Như Ánh Dương Lụi Tàn

Ác ma Quân Mạc...

2024-08-18 17:22:21

Mộc Nhan ngồi xuống ghế phía đối diện nhìn anh, cô cáu kỉnh nói:

- Quân Mạc Phàm! Anh dám giở trò với em nên chắc chắn biết hôm nay em đã đi đâu...

Quân Mạc Phàm vẫn ngồi đó nhìn cô anh không hề lên tiếng đáp lại. Mộc Nhan cũng im lặng, cô có thể nghe rõ mồn một tiếng kim đồng hồ chuyển động, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu rỉ ra. Người ta nói im lặng đôi khi mới là đáng sợ nhất, và giờ cô đang cảm nhận nó trên người anh. Bất quá không thể chịu đựng được, cô đứng bật dậy nói:

- Nếu anh không muốn nói chuyện thì đừng nói...

Anh vẫn ngồi đó, không hề có ý chuyển động cũng khá kéo cô lại. Mộc Nhan đi đến cầu thang nghĩ ngợi gì đó rồi quay lại tiền đến gần anh chìa cổ tay đeo vòng anh tặng ra, nhàn nhạt nói:

- Tháo ra!

Quân Mạc Phàm giờ mới phản ứng lại, anh ngước lên nhìn cô:

- Mộc Nhan, em không ngoan!

Mộc Nhan thấy vậy hếch cằm đáp:

Thì sao! Anh không chịu được thì đứng giữ em bên cạnh nữa.Em đến J&T khác nào vạch áo cho người xem lưngEm đến với tư cách là trợ lý của Hán Duy, không hề lộ liễu.

Em nghĩ kẻ đó ngu sao?Em biết! Hắn rất tinh ranh, nên bao nhiêu năm như vậy anh cũng đâu thể tìm ra hắn. Hắn còn hiên ngang mở công ty trong nước thì hắn còn sợ bị phát hiện à. Hắn là đang cố tình cho chúng ta tìm thấy hắn. Quân Mạc Phàm!Rốt cuộc là tại sao kẻ đó cứ dây dưa với anh mãi không dứt vậy?

Quân Mạc Phàm anh cũng không rõ mục đích đến cùng của kẻ đó là gì. Và anh cũng không muốn biết, anh chỉ cần tìm ra kẻ đó rồi trả thù giúp Mộc Nhan cũng như trừ đi mối nguy hại đến cuộc sống của cô và anh:

- Bất kể là lý do gì, hắn là mối đe dọa chỉ cần tìm ra và loại bỏ thôi.

Mộc Nhan ngồi xuống cạnh anh đáp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mạc Phàm! Hắn cũng chả ngại việc cho chúng ta biết mặt, nên điều chúng ta cần làm là tìm ra lý do và giải quyết nó.

Quân Mạc Phàm bật cười, ánh nhìn chế giểu hướng về phía cô:

- Tìm lý do? Đến lúc đó thì quá muộn rồi!

Phải! Đế lúc đó thì quá muộn, anh sẽ lần nữa đánh mất cô. Mộc Nhan bất lực đáp:

Anh muốn làm gì thì làm, em không quan tâm nữa! Tháo vòng tay ra cho em.Chỉ đeo vào được chứ không thể tháo ra được. Trừ khi em tự chặt tay mình đi.Mộc Nhan trừng mắt nhìn anh:

Anh mua nó nên anh phải biết tháo chứ?Chính anh bảo họ thiết kế như vậy. Đừng cố gắng nữa, không tháo ra được đâu.Anh...chết tiệt!Mộc Nhan tức giận đi về phòng, cô đóng cửa lại cả người trượt xuống sàn nhà vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Sợ chết cô rồi, Quân Mạc Phàm vừa rồi rất đáng sợ cô đã phải gồng mình cỡ nào mới thể hiện thái độ bình thường với anh. Nhưng cũng thật lạ, mọi khi trong tình huống như vậy với tính cách của anh thì một là sẽ nhốt cô lại, hai là chặt đứt mọi liên hệ của cô với thế giới bên ngoài rồi đe dọa mắng mỏ cô, ba là trường hợp xấu nhất, anh sẽ làm ra những hành động thô bạo để cảnh cáo cô. Mộc Nhan rùng mình khi nghĩ đến những trường hợp đấy, chắc là do cô xem phim nhiều nên tưởng tượng hơi thái quá rồi. Mộc Nhan cầm điện thoại gọi điện cho Hàn:

- Hàn! Em quét mã chiếc vòng này cho anh, anh xem có xử lý thiết bị theo dõi bên trong đó cho em không?

Hàn bật cười nói:

- Tên đó làm hả. Cũng tốt mà Mộc Nhan, khi em gặp nguy hiểm hắn sẽ lập tức có mặt giúp em mà.

