Nhớ Em (H)

Liếm

Đông Ca

2024-08-29 13:21:35

Hàng Cẩm không phản kháng, chỉ từ từ chớp mắt.

Điều này đã tiếp thêm cho Trần Lâm lòng can đảm táo bạo, cậu tăng lực hôn, dùng lưỡi đẩy răng cô ra, hơi thở hổn hển ngậm lấy đầu lưỡi cô mút mát nuốt trọn, năm ngón tay trượt xuống dọc theo cằm cô, vớt thân thể ướt sũng của cô lên nửa ôm vào trong ngực.

Thân thể dán sát vào nhau.

Hai đầu nhũ hoa cách lớp vải áo cọ xát vào ngực cậu, cảm giác tê ngứa khiến cổ họng Hàng Cẩm phát ra tiếng rên rỉ, hơi thở của Trần Lâm càng trở nên nặng nề, cậu dùng một tay xiết chặt cằm cô, hôn cắn môi và đầu lưỡi cô sâu hơn, một tay khác đỡ lấy phần sống lưng cô, năm ngón tay dọc theo làn da trơn nhẵn của cô rồi dừng lại ở gáy, vững vàng đỡ lấy, càng dùng sức hôn cô.

Trong không gian rộng lớn, ngoài tiếng thở dốc khó chịu của Hàng Cẩm, chỉ còn tiếng hôn nhớp nháp.

Rơi vào trong tai, vài phần mê loạn, vài phần sắc tình.

Tuy Hàng Cẩm say rồi, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khiến cô bắt đầu đáp lại trong trạng thái sung sướng tột độ, đáp lại nụ hôn ngây ngô nhưng mãnh liệt này, cô đưa cánh tay mềm mại ra sau đầu Trần Lâm, ngửa mặt lên liếm môi cậu.

Trần Lâm thấy cô đáp lại, hơi thở càng trở nên nặng nề, cả người cậu như bị thiêu đốt, tai và mặt đều đỏ bừng, năm ngón tay từ cằm cô vuốt xuống, nắm lấy bộ ngực mềm mại kia, lòng bàn tay cậu rộng còn hơi chai sạn, chỉ cần nắm lấy xoa bóp hai cái là đã khiến Hàng Cẩm rên lên khe khẽ.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, giữa bầu ngực trắng nõn là hai nhũ hoa hồng hồng, trông giống như một quả đào mật nước no đủ, xinh đẹp cực kỳ.

Cậu nghiêng sang một bên liếm mút.

Khoái cảm khó có thể nói rõ làm cho da đầu Hàng Cẩm tê dại, cô không tự chủ mà run lên, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển gấp gáp, hai tay ôm lấy đầu cậu, nắm lung tung lên tóc cậu, cỗ khoái cảm tê dại kia vẫn còn, cô vặn vẹo người, không biết là muốn trốn tránh hay muốn nhiều hơn.

Đầu óc trống rỗng ngắn ngủi, cô vô thức gọi cậu: “Trần Lâm…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơi thở Trần Lâm nặng nề ngậm lấy ngực cô, nghe cô gọi tên mình, lại hôn môi cô, một tay xoa nắn ngực cô, ngón cái vuốt ve núm vú bị mút đến đỏ bừng kia.

Cô càng lúc càng khó nhịn, ở trong miệng cậu khẽ kêu ra tiếng.

Tiếng rên rỉ rơi vào trong tai Trần Lâm, làm máu của cậu hoàn toàn sôi sục, gân xanh trên cổ cậu nổi lên, kiềm chế buông người ra, nhịn hồi lâu, rồi lại cúi đầu cắn đầu lưỡi cô.

Cậu không thể dừng lại được.

“Đợi tôi một lát” Cậu nặng nề mút hôn cô một hồi lâu mới chậm rãi buông ra, sau đó nhanh chóng cởi hết quần áo trên người, chân trần đi tới vòi hoa sen dùng nước lạnh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, rồi cúi xuống bế ngang cô ra khỏi phòng vệ sinh, đặt cô lên giường.

Hàng Cẩm không thấp, cao một mét bảy mươi hai, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, eo thon, chân dài, da trắng dáng xinh, ngay cả ngực cũng rất đẹp, nắm trong tay trắng như ngọc, làm nổi bật làn da đen của cậu.

Cả người cậu đè lên cô, nụ hôn bỏng rát dọc theo đôi môi cô hôn xuống phía dưới, liếm vào đầu nhũ của cô, liếm xong bên này lại đổi bên kia.

Hàng Cẩm há miệng thở hổn hển, ánh mắt bị khoái cảm làm cho mất tiêu cự, trong mũi phát ra tiếng rên rỉ, trong hơi thở có tiếng thở dốc quyến rũ, bụng dưới có cảm giác nóng rực tuôn xuống, cô ướt đẫm hoàn toàn, nước đã chảy ra ga giường.

Trần Lâm vừa mới tách chân cô ra đã nhìn thấy một vũng nước ướt đẫm, nơi riêng tư của Hàng Cẩm rất đẹp, lông mu đen nhánh làm nổi bật âm hộ trắng hồng, hai cánh môi hoa thấm đẫm nước dâm, cậu đưa tay sờ vào, thấy cô vô thức kẹp chặt chân lại, cậu lại dùng sức tách chân cô ra rồi đè lên cúi đầu liếm.

Mấy người bạn cùng phòng đã thảo luận về loại chủ đề này, nói rằng bạn gái thích nhất được liếm ở đây.

Cậu đã mơ vô số lần, trong mơ như trùng khớp với giờ phút này, cậu đang liếm ở đây của Hàng Cẩm.

Lúc liếm đến hạt đậu nhỏ kia, Hàng Cẩm phản ứng dữ dội, men say đều thanh tỉnh vài phần, hai chân cô kẹp chặt đầu cậu, trong cổ họng khẽ rên ra tiếng: “A...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhớ Em (H)

Số ký tự: 0