Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 2
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
2024-08-18 20:33:32
Động Động Yêu thành thật lắc lư cả cơ thể tròn vo: [Không có, ta là hệ thống đời đầu nên không có bất kỳ chức năng hỗ trợ nào, chỉ có thể thông báo trước nhiệm vụ cốt truyện sắp xảy ra nhưng ký chủ cũng đừng buồn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể nhận được một phần quà hậu hĩnh!]
"Phần quà hậu hĩnh?" Thật ra Lý Nhược Thủy đã không còn hứng thú lắm, nàng biết tiểu thuyết cổ đại kia ở thời đầu, thứ hệ thống này mới thịnh hành, chắc chắn chưa hoàn thiện nên cũng không hy vọng quá nhiều.
[Quyền lực và tiền tài, ngươi có chọn một cái tuỳ muốn, hơn nữa là ở thế giới ban đầu của ngươi nữa.] Giọng nói của Động Động Yêu vang lên, mang theo vài phần dụ dỗ.
Lý Nhược Thủy cảm thấy mình đã ổn rồi nên nàng chọn tiền! Như vậy bố mẹ cũng không phải vất vả đi làm mỗi ngày nữa, đến lúc đó cả nhà ba người sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Vì vậy, nàng nôn nóng thúc giục Động Động Yêu: "Làm một việc phải yêu một việc, bây giờ đã là bia đỡ đạn thì ta nhất định sẽ tận tâm tận lực. Vậy bây giờ có nhiệm vụ gì không? Điểm bia đỡ đạn hiện tại của ta là bao nhiêu?"
[Ký chủ, điểm bia đỡ đạn hiện tại của ngươi đang ở trạng thái khỏe mạnh, vừa tròn một trăm.] Động Động Yêu rất nghiêm túc tra cứu trên khối đá đầy chữ tượng hình kia. [Có rồi, sắp đến ngày thọ thần của lão thái quân phủ tướng, nữ chính Lục Băng Lạc sẽ đến Bát Trân Quán mua quà nhưng nàng ấy không được cha mẹ yêu thương, cho nên không có nhiều tiền, ký chủ có thể đi mua hết những món quà nàng ấy để mắt đến với giá cao để khiến nàng ấy mất mặt.]
"Hả?" Lý Nhược Thủy hoàn toàn ngây người, chỉ thế thôi sao? Nàng còn tưởng phải động đến dao kiếm chứ!
[Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi! Bát Trân Quán ở ngay phía trước kia.] Động Động Yêu thúc giục.
Lý Nhược Thủy lập tức vội vã đến Bát Trân Quán.
Nàng vừa xuống xe ngựa thì quả nhiên nhìn thấy nữ chính đáng thương yếu đuối Lục Băng Lạc đang mặc một bộ váy lụa màu nhạt, thậm chí còn không có một nha hoàn nào.
Hơn nữa không biết bị ai bắt nạt, lúc này mặt nàng ấy đầy vẻ nhẫn nhịn, răng ngọc cắn môi, trong mắt chứa đầy nước mắt, nàng ấy nắm chặt khăn tay, trông như sắp ngã đến nơi.
Nhìn cảnh tượng này, chắc là nàng ấy đã chịu ấm ức lớn lắm đây.
Thật đáng thương! Lý Nhược Thủy không nhịn được nhìn Động Động Yêu đang phấn khích lắc lư trước mặt mình: [Hệ thống, ta không ra tay được, nàng ấy đẹp và yếu đuối như vậy, đừng nói nam chính nam phụ nhìn thấy nàng ấy sẽ không nhịn được mà muốn bảo vệ, đổi lại là ta, ta cũng không chịu được. Thật sự rất muốn tiến lên ôm ấp mỹ nhân đó quá, chắc chắn vừa thơm lại vừa mềm.]
Đối với lời nói của Lý Nhược Thủy, Động Động Yêu rất tán thành: [Ta cũng muốn nữ chính ôm một cái nhưng ta là hệ thống phản diện, không hợp với nữ chính, hu hu. Thủy Thủy ôm ta đi, người ta cũng muốn ôm một cái.]
[Cút! Thủy Thủy là cái mà ngươi gọi được sao? Có ghê tởm không?] Lý Nhược Thủy đã ba bước thành hai bước tiến lên, nàng nắm lấy tay Lục Băng Lạc trong lòng bàn tay, đầy dịu dàng lại tử tế: "Lục gia muội muội sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Nói xong, bàn tay rảnh rỗi đã sắp chạm vào trán đối phương.
"Phần quà hậu hĩnh?" Thật ra Lý Nhược Thủy đã không còn hứng thú lắm, nàng biết tiểu thuyết cổ đại kia ở thời đầu, thứ hệ thống này mới thịnh hành, chắc chắn chưa hoàn thiện nên cũng không hy vọng quá nhiều.
[Quyền lực và tiền tài, ngươi có chọn một cái tuỳ muốn, hơn nữa là ở thế giới ban đầu của ngươi nữa.] Giọng nói của Động Động Yêu vang lên, mang theo vài phần dụ dỗ.
Lý Nhược Thủy cảm thấy mình đã ổn rồi nên nàng chọn tiền! Như vậy bố mẹ cũng không phải vất vả đi làm mỗi ngày nữa, đến lúc đó cả nhà ba người sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Vì vậy, nàng nôn nóng thúc giục Động Động Yêu: "Làm một việc phải yêu một việc, bây giờ đã là bia đỡ đạn thì ta nhất định sẽ tận tâm tận lực. Vậy bây giờ có nhiệm vụ gì không? Điểm bia đỡ đạn hiện tại của ta là bao nhiêu?"
[Ký chủ, điểm bia đỡ đạn hiện tại của ngươi đang ở trạng thái khỏe mạnh, vừa tròn một trăm.] Động Động Yêu rất nghiêm túc tra cứu trên khối đá đầy chữ tượng hình kia. [Có rồi, sắp đến ngày thọ thần của lão thái quân phủ tướng, nữ chính Lục Băng Lạc sẽ đến Bát Trân Quán mua quà nhưng nàng ấy không được cha mẹ yêu thương, cho nên không có nhiều tiền, ký chủ có thể đi mua hết những món quà nàng ấy để mắt đến với giá cao để khiến nàng ấy mất mặt.]
"Hả?" Lý Nhược Thủy hoàn toàn ngây người, chỉ thế thôi sao? Nàng còn tưởng phải động đến dao kiếm chứ!
[Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi! Bát Trân Quán ở ngay phía trước kia.] Động Động Yêu thúc giục.
Lý Nhược Thủy lập tức vội vã đến Bát Trân Quán.
Nàng vừa xuống xe ngựa thì quả nhiên nhìn thấy nữ chính đáng thương yếu đuối Lục Băng Lạc đang mặc một bộ váy lụa màu nhạt, thậm chí còn không có một nha hoàn nào.
Hơn nữa không biết bị ai bắt nạt, lúc này mặt nàng ấy đầy vẻ nhẫn nhịn, răng ngọc cắn môi, trong mắt chứa đầy nước mắt, nàng ấy nắm chặt khăn tay, trông như sắp ngã đến nơi.
Nhìn cảnh tượng này, chắc là nàng ấy đã chịu ấm ức lớn lắm đây.
Thật đáng thương! Lý Nhược Thủy không nhịn được nhìn Động Động Yêu đang phấn khích lắc lư trước mặt mình: [Hệ thống, ta không ra tay được, nàng ấy đẹp và yếu đuối như vậy, đừng nói nam chính nam phụ nhìn thấy nàng ấy sẽ không nhịn được mà muốn bảo vệ, đổi lại là ta, ta cũng không chịu được. Thật sự rất muốn tiến lên ôm ấp mỹ nhân đó quá, chắc chắn vừa thơm lại vừa mềm.]
Đối với lời nói của Lý Nhược Thủy, Động Động Yêu rất tán thành: [Ta cũng muốn nữ chính ôm một cái nhưng ta là hệ thống phản diện, không hợp với nữ chính, hu hu. Thủy Thủy ôm ta đi, người ta cũng muốn ôm một cái.]
[Cút! Thủy Thủy là cái mà ngươi gọi được sao? Có ghê tởm không?] Lý Nhược Thủy đã ba bước thành hai bước tiến lên, nàng nắm lấy tay Lục Băng Lạc trong lòng bàn tay, đầy dịu dàng lại tử tế: "Lục gia muội muội sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Nói xong, bàn tay rảnh rỗi đã sắp chạm vào trán đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro