Học Bổng
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Hàng Cẩm không nhìn cậu nữa, lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn wechat, một nam sinh cô tài trợ ở Tây Tạng gửi cho cô gần năm mươi tin nhắn trên wechat, đại ý chính là tháng sau muốn mua tư liệu ôn thi, cần chút tiền nhưng cậu ta đảm bảo không tiêu lung tung, lại gửi cả chứng cứ về loại tài liệu cần mua, có lẽ Hàng Cẩm mãi vẫn không trả lời, cậu ta sốt ruột quá lại gửi thêm mấy câu nữa, không mua cũng được.
Hàng Cẩm mở vào xem, số tiền mà cậu bé này muốn cũng không nhiều nhặn gì, chỉ năm trăm tệ.
Chiếc điện thoại di động này bình thường đều là trợ lý quản lý, Hàng Cẩm lướt lên xem lại, cậu học sinh này xin tiền rất có quy luật, xin cũng không nhiều, mỗi lần cách nhau một tháng.
Cô lại mở xem mấy em học sinh khác mà cô tài trợ, ngoài việc gửi bảng điểm thì cũng chỉ là hỏi thăm cô có khỏe không, vui vẻ không, đến lượt Trần Lâm thì không có bất kỳ ghi chép giao dịch nào, cậu chưa từng hỏi cô xin tiền lần nào, ngược lại trợ lý còn chủ động gửi lì xì mấy lần nhưng cậu đều không nhận.
“Đằng Bình” Hàng Cẩm đóng điện thoại lại, ném lên bàn.
Trợ lý Đằng Bình chạy đến chỗ cô, hỏi: “Hàng tổng, có chuyện gì?”
“Cậu bé bên Tây Tạng mỗi năm cần thêm bao nhiêu?” Hàng Cẩm hỏi.
“Bốn nghìn năm trăm.” Đằng Bình lấy điện thoại ra mở ứng dụng Ghi chú, kiểm tra một lúc rồi nói: “Mỗi năm không quá năm nghìn.”
“Những người khác thì sao?”
“Khoảng hai nghìn.”
“Chỉ có Trần Lâm là chưa xin à?”
“Vâng” Đằng Bình vuốt đến mục Trần Lâm trong ứng dụng Ghi chú, xem lại thật kỹ rồi bổ sung: “Hơn nữa, từ tháng 1 năm nay cậu ấy đã gửi tiền vào thẻ của sếp rồi, mỗi tháng ba nghìn.”
“Cậu ấy lấy đâu ra tiền?” Hàng Cẩm nhíu mày.
“Học bổng, còn có tiền thưởng từ các cuộc thi bóng rổ.”
Để mở rộng giao lưu với các trường khác, Đại học Bắc Dương đã tổ chức Giải bóng rổ giao lưu liên trường trong hơn ba năm, giải thưởng ngày càng phong phú, nghe nói đội tuyển quốc gia từng đến trường họ tuyển chọn hai cầu thủ bóng rổ nên số lượng sinh viên đăng ký vào Đại học Bắc Dương ngày càng nhiều.
Ngay khi nhập học năm nhất, nhờ lợi thế chiều cao, Trần Lâm đã được đội bóng rổ mời gọi, học kỳ hai năm nhất đã đại diện cho sinh viên năm nhất của Đại học Bắc Dương tham dự Giải giao hữu liên trường, giành được không ít giải thưởng và tiền thưởng.
“Năm ngoái cậu ấy còn bị thương khi chơi bóng rổ, phải nằm viện một tuần, bác sĩ yêu cầu nằm ít nhất một tháng, cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc học nên chống nạng đến trường…” Đằng Bình nói nhỏ: “Lúc đó sếp có nói, về sau chuyện của cậu ấy không cần báo cáo với sếp nữa nên tôi không báo.”
Không phải không báo cáo nữa, mà là căn bản không được để Trần Lâm xuất hiện trước mặt cô.
“Biết rồi” Hàng Cẩm nhấp một ngụm trà, trà đã nguội, chút hơi lạnh theo cổ họng tuột xuống.
Phía xa, sau khi khuân nốt chiếc thùng cuối cùng, Trần Lâm vén áo lau mồ hôi trên mặt, bên cạnh, mấy công nhân dùng gáo múc nước để rửa tay, cậu há miệng định nói gì đó, cuối cùng cố nhịn xuống, chỉ đến khi công nhân đi hết, lúc này mới cầm lấy gáo nhẹ nhàng rót chút nước vào lòng bàn tay, nghiêng người đổ nước lên vai cổ để giảm bớt cảm giác đau nhói ở vết thương.
Toàn bộ người Sùng Sơn đều rất quý trọng nước, bởi vì nước suối không dễ có được.
Cậu chỉ dùng một ít rồi đặt gáo nước xuống, quay người bước đi, chiếc áo ngắn tay màu xám phủ đầy bụi đất, cánh tay ngăm đen lộ ra từng bắp thịt gồ ghề vì dùng sức trong thời gian dài, cậu rất cao, chân tay dài, ống quần thì ngắn hơn một chút nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, mái tóc sau gáy hơi dài, trông giống đuôi sói.
“Lấy tuýp thuốc Vân Nam Bạch Dược trong túi tôi đưa cho cậu ấy.” Hàng Cẩm nói.
Đằng Bình phản ứng một lúc sau mới nhận ra “Cậu ấy” mà cô nhắc đến là Trần Lâm.
“Được, tôi đi lấy ngay.”
Hàng Cẩm mở vào xem, số tiền mà cậu bé này muốn cũng không nhiều nhặn gì, chỉ năm trăm tệ.
Chiếc điện thoại di động này bình thường đều là trợ lý quản lý, Hàng Cẩm lướt lên xem lại, cậu học sinh này xin tiền rất có quy luật, xin cũng không nhiều, mỗi lần cách nhau một tháng.
Cô lại mở xem mấy em học sinh khác mà cô tài trợ, ngoài việc gửi bảng điểm thì cũng chỉ là hỏi thăm cô có khỏe không, vui vẻ không, đến lượt Trần Lâm thì không có bất kỳ ghi chép giao dịch nào, cậu chưa từng hỏi cô xin tiền lần nào, ngược lại trợ lý còn chủ động gửi lì xì mấy lần nhưng cậu đều không nhận.
“Đằng Bình” Hàng Cẩm đóng điện thoại lại, ném lên bàn.
Trợ lý Đằng Bình chạy đến chỗ cô, hỏi: “Hàng tổng, có chuyện gì?”
“Cậu bé bên Tây Tạng mỗi năm cần thêm bao nhiêu?” Hàng Cẩm hỏi.
“Bốn nghìn năm trăm.” Đằng Bình lấy điện thoại ra mở ứng dụng Ghi chú, kiểm tra một lúc rồi nói: “Mỗi năm không quá năm nghìn.”
“Những người khác thì sao?”
“Khoảng hai nghìn.”
“Chỉ có Trần Lâm là chưa xin à?”
“Vâng” Đằng Bình vuốt đến mục Trần Lâm trong ứng dụng Ghi chú, xem lại thật kỹ rồi bổ sung: “Hơn nữa, từ tháng 1 năm nay cậu ấy đã gửi tiền vào thẻ của sếp rồi, mỗi tháng ba nghìn.”
“Cậu ấy lấy đâu ra tiền?” Hàng Cẩm nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Học bổng, còn có tiền thưởng từ các cuộc thi bóng rổ.”
Để mở rộng giao lưu với các trường khác, Đại học Bắc Dương đã tổ chức Giải bóng rổ giao lưu liên trường trong hơn ba năm, giải thưởng ngày càng phong phú, nghe nói đội tuyển quốc gia từng đến trường họ tuyển chọn hai cầu thủ bóng rổ nên số lượng sinh viên đăng ký vào Đại học Bắc Dương ngày càng nhiều.
Ngay khi nhập học năm nhất, nhờ lợi thế chiều cao, Trần Lâm đã được đội bóng rổ mời gọi, học kỳ hai năm nhất đã đại diện cho sinh viên năm nhất của Đại học Bắc Dương tham dự Giải giao hữu liên trường, giành được không ít giải thưởng và tiền thưởng.
“Năm ngoái cậu ấy còn bị thương khi chơi bóng rổ, phải nằm viện một tuần, bác sĩ yêu cầu nằm ít nhất một tháng, cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc học nên chống nạng đến trường…” Đằng Bình nói nhỏ: “Lúc đó sếp có nói, về sau chuyện của cậu ấy không cần báo cáo với sếp nữa nên tôi không báo.”
Không phải không báo cáo nữa, mà là căn bản không được để Trần Lâm xuất hiện trước mặt cô.
“Biết rồi” Hàng Cẩm nhấp một ngụm trà, trà đã nguội, chút hơi lạnh theo cổ họng tuột xuống.
Phía xa, sau khi khuân nốt chiếc thùng cuối cùng, Trần Lâm vén áo lau mồ hôi trên mặt, bên cạnh, mấy công nhân dùng gáo múc nước để rửa tay, cậu há miệng định nói gì đó, cuối cùng cố nhịn xuống, chỉ đến khi công nhân đi hết, lúc này mới cầm lấy gáo nhẹ nhàng rót chút nước vào lòng bàn tay, nghiêng người đổ nước lên vai cổ để giảm bớt cảm giác đau nhói ở vết thương.
Toàn bộ người Sùng Sơn đều rất quý trọng nước, bởi vì nước suối không dễ có được.
Cậu chỉ dùng một ít rồi đặt gáo nước xuống, quay người bước đi, chiếc áo ngắn tay màu xám phủ đầy bụi đất, cánh tay ngăm đen lộ ra từng bắp thịt gồ ghề vì dùng sức trong thời gian dài, cậu rất cao, chân tay dài, ống quần thì ngắn hơn một chút nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, mái tóc sau gáy hơi dài, trông giống đuôi sói.
“Lấy tuýp thuốc Vân Nam Bạch Dược trong túi tôi đưa cho cậu ấy.” Hàng Cẩm nói.
Đằng Bình phản ứng một lúc sau mới nhận ra “Cậu ấy” mà cô nhắc đến là Trần Lâm.
“Được, tôi đi lấy ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro