Cuộc sống yên b...
2024-08-18 17:22:21
Đang mải đón nhận lấy mùi hương dễ chịu khi ngồi trong lòng anh. Mộc Nhan khẽ di chuyển chân, một cảm giác lạnh lẽo ở cổ chân truyền đến khiến cô nhận thức được rằng bản thân đang bị xích. Mộc Nhan đẩy anh ra giận dỗi nói:
- Quân Mạc Phàm! Anh còn không mau tháo dây xích ra cho em!
Quân Mạc Phàm bật cười, anh đưa tay ấn nhẹ vào mặt của dây xích, khóa liền tự động mở ra. Mộc Nhan ngớ người nhìn, vậy là mở được rồi sao? Mộc Nhan trừng mắt nhìn anh nói:
- Anh dám chơi em à.
Quân Mạc Phàm dùng biểu cảm khiêu khích nhìn cô:
- Là do em chưa đủ thông minh!
Mộc Nhan không thèm chấp chỉ khẽ lườm anh một cái rồi mắt vô tình lướt thấy tay của anh vẫn đang rỉ máu. Cô khẩn trương nói:
- Vết thương hình như bị rách ra rồi, để em xử lí giúp anh.
Nói xong cô lon ton lại gần tủ lấy đồ y tế ra xử lý vết thương cho anh. Vừa băng bó vết thương cho anh, Mộc Nhan vừa nói:
Quân Mạc Phàm! Những lúc tức giận anh đều tự làm tổn thương chính mình như vậy à.Trước khi gặp em thì không như vậy...Mộc Nhan im lặng trước lời anh nói, cô không ngờ bản thân lại có ảnh hưởng đến anh như vậy. Nhưng vì cô mà khiến bản thân mình bị thương như vậy liệu có đáng:
- Quân Mạc Phàm! Anh hãy yêu lấy bản thân mình nhiều hơn chút được không?
Mạc Phàm nhìn cô cười ôn nhu nói:
- Nếu em yêu tôi nhiều hơn thì tôi cũng sẽ làm vậy với bản thân mình.
Mộc Nhan bĩu môi cắt đoạn vải thừa ra cho anh, băng bó xong xuôi cô kéo anh đứng dậy đáp:
- Em đói rồi, chúng ta xuống dưới ăn gì đó đi.
Mộc Nhan và Quân Mạc Phàm vui vẻ xuống dưới nhà, mọi hiểu lầm giữa anh và cô đã được giải đáp. Tuy nhiên trong lòng Mộc Nhan luôn cảm thấy có điều uẩn khúc gì đó mà cô không thể giải đáp được.
Đang ngồi ăn sáng thì điện thoại Mộc Nhan bỗng dưng có cuộc gọi, là Chí Dư. Mộc Nhan nhìn điện thoại rồi quay ra nhìn anh ngồi bên cạnh. Cô do dự một hồi rồi cũng nghe máy nhưng là mở loa ngoài để anh cùng nghe. Quân Mạc Phàm ngồi bên cạnh vừa mân mê tóc cô vừa chăm chú nghe cô nói chuyện. Đầu dây bên kia giọng nhẹ nhàng vang lên:
- Mộc Nhan! Từ hôm đó đến giờ tớ không thể liên lạc được cho cậu. Cậu ổn chứ?
Mộc Nhan vừa nhìn anh vừa trả lời điện thoại:
À...tớ không sao...có chút việc bận nên không liên lạc lại với cậu được.Vậy chiều nay cậu có rảnh không? Mình muốn mời cậu đi ăn cùng.Chí Dư! Xin lỗi! Chiều nay tớ bận rồi.Vậy... ngày mai thì sao?Ngày mai tớ cũng bậnNgày kia?Tớ cũng bận rồi...Chí Dư im lặng một hồi rồi đáp:
Vậy...xin lỗi đã làm phiền cậu.Không có phiền đâu, tớ bận thật. Xin lỗi cậu...
Ừm..vậy cậu làm việc đi nhé. Tạm biệt!Tạm biệt!Mộc Nhan cảm thấy trong lòng muộn phiền khi người bạn mà cô tin tưởng lại có hành động không phải. Dù rất khó xử nhưng cô phải nghe lời anh, dù sao anh cũng chỉ muốn tốt cho cô. Quân Mạc Phàm ngồi bên cạnh nhìn mặt cô ỉu xìu ngồi bất động một chỗ mà lạnh lùng lên tiếng:
- Nói chuyện xong rồi? Buồn vì không đi hẹn hò được với cậu ta à.
Mộc Nhan trừng mắt nhìn anh đáp:
- Buồn cái đầu anh ý! Chỉ là cảm thấy không thể tin nổi cậu ấy là người như vậy thôi...
Quân Mạc Phàm xoa đầu trấn an cô, Mộc Nhan thở dài cố gắng tiếp nhận sự thật này.
Quân Mạc Phàm im lặng một hồi đột nhiên lên tiếng:
Em sắp tốt nghiệp chưa nhỉ?Hai năm nữa là hoàn thành, sao anh hỏi vậy?Quân Mạc Phàm suy tính ôm lấy cô vào lòng giọng trêu đùa:
- Đương nhiên là còn chuẩn bị lễ cưới rồi.
Mộc Nhan trợn mắt nhìn anh, đến lời tỏ tình hay cầu hôn, cô còn chưa thấy anh làm mà giờ còn mặt dày ở đây kêu kết hôn? Mộc Nhan tức giận thoát khỏi người anh đứng dậy đáp:
- Kết hôn cái đầu anh!
Kết thúc lời nói, cô kiêu ngạo quay phắt người đi lên lầu để lại Quân Mạc Phàm ngồi bất động dưới nhà.
x****|
Thoáng cái đã qua một năm, Mộc Nhan cảm thấy mùa đông năm nay lạnh hơn rất nhiều. Cố gắng thu mình trong chiếc áo khoác lớn, cô có chút buồn khi ba mẹ Liễu đã rời khỏi nhà được một năm, không thấy về thăm cô mà chỉ gọi điện. Năm nay ba mẹ Liễu và anh cô cũng không trở về đón Tết cùng. Mộc Nhan cũng chỉ buồn một chút rồi thôi vì bên cạnh cô cũng không phải không còn ai. Bất chợt một vòng tay lớn đấy ấm áp ôm trọn lấy cô từ đăng sau, giọng thỏ thẻ vào tai cô khiến chúng đỏ lên:
- Nghĩ gì mà thẩn thơ vậy?
Mộc Nhan giật mình khẽ tránh đầu khỏi anh, coi nhíu mày đáp:
- Anh sao đến muộn vậy, em đợi rất lâu đó.
Quân Mạc Phàm nắm lấy tay cô đáp:
Chẳng phải hôm nay là buổi học cuối cùng trước khi vào kì nghỉ đông sao. Anh tưởng em muốn dành chút thời gian bên bạn bè nên đến đón muộn chút. Mộc Nhan bĩu môi ngồi vào xe đáp:Chẳng phải đã hẹn hôm nay sẽ về nhà ba mẹ Dương để ăn Tết sao. Đương nhiên em sẽ không ra muộn rồi.Quân Mạc Phàm nhận sai đáp:
- Xin lỗi đã để em chịu lạnh.
Mộc Nhan không thể chịu nổi trước sự nuông chiều của anh dành cho cô, cô chỉ đành im lặng cho qua. Tết năm nay là Tết đầu tiên cô được ở bên ba mẹ Dương và hai anh trai còn có cả Quân Mạc Phàm. Gia đình ấm áp mà quen thuộc đến khó tả, Mộc Nhan cảm giác như mình đã trải qua nhiều cái Tết cùng với họ rồi. Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, Mộc Nhan cảm giác như vừa mới chớp mắt thôi vậy mà đã hết mùng năm Tết. Cô ngồi trước hiên nhà đón nhận bầu không khí lạnh lẽo mang đầy hương cỏ dại. Mẹ Dương lại gần ngồi xuống cạnh cô dịu dàng nói:
- Con gái, sao không vào trong ngồi, ngoài này lạnh lắm.
Mộc Nhan tựa người vào lòng mẹ Dương, giọng nũng nịu đáp:
- Tại con muốn tận hưởng nốt không khí trong lành này. Một lát là phải tạm biệt mọi người rồi...
Mẹ Dương xoa đầu cô giọng cưng chiều nói:
- Mạc Phàm nhiều việc nên chỉ có thể để con ở đây vài ngày, mẹ hiểu mà. Chúng ta có nhiều thời gian, vẫn có thể gặp nhau.
Mộc Nhan ôm mẹ Dương suy nghĩ đến điều gì đó, cô vu vơ hỏi:
- Mẹ! Ba Dương và Mạc Phàm đến mộ của Mộc Nhan một lúc lâu rồi nhỉ?
Mẹ Dương dường như hiểu được nỗi lòng của cô, nhưng có lẽ cái bóng Mộc Nhan trong lòng họ quá lớn nên phải khiến cô bị tổn thương một chút rồi:
- Con gái! Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao với hiện tại chúng ta yêu thương con thật lòng.
Mộc Nhan lắc đầu mỉm cười nói:
- Mẹ đừng lo! Con hiểu mà.
Hai mẹ con ngồi trò chuyện một lúc thì anh và ba Dương đã trở về, cô có thể thấy vành mắt ba và anh đều phiến hồng. Mộc Nhan đoán ra được nhưng đến nghĩ cũng không muốn nghĩ, cô đâu thể ích kỉ cấm cản cảm xúc của họ, dù sao cô cũng chỉ là người đến sau. Mỉm cười chào tạm biệt mọi người, cô và anh trở về thành phố Vãn Minh.
Suốt chặng đường cô và anh đều im lặng không nói gì. Vừa về đến nhà anh liền nói:
- Mộc Nhan! Công ty có nhiều việc đợi anh, giờ anh phải đến luôn, có lẽ sẽ qua đêm ở đó đến tối mai sẽ quay về.
Em ở nhà nghỉ ngơi đi.
Nói xong anh liền phóng xe đi luôn, Mộc Nhan thở dài đầy chán nản, nhà cô thì mọi người đều đã về quê ăn Tết phải tháng sau mới quay lại. Nhà anh thì may ra còn có hai vợ chồng dì giúp việc và bác làm vườn nên anh dặn cô ở đây đến khi mọi người trong nhà cô trở lại làm việc. Vì để cô một mình anh không yên tâm, mà cô cũng không thích một mình trong căn biệt thự to lớn như vậy nên cũng đồng ý. Vừa vào phòng Mộc Nhan mệt mỏi nằm lên giường thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
- Quân Mạc Phàm! Anh còn không mau tháo dây xích ra cho em!
Quân Mạc Phàm bật cười, anh đưa tay ấn nhẹ vào mặt của dây xích, khóa liền tự động mở ra. Mộc Nhan ngớ người nhìn, vậy là mở được rồi sao? Mộc Nhan trừng mắt nhìn anh nói:
- Anh dám chơi em à.
Quân Mạc Phàm dùng biểu cảm khiêu khích nhìn cô:
- Là do em chưa đủ thông minh!
Mộc Nhan không thèm chấp chỉ khẽ lườm anh một cái rồi mắt vô tình lướt thấy tay của anh vẫn đang rỉ máu. Cô khẩn trương nói:
- Vết thương hình như bị rách ra rồi, để em xử lí giúp anh.
Nói xong cô lon ton lại gần tủ lấy đồ y tế ra xử lý vết thương cho anh. Vừa băng bó vết thương cho anh, Mộc Nhan vừa nói:
Quân Mạc Phàm! Những lúc tức giận anh đều tự làm tổn thương chính mình như vậy à.Trước khi gặp em thì không như vậy...Mộc Nhan im lặng trước lời anh nói, cô không ngờ bản thân lại có ảnh hưởng đến anh như vậy. Nhưng vì cô mà khiến bản thân mình bị thương như vậy liệu có đáng:
- Quân Mạc Phàm! Anh hãy yêu lấy bản thân mình nhiều hơn chút được không?
Mạc Phàm nhìn cô cười ôn nhu nói:
- Nếu em yêu tôi nhiều hơn thì tôi cũng sẽ làm vậy với bản thân mình.
Mộc Nhan bĩu môi cắt đoạn vải thừa ra cho anh, băng bó xong xuôi cô kéo anh đứng dậy đáp:
- Em đói rồi, chúng ta xuống dưới ăn gì đó đi.
Mộc Nhan và Quân Mạc Phàm vui vẻ xuống dưới nhà, mọi hiểu lầm giữa anh và cô đã được giải đáp. Tuy nhiên trong lòng Mộc Nhan luôn cảm thấy có điều uẩn khúc gì đó mà cô không thể giải đáp được.
Đang ngồi ăn sáng thì điện thoại Mộc Nhan bỗng dưng có cuộc gọi, là Chí Dư. Mộc Nhan nhìn điện thoại rồi quay ra nhìn anh ngồi bên cạnh. Cô do dự một hồi rồi cũng nghe máy nhưng là mở loa ngoài để anh cùng nghe. Quân Mạc Phàm ngồi bên cạnh vừa mân mê tóc cô vừa chăm chú nghe cô nói chuyện. Đầu dây bên kia giọng nhẹ nhàng vang lên:
- Mộc Nhan! Từ hôm đó đến giờ tớ không thể liên lạc được cho cậu. Cậu ổn chứ?
Mộc Nhan vừa nhìn anh vừa trả lời điện thoại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
À...tớ không sao...có chút việc bận nên không liên lạc lại với cậu được.Vậy chiều nay cậu có rảnh không? Mình muốn mời cậu đi ăn cùng.Chí Dư! Xin lỗi! Chiều nay tớ bận rồi.Vậy... ngày mai thì sao?Ngày mai tớ cũng bậnNgày kia?Tớ cũng bận rồi...Chí Dư im lặng một hồi rồi đáp:
Vậy...xin lỗi đã làm phiền cậu.Không có phiền đâu, tớ bận thật. Xin lỗi cậu...
Ừm..vậy cậu làm việc đi nhé. Tạm biệt!Tạm biệt!Mộc Nhan cảm thấy trong lòng muộn phiền khi người bạn mà cô tin tưởng lại có hành động không phải. Dù rất khó xử nhưng cô phải nghe lời anh, dù sao anh cũng chỉ muốn tốt cho cô. Quân Mạc Phàm ngồi bên cạnh nhìn mặt cô ỉu xìu ngồi bất động một chỗ mà lạnh lùng lên tiếng:
- Nói chuyện xong rồi? Buồn vì không đi hẹn hò được với cậu ta à.
Mộc Nhan trừng mắt nhìn anh đáp:
- Buồn cái đầu anh ý! Chỉ là cảm thấy không thể tin nổi cậu ấy là người như vậy thôi...
Quân Mạc Phàm xoa đầu trấn an cô, Mộc Nhan thở dài cố gắng tiếp nhận sự thật này.
Quân Mạc Phàm im lặng một hồi đột nhiên lên tiếng:
Em sắp tốt nghiệp chưa nhỉ?Hai năm nữa là hoàn thành, sao anh hỏi vậy?Quân Mạc Phàm suy tính ôm lấy cô vào lòng giọng trêu đùa:
- Đương nhiên là còn chuẩn bị lễ cưới rồi.
Mộc Nhan trợn mắt nhìn anh, đến lời tỏ tình hay cầu hôn, cô còn chưa thấy anh làm mà giờ còn mặt dày ở đây kêu kết hôn? Mộc Nhan tức giận thoát khỏi người anh đứng dậy đáp:
- Kết hôn cái đầu anh!
Kết thúc lời nói, cô kiêu ngạo quay phắt người đi lên lầu để lại Quân Mạc Phàm ngồi bất động dưới nhà.
x****|
Thoáng cái đã qua một năm, Mộc Nhan cảm thấy mùa đông năm nay lạnh hơn rất nhiều. Cố gắng thu mình trong chiếc áo khoác lớn, cô có chút buồn khi ba mẹ Liễu đã rời khỏi nhà được một năm, không thấy về thăm cô mà chỉ gọi điện. Năm nay ba mẹ Liễu và anh cô cũng không trở về đón Tết cùng. Mộc Nhan cũng chỉ buồn một chút rồi thôi vì bên cạnh cô cũng không phải không còn ai. Bất chợt một vòng tay lớn đấy ấm áp ôm trọn lấy cô từ đăng sau, giọng thỏ thẻ vào tai cô khiến chúng đỏ lên:
- Nghĩ gì mà thẩn thơ vậy?
Mộc Nhan giật mình khẽ tránh đầu khỏi anh, coi nhíu mày đáp:
- Anh sao đến muộn vậy, em đợi rất lâu đó.
Quân Mạc Phàm nắm lấy tay cô đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng phải hôm nay là buổi học cuối cùng trước khi vào kì nghỉ đông sao. Anh tưởng em muốn dành chút thời gian bên bạn bè nên đến đón muộn chút. Mộc Nhan bĩu môi ngồi vào xe đáp:Chẳng phải đã hẹn hôm nay sẽ về nhà ba mẹ Dương để ăn Tết sao. Đương nhiên em sẽ không ra muộn rồi.Quân Mạc Phàm nhận sai đáp:
- Xin lỗi đã để em chịu lạnh.
Mộc Nhan không thể chịu nổi trước sự nuông chiều của anh dành cho cô, cô chỉ đành im lặng cho qua. Tết năm nay là Tết đầu tiên cô được ở bên ba mẹ Dương và hai anh trai còn có cả Quân Mạc Phàm. Gia đình ấm áp mà quen thuộc đến khó tả, Mộc Nhan cảm giác như mình đã trải qua nhiều cái Tết cùng với họ rồi. Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, Mộc Nhan cảm giác như vừa mới chớp mắt thôi vậy mà đã hết mùng năm Tết. Cô ngồi trước hiên nhà đón nhận bầu không khí lạnh lẽo mang đầy hương cỏ dại. Mẹ Dương lại gần ngồi xuống cạnh cô dịu dàng nói:
- Con gái, sao không vào trong ngồi, ngoài này lạnh lắm.
Mộc Nhan tựa người vào lòng mẹ Dương, giọng nũng nịu đáp:
- Tại con muốn tận hưởng nốt không khí trong lành này. Một lát là phải tạm biệt mọi người rồi...
Mẹ Dương xoa đầu cô giọng cưng chiều nói:
- Mạc Phàm nhiều việc nên chỉ có thể để con ở đây vài ngày, mẹ hiểu mà. Chúng ta có nhiều thời gian, vẫn có thể gặp nhau.
Mộc Nhan ôm mẹ Dương suy nghĩ đến điều gì đó, cô vu vơ hỏi:
- Mẹ! Ba Dương và Mạc Phàm đến mộ của Mộc Nhan một lúc lâu rồi nhỉ?
Mẹ Dương dường như hiểu được nỗi lòng của cô, nhưng có lẽ cái bóng Mộc Nhan trong lòng họ quá lớn nên phải khiến cô bị tổn thương một chút rồi:
- Con gái! Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao với hiện tại chúng ta yêu thương con thật lòng.
Mộc Nhan lắc đầu mỉm cười nói:
- Mẹ đừng lo! Con hiểu mà.
Hai mẹ con ngồi trò chuyện một lúc thì anh và ba Dương đã trở về, cô có thể thấy vành mắt ba và anh đều phiến hồng. Mộc Nhan đoán ra được nhưng đến nghĩ cũng không muốn nghĩ, cô đâu thể ích kỉ cấm cản cảm xúc của họ, dù sao cô cũng chỉ là người đến sau. Mỉm cười chào tạm biệt mọi người, cô và anh trở về thành phố Vãn Minh.
Suốt chặng đường cô và anh đều im lặng không nói gì. Vừa về đến nhà anh liền nói:
- Mộc Nhan! Công ty có nhiều việc đợi anh, giờ anh phải đến luôn, có lẽ sẽ qua đêm ở đó đến tối mai sẽ quay về.
Em ở nhà nghỉ ngơi đi.
Nói xong anh liền phóng xe đi luôn, Mộc Nhan thở dài đầy chán nản, nhà cô thì mọi người đều đã về quê ăn Tết phải tháng sau mới quay lại. Nhà anh thì may ra còn có hai vợ chồng dì giúp việc và bác làm vườn nên anh dặn cô ở đây đến khi mọi người trong nhà cô trở lại làm việc. Vì để cô một mình anh không yên tâm, mà cô cũng không thích một mình trong căn biệt thự to lớn như vậy nên cũng đồng ý. Vừa vào phòng Mộc Nhan mệt mỏi nằm lên giường thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro