Nhớ Em (H)

Đá

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Khoảng bốn giờ mười phút chiều, mưa bắt đầu rơi lất phất trên Sùng Sơn, lượng mưa không lớn nhưng mặt đất vẫn ẩm ướt một lớp, đường núi sau mưa khá nguy hiểm, tài xế bảo Hàng Cẩm nghỉ lại ở Sùng Sơn một đêm rồi sáng mai hãy đi.

Lục Vận Phục rất sợ chết, là người đầu tiên đồng ý ở lại.

Trưởng thôn nồng nhiệt nhường chỗ ở của mình cho Lục Vận Phục và Hàng Cẩm nghỉ ngơi, ông nghĩ rằng hai người là một đôi tình nhân, còn cười híp mắt nói nhiều lời chúc mừng và chúc phúc, Lục Vận Phục vui vẻ, lấy từ xe mình một thùng Hoàng Hạc Lâu ra, tặng luôn cho trưởng thôn, nói rằng lúc đó sẽ mời ông đến uống rượu mừng.

Hàng Cẩm nhìn bầu trời, mưa nhỏ vẫn kéo dài, hỏi Đằng Bình tình hình thời tiết sáng mai.

Đằng Bình nói lúc đến thì dự báo thời tiết cũng không nói Sùng Sơn mưa, vừa gọi điện hỏi đài khí tượng, tối nay và sáng mai đều không có mưa to.

“Trên xe có mang theo túi ngủ, Hàng tổng, ở đây không có điều hòa, ban đêm có thể sẽ lạnh…” Đằng Bình hạ giọng: “Nếu không lát nữa tôi đi chỗ khác tìm phòng cho sếp ở.”

Hàng Cẩm thích sạch sẽ, lại còn mắc chứng khó ngủ, không nghiêm trọng, nhưng nhưng hoàn cảnh nơi này cộng thêm muốn ở cùng một mái hiên với Lục Vận Phục, chắc chắn cô không ngủ được.

“Chờ đã” Hàng Cẩm đưa tay ra đón một ít nước mưa, xoa xoa phần bụng ngón tay, ngay lúc này, cô nhìn thấy Trần Lâm đang đội mưa đi tới ở phía xa, những giọt mưa như sợi chỉ rơi trên đỉnh đầu cậu, làm ướt đẫm mái tóc quăn của cậu.

Cậu dừng lại trước mặt Hàng Cẩm, lau nước mưa trên mặt, nhìn Hàng Cẩm nói: “A Đáp mời cô đến nhà ăn cơm, muốn đích thân cảm ơn cô, chân ông ấy bị thương nên không đi lại được.”

A Đáp là tiếng địa phương của Sùng Sơn, có nghĩa là cha, bố.

Hàng Cẩm còn chưa kịp trả lời, trưởng thôn trong nhà nghe thấy tiếng động liền chạy ra, hỏi nhà Trần Lâm chuẩn bị những món ăn gì, có muốn bắt một con gà làm thịt để ăn không, lại bảo Trần Lâm gọi dì của cậu ra giúp, nói sợ đồ ăn cậu làm không ngon, lo rằng Hàng Cẩm ăn không quen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Vận Phục cũng đi ra đứng bên cạnh Hàng Cẩm, nghiêng đầu hỏi Hàng Cẩm tối nay ở phòng nào.

Nhà trưởng thôn có ba gian phòng, gian phía đông là chỗ ở của con trai, nhưng vợ chồng con trai đi làm ăn xa, một năm chỉ về quê đón Tết một lần, cháu trai cũng dắt đi theo luôn, căn phòng vẫn luôn trống không, lâu không có người ở, bụi rất nhiều, cần phải dọn dẹp sạch sẽ, tình trạng của hai gian phòng còn lại cũng không khả quan hơn, trong một gian phòng thậm chí còn không có giường, chỉ có mấy cái ghế với một cái tivi kiểu cũ.

“Tôi ngủ trên xe” Trước cửa hơi chật chội, Hàng Cẩm dịch ra ngoài mấy bước, mưa phùn quất vào mặt, gió lạnh trong núi cũng thuận thế nổi lên, hơi lạnh thấm qua lớp áo chui vào từng lỗ chân lông, cô bị đông lạnh đến run rẩy, lông mày hơi nhíu lại, liếc Đằng Bình một cái rồi nói: “Lấy áo khoác trên xe cho tôi.”

Lúc dời tầm mắt đi  mới chú ý tới Trần Lâm vẫn đứng ở ngoài cửa, mưa gió tạt không ngớt, đôi mắt cậu đen láy một cách lạ thường, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Đang chờ cô trả lời.

“Được, một lát tôi sẽ sang” Chín năm trước Hàng Cẩm chưa từng gặp qua ba của Trần Lâm, chỉ nghe trưởng thôn kể lại rằng ba của Trần Lâm vô cùng thật thà chất phác, chung sống với vợ nuôi dưỡng hai đứa con trai, cuộc sống tuy rằng nghèo khó nhưng cũng hạnh phúc.

Chỉ có điều sau đó, đứa con trai út lúc 6 tuổi không cẩn thận ngã từ trên núi xuống, não bị chấn thương, từ đó trở thành một đứa trẻ ngờ nghệch có khuyết tật về trí tuệ. Mẹ của Trần Lâm thường xuyên tự trách mình không chăm sóc tốt cho đứa trẻ, đi khắp nơi cầu y hỏi thuốc, nhưng vì không có tiền, bà liền gạt chồng mạo hiểm lên núi bắt rắn đi bán lấy tiền, không may bị rắn độc cắn vào cổ tay, chết ngay tại chỗ.

Lúc đầu Trần Lâm nhất quyết không chịu nhận sự giúp đỡ, vì trong nhà vẫn còn một người em trai cần phải chăm sóc, ăn uống vệ sinh.

Trong những năm cha Trần ra ngoài làm công, một mình cậu vừa làm ba, vừa làm mẹ chăm sóc em trai, cũng may sau đó trưởng thôn tìm được người gánh vác công việc khổ cực này, mới giúp Trần Lâm yên tâm đến nơi khác học hành.

Đằng Bình lấy áo khoác trên xe về, tiện thể cầm theo hai chiếc ô đen, một chiếc che trên đầu Hàng Cẩm, một chiếc che trên đầu mình.

“Đi đâu thế?” Lục Vận Phục cũng nhân cơ hội chui vào dưới ô, đứng sát bên Hàng Cẩm.

Hàng Cẩm liếc Đằng Bình, Đằng Bình hiểu ý nhường chiếc ô cho Lục Vận Phục, mở chiếc ô kia che trên đầu Hàng Cẩm, còn mình thì đi trong mưa, mặc cho mưa tạt ướt đẫm toàn thân, vẫn phải giữ khoảng cách an toàn với Hàng Cẩm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đi ăn cơm” Hàng Cẩm mở lời với Lục Vận Phục sau khi đã cách xa anh ta: “Anh đừng có đi theo tôi.”

“Vì sao chứ?” Lục Vận Phục ngờ vực nhìn Trần Lâm đang đi phía trước.

Hàng Cẩm không giải thích thêm, chỉ phất phất tay.

Nếu Lục Vận Phục đi theo, chắc chắn sẽ vì thương cảm hoàn cảnh của ba Trần Lâm mà lại rút ra thêm một đống bao lì xì nữa, mặc dù cô không hiểu rõ lắm về Trần Lâm nhưng cũng biết rằng cậu có lòng tự trọng rất cao, nếu không thì cũng chưa bắt đầu đi làm kiếm tiền mà đã tính toán trả nợ khoản “Đầu tư” mấy năm nay của cô.

Lục Vận Phục đứng tại chỗ, nhìn mấy người một trước một sau trong mưa, cau mày hỏi hai vệ sĩ bên cạnh: “Này, tại sao cô ấy lại bỏ mặc một mình tôi mà sang nhà thằng nhóc kia ăn cơm? Còn không cho tôi đi theo, vì sao thế?”

Ninh Huy nói thẳng: “Do thằng nhóc kia đẹp trai hơn anh.”

Ninh Tân gật đầu: “Ừ.”

Chết tiệt, Lục Vận Phục tức giận đến mức nắm đấm cứng ngắc.

Nghĩ lại, Trần Lâm là học sinh do Hàng Cẩm tài trợ, sau đó lại nghĩ đến chênh lệch tuổi tác giữa hai người, anh ta đột nhiên lại thấy không có gì phải lo lắng.

Con người Hàng Cẩm này, tâm còn lạnh hơn cả đá.

Sao có thể thích loại da đen bóng nhẫy kia được chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0