Chương 25
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-26 16:49:46
Tiền Nhiều đã chọc ghẹo cô và va vào vai cô, bất ngờ là cú va chạm này khiến cô ngã xuống đất."Cậu chạm vào đồ sứ rồi"
Tần Tiếu ngã xuống nên mông rất đau.
"Đồ sứ này rất mắc tiền! Cậu làm vỡ rồi có chết không cơ chứ!!"
“Ai u ai u, người ta sợ quá."
Lợi dụng lúc cô bị ngã, Tiền Nhiều chạy qua cửa, bước qua cô rồi bước vào phòng khách, không coi mình là người ngoài nữa, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.
Tần Tiếu che cái mông đau nhức, loạng choạng đứng lên, thật sự là một chút khách khí cũng không có, tự mình đem trái cây mang đến, ăn hết một hơi, cô ấy cầm một quả ném lên không trung về phía cô.
" cậu cố ý chọc giận mình?"
Tiền Nhiều vừa nhai vừa nói.
"Sao, lần trước ai kêu cậu không cùng mình đi ăn lẩu, hôm nay phải cùng mình đi dự tiệc"
“Không đi!”
Cô từ chối mà không cần suy nghĩ, Tiền Nhiều vỗ vỗ ghế sofa và quay đầu lại giận dữ.
"Tần Tiêu, mình nói cho cậu biết, cậu có dám đối với mình như vậy, nhất định sẽ phải hối hận. Nếu không phải một tháng trước mình đã bất cần đánh mất thần tài của mình thì bây giờ mình đã nhập hội nhà giàu quyền lực rồi... bây giờ cậu cầu xin mình, mình sẽ cho cậu ôm đùi phú bà là mình này.
Tần Tiêu dựa vào ghế sô pha, tức giận cười nói.
"Thần tài, là cái gì?"
Tiền Nhiều thật sự rơi nước mắt, bĩu môi bất bình và khịt mũi nói.
" đó là phương thức liên hệ của đám người giàu có kia, mình đi khắp nơi thu thập thông tin mới có được, cậu không biết nó khó khăn như thế nào đâu. Phải mất tận 2 ngày"
Tần Tiêu sắc mặt cứng đờ, ánh mắt theo bản năng nhìn lại quyển sổ tay màu vàng dưới bàn trà.
Tiền Nhiều, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cô, mở to mắt nhìn cuốn sách quen thuộc.
"Thần giàu có của mình"
" đó không phải của cậu"
Tần Tiêu chạy tới ngăn Tiền Nhiều lại, cầm lấy cuốn sổ, đứng dậy chạy vào phòng làm việc, Tiền Nhiều từ trên sô pha đứng dậy đuổi theo, chửi bới.
"Tần Tiêu, cậu là sói mắt trắng! Cậu thật sự ăn trộm sách Thần Tài của mình, là của mình, trả lại cho mình!"
" mình đã nói không phải của cậu, không phải của cậu"
Tần Tiêu không nghĩ tới, cô chỉnh sửa tất cả thông tin liên lạc bên trên rồi gửi tin nhắn tìm nô lệ, nếu sự việc này khiến cô ấy biết được sở thích tình dục của mình thì cô sẽ xấu hổ chết mất.
"Tần Tiêu, con mẹ nó cậu đứng lại cho mình!!"
Cô dừng xe lại, ngừng ở cửa phòng làm việc , quay đầu hoảng sợ nhìn Tiền Nhiều, vẻ mặt còn đáng sợ hơn cô, Tiền Nhiều vẻ mặt đưa đám cau mày, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn ra.
Tần Tiếu ngã xuống nên mông rất đau.
"Đồ sứ này rất mắc tiền! Cậu làm vỡ rồi có chết không cơ chứ!!"
“Ai u ai u, người ta sợ quá."
Lợi dụng lúc cô bị ngã, Tiền Nhiều chạy qua cửa, bước qua cô rồi bước vào phòng khách, không coi mình là người ngoài nữa, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.
Tần Tiếu che cái mông đau nhức, loạng choạng đứng lên, thật sự là một chút khách khí cũng không có, tự mình đem trái cây mang đến, ăn hết một hơi, cô ấy cầm một quả ném lên không trung về phía cô.
" cậu cố ý chọc giận mình?"
Tiền Nhiều vừa nhai vừa nói.
"Sao, lần trước ai kêu cậu không cùng mình đi ăn lẩu, hôm nay phải cùng mình đi dự tiệc"
“Không đi!”
Cô từ chối mà không cần suy nghĩ, Tiền Nhiều vỗ vỗ ghế sofa và quay đầu lại giận dữ.
"Tần Tiêu, mình nói cho cậu biết, cậu có dám đối với mình như vậy, nhất định sẽ phải hối hận. Nếu không phải một tháng trước mình đã bất cần đánh mất thần tài của mình thì bây giờ mình đã nhập hội nhà giàu quyền lực rồi... bây giờ cậu cầu xin mình, mình sẽ cho cậu ôm đùi phú bà là mình này.
Tần Tiêu dựa vào ghế sô pha, tức giận cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thần tài, là cái gì?"
Tiền Nhiều thật sự rơi nước mắt, bĩu môi bất bình và khịt mũi nói.
" đó là phương thức liên hệ của đám người giàu có kia, mình đi khắp nơi thu thập thông tin mới có được, cậu không biết nó khó khăn như thế nào đâu. Phải mất tận 2 ngày"
Tần Tiêu sắc mặt cứng đờ, ánh mắt theo bản năng nhìn lại quyển sổ tay màu vàng dưới bàn trà.
Tiền Nhiều, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cô, mở to mắt nhìn cuốn sách quen thuộc.
"Thần giàu có của mình"
" đó không phải của cậu"
Tần Tiêu chạy tới ngăn Tiền Nhiều lại, cầm lấy cuốn sổ, đứng dậy chạy vào phòng làm việc, Tiền Nhiều từ trên sô pha đứng dậy đuổi theo, chửi bới.
"Tần Tiêu, cậu là sói mắt trắng! Cậu thật sự ăn trộm sách Thần Tài của mình, là của mình, trả lại cho mình!"
" mình đã nói không phải của cậu, không phải của cậu"
Tần Tiêu không nghĩ tới, cô chỉnh sửa tất cả thông tin liên lạc bên trên rồi gửi tin nhắn tìm nô lệ, nếu sự việc này khiến cô ấy biết được sở thích tình dục của mình thì cô sẽ xấu hổ chết mất.
"Tần Tiêu, con mẹ nó cậu đứng lại cho mình!!"
Cô dừng xe lại, ngừng ở cửa phòng làm việc , quay đầu hoảng sợ nhìn Tiền Nhiều, vẻ mặt còn đáng sợ hơn cô, Tiền Nhiều vẻ mặt đưa đám cau mày, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro