Hi nhàn nhạt đáp.
Anh nhìn cô một chút, do dự hồi lâu lại nói: “Có cần tôi giúp cô không?”
Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình một lúc: “Vậy anh có thể ôm tôi một cái không?”
Vừa dứt lời, Dịch Cẩn Đình còn chưa kịp phản ứng, Cố An Hi đã nhào vào lòng ngực anh ôm thật chặt.
Dịch Cẩn Đình toàn thân cứng đờ, dù là chuyện đó cô ta không cố ý… nhưng chuyện cô ta đùa bỡn anh suýt mất mạng ba năm trước, cướp vị trí của Mộ Tuyết vẫn còn ở đó.
“Cố An Hi, cô đang làm gì vậy?” - Dịch Cẩn Đình muốn đưa tay đẩy cô ta nhưng bàn tay dừng ở không trung…
“Đừng nói gì cả, tôi không muốn nói gì cả.” - Cô nghẹn ngào, trong giọng nói có tiếng khóc.
Rõ ràng cô đã tự hứa sẽ chôn cất tình cảm với anh, nhưng hôm nay hết thảy, nghe lời quan tâm kia, cô đột nhiên lại muốn ôm anh.
Cô thật sự quá cô đơn… chỉ là muốn tựa vào một bờ vai của ai đó để tìm một chút ấm áp.
Sau một lúc, Cố An Hi rời khỏi lồng ngực của Dịch Cẩn Đình, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
Dịch Cẩn Đình có chút mất mát, giống như hơi ấm trên lồng ngực đột ngột rời đi.
Anh không muốn tồn tại mãi cảm giác ray rứt trong lòng, nhìn bộ dạng yếu mềm của cô khiến anh cực kỳ khó chịu, sau đó quay lưng bước ra ngoài.
“Dịch Cẩn Đình.” - Cố An Hi đột nhiên nói.
Dịch Cẩn Đình dừng lại, cũng không quay đầu lại: “Sao, lại muốn ôm?”
Cố An Hi mím môi: “Anh… có thể… giúp tôi lấy lại Cố thị không?”
Dịch Cẩn Đình quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh.
“Giúp tôi lấy lại Cố thị, biến Cố thị là của tôi.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi mỏng: “Có lợi ích gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro