Hôn
Đông Ca
2024-08-29 13:21:35
Chiếc khăn quàng lâu dính hơi ấm trên người cậu, từng chút ấm áp thấm vào da, hàng lông mày đang nhíu chặt của Hàng Cẩm đã hơi giãn ra, sự lạnh lùng trong đáy mắt dần tan biến, ánh mắt lại một lần nữa chuyển về phía lan can, nhìn chằm chằm vào dòng nước sông đang cuồn cuộn chảy xiết, một hồi lâu mới lên tiếng: “Không biết.”
Cậu hỏi cô có lạnh không, còn cô trả lời rằng không biết.
Bạn cùng phòng ký túc của Trần Lâm là Hoàng Hán Thanh cầu hôn tối nay, gọi những người anh em bạn bè thân thiết thường chơi với nhau tới góp vui, cảnh tượng bờ đê Bắc Kinh đẹp nhất, một đám người mang theo bong bóng màu sắc rực rỡ, cầm theo những ngọn đèn màu, giơ gậy huỳnh quang trong tay, tạo nên bầu không khí lãng mạn nhất cho cậu bạn cùng phòng.
Lễ cầu hôn diễn ra thành công, một nhóm người hào hứng bàn bạc một lát xem lát nữa đi đâu để ăn mừng, là đi hát hay ăn lẩu hoặc đi ăn đồ nướng.
Trong đám người náo nhiệt, Trần Lâm đi ở cuối cùng, cậu nhìn bong bóng màu sắc rực rỡ bay trên bầu trời, nhớ tới hôm nay là sinh nhật Hàng Cẩm, một đêm hai năm trước, cậu ở cửa khách sạn đã nhìn thấy bữa tiệc sinh nhật long trọng gấp mấy lần so với buổi cầu hôn vừa rồi.
Lúc này, có lẽ Hàng Cẩm đang ở trong khách sạn ấm áp vui vẻ, cắt bánh sinh nhật, uống rượu vang, trò chuyện với bạn bè.
Chứ không phải, trong khoảnh khắc cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy cô một mình lẻ bóng dựa vào lan can ở bờ đê, cô đơn nhìn dòng nước dưới sông.
Có lẽ cô đã không nghe rõ cậu hỏi gì, hoặc có lẽ vẫn luôn lơ đễnh, không muốn nghe cậu nói.
Trần Lâm không mở miệng nữa, cởi áo lông vũ của mình ra choàng lên người cô, cùng cô nhìn xuống dòng nước sông bên dưới, dòng nước sông cuồn cuộn đen ngòm liên tục vỗ vào những tảng đá dưới đáy, tiếng sông gào thét trong gió lạnh.
Gió lạnh thổi qua má, thổi đến mức đầu óc của Hàng Cẩm dần trống rỗng, cuối cùng nửa giờ sau cô mới di chuyển bước chân trở về, đi đến chỗ đậu xe.
Trần Lâm liền đi theo cô.
Đến trước xe, Hàng Cẩm quẹt vân tay mở khóa cửa, cởi áo lông vũ ném vào lòng cậu, Trần Lâm lại cầm lấy quần áo rồi ngồi vào ghế lái: “Để tôi lái xe.”
Hàng Cẩm không nói gì, mở cửa ghế sau xe rồi ngồi vào đó.
Trên đường trở về căn hộ, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cô hô lên một tiếng dừng lại, sau đó xuống xe mua sandwiches và cơm nắm.
Trần Lâm không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên cô, thấy cô không cầm điện thoại, cầm bánh sandwich và cơm nắm nhíu mày đứng trước quầy thu ngân, cậu tiến lên trả tiền, nhận lấy túi rồi đưa cho cô.
Xe chạy vào căn hộ, Hàng Cẩm ngồi ở ghế sau đã ăn xong bánh sandwich và cơm nắm, cô xuống xe ném túi rác vào thùng rác, trầm mặc ấn thang máy đi vào, sau đó nhìn chằm chằm vào các nút bấm trong thang máy.
Đến trước của nhà, cô mới phát hiện ra Trần Lâm vẫn còn ở đó, liền nói với cậu: “Được rồi, cậu có thể về rồi.”
“Tôi đi cùng chị” Trần Lâm biết bây giờ cô nhìn lạnh lùng, nhưng khi trở về nhà có lẽ cô sẽ trốn vào tủ rồi ngủ thiếp đi, cậu không biết hôm nay cô gặp phải chuyện gì, chỉ biết trạng thái hiện tại của cô rất tệ.
Hàng Cẩm không còn sức lực để bận tâm đến cậu, mở cửa đi vào: “Triệu tập quản gia.”
Đợi cho đến khi đèn trong nhà đều sáng lên, cô cởi áo khoác đi vào phòng tắm, mở công tắc nước nóng trong bồn tắm, đi đến tủ rượu lấy một chai rượu vang đỏ, rót cho mình một ly sau đó nằm trong bồn tắm ngâm mình.
Trần Lâm đợi bên ngoài hơn một giờ, thấy cô mãi vẫn chưa ra, có chút lo lắng nên tiến lên gõ cửa: “Hàng Cẩm.”
Cậu ít khi gọi tên cô, trước đây vì không quen nên cũng không tiện gọi cô là chị, sau đó dần dần lớn lên, càng không coi cô như chị gái để đối xử, càng không thể gọi được hai tiếng chị gái đó.
Trong phòng tắm hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Trần Lâm biết trạng thái hôm nay của cô không thích hợp, rõ ràng sinh nhật lại một mình tựa vào bờ sông hóng gió lạnh , cậu vặn mở tay nắm cửa xông vào, nhìn thấy Hàng Cẩm nằm trong bồn tắm ngủ say sưa, cậu nửa ngồi xổm xuống, đưa ngón trỏ đến chóp mũi cô, khi cảm nhận được hơi thở ấm áp, cậu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Bên bồn tắm đặt một chai rượu vang đã uống hết, cái ly nghiêng đổ sang một bên, khăn lông màu trắng dính vết rượu màu đỏ, không khí cũng tràn ngập hương rượu vang nồng nàn, ánh mắt cậu không dám nhìn lung tung, cậu lấy chiếc khăn tắm lớn ra vớt cô từ trong nước lên, cô quá trơn, khi tay cậu chạm vào người cô lại luống cuống rụt về.
Cậu nóng bức không chịu được, mặt càng đỏ bừng, thở hổn hển, sau đó lại đưa tay đến khuỷu chân cô, một tay khác đặt ở gáy cô, đúng lúc định bế người lên thì Hàng Cẩm đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt xinh đẹp đó được thấm đẫm men say, cô nhìn yết hầu gần trong gang tấc, trong đầu lại vô tình hiện lên một câu nói.
— “Thèm liếm yết hầu anh ghê.”
Cô hơi ngẩng cằm lên áp vào, vươn đầu lưỡi liếm khối thịt nhô lên đó.
Trần Lâm như bị đóng băng, máu trong huyết quản nổ tung ra, tay chân nóng bừng sung huyết, cậu cúi đầu nhìn người trong lòng, đầu lưỡi cô vẫn thè ra, đôi môi đỏ mọng hé mở, quyến rũ khêu gợi, hơi thở thở ra toàn là hương ngọt.
“Chị có biết mình đang làm gì không?” Giọng Trần Lâm khàn đi.
Cậu rút tay đang đặt ở đầu gối cô lại, chuyển sang nắm lấy cằm cô, làn da dưới ngón tay ấm áp trơn mịn, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô một lúc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Rất nóng, rất mềm.
Cậu hỏi cô có lạnh không, còn cô trả lời rằng không biết.
Bạn cùng phòng ký túc của Trần Lâm là Hoàng Hán Thanh cầu hôn tối nay, gọi những người anh em bạn bè thân thiết thường chơi với nhau tới góp vui, cảnh tượng bờ đê Bắc Kinh đẹp nhất, một đám người mang theo bong bóng màu sắc rực rỡ, cầm theo những ngọn đèn màu, giơ gậy huỳnh quang trong tay, tạo nên bầu không khí lãng mạn nhất cho cậu bạn cùng phòng.
Lễ cầu hôn diễn ra thành công, một nhóm người hào hứng bàn bạc một lát xem lát nữa đi đâu để ăn mừng, là đi hát hay ăn lẩu hoặc đi ăn đồ nướng.
Trong đám người náo nhiệt, Trần Lâm đi ở cuối cùng, cậu nhìn bong bóng màu sắc rực rỡ bay trên bầu trời, nhớ tới hôm nay là sinh nhật Hàng Cẩm, một đêm hai năm trước, cậu ở cửa khách sạn đã nhìn thấy bữa tiệc sinh nhật long trọng gấp mấy lần so với buổi cầu hôn vừa rồi.
Lúc này, có lẽ Hàng Cẩm đang ở trong khách sạn ấm áp vui vẻ, cắt bánh sinh nhật, uống rượu vang, trò chuyện với bạn bè.
Chứ không phải, trong khoảnh khắc cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy cô một mình lẻ bóng dựa vào lan can ở bờ đê, cô đơn nhìn dòng nước dưới sông.
Có lẽ cô đã không nghe rõ cậu hỏi gì, hoặc có lẽ vẫn luôn lơ đễnh, không muốn nghe cậu nói.
Trần Lâm không mở miệng nữa, cởi áo lông vũ của mình ra choàng lên người cô, cùng cô nhìn xuống dòng nước sông bên dưới, dòng nước sông cuồn cuộn đen ngòm liên tục vỗ vào những tảng đá dưới đáy, tiếng sông gào thét trong gió lạnh.
Gió lạnh thổi qua má, thổi đến mức đầu óc của Hàng Cẩm dần trống rỗng, cuối cùng nửa giờ sau cô mới di chuyển bước chân trở về, đi đến chỗ đậu xe.
Trần Lâm liền đi theo cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến trước xe, Hàng Cẩm quẹt vân tay mở khóa cửa, cởi áo lông vũ ném vào lòng cậu, Trần Lâm lại cầm lấy quần áo rồi ngồi vào ghế lái: “Để tôi lái xe.”
Hàng Cẩm không nói gì, mở cửa ghế sau xe rồi ngồi vào đó.
Trên đường trở về căn hộ, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cô hô lên một tiếng dừng lại, sau đó xuống xe mua sandwiches và cơm nắm.
Trần Lâm không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên cô, thấy cô không cầm điện thoại, cầm bánh sandwich và cơm nắm nhíu mày đứng trước quầy thu ngân, cậu tiến lên trả tiền, nhận lấy túi rồi đưa cho cô.
Xe chạy vào căn hộ, Hàng Cẩm ngồi ở ghế sau đã ăn xong bánh sandwich và cơm nắm, cô xuống xe ném túi rác vào thùng rác, trầm mặc ấn thang máy đi vào, sau đó nhìn chằm chằm vào các nút bấm trong thang máy.
Đến trước của nhà, cô mới phát hiện ra Trần Lâm vẫn còn ở đó, liền nói với cậu: “Được rồi, cậu có thể về rồi.”
“Tôi đi cùng chị” Trần Lâm biết bây giờ cô nhìn lạnh lùng, nhưng khi trở về nhà có lẽ cô sẽ trốn vào tủ rồi ngủ thiếp đi, cậu không biết hôm nay cô gặp phải chuyện gì, chỉ biết trạng thái hiện tại của cô rất tệ.
Hàng Cẩm không còn sức lực để bận tâm đến cậu, mở cửa đi vào: “Triệu tập quản gia.”
Đợi cho đến khi đèn trong nhà đều sáng lên, cô cởi áo khoác đi vào phòng tắm, mở công tắc nước nóng trong bồn tắm, đi đến tủ rượu lấy một chai rượu vang đỏ, rót cho mình một ly sau đó nằm trong bồn tắm ngâm mình.
Trần Lâm đợi bên ngoài hơn một giờ, thấy cô mãi vẫn chưa ra, có chút lo lắng nên tiến lên gõ cửa: “Hàng Cẩm.”
Cậu ít khi gọi tên cô, trước đây vì không quen nên cũng không tiện gọi cô là chị, sau đó dần dần lớn lên, càng không coi cô như chị gái để đối xử, càng không thể gọi được hai tiếng chị gái đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng tắm hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Trần Lâm biết trạng thái hôm nay của cô không thích hợp, rõ ràng sinh nhật lại một mình tựa vào bờ sông hóng gió lạnh , cậu vặn mở tay nắm cửa xông vào, nhìn thấy Hàng Cẩm nằm trong bồn tắm ngủ say sưa, cậu nửa ngồi xổm xuống, đưa ngón trỏ đến chóp mũi cô, khi cảm nhận được hơi thở ấm áp, cậu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Bên bồn tắm đặt một chai rượu vang đã uống hết, cái ly nghiêng đổ sang một bên, khăn lông màu trắng dính vết rượu màu đỏ, không khí cũng tràn ngập hương rượu vang nồng nàn, ánh mắt cậu không dám nhìn lung tung, cậu lấy chiếc khăn tắm lớn ra vớt cô từ trong nước lên, cô quá trơn, khi tay cậu chạm vào người cô lại luống cuống rụt về.
Cậu nóng bức không chịu được, mặt càng đỏ bừng, thở hổn hển, sau đó lại đưa tay đến khuỷu chân cô, một tay khác đặt ở gáy cô, đúng lúc định bế người lên thì Hàng Cẩm đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt xinh đẹp đó được thấm đẫm men say, cô nhìn yết hầu gần trong gang tấc, trong đầu lại vô tình hiện lên một câu nói.
— “Thèm liếm yết hầu anh ghê.”
Cô hơi ngẩng cằm lên áp vào, vươn đầu lưỡi liếm khối thịt nhô lên đó.
Trần Lâm như bị đóng băng, máu trong huyết quản nổ tung ra, tay chân nóng bừng sung huyết, cậu cúi đầu nhìn người trong lòng, đầu lưỡi cô vẫn thè ra, đôi môi đỏ mọng hé mở, quyến rũ khêu gợi, hơi thở thở ra toàn là hương ngọt.
“Chị có biết mình đang làm gì không?” Giọng Trần Lâm khàn đi.
Cậu rút tay đang đặt ở đầu gối cô lại, chuyển sang nắm lấy cằm cô, làn da dưới ngón tay ấm áp trơn mịn, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô một lúc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Rất nóng, rất mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro