Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Chương 32

2024-10-09 21:07:35

Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Lục Minh m, ngoại trừ 777 thì không có ai nghe câu nói kia của Vãn Vãn.

Vãn Vãn nắm chặt hai bàn tay nhỏ của mình, trên mặt lộ ra vài phần nghi ngờ: [Chú hệ thống, là cháu ạ…]

Nhóc còn chưa nói xong, 777 biết bạn nhỏ muốn hỏi là có phải vừa rồi nhóc đã khiến đường băng kia thay đổi phương hướng hay không?

Biết rằng Dương Thiên Minh thật sự tức giận muốn giết chết Lục Minh m, người nhà họ Lục không có dị năng, vậy đáp án chỉ có một, đó là có liên quan đến Vãn Vãn.

Dương Thiên Minh tạm thời còn chưa rõ tình huống, nhưng sự việc cũng đã khiến ông ta vô cùng dè chừng.

Ông ta biết mình xuống tay nặng hay nhẹ, ông ta thật sự muốn giết chết người phụ nữ kia, đường băng cũng chỉ nghe theo lời ông ta nói, vậy rốt cuộc là ai, không lẽ người nhà họ Lục cũng có dị năng sao?

“Dị năng của các người là gì?”

Dương Thiên Minh đã hiểu, người một nhà này rõ ràng chính là giả heo ăn hổ.

Người nhà họ Lục không hiểu sao bọn họ lại bị kiêng kị. Gia đình họ không có dị năng gì mà?

Lục Thịnh Nghiêu và Diệp Khê tiến lên từng bước, kéo hai đứa con gái ra phía sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi mắt Lục Thư Hoài chợt lóe, giọng điệu nặng nề: “Bị ông phát hiện rồi.”

Suy nghĩ Dương Thiên Minh đã được xác nhận, ông ta tức muốn chết: “Mày có dị năng gì, vậy mà lại không nói cho tụi tao!”

“Ông cũng đâu có hỏi tôi.” Giọng điệu của Lục Thư Hoài rất bình tĩnh, không nhìn ra được dấu hiệu nói dối trên khuôn mặt của anh.

Bây giờ ngay cả 777 cũng nghi ngờ, không lẽ Lục Thư Hoài thật sự có dị năng sao?

“Mày có dị năng gì, nói nhanh, nếu không tao sẽ giết chết mày ngay lập tức.” Dương Thiên Minh gầm hét giống như một con chó điên, từng bước từng bước đi về phía Lục Thư Hoài.

Sắc mặt của Lục Thư Hoài vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn Dương Thiên Minh đang đến gần.

Dấu giày hiện rõ trên mặt Dương Thiên Minh, vẻ mặt ông ta vô cùng dữ tợn, nổi cơn tam bành ép buộc Lục Thư Hoài phải nói ra dị năng của mình, nếu không sẽ giết anh.

Đối với lời dọa giết của Dương Thiên Minh, từ đầu đến cuối Lục Thư Hoài đều mang dáng vẻ rất bình thản, không hề hoảng sợ chút nào.

Tuy nhiên Lục Thư Hoài càng bình thản, Dương Thiên Minh càng cáu kỉnh, không biết tường tận về kẻ thù chính là mối đe dọa đến tính mạng của Dương Thiên Minh.

Lúc này, người đàn ông cơ bắp đi tới thì thầm với ông ta, đại khái ý của anh ta là Lục Thư Hoài đang giả vờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mày ngon thì đừng có giả thần giả quỷ với tao. Mày đừng có hòng lừa được tao. Chuyện vừa nãy chỉ là trùng hợp thôi đúng không? Đây là cái cớ để câu giờ của mày chứ gì? Ha ha ha." Dương Thiên Minh cười hả hê nói, nhìn thấy dáng vẻ không chịu nói gì của Lục Thư Hoài, trong lòng càng thêm tán thành với lời giải thích của người đàn ông cơ bắp.

Trong tay ông ta dần dần thành hình một cây nhũ băng lạnh lẽo sắc bén, ông ta cầm cây nhũ băng đi tới trước mặt Lục Thục Hoài, kề phần sắc bén của nó vào vị trí động mạch chủ của Lục Thục Hoài, kìm nén cơn giận: "Tao hỏi mày lần cuối, rốt cuộc dị năng của mày là gì?"

"Là dị năng của tôi!" Giọng nói non nớt của trẻ con đột nhiên vang lên.

Lúc này, Vãn Vãn người vẫn luôn bị mọi người phớt lờ, mới giơ cao bàn tay nhỏ bé của mình lên và hét vào mặt Dương Thiên Minh.

"Vãn Vãn." Tim Diệp Khê đập loạn, vội ôm lấy và bịt miệng cô nhóc lại.

Vãn Vãn ở trong lòng của Diệp Khê không ngừng vùng vẫy, nghẹn ngào muốn nói chuyện.

Dương Thiên Minh nhìn sang, dùng sức áp sát nhũ băng vào người Lục Thư Hoài một lúc, nhũ băng sắc bén cắt qua da của Lục Thư Hoài, máu tươi ồ ạt phun ra: "Thì ra là mày à?"

Ông ta đã chắc chắn rằng người nhà họ Lục vì muốn bảo vệ Lục Vãn Vãn nên đã đẩy Lục Thư Hoài ra làm người chịu tội thay.

Cái lạnh thấu xương thấm vào tận xương tủy, Lục Thư Hoài khẽ mỉm cười: "Lời nói của trẻ con mà ông cũng tin à?"

Dương Thiên Minh buông Lục Thư Hoài ra, thè lưỡi liếm đôi môi nứt nẻ của mình, cười xấu xa đi về phía Vãn Vãn, đồng tử Lục Thư Hoài co rụt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Số ký tự: 0