Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Chương 44

2024-10-09 21:07:35

Khi còn nhỏ, Lục Minh m đi học cùng Lục Minh Dục, anh cười nhạo giày của cô không đẹp, nói cái gì mà vứt cũng không ai thèm nhặt, rồi đêm đó cô phải đi chân không về nhà, còn có Lục Minh Dục thấy có người dắt chó đi dạo liền nói mình sẽ không kéo đi lung tung, nhưng chỉ chốc lát sau đã giẫm lên đuôi chó, rút một trăm tấm bài cũng không được bài đẹp... Còn nhiều lắm, kể không hết.

"Vãn Vãn, em có thể nói lời hay gì đó không, cái miệng quạ của anh hai thật là…" Lục Chiêu Tuyết ôm lấy Vãn Vãn, không phải cô mê tín hay gì, chủ yếu là bởi vì Lục Minh Dục thật sự là một cái miệng quạ đen đáng chết.

Không phải nói anh luôn nói đúng 100%, nhưng xác suất ít nhất cũng phải 60%.

Những chuyện bi thảm đã trải qua khi khi còn bé, cô nhớ lại mà sợ, cũng không muốn nhớ lại, Lục Chiêu Tuyết luôn luôn dịu dàng cũng không kìm được muốn dùng búa đập đầu Lục Minh Dục.

Lục Thịnh Nghiêu và Diệp Khê: "…"

Đẻ được đứa con trai quý quá, trước khi bọn họ bị zombie giết chết, đã bị bị đứa con trai nhỏ nhà mình xui chết rồi.

Đừng hỏi, ngay cả hai vợ chồng bọn họ cũng đã từng trải nghiệm sâu sắc sự cố miệng quạ đen của cậu con trai nhỏ.

"Gia đình chúng ta sẽ không sao đâu ạ, con đã ước một điều, tất cả chúng ta đều sẽ có được dị năng siêu cấp lợi hại, sẽ đánh đuổi hết lũ quái vật ăn thịt người đó chạy đi!" Vãn Vãn lộ ra nụ cười đáng yêu, còn vươn cánh tay nhỏ bé ra sức gồng lên nặn ra cơ bắp của mình.

"Thôi đi, em thì có cơ bắp ở đâu ra." Lục Chiêu Tuyết cười sờ sờ cánh tay của Vãn Vãn, Vãn Vãn rất sợ ngứa, bị sờ thì cười khanh khách không ngừng.

"Vãn Vãn, có phải dị năng của cha cũng phải cần dị năng ngôn linh của con mới có thể đạt được phải không?" Lục Thịnh Nghiêu luôn cảm thấy dị năng của mình đến cũng quá mức trùng hợp, nếu không nhờ có dị năng này, hôm nay cả gia đình bọn họ rất có thể đã nằm trong tay Dương Thiên Minh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vãn Vãn cũng không biết nữa, cô nhóc hỏi 777, 777 thần thông cho rằng hẳn là vậy, vì thế Vãn Vãn trả lời: "Đúng thế! Làm sao vậy, Vãn Vãn lợi hại lắm đúng không ạ?"

Chú hệ thống nói cô nhóc là bạn nhỏ lợi hại nhất, dũng cảm nhất.

"Đương nhiên Vãn Vãn nhà chúng ta là lợi hại nhất, nếu như không có bánh mì của Vãn Vãn, chúng ta đã chết đói rồi..." Mẹ già Diệp Khê tự hào thay Vãn Vãn, là Vãn Vãn đã cứu bọn họ.

Có thể tưởng tượng được, nếu như Vãn Vãn không tự mình chạy trốn khỏi hộ gia đình đó, rất có thể những người bình thường không có dị năng như bọn họ đã bị đám người Dương Thiên Minh giết chết, không có Dương Thiên Minh cũng sẽ có những người khác.

Vốn còn nghĩ rằng tận thế có hơi phi thực tế, nhưng thái độ muốn giết người thì giết người đó của Dương Thiên Minh, cũng cho thấy thế giới bên ngoài đã hỗn loạn, nền văn minh luật pháp gì đó đã bị lãng quên, ai có dị năng người đó sẽ chiếm ưu thế.

Nếu như không có dị năng không gian của Vãn Vãn, ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ phải ra ngoài tìm vật tư.

Lục Thịnh Nghiêu: "Đúng rồi, Vãn Vãn của chúng ta là bạn nhỏ mà cha thích nhất."

Lục Minh Dục xoa xoa khuôn mặt bị nhéo đỏ bừng, tinh nghịch cười: "Em gái lợi hại hơn anh gấp trăm lần! Em ấy là cá chép nhỏ của nhà chúng ta."

Đoàn người nhà khen ngợi online, rắm cầu vồng được bắn miễn phí về phía bạn nhỏ Lục Vãn Vãn, bạn nhỏ Vãn Vãn được khen ngợi làm khuôn mặt nhỏ đỏ lên, bụm mặt cười trộm, cô nhóc thật sự lợi hại như vậy sao? He he ≧◔◡◔≦

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế

Số ký tự: 0