Mộc Nhan im lặng một hồi, cũng là do anh lo lắng cho cô xảy ra chuyện nên mới phải như vậy. Là do cô bướng bỉnh nghĩ rằng chuyện này là sai trái:

Anh tra dữ liệu giúp em xem thiết bị đó có những chức năng gì!Được! Gửi qua đây đi.Sau một đồng hồ trôi qua, Hàn mới gọi điện lại cho cô, Mộc Nhan vội vàng bắt máy:

Sao rồi?Mộc Nhan! Có vẻ hắn ta rất yêu em nhỉ. Loại vòng này làm từ đá thạch anh. Một chất liệu rất hiếm có mà trên thế giới không có nhiều được đào ở sâu dưới đáy biển gần các đảo hoang. Ưu điểm của nó là cứng, rất cứng mà màu sắc vô cùng đẹp chính vì vậy để tạo nó thành đồ trang sức có độ cong uốn lượn càng khó khăn, thời gian tốn khá nhiều và kì công. Nhược điểm là một khi đeo vào không thể tháo ra vì kết cấu lặp vòng của nó tặng độ cứng cho chiếc vòng. Một chiếc vòng đáng gờm đó.Mộc Nhan không ngờ anh lại tặng cô một chiếc vòng quý hiếm như vậy. Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa:

Còn thiết bị bên trong?Anh thử giải mã rồi nhưng lớp phòng vệ của nó phải gọi là cấp cao trên cả cao. Anh bó tay thật sự! Mộc Nhan em chấp nhận đi. Chức năng của nó chỉ như thiết bị định vị tuy nhiên còn có thể vẽ ra mô hình vị trí định vị và danh tính của những người trong phạm vi bán kính 1km đổ lại. Thật là một thứ đồ cao minh!Mộc Nhan choáng váng trước thiết bị đáng gờm này, cô thầm nuốt nước bọt. Chắc vài ngày gần đây cô nên ngoan ngoãn ở nhà đi:

Hàn! Cảm ơn anh! Tạm biệtỐm! Tạm biệt!Mộc Nhan buông xuôi nằm xuống giường, cô nhắn tin cho Hán Duy hẹn hắn ngày kia sẽ đi gặp Chí Dư. Hôm đó anh có chuyến công tác bên nước ngoài chắc chắn sẽ không về kịp mà bắt cô đâu.Mộc Nhan nghĩ vậy liền yên tâm vào nhà tắm tắm rửa thay đồ. Cô sợ gặp mặt anh nên trốn luôn trong phòng khóa trái cửa, may mắn là không thấy anh đến làm phiền cô. Đến nửa đêm, bụng cô không ngừng réo lên vì đói. Mộc Nhan không thể chịu được nữa nên đành xuống dưới nhà kiếm cái gì đó ăn. Cô bật đèn trên điện thoại đi chân trần rón rén từng bước không dám phát ra tiếng động, chân tiếp với sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch khiến người cô rùng mình vài cái vì lạnh. Vào phòng bếp, cô tìm được gói mì tôm bắt đầu úp ăn. Lúc đói ăn mì tôm là tuyệt nhất, Mộc Nhan vui vẻ thưởng thức mỹ vị nhân gian. Đúng lúc này một giọng nói phát ra từ cửa ra vào nhà ăn:

- Đói rồi mới chịu ra ngoài?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộc Nhan giật mình mà bị sặc, cô ho sặc sụa. Quân Mạc Phàm thấy vậy bèn bật đèn lên lấy cho cô cốc nước, tay không ngừng vô lưng giúp cô đỡ sặc. Mộc Nhan sau khi bình tĩnh lại mới nhìn anh giận dỗi nói:

- Anh có biết là trời đánh tránh miếng ăn không hả. Sặc chết em rồi!

Mạc Phàm nhàn nhạt đáp:

- Là do em có tật giật mình.

Mộc Nhan trừng mắt nhìn anh, cô hết hừng muốn ăn. Đập đũa xuống bàn đứng dậy nói:

- Không ăn nữa!

Ai ngờ Quân Mạc Phàm ấn cô ngồi xuống giọng lạnh lẽo đáp:

- Ăn hết! Cả tôi cháo này nữa!

Mộc Nhan sợ hãi nhìn tô cháo lớn nghi ngút khói trước mắt, cô ghét ăn cháo, anh rõ ràng biết vậy mà còn bắt cô ăn tô to như vậy:

- Anh đang trả thù em?

Quân Mạc Phàm thành thật đáp:

- Do em không ngoan! Ăn hết đi! Nếu không chúng ta làm cái khác thú vị hơn.

Quân Mạc Phàm ghé vào tai cô nói những lời đầy tình tứ khiến Mộc Nhan cứng người. Cô sợ nha! Mộc Nhan máy móc ăn hết tô mì rồi ăn đến tô cháo. Cô đưa đôi mắt rưng rưng nhìn anh nhưng đáp lại cô là ánh mắt thờ ơ với lời cảnh cáo tự làm tự chịu. Giải quyết xong cô còn bị anh bắt đi bộ quanh phòng ăn để tránh cô nôn hết đống cháo trong bụng ra. Sau khi cảm thấy vẻ mặt cô tốt hơn do đã tiêu hóa anh mới để cho cô về phòng. Mộc Nhan về phòng là thức tới tận sáng vì vẫn bị ám ảnh bát cháo đó, cho cô ăn cháo gì không ăn lại bắt cô ăn cháo hành.

Quân Mạc Phàm! Anh đủ ác!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Như Ánh Dương Lụi Tàn

Số ký tự: 0