Nhớ Em (H)

Sống Chung

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Hàng Cẩm để túi lên tủ giày rồi cau mày nhìn xuống sàn nhà, bộ não bị rượu xâm chiếm cố gắng dành ra một chút sức lực để suy ngẫm, tại sao cô lại chủ động mang rắc rối vào lãnh địa của mình——Vào lúc này, cô hẳn phải nằm ở nhà tắm trong căn hộ của mình để thư giãn.

Mà không phải tới đây, nhìn Trần Lâm trần truồng.

Thật muốn chết, cô nhắm mắt lại, hình ảnh vừa rồi nhất thời chưa thể thoát khỏi trí óc, cô cau mày dựa vào tủ giày, bị lạnh đến hắt xì một cái, lúc này mới nhớ ra, vốn dĩ cô vào phòng là để tìm một chiếc áo khoác.

Cô còn chưa kịp thay giày đi vào thì đã có tiếng chuông cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo, là ba Hàng Đề Vân, ông còn dẫn theo mẹ kế Phùng Thục Quân.

Cô mở cửa, Hàng Đề Vân đứng ngoài cửa thấy cô cũng ở đây thì có chút ngạc nhiên, hỏi cô: “Con, con sống chung với đàn ông à?”

Mẹ kế Phùng Thục Quân cũng ngạc nhiên che miệng lại, sau đó kéo Hàng Đề Vân lại: “Nhỏ giọng thôi, đi vào nhà nói chuyện.”

Hàng Cẩm mời hai người vào nhà, sau đó đi thay dép lê, bật điều hòa nhiệt độ rồi ném điện thoại lên bàn trà, cũng không đi thay áo khoác nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, nói với Hàng Đề Vân: “Là một học sinh mà con tài trợ, hai ngày nay bị chấn động não phải nhập viện, bệnh viện quá ồn ào nên con để cậu ấy đến ở tạm mấy hôm.”

“Em đã nói mà, không phải Lục Vận Phục, ba con không chịu tin, cứ nằng nặc phải đến xem mới yên tâm.” Phùng Thục Quân thở phào nhẹ nhõm.

“Sao con cũng ở đây?” Hàng Đề Vân nhìn về phía phòng ngủ: “Còn nữa, con bảo là học sinh mà con tài trợ, sao không ra đây?”

“Hàng Dục gọi điện thoại cho con, nói rằng ba muốn đến đây” Đêm nay Hàng Cẩm uống rượu, lại còn bị gió thổi cho lạnh cả người, bây giờ đầu cô rất đau, lúc nói chuyện thì đôi mày anh khí nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng: “Ba, ba có thể đừng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con không? Cho dù sau này con có bạn trai, thực sự sống chung với ai đó thì khi ba đột ngột xuất hiện như vậy, con cũng chỉ thấy phiền phức và ghét bỏ.”

“Con ghét hành vi này, con biết, ba xuất phát từ thiện ý, là quan tâm đến con nhưng con không cần.”

Hàng Đề Vân im lặng mất vài giây, muốn nói gì đó nhưng bị Phùng Thục Quân kéo tay: “A Cẩm, con đừng giận ba con, ba con cũng sốt ruột thôi, ba thấy con đi xem mắt nhiều lần rồi mà chẳng thích ai nên lo cho con, sợ con cũng sẽ... Được rồi, mẹ biết con nghĩ thế nào rồi, sau này mẹ sẽ khuyên ba con, chúng ta sẽ không làm phiền con nữa, con phải chú ý giữ sức khỏe, ăn nhiều một chút, đừng để gầy quá, chúng ta về trước nhé.”

Hàng Cẩm đáp “Ừm”, tiễn hai người ra cửa, sau đó đóng cửa lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Lâm trong phòng tắm cuối cùng cũng đi ra, trên người mặc áo len và quần Đằng Bình mới mua, áo len dệt kim màu xám rộng thùng thình mặc trên người cậu, để lộ cần cổ thon dài, cậu rất cao, nhìn tướng người cao ráo chân tay thon dài, nước da ngăm đen, ngũ quan đặc biệt sắc nét, cặp lông mày rậm đen che kín đôi mắt dài, sống mũi thẳng như được chạm khắc bằng dao.

Khuôn mặt tràn đầy sức sống toát lên vẻ hoang dã sắc bén, nhưng đôi mắt lại trong veo sáng ngời, trông rất sạch sẽ gọn gàng.

Cậu ở trong phòng tắm nghe thấy cuộc nói chuyện, cũng biết được tại sao Hàng Cẩm đột nhiên xuất hiện ở đây.

Hàng Cẩm ngoảnh đầu nhìn cậu, không nói gì, đi đến bếp rót một cốc nước.

Không khí lại một lần nữa trở nên yên tĩnh lạ thường, Trần Lâm tiến lên mấy bước, chủ động giải thích: “Tôi không biết tối nay chị sẽ đến đây, tôi không mang quần lót để thay... “

Sau khi tắm, cậu đã giặt đồ lót rồi, lúc đi ngủ cậu thích mặc mỗi một chiếc quần lót nên mới mặc như thế này bước ra.

Hàng Cẩm không muốn nhắc lại nữa, “Ừ” một tiếng coi như bỏ qua chuyện này.

Cô quay người đi thẳng vào phòng để đồ, định tìm một chiếc áo khoác khoác lên người rồi sẽ về căn hộ của mình, nhưng lại thấy đầu óc rất choáng váng, cô khó chịu lấy đại một chiếc áo khoác mặc lên người, móc điện thoại ra xem, đã hơn mười giờ tối.

Đầu càng choáng váng hơn.

Cô đưa tay sờ mặt, nóng hầm hập, hình như là muốn phát sốt, cũng có thể là do uống rượu.

Cô cởi áo khoác ra, lại chọn một bộ đồ ngủ màu trắng tinh rồi vào phòng tắm, xả đầy nước nóng vào bồn tắm rồi nằm vào trong, đầu càng ngâm càng choáng, cô cố gắng bò dậy, mặc áo choàng tắm vào rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi thẳng về phòng.

Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó để nằm, nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa, cũng không cần suy nghĩ.

Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0