Nhóc Cưng May Mắn Được Sủng Đến Cạn Lời Ở Tận Thế
Chương 46
2024-10-09 21:07:35
Những con chuột béo đen to béo tụ thành đàn, đói đến điên cuồng, chúng ăn bất cứ thứ gì mình gặp được, hoa cỏ cây cối trong khu biệt thự đều bị chúng gặm đến không nỡ nhìn thẳng. Từng con chuột to béo đi thành đội, tìm kiếm con mồi thích hợp.
Cái đuôi thon dài từng chút một đập xuống mặt đất, tung lên từng đợt bụi bặm, mặt trăng đỏ kỳ dị treo cao trên bầu trời phản chiếu cùng với vô số cặp mắt đỏ tươi trên mặt đất. Trên người đám zombie biết đi cũng bị lũ chuột bao phủ, bọn chúng bị kéo đến mức hoàn toàn không thể đi lại, lớp da thối rữa trên cơ thể bị gặm đến gồ ghề lồi lõm, thật sự rất khủng bố.
Lục Minh msợ nhất là chuột, nhất là khi nhìn thấy cái đuôi gớm ghiếc của con chuột kia, cô liền cảm thấy khó chịu ngay lập tức, huống chi lũ chuột bên ngoài đều đã biến dị, là loại có thể cắn một nhát đứt lìa đầu người.
Chỉ nghe Lục Minh m miêu tả thôi mà sắc mặt của người nhà họ Lục đều tái mét, Vãn Vãn cũng rất sợ chuột, bèn kể cho 777 nghe câu chuyện mà mình từng nghe: [Chú hệ thống, lúc trước khi cháu ở nhà chú thím, cháu nghe nói có một bạn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn cháu bị chuột cắn đứt mũi. Thật đáng sợ, mũi của Vãn Vãn không thể bị lũ chuột hôi hám cắn đứt được đâu!] Vãn Vãn vươn cánh tay ngắn ngủn bịt kín mũi của mình, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó.
777 đang tìm vật phẩm thích hợp: [Bây giờ chú hệ thống đang tìm thứ gì đó để diệt chuột, trước tiên Vãn Vãn phải chú ý, không được để chuột vào trong.]
"Dạ! Vãn Vãn sẽ nghiêm túc quan sát." Vãn Vãn đứng cách cửa khoảng chừng ba mét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chớp mắt, mãi đến khi đôi mắt khô khốc mới chớp một chút.
Trông bộ dạng của cô nhóc như sẵn sàng xuất phát chạy bất cứ lúc nào, cô nhóc đã hạ quyết tâm trong lòng, nếu như con chuột vừa tiến vào, cô nhóc sẽ chạy càng nhanh càng tốt, còn nói cho mọi người biết chuột đã vào, thật là một ý kiến hay!
"Tìm được rồi!"
Lục Minh Dục cầm một mảnh sắt được lấy ra từ dưới gầm giường trong phòng mình, Lục Chiêu Tuyết có chút tò mò: "Tại sao dưới gầm giường em lại có nhiều mảnh sắt như vậy?"
Lục Minh Dục cười hì hì giải thích nói: "Cái này là đồ thừa lúc trước em làm bài tập thủ công, em tùy tiện nhét vào gầm giường, không ngờ hôm nay lại có tác dụng. Cảm ơn thần linh vì lúc đó em đã không ném nó đi."
Số đinh rất nhiều, ba người đàn ông nhà họ Lục cầm vật liệu đi sửa cửa sổ.
Với cửa sổ bị bịt kín kẽ hở, trong phòng khách cũng không còn nguồn sáng, ánh sáng duy nhất chính là từ di động của Lục Minh m, bây giờ mọi người thay phiên nhau sử dụng vào buổi tối, từ sau cơn mưa to kia, đã không còn điện để dùng, cũng không thể bổ sung điện.
Vì vậy, mọi người lại một lần nữa hướng ánh mắt về Lục Thịnh Nghiêu, cha già sở hữu dị năng hệ lôi.
Sống gần năm mươi năm, đây là lần đầu tiên Lục Thịnh Nghiêu gặp phải vấn đề đau đầu như vậy, làm thế nào ông mới có thể kiểm soát được điện của mình, không làm nổ điện thoại được?
Cho dù bây giờ không làm được ngay, thì sau này cũng phải cần thành thạo chớ!
Mấy năm nay trong nhà đã tích góp một số đồ điện không cần thiết như sạc dự phòng, di động cũ, máy tính bảng cũ gì đó đều được gom lại đây, không phải bọn họ giàu như vậy còn tiếc không nỡ vứt bỏ, mà là những thứ này đều cất giữ ký ức.
Nhưng bây giờ có thể sống là tốt rồi, cũng không cần để ý đến những bức ảnh đó, chỉ cần người còn sống, ảnh chụp sau này có thể chụp lại, người chết rồi, giữ những bức ảnh đó cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì.
Cái đuôi thon dài từng chút một đập xuống mặt đất, tung lên từng đợt bụi bặm, mặt trăng đỏ kỳ dị treo cao trên bầu trời phản chiếu cùng với vô số cặp mắt đỏ tươi trên mặt đất. Trên người đám zombie biết đi cũng bị lũ chuột bao phủ, bọn chúng bị kéo đến mức hoàn toàn không thể đi lại, lớp da thối rữa trên cơ thể bị gặm đến gồ ghề lồi lõm, thật sự rất khủng bố.
Lục Minh msợ nhất là chuột, nhất là khi nhìn thấy cái đuôi gớm ghiếc của con chuột kia, cô liền cảm thấy khó chịu ngay lập tức, huống chi lũ chuột bên ngoài đều đã biến dị, là loại có thể cắn một nhát đứt lìa đầu người.
Chỉ nghe Lục Minh m miêu tả thôi mà sắc mặt của người nhà họ Lục đều tái mét, Vãn Vãn cũng rất sợ chuột, bèn kể cho 777 nghe câu chuyện mà mình từng nghe: [Chú hệ thống, lúc trước khi cháu ở nhà chú thím, cháu nghe nói có một bạn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn cháu bị chuột cắn đứt mũi. Thật đáng sợ, mũi của Vãn Vãn không thể bị lũ chuột hôi hám cắn đứt được đâu!] Vãn Vãn vươn cánh tay ngắn ngủn bịt kín mũi của mình, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó.
777 đang tìm vật phẩm thích hợp: [Bây giờ chú hệ thống đang tìm thứ gì đó để diệt chuột, trước tiên Vãn Vãn phải chú ý, không được để chuột vào trong.]
"Dạ! Vãn Vãn sẽ nghiêm túc quan sát." Vãn Vãn đứng cách cửa khoảng chừng ba mét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chớp mắt, mãi đến khi đôi mắt khô khốc mới chớp một chút.
Trông bộ dạng của cô nhóc như sẵn sàng xuất phát chạy bất cứ lúc nào, cô nhóc đã hạ quyết tâm trong lòng, nếu như con chuột vừa tiến vào, cô nhóc sẽ chạy càng nhanh càng tốt, còn nói cho mọi người biết chuột đã vào, thật là một ý kiến hay!
"Tìm được rồi!"
Lục Minh Dục cầm một mảnh sắt được lấy ra từ dưới gầm giường trong phòng mình, Lục Chiêu Tuyết có chút tò mò: "Tại sao dưới gầm giường em lại có nhiều mảnh sắt như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Minh Dục cười hì hì giải thích nói: "Cái này là đồ thừa lúc trước em làm bài tập thủ công, em tùy tiện nhét vào gầm giường, không ngờ hôm nay lại có tác dụng. Cảm ơn thần linh vì lúc đó em đã không ném nó đi."
Số đinh rất nhiều, ba người đàn ông nhà họ Lục cầm vật liệu đi sửa cửa sổ.
Với cửa sổ bị bịt kín kẽ hở, trong phòng khách cũng không còn nguồn sáng, ánh sáng duy nhất chính là từ di động của Lục Minh m, bây giờ mọi người thay phiên nhau sử dụng vào buổi tối, từ sau cơn mưa to kia, đã không còn điện để dùng, cũng không thể bổ sung điện.
Vì vậy, mọi người lại một lần nữa hướng ánh mắt về Lục Thịnh Nghiêu, cha già sở hữu dị năng hệ lôi.
Sống gần năm mươi năm, đây là lần đầu tiên Lục Thịnh Nghiêu gặp phải vấn đề đau đầu như vậy, làm thế nào ông mới có thể kiểm soát được điện của mình, không làm nổ điện thoại được?
Cho dù bây giờ không làm được ngay, thì sau này cũng phải cần thành thạo chớ!
Mấy năm nay trong nhà đã tích góp một số đồ điện không cần thiết như sạc dự phòng, di động cũ, máy tính bảng cũ gì đó đều được gom lại đây, không phải bọn họ giàu như vậy còn tiếc không nỡ vứt bỏ, mà là những thứ này đều cất giữ ký ức.
Nhưng bây giờ có thể sống là tốt rồi, cũng không cần để ý đến những bức ảnh đó, chỉ cần người còn sống, ảnh chụp sau này có thể chụp lại, người chết rồi, giữ những bức ảnh đó cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro