Như Ánh Dương Lụi Tàn

Kế hoạch mới

2024-08-18 17:22:21

Tối đến Mộc Nhan chọn đại một phòng khách ở tầng 3 để ngủ. Vì Lâm Yên Nguyệt đã chiếm phòng của cô nên cô không thể lấy quần áo để tắm đành vào thư phòng của Chí Dư lấy đại chiếc áo sơ mi của anh để thay. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghe tiếng lảnh lót dưới nhà Mộc Nhan suýt quên mất sự hiện diện của Lâm Yên Nguyệt, cô thở dài ngao ngán xuống nhà dùng bữa. Cô ta nhìn thấy cô định ngồi xuống bàn dùng chung bữa với cô ta. Lâm Yên Nguyệt đứng dậy đập bàn nói:

- Kẻ như cô xứng ngồi ăn cùng tôi sao? Cút!

Mộc Nhan không chấp! Cô cầm lấy chiếc bánh sandwich ra ngồi ở ghế đá sau vườn ăn. Lúc sau người làm đem cốc sữa ra cho cô uống. Mộc Nhan cả buổi sáng đều ở trong thư phòng của Chí Dư, cô muốn nhân lúc cậu đi vắng thì tìm thiết bị liên hệ với số điện thoại cô tìm được. Nhưng không hề có, ngỏ ý với người làm là muốn lấy điện thoại gọi cho Chí Dư nhưng họ đều lảng tránh. Đang lúc bực bội ngồi ở phòng khách thì Lâm Yên Nguyệt lại tới gây chuyện. Cô ta ném đống quần áo cũ vào người cô mà đỏng đảnh nói:

- Giặt quần áo cho tôi đi. Cả ngày không làm gì không thấy bản thân mình rất vô dụng sao. Đã ăn nhờ ở đậu thì nên biết điều chút đi!

Mộc Nhan đứng dậy khoanh tay nhìn cô ta bình tĩnh nói:

- Cô đang nói cô đấy hả?

- Mày....A! Không sao? Trong phòng anh ấy còn rất nhiều đồ dành cho tôi, vứt đi một vài bộ thì cũng không vấn đề gì.

Nói xong cô ta giơ chiếc váy trắng có đính hoa lê ở eo ra sau đó vứt nó xuống mà dẫm đạp. Đó là chiếc váy mà hôm đi ra ngoài chơi cậu đã mua tặng cô. Mộc Nhan nhíu mày cúi xuống muốn nhặt nó lên nhưng bị chân của Lâm Yên Nguyệt giữ lại cô ta còn không thương tiếc mà giẫm đạp lên cả tay cô. Mộc Nhan lạnh lùng lên tiếng:

- Buông ra!

- Tao không buông đấy! Mày làm gì được tao?

Mộc Nhan tức giận, cô dùng tay còn lại nắm lấy cổ chân cô ta dùng sức mà gạt xuống. Lâm Yên Nguyệt bất ngờ bị ngã xuống sàn đất lạnh lẽo, cả người liền đau nhức. Mộc Nhan đang định cầm váy lên thì cô ta tức giận xông tới giật chiếc váy lại, chiếc váy liền rách một mảng lớn. Mộc Nhan hướng đôi mắt nguy về phía cô ta, Lâm Yên Nguyệt sợ hãi buông tay. Mộc Nhan thẳng tay tát vào mặt cô ta, cái tát vang vọng khắp tòa lâu đài. Người hầu đứng một bên bất ngờ nhìn hành động của cô, họ không nghĩ phu nhân dịu dàng, đáng yêu ngày nào giờ lại có thể áp đảo mụ phù thủy trước mắt. Lâm Yên Nguyệt cũng không ngờ tới bản thân lại bị ăn một cái tát. Cô ta tức giận giơ móng vuốt về phía Mộc Nhan, nhưng cô phản xạ nhanh né được dùng tay tát vào mặt cô ta cái nữa. Sau đó cô dùng tay kéo tóc cô ta khiến cô ta quỳ xuống sàn nhà. Lâm Yên Nguyệt không cử động được liền la hét:

- Aaaaa....! Con khốn! Buông tay ra! Mày đang làm tao đau đấy!!!

Mộc Nhan lạnh lùng lên tiếng:

Xin lỗi tôi ngay!

- Việc gì tao phải xin lỗi mày!!Aaaaaa.....Buông ra!!!

Đúng lúc này Chí Dư bất ngờ từ ngoài bước vào nhìn thấy cảnh này, cậu khó hiểu lên tiếng:

- Có chuyện gì vậy?

Mộc Nhan thấy Chí Dư liền buông tay ra. Lâm Yên Nguyệt đầu tóc bù xù, hai bên má in hằn hai bàn tay uất ức chạy đến bên Chí Dư khóc lóc:

- Chí Dư! Anh phải làm chủ cho em! Em chỉ nói cô ta có vài câu mà cô ta đánh em ra nông nỗi này!

Chí Dư không quan tâm, cậu âm trầm nhìn cô ta mà nói:

- Ai cho cô tự tiện vác mặt đến đây?

- Em...dù sao tương lai cũng là nhà của em..em chỉ đến thăm

Chí Dư bóp chặt lấy cằm cô ta gắn giọng nói:- Nhà nào là của cô? Dám đến đây phá đám! Cô muốn chết lắm có phải không?

Lâm Yên Nguyệt tức giận lớn giọng nói:

- Chí Dư! Anh đừng quên hôn ước của chúng ta!

Chí Dư nhếch mép thấp giọng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tôi chỉ có một mình Mộc Nhan là vợ. Cô ảo tưởng hơi thái quá rồi đấy!

Chí Dư ra hiệu cho mấy kẻ đứng sau đem cô ta đi:

- Đem cô ta đến căn cứ đi!

Da!

Lâm Yên Nguyệt hoảng sợ hét lớn:

- Không! Chí Dư! Anh không thể lạnh lùng như vậy với hôn thê của mình được!!! Chí Dư!!!

Lâm Yên Nguyệt được đưa đi, trả lại không gian yên tĩnh cho căn nhà. Mộc Nhan ngồi đó nhìn chiếc váy trong tay mà suy nghĩ, mọi chuyện vừa rồi giữa Chí Dư và Lâm Yên Nguyệt cô không để tâm. Chí Dư thấy cô ngồi yên lặng như vậy từ nãy ra. Cậu đi lại gần ngồi xuống ôm cô vào lòng ôn nhu nói:

- Nhan Nhan! Anh xin lỗi! Em không sao chứ?

Mộc Nhan nghe thấy giọng cậu, sự ủy khuất liền phát ra, đôi mắt hứng lệ nhìn cậu nghẹn ngào nói:- Chiếc váy...chiếc váy hỏng mất rồi...

Chí Dư nhận ra đây là váy mà cậu đã tặng cô lúc hai người ra ngoài. Lòng mềm nhũn khi cô trận trọng đồ cậu tặng, Chí Dư xoa đầu cô mà dỗ dành:

- Ngoan! Đừng khóc! Anh sẽ mua cho em một chiếc váy khác đẹp hơn!

- Thật không?

Chí Dư bật cười trước sự dò hỏi ngây ngô của cô:

- Anh hứa!

Mộc Nhan cúi đầu thủ thỉ nói:

- Nhưng...cô ta nói...cô ta là vị hôn thê của anh....còn em...là tình nhân....

Chí Dư ôm lấy mặt cô nghiên túc nói:

- Nhan Nhan! Em đừng nghe nói ai cả. Anh chỉ có duy nhất mình em là vợ thôi! Xin lỗi vì đã không về sớm khiến em phải gặp chuyện.

Mộc Nhan lắc đầu ôm lấy Chí Dư nói:

- Em không sao! Nhan Nhan đã đánh cô ta như vậy đấy! Không ai làm gì được em đâu!

Chí Dư mỉm cười xoa đầu cô nói:

- Đúng... đúng...Nhan Nhan của anh rất mạnh mẽ a! Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi nhé!Mộc Nhan nghe vậy càng ôm chặt lấy cậu hơn, giọng đầy hờn dỗi:

- Không muốn! Cô ta đã động vào phòng của chúng ta!

- Đừng lo! Chúng ta chuyển đến phòng mới!

Lúc này Mộc Nhan mới chịu nghe lời để Chí Dư bế cô về phòng. Phòng nằm ở tầng ba phía bên trái hành lang, cô vậy mà không để ý tới. Ở đây còn có căn phòng giống hệt phòng cậu và cô ở, cửa sổ nhìn ra ngoài cũng đều là cảnh đẹp. Cậu đặt cô xuống giường nhẹ nhàng nói:

- Anh sẽ cho người dọn bỏ hết đồ ở phòng đó. Còn ở đây anh sẽ cho mua hết đồ mới cho Nhan Nhan. Giờ thì ngủ đi nhé! Em có vẻ rất mệt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng thế! Mộc Nhan phải chịu sự quấy rối của cô ta suốt cả ngày hôm nay khiến cô rất mệt mỏi. Mộc Nhan ôm lấy eo của cậu nũng nịu nói:

- Anh ru em ngủ đi!

