Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 5
2024-08-22 22:10:57
Chương 5
Chúc Song Song cắn môi, khó khăn quay đầu trên cửa kính pha lê, đặt hy vọng cuối cùng lên người ngồi sau mình.
Lúc cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cũng thấy cậu ta liếc mắt ra ngoài một cái.
Vì chỉ là một cái liếc mắt nên cô cũng không chắc cậu ta có nhìn thấy hay không, mà cho dù có thấy thì cô cũng không biết cậu ta có bằng lòng đứng ra giúp cô không.
Dù sao nhìn đối phương cũng quá là nhỏ yếu.
Ninh Túc cũng thấy được ánh mắt mong chờ từ cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Dải ruy băng thêu logo của một thương hiệu sang chảnh nào đó của cô gái đều bị loạn hết cả lên, làn da mỏng của khuôn mặt bị ép trên kính đến đỏ hồng, chiếc khuyên tai ngọc trai khẽ lắc lư theo cử động của cô, dưới ánh đèn mờ lóe lên một tia sáng.
Cô gái chỉ tầm hai mươi tuổi, hẳn là sinh viên còn đang đi học, được cha mẹ chiều chuộng.
Ninh Túc nói: “Cô ấy không nói dối.”
Cậu vừa dứt lời, mọi tầm mắt trong xe lại chuyển về phía cậu, đều hơi sửng sốt một chút.
Sao ban đầu bọn họ không để ý thấy người như vậy chứ?
Người trong xe ít nhiều vẫn có chút bất an, ngay cả người đàn ông mặc vest giống với CEO trông có vẻ bình tĩnh kia cũng làm người ta nhận ra được hắn luôn cảnh giác, chỉ có cậu nhóc đang nói chuyện này là khác.
Cậu chàng thoải mái cứ như đang ở nhà, thậm chí là như mới ngủ dậy.
Cậu mặc một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, bởi vì hơi gầy mà cổ áo trễ xuống để lộ ra một mảng xương quai xanh, trắng đến khó tin.
Từ tay đến cổ cho đến khuôn mặt, mọi chỗ cậu để lộ ra đều vô cùng trắng, khiến người ta không khỏi suy nghĩ cậu đã uống bao nhiêu sữa bò từ khi còn nhỏ.
Màu môi cậu rất nhạt, hàng mi vừa dài vừa thẳng, tóc tai mềm mại, nhìn chẳng khác nào một cậu nhóc ngoan hiền.
Nhưng khi cậu nhấc mí mắt để lộ ra đôi mắt đen láy mang theo một chút ý lạnh khó tả, khiến nước da trắng màu sữa của cậu trở nên lạnh lẽo như tuyết trắng.
“Quả thật có xác chết trong chiếc xe kia, đó là một chiếc xe tang.”
Khi cậu nói chuyện vẻ mặt có hơi cứng nhắc, nhưng khi kết hợp với gương mặt non nớt của cậu thì trở nên nghiêm nghị hơn, tạo cho người khác một cảm giác vụng về nghiêm túc, “Chẳng qua xe tang này không giống như bình thường, trong xe có ít nhất 120 xác chết và vẫn còn đang cử động.”
Trong xe lại im phăng phắc lần nữa.
Chúc Song Song cắn môi, khó khăn quay đầu trên cửa kính pha lê, đặt hy vọng cuối cùng lên người ngồi sau mình.
Lúc cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, cũng thấy cậu ta liếc mắt ra ngoài một cái.
Vì chỉ là một cái liếc mắt nên cô cũng không chắc cậu ta có nhìn thấy hay không, mà cho dù có thấy thì cô cũng không biết cậu ta có bằng lòng đứng ra giúp cô không.
Dù sao nhìn đối phương cũng quá là nhỏ yếu.
Ninh Túc cũng thấy được ánh mắt mong chờ từ cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Dải ruy băng thêu logo của một thương hiệu sang chảnh nào đó của cô gái đều bị loạn hết cả lên, làn da mỏng của khuôn mặt bị ép trên kính đến đỏ hồng, chiếc khuyên tai ngọc trai khẽ lắc lư theo cử động của cô, dưới ánh đèn mờ lóe lên một tia sáng.
Cô gái chỉ tầm hai mươi tuổi, hẳn là sinh viên còn đang đi học, được cha mẹ chiều chuộng.
Ninh Túc nói: “Cô ấy không nói dối.”
Cậu vừa dứt lời, mọi tầm mắt trong xe lại chuyển về phía cậu, đều hơi sửng sốt một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao ban đầu bọn họ không để ý thấy người như vậy chứ?
Người trong xe ít nhiều vẫn có chút bất an, ngay cả người đàn ông mặc vest giống với CEO trông có vẻ bình tĩnh kia cũng làm người ta nhận ra được hắn luôn cảnh giác, chỉ có cậu nhóc đang nói chuyện này là khác.
Cậu chàng thoải mái cứ như đang ở nhà, thậm chí là như mới ngủ dậy.
Cậu mặc một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, bởi vì hơi gầy mà cổ áo trễ xuống để lộ ra một mảng xương quai xanh, trắng đến khó tin.
Từ tay đến cổ cho đến khuôn mặt, mọi chỗ cậu để lộ ra đều vô cùng trắng, khiến người ta không khỏi suy nghĩ cậu đã uống bao nhiêu sữa bò từ khi còn nhỏ.
Màu môi cậu rất nhạt, hàng mi vừa dài vừa thẳng, tóc tai mềm mại, nhìn chẳng khác nào một cậu nhóc ngoan hiền.
Nhưng khi cậu nhấc mí mắt để lộ ra đôi mắt đen láy mang theo một chút ý lạnh khó tả, khiến nước da trắng màu sữa của cậu trở nên lạnh lẽo như tuyết trắng.
“Quả thật có xác chết trong chiếc xe kia, đó là một chiếc xe tang.”
Khi cậu nói chuyện vẻ mặt có hơi cứng nhắc, nhưng khi kết hợp với gương mặt non nớt của cậu thì trở nên nghiêm nghị hơn, tạo cho người khác một cảm giác vụng về nghiêm túc, “Chẳng qua xe tang này không giống như bình thường, trong xe có ít nhất 120 xác chết và vẫn còn đang cử động.”
Trong xe lại im phăng phắc lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro