Nhớ Em (H)

Bạn Trai

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Bảy giờ rưỡi tối, Hàng Cẩm mặc trên người lễ phục màu trắng tinh khiết, khoác thêm áo vest thuần trắng, xuất hiện tại lối vào khách sạn Đông Tước, nhân viên phục vụ bước xuống mở cửa xe cho cô, Hàng Cẩm vừa nghe điện thoại xong đã tháo tai nghe bluetooth ném lên ghế sau, sau đó cầm lấy túi xách của mình, đi theo nhân viên phục vụ vào khách sạn.

Cuối tháng 12, thời tiết Bắc Thị càng trở nên lạnh giá.

Bước vào khách sạn, không khí xung quanh lại trở nên ấm áp mà dễ chịu.

Mười mấy người bạn tốt trong giới đều đã ngồi vào bàn ăn, thấy cô tới, tất cả đều đứng dậy nghênh đón cô: “Cuối cùng cậu cũng tới, người bận rộn.”

Hàng Cẩm mỉm cười, chào hỏi từng người sau đó mới ngồi xuống gọi món.

Nhân viên phục vụ ở đây đều phục vụ một đối một, ngũ quan đoan chính, thân hình thẳng tắp, mặc áo đuôi tôm đứng thẳng tắp sau mỗi một vị khách, cánh tay vững vàng bưng khay, bên trên đặt rượu vang, sâm panh và trà nóng.

Hàng Cẩm chọn rượu vang đỏ, nhân viên phục vụ liền cúi người đặt rượu vang lên bàn, đồng thời nhẹ nhàng hỏi cô xem có cần đồ uống nào khác không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, anh ta lại đứng sau Hàng Cẩm.

Những người ngồi trên bàn đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong giới đầu tư, mối quan hệ của Hàng Cẩm với họ không thân thiết lắm nhưng cũng có thể coi là bạn bè, thỉnh thoảng cũng có thể hẹn ra ngoài gặp mặt ăn cơm, nhưng Hàng Cẩm ít tham gia vào những cuộc vui như thế này, từ chối nhiều lần sẽ bị nói là già mồm, cô bèn tham gia với tần suất một năm hai lần.

Xã giao là điều không thể thiếu của người trưởng thành.

May mắn thay, những người ở đây không có tâm tư lệch lạc gì, phần lớn đều đến để thư giãn và trò chuyện, thỉnh thoảng trò chuyện về xu hướng đầu tư gần đây cũng như những dự án đang tiếp xúc, Hàng Cẩm chỉ lắng nghe, khi được hỏi mới trả lời vài câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói ít nhưng câu nào cũng sắc sảo.

Nhiều người bạn nam rất thích tính cách này của cô, sau khi biết được cách xử lí “Lạnh lùng vô tình” đối với những người theo đuổi của Hàng Cẩm, mọi người đành kìm nén tâm tư, chỉ làm bạn thân thiết với cô, không dám nảy thêm ý niệm nào khác nữa, chỉ sợ bị Hàng Cẩm đưa vào danh sách đen.

Cô ăn không được nhiều, chẳng có khẩu vị gì, uống hai ly rượu vang với mọi người rồi tìm thời cơ thích hợp cáo từ rời đi, vừa bước ra khỏi cửa khách sạn lập tức bị gió lạnh thổi tới phải rùng mình, cô nhíu mày ngồi vào xe, xoa xoa giữa mày.

Tài xế hỏi cô: “Về đâu ạ?”

“Căn hộ.” Hàng Cẩm tựa vào ghế nghỉ ngơi, điện thoại reo chuông, cô nhìn thoáng qua rồi bắt máy, đưa lên bên tai.

“Chị ơi, chị đưa đàn ông về Thịnh Thế Hoa Đình à?” Hàng Dục áp giọng nói: “Bác bảo vệ nói với ba là có một người đàn ông đi lên, ba tưởng là bạn trai chị, nói sẽ đi xem, bây giờ đang tìm gậy chơi golf, nói nghi là tiểu tử họ Lục đó.”

Hàng Cẩm day day huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, cô đã sắp xếp cho Trần Lâm ở đó.

“Không phải” Hàng Cẩm cau mày thở dài: “Sao ông ấy lắm trò thế nhỉ.”

“Ông ấy lắm trò cũng không phải ngày một ngày hai.” Trước khi cúp máy, Hàng Dục còn hỏi: “Không phải bạn trai thì là ai?”

Hàng Cẩm không để ý đến em trai, kiên quyết cúp điện thoại rồi nói với tài xế: “Đi Thịnh Thế Hoa Đình.”

Chín giờ mười lăm phút tối, xe dừng ở Thịnh Thế Hoa Đình, Hàng Cẩm vào phòng bảo vệ trước, đêm đầu đông rất lạnh, cô vẫn mặc lễ phục, áo vest không ngăn được cái lạnh cắt da cắt thịt, lạnh đến mức cau mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phòng bảo vệ bật máy sưởi rất mạnh, sau khi cô vào thì cuối cùng cũng giãn được mày.

Năm người bảo vệ thấy cô đến, đứng dậy chào hỏi, có một người mới chưa từng gặp cô nên không nhận ra, anh ta lễ phép hỏi cô: “Chào cô, có việc gì cần giúp không ạ?”

Hàng Cẩm không trả lời, nhìn từng người một, mãi đến khi nhìn thấy một người bảo vệ ánh mắt vẫn luôn lảng tránh, cô lập tức đi đến trước mặt anh ta: “Là anh hả, đưa điện thoại đây tôi xem nào.”

Người đó còn muốn chống chế nhưng không chống lại được khí thế cực mạnh của Hàng Cẩm, cô không biểu cảm nhìn anh ta nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng: “Muốn tôi gọi lãnh đạo anh tới không?”

Anh ta lập tức lấy điện thoại, mở khóa rồi đưa đến trước mặt cô.

Hàng Cẩm mở danh sách cuộc gọi, thấy số điện thoại của Hàng Đề Vân, cô trả điện thoại cho anh ta, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự cảnh cáo: “Còn có lần sau, anh không cần phải đến làm việc nữa.”

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng bảo vệ, đi đến tòa E7, tầng 7, phòng 701.

Khi mở khóa bằng vân tay vào nhà, cô đứng ở cửa ra vào, thấy Trần Lâm không mặc gì, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hai người nhìn nhau, không khí bỗng trở nên ngưng đọng.

Có lẽ không ngờ có người đột ngột bước vào, Trần Lâm ngẩn người ra trong giây lát, sau đó nhanh chóng dùng khăn lau tóc che lấy phần dưới thân, quay người bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0