Chí Dư nghe theo lời cô, ôm lấy cô mà vỗ về để cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đợi Mộc Nhan ngủ say cậu mới đi ra khỏi phòng. Vào thư phòng có quản gia và Thiên. Chí Dư lạnh lùng ngồi xuống ghế liếc nhìn quản gia khiến ông ta run lên bần bật:

- Ông chủ! Xin lỗi vì tôi đã không thể ngăn Lâm Yên Nguyệt lại. Cô ta đem theo người nên chúng tôi không thể làm gì được.

- Được rồi! May là cô ấy không bị làm sao. Nếu không thì các người sẵn sàng bồi táng vì cô ấy đi!

- Dạ! Cảm ơn ông chủ đã tha mạng!- Lui ra đi!

- Dạ vâng!

Đợi quản gia ra ngoài, Thiên cung kính đáp:

- Xin lỗi ông chủ! Tại lô hàng chúng ta vận chuyển xảy ra chuyện nên đã chậm chễ thông tin Lâm Yên Nguyệt đến lâu đài ạ.

- Nói đi, là ai nhúng tay ngăn cản chuyện của chúng ta!

- Đêm hôm kia lô hàng được vận chuyển trên biển bất ngờ bị người của tổng thống bắt được. Họ nói có người tố cáo chúng ta buôn lậu vũ khí cho nước địch! May có thuyền hỗ trợ vòng ngoài nên người của chúng ta kịp thời trốn thoát. Nhưng lô hàng đã bị tịch thu!

Chí Dư cười, nhưng nụ cười tỏa ra đầy sự tức giận và nguy hiểm:

- Chắc chắn là Quân Mạc Phàm! Có vẻ hắn ta bắt đầu hành động rồi! Tuy chúng ta có người trong Chính phủ hỗ trợ nhưng không ngờ lần này đến Tổng thống cũng nhúng tay vào rồi. E rằng lô hàng này chắc chắn không thể cướp lại.

- Lô hàng này thất thoát khiến chúng ta bị cắt đứt quan hệ tạm thời với nước đó. Và bị lỗ 50 tỷ...

Chí Dư nắm chặt tay gắn giọng nói:

- Tên khốn đó không ngờ chơi chúng ta một vố lớn như vậy!

Thiên lo lắng nói:- Ông chủ! Người của chúng ta báo tin rằng Quân Mạc Phàm sắp đến đây cướp người.

Chí Dư nhếch mép bình thản nói:

- Cướp người? E rằng không đơn giản vậy đâu. Khả năng hắn phát hiện ra căn cứ ở đây chúng ta buôn thuốc lậu. Lần này sẽ có cả người của tổng thống đi theo để bắt gọn chúng ta. Như vậy thì chúng ta sẽ mất hết!

- Vậy...chúng ta phải làm gì đây ạ?

- Lắp hệ thống thuốc nổ ở căn cứ đi. Khi bọn chúng đến đây thì cho phát nổ cả căn cứ.

- Nhưng...còn người của chúng ta?

- Cho di chuyển đến căn cứ chính, nội trong ngày mai luôn đi. Thuốc thì để lại cho nổ tất cả tiêu hủy luôn. Khả năng hắn ta sẽ tới trong nay mai mà thôi.

- Chuẩn bị trực thăng, đến hôm đó sau khi cho nổ chúng ta sẽ rời đi ngay.

- Dạ vâng! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!

Còn lại Chí Dư ở trong thư phòng mà ngẫm nghĩ, lô thuốc lần này là do cậu nghiên cứu suốt hai năm trời mới thành công, từng thử trên người tên Lã Tần nhưng chưa hoàn chỉnh gây ra tác dụng phụ khiến hắn chết nhanh như vậy. Về sau cải thiện dần thì chỉ khiến tuổi thọ giảm nhưng sức lực thì dồi dào, tinh thần sảng khoái. Tuy nhiên, dùng quá nhiều liều trong một ngày thì sẽ sinh ra ảo giác. Là một chất gây nghiện thần kì mà nhiều kẻ trong giới thượng lưu thèm thuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Như Ánh Dương Lụi Tàn

Số ký tự: 0