Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 19
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-18 20:33:32
Tư Vân Linh im lặng một lúc, Triệu Vương lén lút khai thác mỏ sắt, còn bắt bớ dân lành, thêm hai tội danh nữa! Thảo nào trong một, hai năm nay, có nhiều vụ án mất tích dân cư ở Hình bộ như thế, mà tất cả những người mất tích còn là thanh niên, không phải phụ nữ trẻ em.
Không ngờ bọn họ lại bị Triệu Vương bắt tới quặng mỏ!
Nhưng nghe Động Động Yêu nói, quặng sắt kia có độ tinh khiết cao, Tư Vân Linh kích động tới nỗi hai mắt đỏ ửng lên. Hắn ta nghĩ, bằng mọi giá phải bắt được Triệu Vương, thu quyền quản lý quặng sắt vào tay mình, sau đó rèn cho các tướng sĩ ở biên cương mỗi người một thanh đao tốt!
Sau này, bọn họ chẳng phải sợ loan đao của mấy tên Bắc Đạt Tử nữa rồi!
Đó là một chí hướng rất tốt, không làm bẩn thân phận thái tử của hắn ta.
Nhưng vấn đề là sau khi xuống thuyền, hẹn ngày mai gặp Tuyết Khanh Dực xong, hai anh em đều đưa Lý Nhược Thủy và Lục Băng Lạc về nhà, sau đó gặp nhau ở Đông Cung.
Tư Vân Linh liếc nhìn người em họ chẳng biết phấn đấu của mình, nghĩ bằng ngón chân cũng biết bây giờ hắn vẫn còn chìm đắm trong cái câu “hắn ân cần chăm sóc người khác, còn đẹp, ta phải từ hôn cho bằng được sao” của Lý Nhược Thủy rồi.
Tư Vân Linh hỏi hắn mấy câu mà hắn vẫn trả lời qua loa, khiến Tư Vân Linh cực kỳ khó chịu, “Ta muốn tát cho đệ tỉnh quá, chắc không phải đệ tin là muội muội nhà họ Lý kia tin mình chứ? Nàng chỉ thích gương mặt đẹp trai của đệ thôi.”
Tư Vân Tranh hoàn toàn không đồng ý với câu này, thậm chí hắn còn thấy hơi giận, cho là Tư Vân Linh nói sai về Lý Nhược Thủy, hắn phản bác ngay:
“Hừ, ai cũng khen Tam hoàng huynh tuấn tú, đẹp mã, anh tuấn phong lưu, sao ta không thấy Thủy muội muội khen Tam hoàng huynh tuấn tú chứ?”
Không chỉ thấy, Tư Vân Tranh còn tuôn một tràng nhắc tới chuyện trên thuyền, “Khi nàng giả vờ say sóng trên thuyền, nàng còn không chịu dựa vào lồng ngực huynh nữa là!”
“Đệ… hết thuốc chữa rồi! Chẳng lẽ đệ quên trước kia ai đã nói với ta, nếu là nam nhi thì nên coi đại nghiệp quốc gia làm trọng sao?” Tư Vân Linh thầm nghĩ, sao mình không nhận ra người em họ này là một tên yêu vào là mù quáng chứ? Chỉ vì một câu bâng quơ của muội muội nhà họ Lý mà đã thế, đã nói là cùng bắt tay xây dựng cơ đồ thịnh thế mà?
Đây là lần đầu tiên bọn họ có mâu thuẫn kể từ khi sinh ra đến nay.
Mặc dù cuối cùng kết thúc không êm đẹp nhưng Tư Vân Tranh vẫn nhớ đến chuyện quan trọng cần làm, hắn lập tức sai người đi điều tra chuyện quặng sắt.
Ngày hôm sau, Tư Vân Linh tới Đông Cung, hôm qua hắn ta đã hẹn với Tuyết Khanh Dực rồi, Tuyết Khanh Dực cũng đã tới.
Vốn dĩ, Tuyết Khanh Dực nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy, đã thấy khá là kinh ngạc, sau đó còn bị ép nghe được chuyện Triệu Vương gia tạo phản, thế nên bây giờ y và thái tử đã ở cùng một phe.
Nếu Triệu Vương ở Miên Châu nhận ra manh mối, Tư Vân Linh nghi ngờ là do mình bán đứng hắn ta, tiết lộ sự thật thì làm sao đây? Không thể để chuyện này liên lụy tới Dược Vương Cốc được.
Thế là Tuyết Khanh Dực cũng hạ quyết tâm, thứ nhất, y sẽ hợp tác với hai anh em bọn họ, sẽ tới giải quyết chuyện ôn dịch phía nam, suy cho cùng thì truyền nhân của Dược Vương Cốc đã được học để chữa bệnh cứu người mà.
Huống chi, Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu cũng nói mình chính là người dẹp tan được ôn dịch phía nam mà. Thế thì cũng không có gì quá lo lắng, khi đến đó, kiểm tra xong, mình sẽ viết ra được phương thuốc chữa trị.
Nhưng Tuyết Khanh Dực vẫn cảm thấy nên giải thích với Tư Vân Linh, “Thái tử minh giám, thảo dân không hề có ý gì với Lục cô nương.”
Tư Vân Linh đang cúi đầu phê tấu chương, nghe xong hắn ta kinh ngạc ngước mắt nhìn Tuyết Khanh Dực, rõ ràng là Tuyết Khanh Dực cố ý giải thích cho mình nghe.
Không ngờ bọn họ lại bị Triệu Vương bắt tới quặng mỏ!
Nhưng nghe Động Động Yêu nói, quặng sắt kia có độ tinh khiết cao, Tư Vân Linh kích động tới nỗi hai mắt đỏ ửng lên. Hắn ta nghĩ, bằng mọi giá phải bắt được Triệu Vương, thu quyền quản lý quặng sắt vào tay mình, sau đó rèn cho các tướng sĩ ở biên cương mỗi người một thanh đao tốt!
Sau này, bọn họ chẳng phải sợ loan đao của mấy tên Bắc Đạt Tử nữa rồi!
Đó là một chí hướng rất tốt, không làm bẩn thân phận thái tử của hắn ta.
Nhưng vấn đề là sau khi xuống thuyền, hẹn ngày mai gặp Tuyết Khanh Dực xong, hai anh em đều đưa Lý Nhược Thủy và Lục Băng Lạc về nhà, sau đó gặp nhau ở Đông Cung.
Tư Vân Linh liếc nhìn người em họ chẳng biết phấn đấu của mình, nghĩ bằng ngón chân cũng biết bây giờ hắn vẫn còn chìm đắm trong cái câu “hắn ân cần chăm sóc người khác, còn đẹp, ta phải từ hôn cho bằng được sao” của Lý Nhược Thủy rồi.
Tư Vân Linh hỏi hắn mấy câu mà hắn vẫn trả lời qua loa, khiến Tư Vân Linh cực kỳ khó chịu, “Ta muốn tát cho đệ tỉnh quá, chắc không phải đệ tin là muội muội nhà họ Lý kia tin mình chứ? Nàng chỉ thích gương mặt đẹp trai của đệ thôi.”
Tư Vân Tranh hoàn toàn không đồng ý với câu này, thậm chí hắn còn thấy hơi giận, cho là Tư Vân Linh nói sai về Lý Nhược Thủy, hắn phản bác ngay:
“Hừ, ai cũng khen Tam hoàng huynh tuấn tú, đẹp mã, anh tuấn phong lưu, sao ta không thấy Thủy muội muội khen Tam hoàng huynh tuấn tú chứ?”
Không chỉ thấy, Tư Vân Tranh còn tuôn một tràng nhắc tới chuyện trên thuyền, “Khi nàng giả vờ say sóng trên thuyền, nàng còn không chịu dựa vào lồng ngực huynh nữa là!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đệ… hết thuốc chữa rồi! Chẳng lẽ đệ quên trước kia ai đã nói với ta, nếu là nam nhi thì nên coi đại nghiệp quốc gia làm trọng sao?” Tư Vân Linh thầm nghĩ, sao mình không nhận ra người em họ này là một tên yêu vào là mù quáng chứ? Chỉ vì một câu bâng quơ của muội muội nhà họ Lý mà đã thế, đã nói là cùng bắt tay xây dựng cơ đồ thịnh thế mà?
Đây là lần đầu tiên bọn họ có mâu thuẫn kể từ khi sinh ra đến nay.
Mặc dù cuối cùng kết thúc không êm đẹp nhưng Tư Vân Tranh vẫn nhớ đến chuyện quan trọng cần làm, hắn lập tức sai người đi điều tra chuyện quặng sắt.
Ngày hôm sau, Tư Vân Linh tới Đông Cung, hôm qua hắn ta đã hẹn với Tuyết Khanh Dực rồi, Tuyết Khanh Dực cũng đã tới.
Vốn dĩ, Tuyết Khanh Dực nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy, đã thấy khá là kinh ngạc, sau đó còn bị ép nghe được chuyện Triệu Vương gia tạo phản, thế nên bây giờ y và thái tử đã ở cùng một phe.
Nếu Triệu Vương ở Miên Châu nhận ra manh mối, Tư Vân Linh nghi ngờ là do mình bán đứng hắn ta, tiết lộ sự thật thì làm sao đây? Không thể để chuyện này liên lụy tới Dược Vương Cốc được.
Thế là Tuyết Khanh Dực cũng hạ quyết tâm, thứ nhất, y sẽ hợp tác với hai anh em bọn họ, sẽ tới giải quyết chuyện ôn dịch phía nam, suy cho cùng thì truyền nhân của Dược Vương Cốc đã được học để chữa bệnh cứu người mà.
Huống chi, Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu cũng nói mình chính là người dẹp tan được ôn dịch phía nam mà. Thế thì cũng không có gì quá lo lắng, khi đến đó, kiểm tra xong, mình sẽ viết ra được phương thuốc chữa trị.
Nhưng Tuyết Khanh Dực vẫn cảm thấy nên giải thích với Tư Vân Linh, “Thái tử minh giám, thảo dân không hề có ý gì với Lục cô nương.”
Tư Vân Linh đang cúi đầu phê tấu chương, nghe xong hắn ta kinh ngạc ngước mắt nhìn Tuyết Khanh Dực, rõ ràng là Tuyết Khanh Dực cố ý giải thích cho mình nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro